Cặp Đôi Nồng Cháy

nhân gian đáng giá (hoàn toàn văn)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày đầu xuân.

Hôm nay có ca phẫu thuật hơi khó nhằn nên gần bảy giờ tối Trần Hi Trì mới ra khỏi phòng mổ. Đang định thay quần áo để đi về thì Hạ Sơ gọi cho anh, giọng cực kì sốt ruột: “Anh còn ở bệnh viện không?”

Anh: “Em cứ nói từ từ thôi, anh vẫn đang ở đây.”

Hạ Hạ: “Em trai Nguyệt Nguyệt đánh nhau, mặt be bét máu. Thằng bé không dám nói cho người nhà nên em bảo nó đi gặp anh nhé?”

Trần Hi Trì đã đi xuống tầng: “Em bảo thằng bé đến phòng cấp cứu trước, để anh gọi cho bác sĩ trực hôm nay.”

Anh đến phòng cấp cứu nhìn Chung Diễn.

Thật ra anh chưa gặp Chung Diễn bao giờ. Nhưng nhờ vào khuôn mặt đầy máu cùng với khí chất vẫn tỏa sáng ngời ngời dù đang trong hoàn cảnh éo le thì Trần Hi Trì đã nhắm được mục tiêu rồi.

Có một bạn nữ cũng đi cùng Chung Diễn đến đây. Cậu đau đến mức phải nghiến răng, y tá vừa thoa thuốc thì cậu đã gào lên: “Cậu chả quan tâm tôi gì cả!”

Người con gái với khí chất lạnh lùng đang câm nín, chẳng biết phải làm sao: “Không quan tâm ở đâu, tớ đến bệnh viện với cậu rồi còn gì.”

Cậu đáp: “Vì ra mặt thay cậu nên tôi mới bị thương thế này đấy, cậu ở đây với tôi thì cũng phải thôi.”

Người con gái thắc mắc: “Thế rốt cuộc là cậu ra mặt thay tớ chuyện gì?”

Chung Diễn nín lặng.

Kể ra cũng dài dòng lắm, từ khi vào đại học C thì cậu có kết bạn với lũ giang hồ. Bình thường ăn chơi với nhau thì không sao. Nhưng hội này cứ gặp nhau là ăn nói lăng nhăng, lắm lúc nói quá đáng khủng khiếp.

Hôm qua cậu vô tình nghe thấy cái thằng cậu ghét nhất hội nói khùng nói điên, gì mà nó sẽ khiến cho hoa khôi khoa Múa của đại học B ngay cạnh làm bạn gái nó.

Bấy giờ bạn bè còn khịa nó: “Mày thế này mà định tán Tô Tịch cơ á?”

Con nhà giàu bị tổn thương, nói cục súc: “Chúng mày cứ chờ đi, ván đã đóng thuyền thì xem nó có đồng ý làm bạn gái tao không?”

Chung Diễn đi qua đá ruỳnh ruỳnh vào thùng rác, trợn mắt với thằng đó, rất chi là hung tợn. Đứa nhà giàu chả hiểu gì: “Lên cơn đấy!”

Cậu ấm phát điên, chẳng thèm giữ thể diện nữa mà xông lên đấm vào mặt nó. Hai đứa đánh nhau nửa tiếng đồng hồ, cả hai cùng bị thương nhưng đứa nhà giàu thì thê thảm hơn nhiều, nghe nói còn bị gãy mất hai cái răng.

“ mẹ bố mày đấm vào cái mõm thối của mày đấy! Mày cứ thử thối mồm nữa đi!” Chung Diễn lau máu đọng trên khóe môi, chú bé tóc vàng nổi khùng.

Có bạn nhát gan hỏi: “Thế rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ối giời không biết à?” Bạn khác thì thầm: “Chung Diễn thích Tô Tịch đấy.”

Tô Tịch của khoa Múa tựa như ánh bình minh, tựa như trăng đêm thu, cả ngoại hình lẫn khí chất cũng vô cùng nổi bật. Rõ ràng cô không phải kiểu người như Chung Diễn nhưng khi hai bạn trẻ ở bên nhau thì lại tạo nên cảm giác xứng đôi lạ kì.

“Cậu không kể thì tớ về đây.” Tô Tịch lạnh lùng liếc cậu.

Chung Diễn tủi chết đi được, tên ngầu quay mặt sang nơi khác: “Đi đi, cậu cứ đi đi.”

Cô đứng lên, quay người. Cậu bỗng nói: “Đừng đi mà!”

Cô dừng bước, sau ấy nghe thấy anh đại nói bằng cái giọng ưỡn ẹo: “Tôi không có tiền, cậu đừng bơ tôi.”

Trần Hi Trì đút tay vào túi áo choàng màu trắng, cơn gió thanh xuân bỗng vụt qua trái tim anh. Thế là anh chụp lại ảnh của anh đại với tiểu tiên nữ rồi gửi cho Hạ Sơ.

Hạ Sơ rep rất nhanh: Ủa? Không gãy tay gãy chân mà còn có người đẹp bên cạnh luôn?

Anh nói nghiêm túc: Tạm thời mới thấy có vết thương ngoài. Lát nữa anh đi kiểm tra bệnh án của thằng bé đã.

Trần Hi Trì: Hai đứa thanh xuân quá.

Hạ Sơ gửi lại meme lườm nguýt: Bác sĩ Trần, anh già rồi.

Chung Diễn gây sự đánh nhau xong “hi sinh” anh dũng, cậu đã tìm được đồng minh đáng tin rồi, ai ngờ cái người mà cậu gọi “chị” ngọt sớt lại sống lỗi thế, vừa quay đi cái đã bán cậu luôn rồi. Đã thế còn thêm mắm dặm muối, đến lúc chuyện đến tai Ngụy Ngự Thành thì nó đã thành:

Chung Diễn vô học, đi tranh giành tình cảm với người khác. Cậu suy sụp, không xu dính túi, tối vào bệnh viện khóc lóc kể lể.

Cậu bị thương thế kia nên ngày nào cũng phải thay thuốc. Thành thử ngay hôm sau đã bị Ngụy Ngự Thành bắt thóp trong bệnh viện. Vẫn là tiết mục “cậu thấy là trảm”, Chung Diễn khổ không nói thành lời.

Ngụy Ngự Thành cáu điên: “Cứ tưởng cháu sống tốt hơn rồi, ai ngờ lại mắc bệnh cũ. Sống sung sướng quá đúng không? Hay do dạo này cậu không đánh cháu nữa? Cậu cho cháu đi học chứ không phải đi làm thằng côn đồ.”

Chung Diễn khó chịu không nói gì, cậu cúi đầu, lòng sầu ơi là sầu.

Anh cho cậu cơ hội cuối cùng: “Thế sao lại đánh nhau?”

Thâm tâm Chung Diễn đang bảo không thể cho cậu biết mình đánh nhau vì con gái được, thế thì chả ngầu gì hết. Cậu đưa ra một quyết định khó khăn, trả lời anh: “Vì ngứa tay quá?”

Mặt Ngụy Ngự Thành đen như nhọ nồi.

Bỗng nhiên một giọng nữ trong veo vang lên ở ngoài góc: “Thuốc đây rồi, tớ lấy nước cho cậu, cậu uống luôn đi.”

Ngụy Ngự Thành ngẩng đầu, nhìn về nơi cất tiếng, khuôn mặt anh tự dưng hiền đi hẳn.

Bước chân Tô Tịch ngập ngừng, nhìn sang Chung Diễn. Cậu vẫn dở hơi như thế, chĩa củi chỏ về phía Ngụy Ngự Thành: “Cậu tôi đấy, gọi chủ tịch già nhanh lên!”

Anh đanh mặt, cơn giận bắt đầu sinh sôi. Nhưng lúc quay sang cô thì lại dịu dàng ngay: “Cháu vẫn chăm sóc Chung Diễn à? Vất vả cho cháu quá rồi.”

Tô Tịch cười rạng rỡ: “Cháu chào chú. Cũng không sao đâu ạ, phẩy tay thôi là xong rồi.”

Chung Diễn ở bên lèm bèm: “Lúc nào cũng khách sáo với người khác xong ác với mình.”

Cả hai quay ngoắt sang cậu.

Chung Diễn tủi hờn: “Hai người đấy!”

Chẳng hiểu sao, nhờ có sự xuất hiện của Tô Tịch nên Ngụy Ngự Thành cũng bớt ngứa mắt thằng nhóc nhà mình hẳn. Anh không mắng mỏ gì, chỉ nhờ Lý Tư Văn chuyển viện cho cậu rồi đi luôn.

Chung Diễn: “Cậu biết lúc cuối cậu tôi nhìn cậu như thế có nghĩa là gì không?”

Tô Tịch: “Chú nhìn tớ á?”

Cậu đáp: “Tôi bảo nhìn là nhìn.”

“… Được rồi, thế có nghĩa là gì?”

Chung Diễn trừng mắt: “Cậu đến nhà tôi ăn một bữa thôi thì cậu tôi sẽ cho tôi gấp đôi tiền tiêu vặt. Đến lúc tôi giàu to rồi thì tôi chia cho cậu một nửa. Thế nào, muốn hợp tác không?”

Tô Tịch “À” lên, nói rất chi là vô tội: “Nhưng nhà tớ có thiếu tiền đâu. Xe của tớ còn đắt hơn xe cậu mà.”

Mặt cậu ấm đen kịt.

Tô Tịch nhướng mày, quay lưng lại, không kìm được nụ cười đong đầy khóe môi.

Năm nay Minh Châu vào hè sớm, vừa qua tiết thanh minh mà thời tiết đã nóng như cái vỉ hấp, nhiệt độ càng ngày càng cao.

Thứ sáu, Lâm Sơ Nguyệt rủ đôi Hạ Sơ đi ăn, đồng thời cảm ơn Trần Hi Trì vì đã chăm sóc cho Chung Diễn. Bác sĩ Trần lịch lãm, vẫn luôn yên lặng lắng nghe hai cô bạn thân nói chuyện với nhau, thấy ly nước của ai đã gần cạn thì lặng lẽ rót nước vào.

Sau ấy, anh đi vệ sinh.

Lâm Sơ Nguyệt vỗ lên tay Hạ Sơ: “Hai cậu thế nào rồi?”

Hiếm khi nào Hạ Sơ lại ngượng như thế này: “Hôm qua anh ấy vừa cầu hôn tớ.”

Lâm Sơ Nguyệt thở phào: “Cuối cùng thì cậu cũng ngộ ra rồi. Còn cứ trả treo người ta xong đến lúc người ta không chơi với cậu nữa thì cậu tìm trai tốt ở đâu được.”

Hạ Sơ chống cả hai tay lên cằm, cười tươi tựa như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.

Sau bữa ăn, Lâm Sơ Nguyệt có tài xế đến đón. Hạ Sơ kéo tay Trần Hi Trì ra bờ sông đi bộ cho tiêu thực: “Anh không biết bạn em đánh giá anh tuyệt vời thế nào đâu. Cứ mở mồm là khen anh, em thấy con bé nó phản bội em rồi.”

Anh nghiêm túc sửa lưng cho cô: “Đấy không phải là khen mà cô ấy đang nói sự thật.”

Cô bấu tay anh: “Được nước lấn tới đấy!”

Bờ sông mênh mông, làn gió thoảng qua gương mặt, ấy là tiết trời đẹp nhất thế gian.

Trần Hi Trì hỏi: “Sao hồi đầu em lại tán anh?”

“Vì anh đẹp trai thôi.” Hạ Sơ đảo mắt, trả lời rất qua loa.

Giọng anh bình tĩnh: “Vì em cá cược với người khác.”

Hạ Sơ: ….

Đừng nói nữa, chuyện từ hồi nào rồi.

Cô ngượng ngùng gãi mũi: “Không hẳn là cá cược đâu.”

Bố của Hạ Sơ cũng có tiếng trong ngành thời trang nên suốt ngày phải đi xã giao các kiểu, lắm lúc cô cũng buộc phải đi. Cô không nhớ lí do là gì nữa nhưng hôm ấy, cô cãi nhau với mấy đứa nhà giàu cứ hay ra vẻ. Cô điên tiết quá, mà tính cô còn là kiểu cay độc có thù tất báo nên chắc chắn cô sẽ không để yên đâu.

Thế là cô nhờ người điều tra thì moi ra được có đứa trong cái đám đấy đang tán một anh bác sĩ nhưng bác sĩ ấy cao quá không với tới được nên ngày nào cũng đau khổ sướt mướt. Hạ Sơ còn âm mưu gì nữa, tất nhiên là phải khiến con đấy tức điên lên rồi – Người mà mày không tán được thì chị đây quơ tay phát là có.

Lần đầu tiên cô và Trần Hi Trì gặp nhau, cô đã nhắm con mồi trước rồi. Cô lấy số đợi anh khám cho, sau ấy còn giả vờ ngất ngay trong phòng khám xong được anh bế lên.

Hạ Sơ khóc rấm rứt trong lòng anh: “Người anh có mùi gì vậy, sao mà thơm thế này.”

Bác sĩ Trần cụp mắt, khoảnh khắc ấy, ánh nắng ngoài cửa sổ đang rọi lên khuôn mặt anh, đôi mắt anh ngời sáng, thật quyến rũ làm sao. Cô vội vàng nhắm mắt lại, con tim ngân lên những tiếng thình thịch, nhịp tim cũng chẳng về được như bình thường.

Nhớ lại quá khứ, Hạ Sơ nói: “Thật ra anh dễ tán mà. Em cua anh có mỗi ba ngày?”

Trần Hi Trì cong môi. Cô chẳng hề hay biết, ba ngày đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn của anh rồi. Bởi vì người ta hay bảo ngày đầu còn hăng hái nhưng đến ngày thứ ba thì nản lắm rồi. Vậy nên anh sợ cô sẽ không tán anh nữa.

Anh “Ừ” rất chi là lạnh lùng: “Chả phải ba tháng sau thì em đá anh rồi à?”

Hạ Sơ ho khan: “Dừng dừng!”

“Không việc gì phải dừng hết, anh đang dạy cho em thêm triết lí.” Bác sĩ Trần làm như đang nghiên cứu khoa học, nghiêm túc quá thể.

Cô căng thẳng hẳn lên: “Bác sĩ Trần vừa tốt nghiệp tiểu học.”

Anh nhìn cô rồi nói: “Dù là ba ngày hay ba tháng thì ba năm sau em vẫn trở thành vợ anh.”

Hạ Sơ ngẩn ngơ, khuôn mặt đỏ ửng lên: “Sao, khịa em à?”

“Không phải.” Trần Hi Trì nắm chặt tay cô: “Đây là may mắn cả đời của anh.”

Sang thu, lá cây ngô đồng ngập tràn hai bên đường Minh Châu. Nhìn từ xa xa nom như những ổ bánh mì vàng ruộm trải khắp nơi nơi.

Giữa tháng, gia đình Ngụy Ngự Thành đi Thanh Hải.

Vì lo cho sức khỏe của Lâm Dư Tinh nên cả nhà cũng không đến những chốn xa xôi mà đi ngắm thảo nguyên dưới chân núi Kỳ Liên Sơn. Thời gian như đang lắng đọng khi được cưỡi ngựa và chăn cừu. Bạn Tiểu Ngụy đã bốn tuổi rồi, cứ quấn lấy Chung Diễn hỏi một vạn câu hỏi vì sao:

“Tại sao đồng cỏ phải có cỏ?”

“Bởi vì cỏ nó bao hết rồi, đây là khu VIP.”

“Tại sao cỏ phía đông lại xanh hơn cỏ phía tây?”

“Phía đông ở đâu cơ?”

“Tại sao bố em lại tìm được vợ tốt như mẹ em vậy?”

“Vì mẹ em mắt kém.”

Vừa dứt lời, Chung Diễn đã thấy lưng lạnh toát.

Ngụy Ngự Thành nén giận: “Cháu lại đang nói nhăng nói quậy gì đây?”

Chung Diễn: ….

Còn bạn Tiểu Ngụy thì chạy tót đi tìm Lâm Dư Tinh chơi rồi, biến mất nhanh như một làn khói.

Buổi tối, khách sạn chuẩn bị một bữa ăn vô cùng đặc sắc. Cừu nướng nguyên con, đốt lửa trại, những người du mục mặc trang phục dân tộc múa hát tưng bừng. Lâm Sơ Nguyệt sợ mùi thịt cừu nên không sao ăn được. Còn bạn Tiểu Ngụy thì lại thích ăn thịt, bé ngồi thẳng lưng, lối ăn lịch lãm như một quý ông.

Lâm Dư Tinh huých tay Chung Diễn: “So với cháu em thì cái nết ăn của anh y như chó vậy.”

Chung Diễn vừa ăn một miếng đẫm dầu, lẳng lặng quệt miệng lên tay áo Lâm Dư Tinh.

Lâm Dư Tinh không hất ra mà gọi cứu hộ: “Anh rể ơi!”

Chung Diễn chửi bậy: “Chú em giỏi đấy.”

Bạn Tiểu Ngụy đáng yêu xích lại gần: “Anh Tiểu Diễn, anh biết bọn mình có điểm chung gì không?”

Chung Diễn: “Đẹp trai à?”

Tiểu Ngụy chớp chớp mắt: “Bọn mình có được người cậu siêu tốt luôn.”

Chung Diễn:?

Cậu phải ngẫm nghĩ thì mới vỡ lẽ. Nhóc con lanh chết đi được, lấy lòng cả Ngụy Ngự Thành với Lâm Dư Tinh luôn đấy! Hàng mày của chủ tịch giãn ra, anh ôm lấy con trai: “Ngoan quá.”

Chung Diễn cũng vô thức nhích đầu tới, thế mà Ngụy Ngự Thành bỉ bôi: “Tóc vàng chóe ngứa cả mắt, tránh xa cậu ra.”

Giữa thảo nguyên xanh ngát, cậu ngửa mắt lên trời ai oán: “Cái cuộc đời này, vị trí của tôi trong gia đình có lên hạng được hay không hả trời?!”

Nghe nói, tối ấy có mưa sao băng.

Theo kinh nghiệm thì khả năng là không thấy được đâu nhưng tụi trẻ thì vẫn rất phấn khích. Chung Diễn với Lâm Dư Tinh cũng vậy, hai đứa đi giày rồi ra ngoài đợi sao băng.

Nhiệt độ giữa đêm và ngày ở vùng Tây Bắc chênh nhau rất nhiều. Chung Diễn xoa xoa tay, hà hơi, hỏi: “Chú biết vì sao lần này cả nhà lại đến Thanh Hải không?”

Lâm Dư Tinh nghiêng đầu: “Vì sao?”

“Bởi vì anh với cậu anh vẫn nhớ, ở Tam Á năm ấy, chú đã nói ra bốn ước mơ của mình.”

Muốn được ghép đủ bộ lego.

Muốn được ngắm biển.

Muốn được ngắm sao băng.

Chung Diễn cười nói: “Dù có thấy hay không thì cũng coi như đã dẫn chú đi thực hiện ước mơ rồi.”

Đôi mắt Lâm Dư Tinh đỏ lên, dù mai là ngày cuối cùng của cuộc đời thì cậu cũng không còn hối tiếc gì nữa.

“À quên, nguyện vọng thứ tư của chú là gì?”

Lâm Dư Tinh mỉm cười: “Đã thực hiện được rồi.”

Chị sẽ được hạnh phúc cả đời.

Dường như bốn mùa đã tâm linh tương thông với nhau, năm nay tuyết đầu mùa cũng đến sớm hơn năm ngoái.

Dạo này Lý Tư Văn bận khủng khiếp vì dự án đường sắt cao tốc ở Thành Bắc. Sau khi kí xong hợp đồng thì cuối cùng cũng được thở phào. Bấy giờ, Chu Tố đã được chuyển đến phòng pháp lý của tập đoàn, nửa tiếng trước đã nhắn tin cho anh:

Văn Văn, em mua quà xong rồi!

Hôm nay cả hai đến Minh Châu Uyển hỏi thăm sức khỏe mẹ bầu Lâm Sơ Nguyệt.

Sau khi tan làm, hai vợ chồng ngồi chung một xe. Lý Tư Văn hỏi: “Em mua gì thế?”

“Quần áo cho em bé.” Chu Tố đưa cho anh xem, bộ quần áo được may bằng sợi bông vô cùng đơn giản, đến từ một thương hiệu của nước ngoài.

Anh nhận ra: “Hình như là đồ cho con gái nhỉ? Thế có sớm quá không?”

“Sớm muộn gì thì cũng không quan trọng.” Cô Tố Tố bắt đầu mở lớp: “Nguyệt Nguyệt đã nói rồi, chủ tịch muốn con gái lắm. Nên dù cuối cùng em bé là nam hay nữ thì đây cũng là lời chúc tốt đẹp của hai vợ chồng mình.”

Khi cô nói đến đây, anh khẽ đẩy kính: “Thế để anh hỏi xin cô Lâm ít đồ.”

Chu Tố: “Sao thế?”

Dạo này anh tìm đọc tài liệu trên những diễn đàn chuẩn bị mang thai nên đã đưa ra được kết luận: “Này người ta gọi là sẵn sàng cho việc mang thai.”

Cô đỏ mặt: “Anh muốn làm bố lắm rồi.”

Với những gì cô hiểu về anh thì anh là người không quá nặng tình và cũng rất đơn độc. Cô cứ tưởng rằng anh không phải mẫu đàn ông đặt nặng tình cảm gia đình. Với lại cô thấy giờ vẫn còn trẻ, sống trọn thế giới của hai người thêm mấy năm nữa cũng chẳng sao. Chính vì thế mà cô không nhắc chuyện mang thai bao giờ.

Lý Tư Văn nói: “Có làm bố hay không thì anh vẫn ổn thôi. Nhưng khi nghĩ đến việc thế giới có thêm một người là kết tinh của chúng ta thì anh thấy kì diệu lắm.”

“Kì diệu cái gì chứ?” Chu Tố lẩm bẩm: “Lại thêm bé hư còn gì.”

“Con nhà người khác thì mới là bé hư.” Anh nghiêm túc sửa lời cô: “Còn con chúng mình sẽ là bé ngoan.”

Cô mím môi, mỉm cười nói với anh: “Ngoan hay không thì cũng được hết. Dù sao thì sau này thế giới sẽ có thêm một người cùng em yêu thương anh.”

Tai anh đỏ lên, ngay sau đấy đã bình tĩnh đỗ xe lại.

Chu Tố thắc mắc: “Lại sao thế?”

Anh tháo dây an toàn, nghiêng người qua hôn cô thật sâu.

Lâm Sơ Nguyệt nghĩ đợt này mang thai chắc chắn đến từ mấy đêm ở Thanh Hải. Ngụy Ngự Thành suy nghĩ trong chốc lát rồi phủ nhận một cách hợp lí: “Khách sạn bình thường, cách âm thì kém nên anh không phát huy được.”

Cô liếc chồng: “Này liên quan gì đến phát huy?”

Anh đáp: “Chắc em mang thai trước khi đi Thanh Hải đấy. Em có nhớ đợt anh được nghỉ mấy ngày, em nhốt anh trong phòng suốt ngày suốt đêm không… Ừ.”

Cô bật cười bịt miệng anh lại: “Được lợi mà còn khoe mẽ, ghét thế không biết.”

Anh sợ cô ngã nên vô thức vươn tay che chở cho cô. Anh đổi tư thế cho cô nằm thoải mái hơn. Lâm Sơ Nguyệt ngứa mũi nên cạ luôn vào lòng anh, làn da trắng nõn đã ửng hồng.

Không hiểu sao lần này cô bị nghén rất nặng, đã thế còn dễ bị dị ứng. Giai đoạn đầu còn bị nôn cả ngày lẫn đêm. Có hôm còn nôn tới mức co thắt dạ dày, phải đi vào bệnh viện.

Ngụy Ngự Thành đau lòng đến rạc người. Ba tháng đầu anh cố gắng làm việc ở nhà để chăm sóc cô. Nhưng cuộc sống vẫn có những điều kì diệu, mang thai tới tháng thứ tư thì Lâm Sơ Nguyệt đã hết nghén rồi.

Thâm tâm cô nói rằng, con mình sẽ là một bé trai. Thế nhưng Ngụy Ngự Thành vẫn rất ok với việc đó: “Nam hay nữ thì cũng được hết. Anh muốn em phải bình an đã rồi mới mong con mình khỏe mạnh.”

Cơ mà, bác Lâu thì không nghĩ như vậy.

Hi vọng trong bác lại được bùng cháy, bác lên núi Thanh Lương thắp hương khấn phật không biết bao nhiêu lần, đến khi vái lạy cũng thành kính hơn bất cứ ai hết. Bồ tát ơi bồ tát à, nhất định phải phù hộ cho Nguyệt Nguyệt sinh được con gái nhé!

Bạn Tiểu Ngụy đã hơn bốn tuổi rồi bà nội vẫn đáng yêu như thế.

Lâm Sơ Nguyệt chỉ vất vả trong thời kì đầu, sau ấy đã cực kì suôn sẻ đến tận lúc sinh. Thậm chí khi cổ tử cung mở thì cô cũng không phải chịu đau quá lâu. Lúc vỡ nước ối, cô còn bình tĩnh xuống tầng nói với Ngụy Ngự Thành: “Em sắp sinh rồi.”

Điện thoại của chủ tịch rơi bộp xuống, anh vội vàng đứng lên, hiếm khi nào lại luống cuống như thế này.

Trước khi lên đường, bạn Tiểu Ngụy cũng vừa kết thúc lớp speaking online với giáo viên ngoại ngữ. Bé lon ton chạy đến, ôm chặt lấy mẹ như một quý ông: “Mẹ cố lên!”

Ngụy Ngự Thành bỗng hứng lên, hỏi con trai: “Con đoán xem là em trai hay em gái?”

Bạn Tiểu Ngụy bình thản: “Em gái ạ.”

Bác sĩ ôm bé con bước ra ngoài phòng sinh: “Chúc mừng chủ tịch, là một nàng công chúa.”

Giờ đây, bà nội đáng yêu đã hoàn thành được mong ước của mình.

Mặc dù Ngụy Ngự Thành đã có kinh nghiệm làm bố nhưng lần đầu tiên ôm con gái lại mang đến một cảm giác khác lạ. Mềm mại tựa như viên đá quý mang sắc hồng nhạt vậy.

Con trai tên là Tiểu Ngụy.

Anh đặt biệt danh cho con gái là Tiểu Tô, đồng âm với chữ “Sơ” trong tên của Lâm Sơ Nguyệt.

Anh nói với cô rằng: “Từ nay về sau có thêm một người yêu thương, một người gắn bó với em, anh hi vọng cô Lâm của anh sẽ mãi mãi được hạnh phúc. Nếu có một ngày em thất vọng với thế giới này thì cũng không sao hết. Bất cứ khi nào anh ở đây, chỉ cần em cho phép anh bước vào, anh sẽ tạo ra một thế giới toàn năng dành cho em.”

Ấy là lần đầu tiên Lâm Sơ Nguyệt khóc trong kì ở cữ và cũng là lần cuối cùng.

Cô nắm chặt tay anh, con tim đang cất tiếng, từ ngày anh đến, cuộc đời em đã được rẽ sang một hành trình mới. Cùng anh sánh bước trên cung đường, từng dấu chân là từng những cảnh sắc muôn màu.

Một đêm giao thừa nữa lại bước đến.

Chung Diễn đã bắt đầu đi thực tập, chiều Tết mới về nhà. Cậu cao gầy, yên lặng không nói câu gì, dường như khí chất đã trưởng thành lên rồi. Lâm Dư Tinh thán phục: “Anh Diễn, anh đẹp trai hơn rồi!”

Chung Diễn chạy vụt ra trước gương, soi hết góc này sang góc khác: “Đúng không?! Đẹp trai hơn chỗ nào?! Nhanh, ra chụp ảnh cho anh! Anh muốn gửi tấm cho Tô Tịch!!!”

Lâm Dư Tinh: …

Giờ rút lại lời nói được không?

Tiểu Tô mới được ru ngủ, Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt xuống tầng, cả hai giơ tay lên suỵt: “Nói bé thôi.”

Ngoài trời rợp tiếng pháo nổ, tiếng nói cười rộn rã của chương trình Đêm hội mùa Xuân.

Lâm Dư Tinh hỏi: “Anh Diễn, năm mới rồi, anh có ước gì không?”

Chung Diễn thốt lên: “Cố gắng phấn đấu, trở thành một con người mới như cậu anh là được!”

Ngụy Ngự Thành yên lòng, nhìn cậu với ánh mắt khích lệ.

Chung Diễn mừng thầm, lát nữa tiền lì xì lại sộp rồi.

“Còn chị thì sao?” Lâm Dư Tinh nhìn Lâm Sơ Nguyệt.

Cô nở nụ cười rực rỡ: “Hi vọng hai đứa bình an, khỏe mạnh, mãi mãi được sống trong yêu thương.”

Cuối cùng, cô nhìn về nơi anh.

Gương mặt Ngụy Ngự Thành dịu dàng, vẫn mãi đẹp trai như thế. Năm tháng thương yêu anh quá đỗi, chẳng hề lắng đọng dấu vết của thời gian. Bàn tay anh ở dưới bàn đang nắm chặt lấy tay cô.

“Thế thì mong ước của chị em đã thành sự thật rồi.” Anh quay đầu, đối mặt với cô: “Và còn, ngày ngày ở bên anh.”

Cả cuộc đời sát cánh bên nhau.

Anh và em sống mãi trong biển tình.

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện đến đây là kết thúc. Nhưng ở thế giới song song, chủ tịch Ngụy và Nguyệt Nguyệt, Lâm Dư Tinh, Chung Diễn, Lý “Xé” Văn, Chu Tố vẫn đang cố gắng để tiếp tục cuộc sống tươi đẹp của mình. Viết đến đây, cảm ơn các thiên thần đã theo dõi câu chuyện này. Mong rằng các cậu khỏe mạnh bình an, hè đến không bị cháy nắng.

Câu chuyện vẫn được viết trong sự thoải mái tột cùng, hy vọng những tác phẩm của mình cũng sẽ cho các cậu một trải nghiệm hài lòng và vui vẻ khi theo dõi từng chương truyện. Yêu rất nhiều!!

HOÀN TOÀN VĂN

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio