Chương 507: Nể mặt tôi
Cậu nhân viên sau khi đưa vé xong, không dặn dò bất kì điều cần chú ý gì, cũng không nói ai tặng mà đi thẳng luôn. Trần Nham Thạch vội vàng mở ra, thấy bên trong có tổng cộng sáu tấm vé thì vô cùng ngạc nhiên và vui mừng! “Nhiều vậy!” “Đại Đông, đây đều do con lấy được à?” Vương Đại Đông sững sờ giây lát, sáu tấm? Làm sao có thể chứ? Vừa nãy anh ta gọi điện liên lạc với nhân viên nội bộ, họ đã nói rõ ràng với anh ta là, cho dù nhà họ Trần có bỏ tiều ra mua, thì cũng chỉ mua được nhiều nhất hai vé thôi, bởi vì vé nội bộ này cũng đang giành giật nhau rất gắt. Nhà họ Trần có thể nghĩ ra việc bỏ ra một triệu để mua vé đến kết giao với nhà quyền quý thì những người khác cũng có thể nghĩ ra như thế. Một tấm vé thôi mà, không là gì so với tương lai của gia tộc. Nhưng không ngờ người nhân viên này lại đưa đến tận sáu tấm, khiến anh ta cũng hơi ngạc nhiên, mặc dù cảm thấy nó không liên quan gì đến anh ta, nhưng ở đây có nhiều người như thế, nhưng có vẻ như càng không liên quan đến người khác ngoài anh ta. “Ha ha, bố, con cũng là nhờ người khác giúp thôi, bố thấy sáu tấm đã đủ chưa ạ?” Vương Đại Đông nói vậy cũng tức là thừa nhận rồi. Khuôn mặt Trần Nham Thạch đầy vẻ ngạc nhiên: “Đủ rồi, đủ quá rồi, có sáu tấm vé này, ngày mai nhà họ Trần chúng ta chắc chắn có thể phất lên!” Trần Diên cũng rất vui mừng: “Không ngờ có tận sáu tấm, thế thì ngày mai con cũng có thể đi xem thử rồi”. Tần Lâm hỏi: “Em cũng muốn đi à?” Trần Diên nói: “Muốn chứ, mặc dù em là bác sĩ, nhưng em ở nhà đã mưa dầm thấm đất từ nhỏ, cũng từng được nghe về những nhân vật lớn tay trắng lập nghiệp, nên muốn đi mở rộng tầm mắt”. Tần Lâm gật đầu, suy nghĩ của Trần Diên cũng rất bình thường, người thế hệ trước như Hải Ninh có thể lập nghiệp và tạo nên những thành tích vĩ đại từ hai bàn tay trắng, chắc hẳn có chỗ hơn người. Trần Nham Thạch cầm tấm vé trên tay suy nghĩ một lát rồi nói. “Sáu tấm vé này, bố mẹ hai tấm, Trần Linh và Đại Đông hai tấm, còn thừa hai tấm...”. Trần Nham Thạch liếc nhìn Trần Diên rồi đột nhiên quay đầu lại. “Hai tấm cuối cùng đưa cho hai người nhà Triệu Phong đi”. Triệu Phong là cháu trai của Trần Nham Thạch, anh ta nghe vậy, khuôn mặt lập tức tràn đầy kinh ngạc. “Cảm ơn cậu! Ngày mai cháu đi, chắc chắn sẽ giúp nhà họ Trần kết giao với nhiều nhà quyền quý!” Trần Diên nhíu mày: “Bố, sao con không có?” Trần Nham Thạch nói: “Con không phải người trong ngành thì đi làm gì?” Trần Diên có chút không vui, mặc dù cô ấy không làm trong ngành này, nhưng cô cũng là một thành viên trong gia đình, cô ấy cũng muốn đi, cũng muốn mở rộng quan hệ cho gia tộc. Cho Triệu Phong đi là thế nào? Triệu Phong chẳng qua chỉ là cháu trai của Trần Nham Thạch mà thôi, mặc dù là họ hàng, nhưng nếu đến nơi đó thật, Triệu Phong chắc chắn sẽ ưu tiên cho lợi ích nhà bọn họ. Tần Lâm nghe vậy thì nhíu mày, không vui nói: “Mấy tấm vé này là do bọn họ nể mặt tôi mới tặng, các người không cho Trần Diên đi thì hơi quá đáng rồi đó”. Mọi người đều hơi sững sờ. “Há? Nể mặt cậu sao? Cậu đừng nói đùa nữa, một kẻ lái xe Passat mà giả vờ đại gia gì vậy! Cậu có một tấm vé này có giá bao nhiêu không? Cậu nghĩ cậu đủ khả năng khiến người ta phải tặng cậu món đồ quý giá như này sao?” “Đúng vậy, đừng chém gió nữa, xe kia cũng là đồ đi mượn mà cậu còn không biết xấu hổ giả vờ giả vịt, mọi người không để ý đến cậu là vì không muốn vạch trần cậu, chính cậu còn không rõ chuyện gì à?” “Mấy tấm vé này đều là do người ta nể mặt Vương Đại Đông, đồng thời xem trọng nhà họ Trần mới tặng, cậu là cái thá gì mà muốn cướp công?” Tần Lâm nhíu mày, trên mặt có chút không vui. “Tôi đã nói, mấy tấm vé này là do nể mặt tôi mới tặng các người, hiện giờ tôi yêu cầu các ngươi đưa cho Trần Diên một vé”. Triệu Phong không vui, lạnh lùng hừ một tiếng. “Anh vẫn còn cứng đầu à? Nể mặt anh? Sao anh không nói là cả bữa tiệc này tổ chức vì anh? Chỗ vé này rõ ràng là do anh rể Vương Đại Đông lấy giúp, anh tưởng anh là ai mà dám so với anh rể hai?” Vương Đại Đông cười nhạt: “Có một số người không tự biết lượng sức, chỉ toàn lừa đảo gian dối, lại còn muốn cướp công, đúng là hài hước, cho dù anh lừa gạt thành công thì thế nào, mọi người có cảm ơn anh không? Anh có biết tôi đã nhờ cậy quan hệ gì để lấy được mấy tấm vé này không?” Tần Lâm nheo mắt: “Anh nhờ mối quan hệ lấy vé? Vậy tôi muốn hỏi anh nhờ mối quan hệ gì vậy?” Vương Đại Đông hừ lạnh nói: “Tôi nhờ mối quan hệ ở Đông Hải!” Tần Lâm cười: “Quan hệ ở Đông Hải? Vậy tôi càng tò mò, quan hệ ở Đông Hải nào còn có thể giúp anh làm việc ở tỉnh lỵ?” Trần Nham Thạch nói: “Hừ, chắc cậu không biết chức vị của Đại Đông nhỉ!” “Cậu đã nghe đến tập đoàn Hiên Viên ở Đông Hải chưa? Hiện là nằm trong top năm doanh nghiệp của toàn tỉnh, Đại Đông là tổng giám đốc khu vực của tập đoàn Hiên Viên ở Đông Hải!” Lời vứt dứt, khuôn mặt Trần Nham Thạch lộ rõ vẻ kiêu ngạo. Dù sao cũng là con rể ông ta, con rể có địa vị cao, cũng giúp ông ta vẻ vang. Những người họ hàng khác cũng tỏ ra ngưỡng mộ, tập đoàn Hiên Viên nổi tiếng toàn tỉnh, có thể vào tập đoàn Hiên Viên làm việc đã rất tài giỏi rồi. Chưa kể Vương Đại Đông còn làm tổng đại lý khu vực, quản lý toàn bộ thị trường trong tỉnh lỵ, đây là một công việc vô cùng tài giỏi. Tần Lâm nghe vậy, biểu cảm anh hơi trở nên đặc sắc. Chuyện này không nói không sao, vừa nói ra lại khiến Tần Lâm thấy buồn cười. Tổng đại lý khu vực của tập đoàn Hiên Viên à? Cấp dưới của Tần Lâm à? Tên Vương Đại Đông này buồn cười quá, anh ta giả vở giả vịt cả buổi, không ngờ lại là nhân viên của tập đoàn Hiên Viên? Tần Lâm cười khinh bỉ: “Tổng đại lý khu vực của tập đoàn Hiên Viên à? Sao anh lên được chức vụ này vậy?” Vương Đại Đông lạnh lùng hừ một tiếng: “Tất nhiên là tăng chức bằng thực lực rồi, phó chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên - Vương Chí là họ hàng của tôi!” Tần Lâm cười khinh bỉ: “Phó chủ tịch là họ hàng của anh à, oách quá nhỉ!” Vương Đại Đông nói: “Giờ thì đã biết tôi lợi hại rồi chứ? Xã hội bây giờ mối quan hệ rộng rất quan trọng, anh có thời gian thì tìm cơ hội kết giao với nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu nhiều vào, chứ đừng ở đây khoe khoang khoác lác với chúng tôi!” Tần Lâm lúc này rất buồn cười, một tổng đại lý khu vực mà đã huênh hoang như vậy, loại người này mà lại làm đại diện cho tập đoàn Hiên Viên à, đúng là buồn cười?
Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại ra, vừa nói vừa bấm số. “Anh sắp thất nghiệp rồi”. Vương Đại Đông cười khinh bỉ: “Anh hài hước thật đấy...”. Vương Đại Đông còn chưa dứt lời, cuộc gọi của Tần Lâm đã được kết nối. “Vương Nhị”. Nghe thấy Tần Lâm gọi tên Vương Nhị, Vương Đại Đông sững sờ giây lát. Nếu không làm việc trong công ty thì không mấy ai biết tên của phó chủ tịch Vương, hiện giờ, người lợi hại nhất tập đoàn Hiên Viên chính là phó chủ tịch Vương. Mặc dù cũng có mấy vị phó chủ tịch khác nữa, nhưng Vương Nhị là người được ông chủ tin tưởng nhất, nghe nói ban đầu Vương Nhị chỉ là một nhân viên nho nhỏ, sau đó được ông chủ đề bạt thẳng lên làm phó chủ tịch, có thể nói là một bước lên mây. Phó chủ tịch Vương tuổi trẻ khí khái, phía sau lại có hậu thuẫn nên tác phong cũng rất mạnh mẽ, vì vậy tất cả các các nhân liên quan đều sợ phó chủ tịch Vương. Tên Tần Lâm này lại có thể gọi tên phó chủ tịch Vương, hơn nữa còn giả vờ gọi điện thoại, lẽ nào... thận sự có quan hệ với phó chủ tịch Vương? -----------------------