Cặp Đôi Hoàn Cảnh

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Type: Liinn

Chuyện kể rằng ngày đó sau khi Bạch Hạ phán rằng Hồ Tam bị sói cắn, rất có thể đã mắc phải căn bệnh nan y có thời gian ủ bệnh tận hai mươi năm, sau đó vì có trái tim từ mẫu lương thiện của người hành y nên đã chỉ cho gã một con đường sống…

“Cắn người khác một miếng để bệnh lây qua người kia, thì thời gian ủ bệnh sẽ tăng gấp đôi.”

Câu nói này rõ ràng là lời nhảm nhí, song đối với Hồ Tam, người cực kỳ sùng bái và tin tưởng mù quáng vào cái gọi là thần y thế gia thì đó lại chính là khuôn vàng thước ngọc, không thể hoài nghi.

Thế là gã bèn ngồi bên bờ tường vừa ngẩng đầu ngắm trăng vừa suy nghĩ, bốn mươi năm sau chắc mình cũng đã đến tuổi đi chầu Diêm Vương rồi, chết thì chết thôi. Nhưng bây giờ đang ở nơi đất khách quê người, vừa mới tới đây không lâu đã kịp kết thù với ai đâu, đại trượng phu ân oán phân minh, tuyệt đối không thể làm hại đến người vô tội. Kẻ thù duy nhất chỉ có mỗi con sói tuyết kia, có điều để tránh khỏi bi kịch bị cắn lại, thôi thì cứ loại trừ nó ra thì hơn. Như vậy thì người nằm ở vị trí tiếp theo chỉ còn lại mỗi Tứ Muội, người mà hễ đụng mặt gã đều chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà giết chết đối phương.

Dù gì tên đó râu ria xồm xoàm, trên mặt lại đượm đầy vẻ thăng trầm của năm tháng, có lẽ cũng lớn tuổi rồi, có sống được đến bốn mươi năm sau hay không cũng chưa thể biết được…

Tội nghiệp cho vị nam tử hán nọ, tuổi đời mới có ngót nghét hai mươi hai, chỉ bởi vì vừa sinh ra trông đã già hơn người khác nên mới vô tình phải hưởng thụ vinh dự đặc biệt này.

Hồ Tam nấp ở một xó tròn hai ngày, hai đêm, chịu đựng đến nỗi hai mắt sung huyết cuối cùng cũng đợi được mục tiêu trở về. Nỗi niềm hưng phấn như thể chờ mây tan nhìn thấy trăng sáng, khó có thể diễn tả thành lời, gã thét lên một tiếng rồi nhảy bổ lên ôm lấy chực cắn.

Võ công Tứ Muội vốn cao hơn gã một chút nhưng Hồ Tam lần này không hề dùng tư thế như cao thủ so chiêu, vừa nhảy tới liền hệt như trẻ con đánh nhau, cào cấu cắn xé loạn cả lên, dưới tình trạng không hề phòng bị, hơn nữa hoàn toàn ngỡ ngàng, không biết chuyện gì đang xảy ra, Tứ Muội chỉ biết dựa vào bản năng mà vô thức phản kháng. Chỉ trong phút chốc hai người đã nằm lăn trên đất, luân phiên lên trên rồi lại bị đè xuống dưới…

Bụi cuốn mù mịt, đất đá văng tứ tung, sau trận hỗn loạn Hồ Tam cuối cùng cũng đạt được mong muốn, giành được thắng lợi có tính quyết định, chỉ có điều, chỗ gã cắn phải lại hơi khác so với dự liệu một chút… môi dưới của Tứ Muội.

Hồ Tam đi cùng với một chủ tử là một vương gia vốn tính tình phong lưu đương nhiên đã nếm qua môi thơm của không ít mỹ nhân yêu kiều, quả thật gã chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lại có phúc phần được thưởng thức mùi vị khi cả miệng toàn là râu thế này.

Còn Tứ Muội thì ở cùng chủ tử là một hầy gia đoan chính lễ độ tuy thường ra vào thanh lâu kỹ viện, thế nhưng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “thỏ không ăn cỏ gần hang”, thế nên đến tận hôm nay vẫn chưa từng gần gũi ai…

Thế là sau cái cắn đầy nóng bỏng kia, cả hai người đều đồng loạt sững sờ, sau đó họ cùng hoảng hốt, tiếp đến kinh sợ và cuối cùng là sụp đổ.

Hồ Tam nhe nanh múa vuốt đứng bật dậy, phun “phì phì” mấy cái rồi bỏ chạy như bay. Tứ muội thì ngồi xổm bên chân tường nôn thốc nôn tháo không ngừng.

Bạch Hạ xem xong màn kịch hay, lúc này mới lên tiếng trước “Tứ muội muội, ngàn vàng dễ có, tình lang khó cầu, cung hỷ nhé!”.

Lâm Nam tiếp ngay: “Cuối cùng ta cũng hiểu được Hồ Tam không thích mấy tiểu quan thanh tú, chẳng trách hắn chẳng bao giờ tới Nam Phong quán”.

Nam tử từ đầu chí cuối vẫn luôn dựa vào tường, khoanh tay đứng xem lại an ủi xoa xoa đầu Tứ Muội: “Thì ra ngươi thích cái này à? Sao không nói sớm! Các huynh đệ vẫn luôn lo lắng nguyên do ngươi cả năm cứ luôn giữ mình chăng là tại cái đó không dùng được… Haizzz, cũng không đúng, bây giờ xem ra, cái đó của ngươi rất có khả năng không thể dùng rồi…”.

Tứ Muội không thể nói gì được, chỉ vừa nôn khan vừa đấm vào tường.

Sau đó nam tử chuyển mắt, làm như thể vừa mới phát hiện ra có ngườ khác ở đây, xoay qua cười tươi với Bạch Hạ: “Tiểu mỹ nhân, nếu nàng đã biết Tứ Muội, vậy thì chúng ta không phải là người ngoài rồi. Ta họ Mạnh, tên chỉ có một chữ Lãng, Lãng trong tuấn lãng vô song”.

Người này thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, mặc quân trang càng khiến hắn trông hùng dũng oai phong, khí khái hào hùng, lời nói, cử chỉ đều mang theo phong thái hoạt bát nhanh nhẹn của tướng sĩ trong quân doanh, tuy rằng lời nói có chút không đứng đắn nhưng dáng vẻ lại không hề tùy tiện phóng túng. Lúc cười, khuôn mặt hắn rạng rỡ sáng ngời, đích thực có thể xứng với một chữ “lãng”().

() Lãng: Sáng ngời, rạng rỡ.

Chính bởi vì như vậy nên Bạch Hạ không chỉ không ghét mà lại còn có chút cảm tình. Có điều nàng vẫn chưa kịp mở miệng thì Lâm Nam đã hừ mạnh một tiếng, dang tay ôm chặt lấy nàng, đôi mắt phượng híp lại, lạnh giọng nói: “Các hạ quả thật người giống y như tên, lỗ mãng () hết sức!”.

() Trong tiếng Trung từ “lỗ mãng” phát âm gần giống với Mạnh Lãng.

Mạnh Lãng thấy vậy bèn giậm chân thở dài: “Trên đời này còn bi kịch nào lớn hơn việc mỹ nhân đã có chủ đây? Bỏ đi, bỏ đi. Thứ đã có chủ, ta đây tuyệt đối không đụng vào!”. Nói xong khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc, vẻ trêu đùa đã hoàn toàn biến mất, hắn đứng đắn chắp tay hành lễ: “Tại hạ đường đột quá, mong cô nương bỏ quá cho!”.

Tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh khiến cho Bạch Hạ có đôi chút choáng váng, đanh phải cười khan nói: “… Không sao đâu…”.

Tứ Muội nghe xong mấy lời này liền chấm dứt màn tự hành xác, nghển cổ trừng mắt nhìn Bạch Hạ: “Lại không tuân thủ nữ tắc!”.

Bạch Hạ lạnh nhạt trả lời: “Lại muốn bị phải đi chạy vặt chứ gì!”.

Lâm Nam ghé sát vào tai Bạch Hạ cười khẽ: “Lại là bởi vì ta”.

Mạnh Lãng khó hiểu, gãi gãi đầu: “Tại sao cứ phải nói từ lại chứ?”.

Đang lúc mỗi người một câu, ông nói gà bà nói vịt thì Tứ Muội đột nhiên “oa” lên một tiếng rồi nhảy lên, mừng rỡ chạy thẳng vào trong ngõ, giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt hổ rướm lệ, hệt như đứa trẻ bị uất ức gì lớn lắm cuối cùng cũng tìm thấy mẫu thân để kể khổ.

Mạnh Lãng nhìn theo hướng hắn chạy đi, hơi sửng sốt một chút, tuy rằng so với Tứ Muội thì đã bình tĩnh hơn nhiều, song vẫn khó giấu được vẻ mặt xúc động. Hắn siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu rồi mới bước nhanh về phía trước, những chi tiết trên bộ giáp mỏng va vào nhau khẽ vang lên mấy tiếng, hắn ôm quyền, khom mình quỳ một gối xuống dưới đất, dõng dạc hô lên: “Thuộc hạ bái kiến Tiêu soái!”.

Tiêu Sơ ngồi thẳng trên xe lăn, giữ nguyên dáng vẻ mỉm cười ôn hòa thản nhiên, nhưng trong mắt thoáng lóe lên ánh sáng rạng ngời, y hơi nhớn người về phía trước, hai tay nâng lấy cánh tay của Mạnh Lãng: “Ta đã từ chức bị thống soái rồi, mỗi lần gặp nhau không cần phải hành lễ như khi ở quân doanh đâu, cũng không thể xưng hô như vậy được”.

“Thuộc hạ đã quen rồi, không sửa miệng được mà cũng không muốn sửa, cả đời này thuộc hạ vĩnh viễn là phó tướng của Tiêu soái!”

Tiêu Sơ ngẫm nghĩ một chút rồi cũng không kiên quyết nữa: “Dù sao chúng ta cũng đang gặp mặt riêng không phải tại triều đình, lần này tùy ngươi, đứng lên rồi nói chuyện”.

Mạnh Lãng cười sang sảng đáp lời, lúc đứng dậy còn khẽ lau mặt, chỉ còn sót lại một chút ươn ướt nơi khóe mắt.

Tứ Muội lại thoải mái tự nhiên hơn nhiều, hắn ngồi xổm xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Sơ: “Công tử, thuộc hạ chỉ vừa mới rời phủ chưa đến ba ngày, tại sao người lại gầy đi nhiều như vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế? Người bị bệnh hay là bị thương? Đã gọi đại phu tới khám chưa?”.

“Ta chẳng qua chỉ mắc chứng phong hàn thôi, đã khỏi rồi”, Tiêu Sơ nghiêng đầu nhìn hắn: “Còn ngươi đó, sao môi lại bị rách thế kia?”.

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Tứ Muội liền xấu hổ, vừa tức lại vừa muốn chết: “Tên Hồ Tam kia… hắn… hắn…”.

“Hồ Tam? Là vị tùy tùng của Cửu điện hạ sao?” Tiêu Sơ không rõ đầu đuôi, bèn ngước mắt lên nhìn Lâm Nam, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Bạch Hạ đang hồi tưởng lại nụ hôn kinh thiên động địa, vượt qua thế tục kia nên vẫn không chú ý đến việc mình vẫn còn đang bị Lâm Nam ôm. Lúc này nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Sơ, nàng mới bừng tỉnh lại, vội bình tĩnh vùng ra, bước nhanh về phía trước, vui mừng hớn hở tuyên bố: “Tranh Ngôn, Tranh Ngôn, Hồ Tam vừa tới bày tỏ tình yêu với Tứ muội muội đó!”.

Tứ Muội giậm chân thét lên: “Cô đừng nói lung tung!”.

“Cái gì mà nói lung tung? Chúng ta chính mắt nhìn thấy cơ mà”, Bạch Hạ hếch cằm nhìn về phía Mạnh Lãng: “Người này có thể làm chứng!”.

Mạnh Lãng ở trước mặt chủ soái nhà mình tất nhiên phải nghiêm túc trình báo đúng sự thật: “Bẩm Tiêu soái, thuộc hạ chỉ nhìn thấy người nọ xông tới hôn Tứ Muội một cái, còn về vướng mắc tình cảm thế nào thì cũng không hiểu rõ lắm”.

Tiêu Sơ nhướng mày nhịn cười, sau đó nhìn khóe môi đẫm máu của Tứ Muội, lắc đầu than thở: “Tên Hồ Tam kia đúng là một kẻ thô lỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”.

Tứ Muội có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch nổi, bèn che mặt khóc chạy đi.

Bạch Hạ thấy vậy vui vẻ cười lớn, sau đó dường như nghĩ ra gì đó nên quay qua hỏi Tiêu Sơ: “Đúng rồi, không phải huynh tới Phú nha sao?”.

Mạnh Lãng giành nói trước: “Đều tại tên Tứ Muội này, chỉ đợi thêm có hơn nửa khắc mà cũng không chịu, cứ đòi trở về ngay lập tức cơ, kết quả lại hại Tiêu Soái phải tốn công một chuyến”.

Tiêu Sơ sửng sốt: “Người tới từ đại doanh Sóc Bắc chính là ngươi”.

Mạnh Lãng cũng sửng sốt: “Đúng vậy, ngài không biết sao?”.

“Họ chỉ nói có một vị võ tướng được phái đi truyền báo quân tình khẩn cấp sắp đến, tình hình cụ thể lại không đề cập đến. Lúc ta nhìn thấy ngươi còn tưởng rằng, ngươi đi làm việc vô tình đi ngang qua nơi này vừa đúng lúc gặp được Tứ Muội mà thôi. Nhưng chỉ đi truyền tin thôi, hà tất phải làm phiền đến một vị đại tướng trong quân doanh như ngươi chứ?”

“Thuộc hạ đã phải xin rất lâu mới có được việc chạy vặt đưa tin này đó…”, Mạnh Lãng gãi mũi, tỏ ra khó hiểu: “Nhưng không phải ngài đã đến phủ nha rồi sao? Tại sao vẫn không biết người tới là thuộc hạ?”.

Tiêu Sơ ngập ngừng, vẻ mặt dường như có chút mất tự nhiên: “Ta… đi tới nửa đường rồi lại quay về”.

“Ồ…”, Mạnh Lãng trầm ngâm chốc lát, vẫn thấy khó hiểu: “Như vậy sao ngài lại biết được bọn thuộc hạ đã rời đó rồi chứ?”.

Tiêu Sơ che miệng ho một tiếng, không trả lời nữa.

Bạch Hạ thấy vậy, vội vàng đưa tay đặt lên trán y, chân mày bỗng nhíu lại: “Huynh vẫn còn sốt nhẹ, hai vị nghe ta nói này, cho dù có là chuyện quan trọng cách mầy thì cũng hồi phủ rồi nói tiếp, được chứ?”.

Tiêu Sơ kéo tay nàng xuống, nắm trong lòng bàn tay mình vỗ nhẹ, mỉm cười dịu dàng nói: “Được, tất cả mọi người đều nghe theo muội”.

Mạnh Lãng trợn mắt chằm chằm nhìn họ, rồi quay sang nhìn Lâm Nam, khó tránh khỏi bắt đầu cảm thấy mơ hồ.

Lúc này Lâm Nam mới đủng đỉnh đi lại: “Nếu Tiêu huynh đã có chính sự để bàn, ta cũng không tiện tới phủ làm phiền nữa, thôi thì ngày mai sẽ lại qua thăm sau”.

Tiêu Sơ mỉm cười cúi người: “Điện hạ khách khí quá, chỉ chút bệnh nhỏ thôi, cần gì phải phiền hà điện hạ?”.

Bạch Hạ cúi đầu, phát hiện ra mình vẫn còn đang khoác áo bông của Lâm Nam bèn vội vàng cởi ra.

“Trời lạnh lắm, cẩn thận bị cảm lạnh, ngày mai trả lại cho ta cũng được.”

“Không sao đâu, mặt trời đã đứng bóng rồi, còn lạnh gì nữa.”

Thấy Bạch Hạ khăng khăng, Lâm Nam cũng chỉ đành thuận theo, có điều hắn rất tự nhiên đưa tay giúp nàng kéo kín áo, chỉnh lại bím tóc, dịu dàng dặn dò: “Nhớ phải nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày mai ta lại tới thăm nàng…”, nói xong ánh mắt chuyển hướng nhướng mày cười tươi, giả vờ ngượng ngùng bổ sung thêm: “Đương nhiên, chủ yếu vẫn là đi thăm Tiêu hầu gia”.

Tiêu Sơ cũng không để bụng, chỉ lạnh nhạt mỉm cười, gật đầu cảm tạ.

Mạnh Lãng trợn tròn đôi mắt sáng rực nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, dường như trong đầu đã quánh như tương hồ. Lúc trở về phủ, hắn đi ở đằng xa nhìn theo sau Bạch Hạ và Tiêu Sơ. Bất giác hắn sờ mũi, khẽ lẩm bẩm: “Rốt cuộc nữ tắc của tiểu mỹ nhân này phải tuân thủ vì ai? Rốt cuộc nàng có một chủ? Hai chủ? Hay là căn bản vốn không có chủ? Ta có thể đụng vào hay không đây…”

Câu nói này đương nhiên Bạch Hạ không nghe thấy, nhưng người có nội lực cao thâm như Tiêu Sơ lại không nghe sót tiếng nào, trên mặt tuy vẫn thản nhiên như thường, nhưng trong lòng đột nhiên y cảm thấy có chút trống trải.

Sau khi hồi phủ, Tiêu Sơ và Mạnh Lãng vào nghị sự trong thư phòng, còn Bạch Hạ lại quay về vùi đầu ngủ, tiết kiệm được bữa trưa, bữa tối và bữa khuya.

Khi cửa thư phòng được mở ra lần nữa, mặt trời của ngày hôm sau đã ló dạng.

“Ngươi lập tức quay trở về Sóc Bắc, cứ theo sách lược đó mà thi hành. Hãy nhớ kỹ, chỉ theo dõi cặn kẽ, chuẩn bị sẵn sang thế trận để chờ quân địch chứ nhất quyết không được chủ động khiêu khích gây chiến”. Tiêu Sơ hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo vào sáng sớm để nhở đó làm dịu đi cái đầu đang nặng như đá. Y dùng sức ấn vào hai bên thái dương, giọng nói khàn đặc: “Quân chủ lực của Nhung Địch đã bị tiêu diệt đến bảy tám phần, theo lý mà nói, trong thời gian ngắn không thể nào rục rịch manh động được. Tình hình khác thường lần này chắc chắn có liên quân những cuộc mật bàn liên tiếp trong thời gian gần đây với các bộ lạc trên thảo nguyên. Tóm lại, trước khi mọi chuyện rõ ràng, việc chúng ta cần làm là án binh bất động, lấy bất biến để ứng vạn biến”.

Mạnh Lãng đứng nghiêm, lớn tiếng đáp tuân mệnh.

Sau đó hắn lập tức chuyển sang vẻ mặt tươi cười: “Tiêu soái, không dễ gì thuộc hạ đến được đây, cho thuộc hạ ở bên ngài thêm vài hôm đi! Thuộc hạ hứa nhất định sẽ dốc sức gấp rút lên đường bất kể ngày đêm, chỉ đổi ngựa quyết không đổi người, bảo đảm sẽ không làm lỡ việc đâu!”.

Thấy Tiêu Sơ trầm ngâm không nói, thần sắc Mạnh Lãng liền ủ rũ, hạ giọng cầu khẩn: “Ít ra cũng chờ qua ngày giỗ của Diệp tướng quân rồi mới đi có được không? Dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa…”.

Đôi mi đang khép của Tiêu Sơ khẽ run lên, y nhẹ nhàng gật đầu, một lát sau mới nói: “Thế này đi, người tới phòng khách nghỉ ngơi trước, chiều nay cùng Tứ Muội dẫn Chiến Phong tới đại doanh Tây Kinh một chuyến. Chiến Phong bị nhốt trong tiểu viện này đã lâu rồi, cũng nên đi ra ngoài hóng gió. Ngươi có kinh nghiệm tác chiến trên thảo nguyên, tới đó kiểm tra xem phòng thủ tại đó có sơ hở gì không”.

“Vâng!”, Mạnh Lãng mừng rỡ, nhảy nhót chạy đi.

Ngước mắt nhìn chân trời dần bị ánh bình minh nhuộm đỏ, giấu đi sát khí lạnh lẽo nơi chân mày nhíu chặt, Tiêu Sơ lặng lẽ tới một tiểu viện yên tĩnh.

Trước đó hạ nhân tới xin chỉ thị, có cần phải gọi Bạch Hạ dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp hay không. Y suy đi nghĩ lại, sau cùng vẫn không để họ làm phiền nàng. Hai đêm nay nàng chưa được ngủ, lai tâm lao lực chăm sóc y, vẫn cứ nên để nàng ngủ cho sảng khoái rồi có gì nói sau.

Có điều đã gần trong mười canh giờ rồi, nha đầu kia chắc hẳn đã đói bụng rồi đây.

Tiêu Sơ bệnh nặng chưa khỏi, lại hao tâm tổn trí suốt cả đêm, vậy mà khi nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Bạch Hạ, tất cả sự mệt mỏi và khổ sở đều tan biến hết.

Có lẽ Bạch Hạ quả thật đã đói rồi, không biết có phải nhìn thấy thứ gì ngon trong mơ không mà đang nhắm mắt lại đột nhiên bật cười, thè lưỡi liếm liếm môi trên, chép chép miệng mấy cái. Sau đó, chân mày nàng bỗng chau lại, không cam tâm duỗi chân ra, hình như là miếng ăn sắp đến miệng rồi còn bay đi…

Tiêu Sơ phì cười, lấy ngón tay cọ cọ chop mũi nàng, khẽ nói: “Hạ Hạ, mau dậy ăn cơm thôi, có món bánh bao Quán Thang () muội thích nhất này!”.

() Bánh bao Quán Thang: Loại bánh bao có nhân là thịt băm và nước súp, khi ăn bánh bao phải cắn vỡ vỏ rồi uống nước súp trước rồi mới ăn bánh bao sau.

Bạch Hạ “ưm ưm” hai tiếng, gạt tay Tiêu Sơ ra rồi ngủ tiếp.

Tiêu Sơ mỉm cười, nghĩ một chốc rồi lấy từ trong ngực ra sợi dây tơ tằm bảy sắc hôm trước đã mua cho nàng nhưng vẫn chưa có cơ hội tặng, đưa tới sát bên cánh mũi nàng, lấy phần đuôi sợi dây nhẹ nhàng cọ cọ.

Bạch Hạ cảm thấy ngứa, rút tay từ trong chăn ra gãi gãi mũi, sau đó chỉ lật người nằm ngửa ra mà vẫn chưa tỉnh lại.

Tiêu Sơ bó tay rồi.

Trông nàng ngủ ngon như thế, y thật sự không nỡ ép nàng dậy, đành phải đỡ trán ngồi bên cạnh đợi, định bụng thêm nửa canh giờ nữa sẽ thử gọi lại.

Trên đường đến phủ nha y đã quay trở lại giữa chừng, chỉ bởi vì trong lòng y toàn hiện lên sắc mặt trắng bệch và đôi mắt sưng đỏ của nàng, nụ cười gượng ép của nàng, thân thể mỏng manh yếu đuối của nàng dưới lớp áo bông của Lâm Nam, chỉ bởi vì, y không thể bỏ mặc nàng được.

Bắt đầu từ khi nào, y lại vì chuyện tư mà bỏ lỡ chuyện công.

Bắt đầu từ khi nào, nàng đã chiếm một vị trí quan trọng như thế.

Tiêu Sơ nhếch môi, yên lặng cười bất đắc dĩ. Sau lại thấy Bạch Hạ ngủ không yên, hơn nữa bên vai còn lộ ra bên ngoài, sợ nàng lạnh nên y nghiêng người qua đắp chăn lại cho nàng.

Trong lòng y đột nhiên suy nghĩ, dù sao mình cũng đang rảnh rỗi, chi bằng giúp nàng đổi lại sợi dây đeo.

Song y nhìn trên cổ của nàng, chẳng hề có vật gì cả. Đưa tay sờ dưới gối, cũng vẫn trống không.

Y cứ nghĩ rằng, món quà mà y tặng, nàng sẽ luôn mang theo bên mình, không lúc nào bỏ ra…

Tiêu Sơ bỗng cảm thấy thật bức bối, đang định yên lặng rời đi, trên ngực đột nhiên đau buốt hệt như một vũ khí sắc nhọn đâm xuyên qua.

Y khom người xuống, cố gắng dùng toàn bộ nghị lực của mình kìm nén tiếng rên chực bật ra khỏi họng, chỉ trong chớp mắt, áo y đã ướt đẫm mồ hôi.

Cũng may cơn đau đến nanh mà đi cũng nhanh, một lúc sau cơn đau liền nhanh chóng tan biến. Y yên lặng thở dốc một lát nữa mới tạm thời hồi phục được đôi chút.

Chầm chậm nhậc tay lau mồ hôi, đôi môi trắng bệch của Tiêu Sơ từ từ mím chặt thành một đường sắc như dao.

Ngồi thẳng người dậy, y chuyển động chiếc xe lăn, lúc ra đến cửa thì hơi ngừng lại một chút. Xoay lại nhìn Bạch Hạ, thấy nàng vẫn ngủ yên, không hề bị kinh động thì chân mày đang nhíu chặt mới giãn ra, vẻ mặt y thoáng chốc đã dịu dàng hơn hẳn.

Bạch Hạ ngủ đến tận giữa trưa, vừa tỉnh lại chẳng thiết ăn uống gì, nàng lau mặt qua loa rồi chạy sang Lâm phủ.

Sau khi Tiêu Sơ được hạ nhân trình báo, chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng rồi lại tiếp tục chuyên tâm xử lý công vụ, song lúc đặt bút viết đã hơi khựng lại làm vết mực trên giấy bị nhòe đi.

Khi Bạch Hạ hấp tấp chạy đến nơi, Lâm Nam đang thoải mái nằm nghiêng trên trường kỷ ăn hoa quả sau bữa trưa.

Một mỹ nữ ngồi bóc quýt cho hắn, một mỹ nữ gảy đàn tì bà cho hắn nghe, một mỹ nữ hát khúc nhạc dân gian, còn một mỹ nữ nữa dùng nắm tay mềm mại như không xương, yếu đuối vô lực mà nhẹ nhàng đấm chân cho hắn, quả thật là phóng túng xa xỉ đến mức không còn gì để nói.

Nhìn thấy Bạch Hạ, Lâm Nam đang khép hờ mắt liền biếng nhác mỉm cười, lúc nói chuyện còn mang theo phong vị hí kịch chẳng giống ai: “Ai dà dà, vị cô nương xinh đẹp nhà nào đây? Sao trông nàng lại vội vàng hoảng hốt như thế kia? Phải chăng nàng đến tìm ý trung nhân?”.

Mấy vị mỹ nữ liền hùa theo, đồng thanh cười khúc khích, đáng tiếc, Bạch Hạ đương nhiên không có tâm trạng đâu để mà đùa với hắn. Nàng xông tới giẫm một chân lên thành trường kỷ: “Nghiêm túc lại cho ta nhờ! Ta không tới tìm người, ta tới là để tìm đồ!”.

Lâm Nam thấy vậy, chỉ đành chán nản thở dài, khoát tay cho mấy vị mỹ nữ kia yên lặng: “Bạch Tiểu Hà, dáng vẻ đằng đằng sát khí này của nàng có điểm nào giống tới tìm đồ không? Rõ ràng giống hệt như dẫn người tới đánh nhau, siết nhà mới đúng đấy!”.

“Bớt nói nhảm đi! Ta hỏi huynh, có nhìn thấy viên đá mà ta vẫn đeo trên cổ không?”

“Viên đá nào?”

“Chính là viên đá to bằng khoảng nửa bàn tay đó…”

“Là bàn tay của nàng, hay bàn tay của ta, hay là bàn tay to bằng quạt hương bồ như của Hồ Tam?”

“…”

Đối diện với ánh mắt tức giận của Bạch Hạ, Lâm Nam xoay người ngồi dậy, nghiêm túc hẳn lên: “Không hỏi cho rõ ràng thì làm sao ta biết được mình có nhìn thấy hay không chứ?”.

“Dù sao thì nó cũng to bằng từng này, màu trắng, có hình bầu dục, được một sợi dây mày đỏ xỏ qua…”, Bạch Hạ đang nhờ vả người ta, đành phải cố nén giận, vừa khoa tay múa chân vừa kiên nhẫn miêu tả cặn kẽ: “Nó chỉ được mài sơ qua một chút thôi, không gia công thêm gì nhiều, trông thì cũng không khác gì một viên đá bình thường…”.

Lâm Nam hừ một tiếng, mất hừng nằm xuống lại lần nữa: “Nếu đã chỉ là một viên đá bình thường, hà cớ gì nàng phải cuống cuồng như thế? Ta còn tưởng mất bảo bôi gì quan trọng lắm chứ!”.

Bạch Hạ nổi cơn tam bành, xông tới túm lấy cổ áo hắn: “Đối với ta mà nói nó là bảo bối, bảo bối quan trọng nhất trên đời! Ta vẫn luôn đeo nó trên cổ chưa từng tháo xuống, nhưng vừa nãy ngủ dậy đã không thấy rồi, ta đã tìm khắp trong phòng và ngoài vườn đều không tìm thấy. Cho nên chắc chắn rằng đã bị mất trong lúc ở cùng huynh hôm qua, bởi vì hôm qua lúc ta ngồi xuống ăn mỳ đã nắm lấy nó một lát, khi đó nó vẫn còn!”.

Lâm Nam chớp mắt, bỗng nhiên nhướn người về phía trước, đôi môi nhếch lên suýt chút nữa chạm vào chóp mũi nàng: “Nói như vậy, từ khi gặp ta, nàng không chú ý tới nó nữa phải không?”.

Bạch Hạ sững người.

Lâm Nam cười khẽ: “Nếu như đó thật là bảo bối quan trọng thì phải chăng có thể chứng tỏ rằng, trong lòng nàng, so với thứ bảo bối đó ta còn quan trọng hơn?”.

Thấy khoảng cách giữa mình và hắn càng lúc càng sát, Bạch Hạ vội đẩy hắn ra: “Xì! Huynh hơi bị tự tin quá đáng rồi đó!”.

Lâm Nam chống hai tay ra đằng sau, đôi chân dài bắt chéo nhau, nghiêng đầu, tuy rằng giọng nói có vẻ biếng nhác dửng dưng, nhưng trong nụ cười chứa đựng sự sắc bén: “Có điều, nói đi thì phải nói lại, nếu nó thật sự quan trọng thì tại sao qua một khoảng thời gian lâu như vậy nàng mới phát hiện ra nó không còn nữa?”.

Bạch Hạ lại sững người.

“Xem ra, nó cũng chỉ là một vật tầm thường, mất rồi thì thôi! Chút nữa nàng đi ra ngoài dạo với ta, mua lại một sợi dây khác. Nếu nàng chỉ thích đá thì ta sẽ đem tất cả những loại đá quý báu nhất trong cả thiên hạ này đặt trước mặt nàng, tùy nàng chọn lựa, thế nào?”

Vươn tay kéo Bạch Hạ đang ngẩn ngơ không nói lời nào đến ngồi bên cạnh mình, Lâm Nam tự tay bóc vỏ quýt cho nàng, biết nàng không thích mấy sợi xơ màu trắng, hắn bèn cẩn thận tách ra từng múi, lột bỏ sạch sẽ rồi mới đưa tới miệng nàng: “Đây là loại quýt được thiên lý mã vận chuyển từ Lĩnh Nam đến đây, vỏ mỏng lại thơm ngọt, ta đã chuẩn bị hai rương, định chiều nay qua bên Tiêu phủ rồi đem sang cho nàng luôn. Bây giờ vừa đúng nàng ở đây nếm thử trước đi, bảo đảm sẽ hợp khẩu vị của nàng”.

Bạch Hạ nhìn múi quýt căng mọng láng mịn, song không mở miệng mà chau mày suy nghĩ một chốc, sau đó bỗng nhiên như ngộ ra điều gì, mặt mày rạng rỡ hẳn lên: “Ta không thể lập tức phát hiện ra viên đá đã mất rồi chính là bởi vì hôm qua quá mệt, quá buồn ngủ, hơn nữa tâm trạng cũng không tốt, do đó mới sơ ý, bởi thế đây là một chuyện rất thường tình, rất giản đơn. Cũng giống như vậy, hôm đó Tranh Ngôn trở về vừa bị thương vừa bị sốt, trong lòng lại phiền muộn, không thể phát hiện ra vết thương nhỏ trên đầu ngón tay ta thì cũng đâu có gì là lạ! Đặt thử mình vào hoàn cảnh của người ta mới biết, ta làm gì có tư cách để mà oán trách huynh ấy chứ?”. Nói xong, nàng giật lấy múi quýt trong tay Lâm Nam nhét vào miệng, nhấm nháp, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng: “Đa tạ huynh đã giúp ta hiểu được điều này!”.

Đa tạ cái gì mà đa tạ chứ, có ai muốn nàng nghĩ theo hướng này đâu? Có ai muốn nàng hiểu được mấy chuyện vớ vẩn này đâu cơ chứ…

Lâm Nam nhìn múi quýt còn dư bên tay kia, hắn cảm thấy vẫn chưa ăn mà sao trong miệng đã tràn đầy vị đắng chát thế này.

Bởi vì ngày hôm qua Bạch Hạ cứ thẫn thờ cả buổi nên không nhớ ra nổi rốt cuộc mình đã đi những đâu, đã đi qua những con đường nào, cho nên Lâm Nam đành phải vì nghĩa quên mình cùng nàng mò tìm từ đoạn đường ban đầu cho đến khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

Đi đi về về, lặp đi lặp lại mãi cho đến khi mặt trời ngả về hướng tây họ cũng chẳng tìm được gì.

“Chắc chắn là đã bị người ta nhặt mất rồi.”

“Đâu có đáng tiền, ai lại đi nhặt chứ?”

“Có thể là mấy đứa trẻ nhặt lấy đi ném nhau, cũng có thể là bị con chó nhỏ nào đó tha về ổ mất rồi.”

“Huynh nói mấy câu nào dễ nghe hơn một chút có được không hả?”

“Được, được, được!”

Lâm Nam cưỡng ép kéo Bạch Hạ đang buồn chán cùng cực vào trà quán, chọn một chỗ gần cửa sổ hướng ra đường rồi ngồi xuống: “Chẳng phải chỉ là một nơi bé tí tẹo thế này thôi sao? Ta lập tức ra lệnh cho tất cả thuộc hạ tới đây tìm giúp, còn nếu không được nữa thì chúng ta treo giải thưởng lớn cho ai tìm được, như vậy mà còn không tìm được sao? Đường đường là Cửu vương gia như ta đây, chẳng lẽ không tìm được cái cục đá mẻ kia?”.

Thấy Bạch Hạ trừng mắt, hắn liền vội vàng sửa lại: “Không phải cục đá mẻ, là bảo bối quý giá, thế được chưa?”. Hắn vừa rót trà vừa nói: “À đúng rồi, sao nàng không nhờ Tiêu hầu gia giúp cho, bảo y điều mấy đội quan binh lật tung cái Khôn Thanh này lên, bảo đảm dù có là bảo bối gì đi chăng nữa cũng không có chỗ nào giấu được!”.

“Ta không muốn huynh ấy biết chuyện này…”, Bạch Hạ buồn bã uống một hớp trà: “Hơn nữa, huynh ấy không lợi dụng chức quyền đi phá hoại tài sản của dân chúng giống huynh đâu!”.

Lâm Nam lạnh lùng liếc nàng: “Vì người mình yêu, cho dù phải phóng hỏa trêu chư hầu() thì có làm sao?”.

() Phóng hỏa trêu chư hầu: Truyện kể về vua Chu U Vương đời nhà Chu, chỉ vì một nụ cười của nàng Bao Tự mà nhiều lần đốt Phong Hỏa đài để lừa binh các nước chư hầu tới tiếp cứu. Về sau khi binh biến thật thì các nước chư hầu đều không tin nữa, Chu U Vương phải bỏ mạng.

Bạch Hạ bĩu môi: “Huynh rõ ràng là tùy tiện nói cho có, nếu có một ngày huynh thật sự tay nắm trọng binh, mình mang xã tắc, chắc chắn huynh sẽ không nói ra mấy câu xằng bậy thế này đâu”.

Lâm Nam nghiêm mặt: “Bạch Tiểu Hà, nếu có ngày này thật, ta nguyện vì nàng phóng hỏa vạn dặm, chỉ mong có thể thấy được một nụ cười của nàng thôi!”.

Ánh nắng chiều chiếu nghiêng qua khung cửa sổ, điểm thêm ánh vàng kim lên mái tóc màu hạt dẻ của Lâm Nam, đôi mắt nâu tựa như đá hổ phách, sáng rực lấp lánh.

Bạch Hạ đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, vớ đại mấy miếng điểm tâm nhét vào miệng, lung búng nói: “Huynh bớt nói lung tung mấy lời đường mật này đi, để dành lại cho mấy vị mỹ nhân kia của huynh nữa kìa!”.

“Bạch Tiểu Hà, lẽ nào qua khoảng thời gian vừa rồi ở bên nhau, nàng vẫn chưa hiểu rõ tâm ý của ta sao?”, Lâm Nam ngừng lại một chút, lúc hắn lại lên tiếng thì đã không còn vẻ rạng rỡ, mà nồng đậm sự chua xót: “Rốt cuộc là nàng không muốn hiểu hay không dám hiểu?”.

Bạch Hạ không trả lời, chỉ liên tục uống trà, ánh mắt không biết phải nhìn đâu cứ đảo lung tung, cho đến khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ mới dừng lại.

Ở cuối đường có một ngã rẽ nhỏ ít người để ý, rất vắng vẻ, rất yên tĩnh, nhưng ở đúng chỗ ngồi Bạch Hạ có thể nhìn thấy được.

Nơi đó có hai người, một đứng một ngồi, một nam một nữ, một người mặc trường bào đen tuyền ống tay áo rộng dài, một người áo váy đỏ rực mạnh mẽ hiên ngang. Hai người yên lặng đối mặt nhau không nói lời nào, lúc sau, nữ tử từ từ ngồi xuống, úp sấp lên đầu gối của nam tử. Nam tử từ đầu chí cuối vẫn không cử động, khuôn mặt đang cúi xuống cũng không có bất cứ biểu hiện gì.

Lâm Nam dựa lưng vào ghế, xoay xoay ly trà trong tay, làm như thể không hề chú ý tới vẻ mặt Bạch Hạ đang thay đổi, tuy nhiên khóe mắt hẹp dài không biết từ khi nào đã hơi xếch lên, tăng thêm vài phần ám muội cùng vài phần tự tin như đã dự liệu hết từ trước: “Bạch Tiều Hà, nàng biết Tiêu Sơ bao lâu rồi?”.

Thình lình nghe thấy cái tên này, Bạch Hạ bỗng giật mình, làm đổ vài giọt trà lên bàn, nàng bèn cuống cuồng lấy khăn tay lau đi: “Sao?”.

Lâm Nam vẫn làm như không thấy hành động luống cuống của nàng, tiếp tục bình thản hỏi: “Nàng hiểu Tiêu Sơ được bao nhiêu?”.

“Sao?”

“Nàng đã từng nói, không biết câu nào của ta là thật, câu nào là giả, nên liền quyết địn vơ đũa cả nắm, phủ định hết tất cả. Bởi vậy cho dù ta có đem sự chân thành của mình đặt trước mặt nàng thì nàng vẫn cứ làm ngơ như không thấy”, Lâm Nam lắc đầu, cười khổ: “Bạch Tiểu Hà, đột nhiên ta rất hiếu kỳ, nếu nàng phát hiện ra những gì Tiêu Sơ nói đều là dối trá, những gì y làm đều là giả tạo, y có điều giấu giếm nàng, lừa dối nàng, nàng sẽ làm thế nào? Có giống như ban đầu với ta, nàng kiên quyết đoạn tuyệt mà không chừa đường lui hay không?”.

Bạch Hạ nhấc ấm trà lên định rót, nhưng không hiểu tại sao tay lại không thể rót được mà run lên. Lâm Nam vững vàng nhận lấy, rót đầy chén cho nàng. Lúc đặt ấm xuống, lòng bàn tay hắn liền đặt lên mu bàn tay nàng, hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng: “Nàng và ta đã quen nhau một năm tám tháng lẻ ba ngày, có lẽ nàng cũng đã hiểu nhiều về ta, nhưng những mặt xấu nhất của ta nàng cũng đã biết cả rồi, ta tin rằng sau này chúng ta từ từ tìm hiểu từng chút một, nhất định sẽ tốt đẹp. Huống hồ gì, thật ra tất cả những mặt xấu đó còn cần phải xem xét lại. Bạch Tiểu Hà, hãy cho ta một cơ hội nữa, cũng như cho chính nàng một cơ hội, hãy mở to mắt, nhìn kỹ trái tim của ta, cũng nhìn rõ trái tim của chính nàng, được chứ?”.

Nói xong hắn liền rút từ trong tay áo ra một viên đá màu trắng được xỏ qua một sợi dây đỏ: “Thứ xấu xí như vậy mà nàng thật sự vẫn cần nó sao?”.

Bạch Hạ sững sờ: “Sao, sao nó lại ở chỗ huynh?”.

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là, Bạch Tiểu Hà, nàng thật sự xem viên đá này là bảo bối hay sao?”

Sắc trời đã sâm sẩm tối, đèn hoa đã bắt đầu được thắp lên. Viên đã bình thường này, thoạt trông quả thực chẳng có điểm nào đáng để tán thưởng. Nếu không phải được lấy từ mảnh đất quê nhà mình, phải chăng, nó chỉ giống như viên sỏi bên đường, không có chút giá trị gì cả?

Bạch Hạ vươn ngón tay sờ lên bề mặt viên đá, có chút lạnh lẽo.

“Ta còn nhớ ngày hôm đó ở phòng tắm, huynh đã đặt ra mấy giả thiết.”

“Phải, ta đã từng nói thế.”

“Những điều đó nếu như không phải giả dụ mà là sự thật, rất có thể sẽ trở thành sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời ta”, Bạch Hạ ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Nam: “Lúc đầu tuy vẫn còn chút gì đó e dè, nhưng không thể phủ nhận rằng, ta đã từng thích huynh. Những chuyện xảy ra sau đó khiến ta phẫn nộ, buồn bã, chỉ muốn bất chấp tất cả trốn tránh. Cho nên ta mới bỏ đi mà không nói tiếng nào, không nghe, không hỏi, cũng không cho huynh giải thích, trông thì rất phóng khoáng quyết tuyệt, nhưng thật ra lại vô cùng yếu đuối nhát gan. Nếu như ta kiên cường hơn một chút, kiên trì hơn nữa, nói không chừng, kết quả sẽ khác đi”.

Sắc hổ phách trong đôi mắt Lâm Nam đã tan biến dần theo ánh ta dương, ngay cả màu nâu vốn có cũng đã bị nhiễm sắc đen của bầu trời đêm: “Bây giờ vẫn còn kịp mà. Ta sẽ đem tất cả những giả thiết đó biến thành sự thật cho nàng xem…”.

“Nếu như vậy thì…”, Bạch Hạ mở miệng ngắt lời hắn: “Trong cuộc đời ta đã có một niềm hối tiếc rất lớn rồi, ta tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra thêm lần nữa. Nhất định ta phải bóp chết căn nguyên của sự hối tiếc đó ngay khi còn trong trứng nước!”.

Cầm lấy viên đá xấu xí kia rồi nắm chặt vào lòng bàn tay, Bạch Hạ nở nụ cười rạng rỡ: “Cho nên cái này ta vẫn cần, hơn nũa sẽ tiếp tục xem nó như bảo bối quý giá nhất. Cho đến khi… cho đến ngày dẫu ta thực sự xoay lưng bỏ đi cũng không bao giờ cảm thấy hối hận”.

Lâm Nam hoàn toàn sững sờ, hắn chỉ có thể ngồi thần ra đó, mở to mắt nhìn Bạch Hạ vui vẻ chạy đi, tựa như không còn gì để nói nữa.

Ngay sau đó, từ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng la lanh lảnh của Bạch Hạ: “Cảm ơn huynh nhé, huynh đã giúp ta hiểu ra rất nhiều điều!”.

Lâm Nam phẫn nộ cực độ, thẳng tay đập ly trà xuống đất, tiếng đồ sứ bị vỡ vụn hòa vào giọng cười của nàng, chỉ thoáng chốc đã tan biến trong làn gió đêm.

Bạch Hạ vừa chạy đi được bao xa thì đụng phải Mạnh Lãng trông có vẻ rất mệt mỏi.

“Ôi trời, tiểu mỹ nhân của ta ơi, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi…”, vừa nhìn thấy nàng, Mạnh Lãng liền vô thức muốn giở thói lỗ mãng ra, nhưng đột nhiên ý thức được đây là “đồ đã có chủ không được đụng vào”, huống hồ gì vị chủ nhân này rất có khả năng chính là nguyên soái mà mình sùng kính nhất. Hắn vội vàng ho khan một tiếng, chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, quy củ hành lễ: “Bạch cô nương, Tiêu soái lệnh ta tới đón cô”.

“Đón ta? Để làm gì?”

“Ngày mai đại doanh Tây Kinh tổ chức cuộc thi kỵ xạ () mỗi năm một lần, lúc đó sẽ có rất nhiều cao thủ hàng đầu tới tham gia. Tiêu soái nói, cô nhất định sẽ rất hứng thú với cuộc thi nên mới đặc biệt mời cô tới đó xem.”

() Kỵ xa: Cưỡi ngựa bắn cung.

Đôi mắt Bạch Hạ lập tức phát sáng lấp lánh: “Thật sao? Thi đấu võ trong quân doanh mà bách tính bình thường như ta cũng có thể tới xem sao?”.

Mạnh Lãng sờ mũi: “Theo lý mà nói thì không được… Có điều, Tiêu soái đã mở lời rồi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu… Song Tiêu soái trước giờ chưa từng vì ai đó mà phá lệ, lẽ nào thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân…”.

Càng nói về sau tiếng của hắn càng nhỏ, nhưng Bạch Hạ đang phấn khích nên không nghe rõ hết, mà căn bản nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào để nghe, sau khi vui mừng một lát đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, chẳng phải trời còn chưa sáng huynh đã xuất phát tới đại doanh Tây Kinh rồi sao?”.

“Còn không phải à!”, Mạnh Lãng nhún vai, trên khuôn mặt đầy bụi đất lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Đã đi tới nửa đường rồi còn bị Tiêu soái dùng bồ câu đưa tin gọi ta trở về, chắc hẳn ngài cũng nhất thời mới nghĩ tới chuyện này. Thế nào? Không phải ngài ấy vẫn chưa nói với cô chứ?”.

“Chưa, ngày hôm nay ta vẫn chưa gặp huynh ấy…”, Bạch Hạ nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy… Tranh Ngôn có đi không?”.

“Chắc là không đi. Trên thư chỉ nhắc tới việc ta đi đón cô. Tiêu soái bận lắm, làm gì có thời gian rảnh mà đi xem mấy thứ này?”, Mạnh Lãng nghiêng người làm tư thế nhường đường: “Xe ngực đã chuẩn bị cả rồi, chúng ta phải đi suốt đêm mới được, nêu không sẽ bỏ lỡ rất nhiều cuộc đấu hấp dẫn đấy”.

Bận, không rảnh.

Bận ở bên nữ tử váy đỏ kia cho nên mới không rảnh chứ gì? Vừa nãy nàng ta đã úp sấp trên chân y rồi.

Bạch Hạ đứng yên tại chỗ, do dự một lát rồi nói: “Ta… ta đột nhiên không muốn đi nữa”.

“Tại sao?” Mới đầu Mạnh Lãng chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nhưng sau đó ánh mắt vô tình liếc sang bên cạnh, mới chuyển sang vô cùng ngạc nhiên mà “Ớ?” lên một tiếng.

Bạch Hạ theo đường nhìn của hắn mà xoay người lại, có điều nàng cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc, mà chỉ hơi sửng sốt một chút thôi.

Bởi đây không phải đường lớn nên sau khi trời tối, người qua lại rất ít, hai bên đường hâu như chỉ còn ánh đèn leo lắt chiếu xuyên qua lớp cửa sổ của các hộ dân và hiệu buôn, khiến cho vầng trăng khuyết cong cong treo trên bầu trời càng sáng chói mắt hơn.

Sau một thoáng kinh ngạc, Mạnh Lãng liền sải bước về phía trước, ôm quyền cúi mình hành lễ với Tiêu Sơ vừa ra khỏi ngã rẽ: “Tiêu soái, thuộc hạ vừa mới tìm được Bạch cô nương, chuẩn bị lập tức xuất phát”.

Tiêu Sơ mỉm cười gật đầu: “Được, trên đường đi nhớ phải cẩn thận”.

“Tuân mệnh!”, song khi đứng thẳng người lên, Mạnh Lãng vừa vô tình liếc mắt nhìn nguồi đang đứng bên cạnh Tiêu Sơ liền tức khắc sững người, tựa như đã gặp phải chuyện gì đó bất ngờ lắm.

Lúc này, Bạch Hạ cũng đi tới, nàng vẫn nói cười vui vẻ như bình thường: “Tranh Ngôn, muội đang định đi tìm huynh thì huynh đã xuất hiện rồi, vừa khéo”.

Tiêu Sơ mỉm cười dặn dò: “Chắc Mạnh Lãng đã nói với muội chuyện đó rồi, cứ đi chơi cho vui vào, không cần vội trở về”.

“Muội đã quyết định không đi nữa rồi…”, Bạch Hạ cắn môi, mang theo chút xấu hổ, cúi người xuống nói khẽ: “Tứ muội muội và Chiến Phong đều đi cả rồi, muội không muốn để huynh cô đơn một mình”.

Tiêu Sơ vẫn chưa nói gì thì nữ tử áo đỏ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng lạnh băng giống hệt như con người cô ta vậy, cái lạnh như tỏa ra từ tận trong xương cốt: “Có ta ở đây, huynh ấy sẽ không cô đơn”.

Bạch Hạ nhìn cô ta, từ từ đứng lên, vẫn mỉm cười hỏi chuyện: “Vẫn còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của cô nương đây?”.

“Ta họ Tư Đồ.”

Nữ tử lạnh giọng trả lời, đồng thời cũng liếc nhìn nàng, song ngay lập tức lướt qua như thể chẳng nhìn thấy gì. Hành động này có thể là cố ý, có thể là vô tình, mà đột nhiên lại thay đổi hẳn, tuy không để lộ ra quá nhiều tình cảm, tuy nhiên trong đôi mắt lạnh lùng như băng đá lại ẩn hiện một chút ấm áp.

Tiêu Sơ thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống, y ngước đầu như thể định nói gì đó. Vừa đúng lúc này có một làn gió thổi qua, làm tung bay phần tóc mái trên khuôn mặt không hề tô son điểm phấn của nữ tử, để lộ ra phần chính giữa lông mày bên mắt trái bị một vết sẹo nhỏ chia cắt làm hai.

Thế là ánh mắt y liền như bị khóa chặt vào đó, trầm mặc một lúc, Tiêu Sơ mới xoay sang lạnh nhạt nói với Bạch Hạ: “Ta còn có chuyện, muội mau theo Mạnh Lãng khởi hành đi!”.

Đây là, sự lựa chọn của y sao…

Sự việc đã đến nước này, y cũng đã nói như vậy, không cần phải nhiều lời thêm nữa, có nói gì thì cũng vô dụng cả thôi.

Bạch Hạ tuy đã cắn chặt răng, gương mặt trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn không làm ra điều gì luống cuống, nàng gật đầu rồi sải bước bỏ đi.

Mạnh Lãng định thần lại, vội vàng cung kính cáo lui, nối gót theo sau nàng.

Trăng tàn như lưỡi mác, ánh trăng sáng trông mới thê lương làm sao.

Bóng lưng Bạch Hạ thẳng tắp, bước chân tuy gấp gáp nhưng vững vàng, thoạt trông chẳng khác gì dáng vẻ hăng hái sôi nổi thường ngày.

Nhưng đi cạnh người có thân hình cao to như Mạnh Lãng, nàng lại thật bé nhỏ, lúc đi khuất khỏi đầu tường, bóng lưng màu xanh lục nhạt cứ như thể vừa chớp mắt đã bị bóng tối nuốt chửng, không bao giờ xuất hiện…

Gương mặt vốn tái nhợt của Tiêu Sơ lại càng trở nên lạnh lẽo như băng tuyết vào mùa đông giá rét, bàn tay rút trong tay áo đã nắm lại thành quyền, cảm giác đau đớn dữ dội ở lòng bàn tay thoáng chốc đã lan đến tận trái tim.

“Đã vào đến tâm mạch rồi sao?”

“Chưa, còn lâu.”

Cơn đau tuy dữ dội nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất, vẻ mặt Tiêu Sơ mau chóng trở lại bình thản như trước, còn nữ tử áo đỏ vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng.

“Hãy đi với ta, có lẽ vẫn còn kịp tìm ra phương thức giải độc.”

“Các người thật sự muốn liên thủ với các bộ lạc trên thảo nguyên sao?”

“Đúng.”

“Chắc cô cũng hiều, nói tin này cho ta biết chẳng khác nào đồng nghĩa với việc phản bội lại đất nước của mình.”

“Ta biết.”

“Cô làm như vậy, chỉ vì muốn cùng ta cao chạy xa bay thôi sao?”

“Đúng.”

Tiêu Sơ ngước mắt lên: “Hãy lượng thứ cho ta nói thẳng, đây chẳng hề giống với cách hành sự của cô chút nào”.

Nữ tử lại nhìn thẳng vào mắt Tiêu Sơ: “Ta đã từng vì đất nước mà bán rẻ tình cảm của mình một lần rồi, bây giờ, ta chỉ muốn vãn hồi thôi”.

“Cô không sợ sau khi ta biết được tin tức này sẽ tiên phát chế nhân(), phá hủy hoàn toàn đất nước của cô sao?”

() Tiên phát chế nhân: Ra tay trước để giành thế áp đảo đối phương.

“Huynh không phải người hiếu chiến, sẽ chỉ cố nghĩ cách để ngăn chặn chiến tranh. Nước ta vừa bị thiệt hại nặng nề, cần phải khôi phục, xây dựng lại đất nước. Quyết định liên thủ với các bộ lạc trên thảo nguyên để xâm phạm Đại Sở như bây giờ quả thật là tự tìm đường chết. Cho nên, ta làm như thế là có lợi cho nước mình, chứ không phải phản quốc.”

“Dựa vào cái gì mà ta phải tin cô?”

“Dựa vào ngày mưa hôm đó ở trong ngõ nhỏ ta đã thủ hạ lưu tình.”

Tiêu Sơ cụp mắt: “Nói như vậy thì ta vẫn còn thiếu cô một câu cảm tạ rồi”.

Nữ tử ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt y: “Tất cả những chuyện trước đây đừng nhắc tới nữa. Từ nay về sau, chúng ta hãy vứt bỏ hết thân phận, địa vị, thù nước hận nhà, giống như chúng ta đã nói khi đó, ẩn cư sơn lâm, tiêu dao tháng ngày, có được không?”.

Tiêu Sơ chăm chú nhìn cô ta một thoáng rồi nói: “Cô tin là ta sẽ đồng ý như vậy sao?”.

“Bởi vì trong lòng huynh có ta, bằng không, huynh sẽ chẳng vì nghe thấy tiếng chuông đó mà lòng dạ rồi bời”, vẻ mặt nữ tử mới hơi dịu xuống một chút đã lập tức lạnh băng: “Đương nhiên còn bởi vì, chỉ có ta mới có thể tìm được cách giải độc trong người huynh”.

Tiêu Sơ khẽ cười: “Vắt óc bày mưu tính kế để dồn người khác vào đường cùng, không chừa lại đường lui, không từ bất cứ thủ đoạn nào, đó mới là cô, à không, nên nói đó mới là tác phong hành sự của A Diên.”

Nữ tử sững sờ.

Giọng nói của Tiêu Sơ vẫn ôn hòa như ngày thường, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo đáng sợ: “Chắc hẳn cô rất hiểu con người A Diên, cho nên không chỉ làm giả dung mạo giống y như đúc mà ngay cả giọng nói, giọng điệu, hành động, cử chỉ đều gần như không có sơ hở. Chỉ đáng tiếc, suy cho cùng, cô vẫn không phải là A Diên”.

Nữ tử đứng dậy, y sam bay phần phật. Ánh mắt khi nhìn Tiêu Sơ đã không còn chút độ ấm nào nữa, chỉ có sự hận thù khắc cốt ghi tâm: “Ngươi phát hiện từ khi nào?”.

“Ngày hôm đó ở trong ngõ nhỏ khi cô đến ám sát ta, ta đã phát hiện ra cô có chỗ đáng ngờ, sau về suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng mới xác định được”, giọng nói Tiêu Sơ tuy nhỏ nhẹ nhưng mỗi từ đều rõ ràng, vững như bàn thạch: “Chiếc chuông mà ta tặng cho A Diên lúc đầu đã bị sói tuyết gặm một lần, cho nên so với tiếng chuông ngày hôm đó cô dùng phải trầm hơn chút mới đúng. Ngoài ra, A Diên không để tâm tới vết sẹo đó, cho nên chưa từng dùng tóc mái che đi. Có điều nàng ta đã phái cô đến đây, tại sao không đưa cho cô chiếc chuông đó?”.

“Đương nhiên là vì người không nỡ. Chút khác biệt nhỏ như vậy mà ngươi lại có thể nhận ra được…”, nữ tử từ từ thở hắt ra một hơi, rồi bỗng cười lạnh, giọng nói nhanh mà lanh lảnh: “Quả nhiên là ngươi từng giờ từng khắc đều nhớ đến người, cũng không uổng phí tấm chân tình của tiểu thư chúng ta đối với ngươi!”.

Tiêu Sơ hơi khép mắt, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, đều đều: “Ta nhận ra được điều này, chẳng qua vì cuối cùng ta đã có thể bình tĩnh đối mặt để phân tích mọi chuyện mà thôi. Cô đã gọi nàng ta là tiểu thư có nghĩa là cô là người gần gũi bên cạnh nàng ta. Mục đích lần này nàng ta phái cô đến là gì? Chắc không đơn giản vì muốn dò xét ta chứ?”.

Nữ tử trầm ngâm nhìn y trong chốc lát rồi nói: “Lúc trước ngươi không vạch trần ta, chắc hẳn là muốn tương kế tựu kế. Tại sao ngươi vẫn chưa moi được sự thật từ ta mà đã kìm nén không được, tự phá vỡ kế hoạch của mình thế?”.

“Không sai, quả thực ta muốn tiếp tục cùng cô diễn vở kịch này để xem kết cục sẽ như thế nào. Bằng không, ta cũng sẽ chẳng tìm cớ điều hết những người đã từng trải qua năm đó đi như vậy. Sỡ dĩ lúc này tat hay đổi dự định…”

Nói tới đây, Tiêu Sơ bỗng nở nụ cười, chân mày giãn hẳn ra, khóe mắt cong cong, tất cả sự lạnh lùng sắc sảo đều bị cuốn sạch, đường nét khuôn mặt gầy gò nhờ thế mà trở nên dịu dàng: “Bởi vì ta không muốn muội ấy phải đau lòng thêm nữa”.

“Chỉ vì như thế?”, nữ tử tỏ ra như không thể tin nổi, giọng nói lạnh băng có chút chói tai: “Chỉ vì một con tiểu nha đầu chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng không biết, vì một lý do hoang đường vô lý nực cười không đáng để nhắc đến như vậy mà ngươi gạt cả chuyện quốc gia đại sự sang một bên không thèm quan tâm?”.

“Đúng, chính vì muội ấy, chính vì lý do này.” Cho dù trong ánh sáng lờ mờ leo lắt xung quanh, đôi mắt Tiêu Sơ vẫn sáng rực, giọng nói ôn hòa tựa như có thể xé rách màn trời đêm: “Vả lại, chuyện quốc gia đại sự tự nhiên sẽ có kế sách chính đáng, không cần phải lợi dụng tình cảm nam nữ. Nếu ngay cả nụ cười của người mình yêu cũng không thể bảo vệ được, còn tư cách gì mà bàn luận cáo gọi là quốc gia đại sự chứ?”.

“Nên ngay cả tính mạng của mình huynh cũng không cần sao?”

“Chớ nói bây giờ chỉ có một chút khả năng, cho dù thật sự nắm chắc mười phần có thể trừ được độc trong người ta, ta cũng tuyệt không bao giờ cân nhắc đến đề nghị của các người”, Tiêu Sơ yên lặng ngồi trên xe lăn, mỉm cười dịu dàng: “Bởi vì ta bỗng nhiên hiểu được lời muội ấy từng nói, chỉ cần được ở cùng với người mình yêu thương, thì cho dù là một khắc cũng như là cả đời”.

Câu nói này, lúc trước y từng phản bác, bây giờ lại tán đồng. Y không tin vào thuyết luân hồi, nhưng y nguyện để nàng mỗi một khắc đều vui vẻ, như vậy, cũng giống như cho nàng vui vẻ đời đời kiếp kiếp.

“Người mình yêu thương?” Nữ tử hừ một tiếng, giọng nói tỏa ra sát khí lạnh tháy xương: “Thế người đặt tiểu thư chúng ta ở chỗ nào?”

“A Diên…” Tiêu Sơ lẩm bẩm gọi cái tên này, trên khuôn mặt thoáng hiện ra một chút đau khổ. Y nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đôi mắt đã tựa như đầm sâu không đáy, trở lại vẻ bình lặng như trước: “Tất cả tình cảm giữa A Diên với ta đã kết thúc trong trận đại hỏa năm đó rồi. Cô quay về chuyển lời với nàng ta, nếu Nhung Địch muốn báo thù rửa hận, dẫu cho muốn liên thủ với ai đi chăng nữa, thì về việc riêng, Tiêu mỗ đương nhiên sẽ kính tiếp; về công, ba quân Đại Sở lúc nào cũng có thể ứng chiến!”.

Di chuyển xe lăn chầm chậm bỏ đi, khi đã đi xa khoảng mười trượng, y không dừng lại cùng không quay đầu, chỉ đề khí lớn tiếng nói: “Hãy chuyển cho nàng ta một câu nữa, nếu lần này người đến đây là nàng ta thì bảy ngày sau, trước bài vị của Diệp tướng quân sẽ có thêm một đầu người để bái tế!”.

Nữ tử như khiếp sợ bởi luồng sát khí tuyệt tình của y, đứng sững tại chỗ không nói được lời nào. Một lúc lâu sau nàng ta mới phá lên một tràng cười thê lương: “Được, được, được. Ngươi thật sự không muốn phụ lòng ả! Ta chỉ hy vọng, sau này ngươi đừng bao giờ hối hận!”.

Bóng lưng đen tuyền vẫn không hề dừng lại, từ từ tiến về phía trước, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio