Nhà Gấu thúc thúc nằm trên một ngọn núi xa xôi khác, ở đó hoa tươi nở rộ, xanh vàng rực rỡ, huy hoàng như cảnh chốn tiên cung. Có hồ nước trong veo nhìn thấy tận đáy, từng đàn từng đàn cá chép hồng lớn nhỏ đang bơi lội tung tăng. Có người đẹp, có... Mứt hoa quả.
Nhưng không có thịt nướng và cháo.
Tân Mi cắn một miếng sơn tra, chua đến mức nhíu lông mày.
Gấu thúc thúc ngồi đối diện, cầm một cây quạt có vẻ rất phong lưu nhã nhặn, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nàng với ánh mắt ngập tràn tình thương mến thương, cất giọng vô cùng nhỏ nhẹ, dịu dàng: "Tiểu Mi, đôi mắt của con như một bầu trời đầy sao tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như ánh ngọc sáng ngời."
Nàng nuốt miếng sơn tra xuống, nhìn vẻ mặt của lão, mọi người đều khen nàng như vậy, nàng cũng phải vắt óc để nghĩ ra mấy câu dễ nghe đáp lễ mới phải đạo.
"Thúc thúc ... à, thúc có ngoại hình cũng dễ thương lắm, chỉ hơi mập một chút thôi, nhưng nhờ vậy mà nhìn rất thân thiết, gần gũi. Nhìn thúc lại khiến con nhớ da diết Đại Hoa ở sau vườn nhà con."
Nàng cảm thấy hơi nhớ nhà.
Gấu thúc thúc kinh ngạc hỏi: "Đại Hoa là ai?"
"Một anh heo phong lưu tuấn tú, ngọc thụ lâm phong."
Một tiếng "Phạch" vang lên, cây quạt trong tay Gấu thúc thúc rơi thẳng xuống đất. Gấu thúc thúc đau khổ ôm đầu, muốn kiếm chỗ nào đập đầu chết quách cho xong.
Lão hận nhất người khác nói lão mập!
Cúi đầu nhìn mấy cái móng gấu của mình, lão thực muốn vung móng cào mấy cái để lưu lại dấu vết lên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp như hoa như ngọc kia. Có điều... Có điều thấy con bé nhìn mình với vẻ vô tội như vậy, khuôn mặt trắng mịn như tuyết, đôi mắt đen lúng liếng... Thương hương tiếc ngọc đúng là loại tội lỗi lớn nhất a a a!
"Gấu đại thúc, mứt hoa quả ăn rất ngon. Nhưng con thích ăn thịt nướng và cháo hơn."
Tân Mi ăn xong hai miếng mứt hoa quả, cảm thấy càng đói hơn.
Con gấu yêu suy nghĩ trong thoáng chốc, bỗng nhiên nở nụ cười nịnh nọt, đầy gian tà, thu cây quạt lại một cách đầy tao nhã: "Tiểu Mi có nhã hứng uống với thúc một chén rượu không?"
Uống rượu à? Vẻ mặt Tân Mi có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng nàng vẫn gật đầu.
Gấu thúc thúc vui mừng đến phát điên lên, tục ngữ đã nói rồi, rượu chính là bà mối tuyệt vời nhất, một khi phụ nữ đã say rượu rồi thì ngươi muốn làm gì thì làm, bất kể có làm gì cũng vẫn khiến nàng thần điên hồn đảo hết.
Lão quay đầu lại dặn dò đám nữ yêu: "Đi chuẩn bị thịt nướng và cháo, mang lên một vò rượu ngon mười năm."
Lục Thiên Kiều phóng người nhảy lên cao, cả người như một chú chim khổng lồ bay qua vùng biển rộng lớn mờ mịt.
Sau giờ Ngọ, Đào Quả Quả tới Quy Hoa sảnh tìm hắn, vẻ mặt muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ chỉ vào trong sân —— Tân Mi vốn phải đang được cột bên gốc cây đã biến mất.
"Là ai làm?" Hắn hỏi.
Đào Quả Quả sống chết cũng không chịu khai, chỉ nói: "Thiên Kiều đại ca, cô nương ấy bị con Gấu yêu ở vùng núi phía Tây Bắc bắt đi, huynh nên nhanh chóng đi cứu cô ấy."
Tiếng xấu của con gấu yêu ở phía Tây bắc kia đã vang dội khắp nơi, nữ yêu bị nó bắt được chỉ có thể kéo dài hơi tàn, nếu là người phàm... Chỉ sợ không còn mạng trở về.
Lông mày Lục Thiên Kiều nhíu lại.
Hắn cảm thấy sốt ruột, không thể kềm chế được.
Nhún người bay lên một lần nữa, hắn đã ở phía trước hang ổ của con gấu yêu kia.
Một cung điện xanh vàng rực rỡ, con yêu quái này thực biết hưởng thụ. Hắn tung một cước đá vào hai cánh cửa cung, trong nháy mắt hai cánh cửa tan thành tro bụi, bên trong vô cùng yên tĩnh, đợi bụi bặm, cát đá ngừng rơi, Lục Thiên Kiều lấy thanh kiếm gỗ mới đẽo ra, đang định đại khai sát giới, chợt thấy trong cung điện đẹp đẽ kia, một đám nữ yêu bị bắt tới làm người hầu, ai nấy đều mặt mũi bầm dập, đôi mắt rưng rưng.
Thấy Lục Thiên Kiều, đám nữ yêu kia như bắt được cứu tinh, vừa lăn vừa bò tới ôm chân hắn, khóc lóc ầm ĩ: "Là đại tướng quân ở hoàng lăng! Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi! Van xin ngài... Van xin ngài mau đuổi hung thần kia đi đi!"
Lục Thiên Kiều phải lui lại hai bước: "Con gấu yêu kia ở đâu?"
Đám nữ yêu kia càng khóc lóc thương tâm hơn nữa: "Đại vương đang ở hậu điện! Tướng quân, nếu ngài không nhanh chóng cứu đại vương thì đại vương sẽ bị hung thần kia đánh chết mất!"
Hắn cảm thấy hơi khó hiểu, cầm thanh kiếm gỗ xông vào hậu điện, đập vào mắt hắn là khung cảnh khắp nơi hỗn độn, khắp nơi la liệt những bình hoa vỡ vụn thành từng mảnh, cá chép đầu hồng nằm phơi bụng trắng hếu trong ao, màn cửa bị kéo rối tung, rách te tua, khiếp hơn nữa là mấy nữ yêu mặt đầy máu đang gào khóc thảm thiết.
Hắn đứng lại trước cửa hậu điện, đột nhiên lại cảm thấy hơi do dự, không biết phía sau cửa sẽ xuất hiện quái vật gì.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cung nặng trịch ra, một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, ánh sáng chiếu vào căn phòng tối tăm, hắn vừa nhìn đã thấy Tân Mi, nàng đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi thấp đầu, trong tay cầm một cái chén uống rượu to đùng bằng đồng thau.
Con gấu yêu tiếng tăm nổi như cồn với biệt danh “hái hoa tặc” trong truyền thuyết đang nằm như một đống thịt chết bên chân nàng, một bàn tay đầy móng vuốt đặt trên mép bàn, sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.
Một bàn chân của Tân Mi dẫm trên cái bụng mềm nhũn của nó, đột nhiên nàng cười tít mắt tự bưng rượu rót cho mình một chén, nhỏ giọng lè nhè: "Gấu đại thúc, chúng ta chơi oẳn tù tì tiếp nào."
Nàng dùng sức kéo một bàn tay đầu móng vuốt của con gấu yêu, sau đó cười lớn: "Thúc lại xòe ngón, lại ra bao nữa! Con lại thắng rồi!"
Nói xong nàng tát một cái trên mặt nó, cả thân hình, mập ú, nặng nề kia tà tà bay ra ngoài, va vào một cái bàn xiêu vẹo, rồi rớt ngay dưới chân Lục Thiên Kiều.
Hắn trầm mặc.
Tân Mi bưng chén rượu bước đi với dáng vẻ yêu kiều, tha thướt, lúc nàng say rượu lại có vẻ thục nữ hơn hẳn ngày thường, khuôn mặt trắng mịn như tuyết pha lẫn sắc hồng, ánh mắt sáng đầy mê hoặc, khóe môi tươi cười đúng chuẩn mực của một tiểu thư khuê các.
Nhìn thấy Lục Thiên Kiều, nàng sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên ném luôn chén rượu trong tay, hướng về phía hắn cung cung kính kính hành lễ vạn phúc (), giọng vô cùng dịu dàng và ngọt ngào: "Công tử ơi, mặt than thực ra là bệnh, cần phải điều trị sớm. Tiểu nữ có quen một đại phu ở thành Lục Thủy, tay nghề châm cứu rất cao siêu, để tiểu nữ giới thiệu cho công tử nhé? Không cần phải cảm tạ tiểu nữ đâu."
Vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa.
Lục Thiên Kiều dù bị chọc tức nhưng thiếu chút nữa đã bật cười, bước lên định nắm hai tay nàng kéo đi. Ai biết được khi nàng say rượu sức mạnh lại khủng khiếp đến vậy, chỉ bằng một tay đã cầm cái giá cắm nến to đùng bằng đồng thau ném về phía hắn, còn đặc biệt có ý tốt nhắc nhở: "Cẩn thận á, tiểu nữ đang dọn đồ hỏng, đồ đạc gì hỏng hết trơn."
Hắn đành phải lui lại mấy bước.
Mấy nữ yêu bị đánh cho mặt mũi bầm dập, kéo tay áo hắn, nước mắt đầm đìa: "Lúc mới tới mọi chuyện đều tốt đẹp, sau đó đại vương dặn dò chúng nô tì chuẩn bị rượu ngon, chỉ nói mượn rượu cũng là một cách khơi dậy hứng thú nghệ thuật. Ai ngờ... Ai ngờ, cô ta vừa uống say thì bắt đầu phát điên, lôi kéo đại vương chơi trò phạt rượu, chỉ tát một cái mà răng của đại vương đã bay sạch sẽ... Đại vương đáng thương! Có khi nào đại vương sẽ chết luôn hay không?"
Lục Thiên Kiều nhìn cảnh tượng hỗn loạn, đổ nát trong hậu điện, chịu không nổi nữa đành phải thở dài, đưa tay gõ gõ cánh cửa điện nói: "Muốn ăn thịt nướng và cháo, thì mau ra đây với ta."
Tân Mi từ dưới gầm bàn thò đầu ra, nhìn giống như một chú thỏ nhỏ nơi hoang dã đầy cảnh giác, đang nghiền ngẫm xem lời hắn nói có được mấy phần chân thật.
Hắn làm bộ ra vẻ sắp đi: "Không muốn ăn thì ta đi."
Tiểu cô nương kia lập tức nhảy ra từ trong bóng tối, Lục Thiên Kiều nhân cơ hội đó nắm chặt hai cổ tay nàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ trên gáy nàng, cả người nàng liền mềm oặt ngả vào trong ngực hắn.
Đám nữ yêu còn tỉnh táo phóng vào trong hậu điện, khóc váng trời đỡ con gấu yêu dậy, kêu gào tên nó ầm ĩ, nhưng con gấu yêu kia chẳng có một chút phản ứng nào.
Thực đúng là thảm kịch nhân gian mà ...
Lục Thiên Kiều ôm Tân Mi, lặng lẽ rời khỏi cung điện của con gấu yêu.
Vừa ra bên ngoài, những cơn gió núi ập đến, mùi rượu bốc lên tận trời. Hắn nhíu mày, chán nản dùng một tay đẩy nàng ra, tìm một dòng nước ở xung quanh, định ném nàng vào trong nước cho tỉnh táo một chút.
Nàng lại giống như một con thỏ nhỏ tắm trong rượu, càng ngày càng chui vào trong lòng hắn, ôm chặt cần cổ không chịu buông, sau đó lại nói mớ: "Cha... Chồng... Con mua..."
Hắn kiềm lòng không được, cúi đầu xuống nhìn gương mặt của nàng, cả mặt ửng đỏ, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, đúng là một tiểu cô nương vô lo vô sầu.
Phía trước có một dòng suối trong vắt, nói chung chỉ cần ném con sâu rượu này vào trong đó là có thể gột rửa sạch mùi rượu trên người nàng, nhân tiện cho nàng tỉnh táo một chút. Nhưng hắn không biết vì sao lại không muốn làm như vậy. Cánh tay mềm mại của nàng vòng qua cổ hắn, năm ngón tay trắng mềm như cụm mây trắng, gò má nóng hổi áp sát cổ hắn, hơi thở ấm áp, nhè nhẹ phả ra trên cổ gây cảm giác ngưa ngứa.
Hắn luyến tiếc khi phải đánh thức nàng dậy từ trong giấc ngủ mang đầy hương vị ngọt ngào này.
Rốt cục hắn vẫn đỡ đầu của nàng, vòng hai tay ôm cả người nàng một lần nữa, chậm rãi bước về hoàng lăng.
"Biết sai chưa?"
Tư Lan ngồi trên ghế, mặt lạnh như tảng băng, giọng nói cũng lạnh lùng, tra hỏi Tân Mi nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Cả người nàng trùm chăn kín mít chỉ để lộ ra cái đầu, sắc mặt hơi xanh xao, và đang hắt xì hơi không ngừng —— mỗi lần uống rượu xong nàng đều bị như vậy.
Tân Mi xoa xoa cái đầu đau như muốn nứt ra, thì thào: "Sai cái gì?"
Tư Lan hận không thể lật tung cái giường lên: "Ngươi đánh cho con gấu yêu kia tàn phế! Làm cho chúng ta phải đền tiền thuốc men! Chuyện này không nói cũng được, ngươi còn dám làm phiền tướng quân ôm ngươi trở về! Lá gan của ngươi thật không nhỏ chút nào!"
Tân Mi chẳng nhớ nổi chuyện nào trong từng đó chuyện, chỉ ngồi nhìn Tư Lan đầy mịt mờ.
"Nói! Là ai thả ngươi đi?"
Ô, chuyện này... Nàng nghĩ nghĩ: "Ta không nói."
Ánh Liên tỷ tỷ lén thả nàng đi, nàng tuyệt đối sẽ không khai tỷ ấy ra! Đây mới gọi là nghĩa khí!
Tư Lan tức nổ đom đóm mắt.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Lục Thiên Kiều bước vào, ra hiệu với y: "Tư Lan, ngươi ra ngoài đi."
Tư lan ôm nỗi hận khó nuốt phẩy tay áo bỏ đi, ông trời ơi, sao ông chẳng có mắt gì thế hở? Tự nhiên làm cho gương đồng tâm hiển linh lại hiện ra hình ảnh của con nha đầu chết tiệt này và tướng quân là sao, là sao!
Lục Thiên Kiều đến bên giường, vươn tay ra, Tân Mi đang muốn trốn tránh, thì ngay sau đó lòng bàn tay ấm áp của hắn lại nhẹ nhàng đặt trên trán nàng, áp thật sát một lúc, rồi mới từ từ rút tay về.
"Thể chất của cô không thích hợp để uống rượu, uống xong chắc chắn sẽ bị sốt." Hắn kéo một cái ghế tới ngồi bên giường, "Đợi lát nữa nhớ uống thuốc cho mau hạ sốt."
Tân Mi ngạc nhiên nhìn hắn một lát, đột nhiên nhớ lại mới vừa rồi Tư Lan nói khi nàng uống say, là hắn đã ôm nàng trở về, liền nhỏ giọng lí nhí: "À... cám … cám ơn ngươi."
Hắn không trả lời, một lúc sau mới nói: "Về phần là ai thả cô đi..."
Không chờ hắn nói dứt câu, nàng cắt ngang ngay tắp lự: "Còn khuya ta mới nói."
Hắn dừng lại một chút: "Nói hay không cũng vậy, lần sau không được mượn lý do này nữa. Chờ cô khỏe hẳn thì theo ta rời khỏi hoàng lăng."
Dù sao cũng đang giam cầm nàng, chẳng phải đi đâu cũng là giam cầm sao? Tân Mi bĩu môi không thèm nói chuyện.
Lục Thiên Kiều chậm rãi rút lá bùa cư trú của Thu Nguyệt trong lòng ra, đưa qua đưa lại trước mặt nàng, làm trái tim nàng cũng run run theo.
"Ta sẽ không dùng dây trói yêu trói cô lại nữa." Hắn nói mà mặt không chút thay đổi, "Linh thú của cô tạm thời để ở đây. Cô bỏ trốn một lần, ta nướng một chân của nó, trốn bốn lần thì cả chân lẫn cánh của nó đều không còn. Tự cô cân nhắc đi."
Quá ... Quá độc ác! Tân Mi trợn mắt há hốc miệng. Vừa rồi nàng còn cảm ơn cái tên lòng dạ độc ác như rắn rết này sao?!
Hắn khẽ mỉm cười, bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Nghe nói người bị sốt nên phơi nắng nhiều, ngày hôm sau cơn sốt vẫn chưa lui, Tân Mi liền trùm chăn bông nằm phơi nắng trong sân.
Lục Thiên Kiều đứng ở Quy Hoa sảnh, lần này không đóng cửa sổ, thấy hắn cúi đầu không biết đang viết gì, vừa viết vừa nói, những người chung quanh chỉ biết gật đầu liên tục, nét mặt rất nghiêm túc.
Thật đúng tư thế hiên ngang dũng mãnh của tướng quân nha.
Nàng xoa xoa đôi mắt nóng bừng đến phát đau, định chợp mắt một chút, bỗng nhiên cảm thấy phía sau gốc cây có một bóng người đang lén lút nhìn trộm. Nàng tò mò rướn cổ lên nhìn thử thì thấy Ánh Liên đứng ở phía sau gốc cây, hai mắt sáng long lanh nhìn vào trong Quy Hoa sảnh, nhìn một lúc rồi rơi lệ, một lúc sau lại thở dài.
"Ánh Liên tỷ tỷ..." Tỷ đang làm gì vậy?
Ánh Liên chấn động, quay đầu lại nhìn nàng, mặt mày nhất thời đen thui lại, xoay người tính bước đi.
Tân Mi lén lút vẫy tay với Ánh Liên: "Tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không khai chuyện tỷ thả ta ra đâu."
Lời nói đầy nghĩa khí nhẹ hơn cả mây xanh.
Ánh Liên nghe mà té ngã lăn ra.
Tân Mi bước qua, đứng vào chỗ Ánh Liên mới vừa đứng, phát hiện ra từ góc độ này rất vừa tầm để nhìn rõ cảnh tượng bên trong Quy Hoa sảnh mà không bị người khác phát hiện ra. Lúc này nhìn về phía cửa sổ, người đang đứng trước mắt là Tư Lan.
Nàng giật mình hiểu ra: "Tỷ thầm thương trộm nhớ Tư Lan sao?"
Sắc mặt Ánh Liên hết đỏ bừng rồi xanh mét, lại sợ nàng làm ồn ào lớn chuyện ra sẽ bẽ mặt, buộc lòng phải lắng nghe trong đau khổ.
Tân Mi gật đầu: "Ta hiểu, ta hiểu mà, trong hí kịch đã từng nói, thương thầm nhớ trộm mới là đẹp nhất. Mỗi ngày trốn phía sau gốc cây nhìn lén người ấy, cũng là một cách yêu."
Cái này gọi là kẻ điên ghiền rình mò thì có... Ánh Liên rưng rưng nước mắt thầm nghĩ, thực ra bản thân nàng thương thầm nhớ trộm Lục Thiên Kiều nhiều năm nay, nhưng hắn giống như khúc gỗ chẳng hề phát hiện ra, bởi vậy khi nàng rảnh rỗi liền trốn sau chỗ bí mật này lén nhìn trộm hắn, quả thật cũng chẳng khác gì kẻ điên ghiền rình mò cả.
"Chuyện này cần có người nối dây tơ hồng." Tân Mi cầm tay Ánh Liên, thái độ vô cùng chân thành, "Ta giúp tỷ nhé? Tỷ đã có lòng tốt lén thả ta đi, dù sao ta cũng phải báo đáp tỷ."
Ánh Liên bị khuôn mặt sáng long lanh nhưng tràn đầy khí chất bá đạo của bậc vương giả hòa cùng với ánh sáng thánh thiện như thánh nữ của nàng làm cho hoảng sợ khiếp vía.
Trên đời này rốt cuộc có gì tồi tệ hơn so với chuyện ngươi hãm hại tình địch, nhưng tình địch lại quay đầu cảm ơn ngược lại ngươi, và độc ác hơn nữa là sau đó còn giúp ngươi nối dây tơ hồng với người khác. Ánh Liên bị cảm giác tồi tệ này làm cho nước mắt đầm đìa, mặt mũi nhòe nhoẹt hết cả lên.
"Ánh Liên tỷ tỷ?" Tân Mi cảm thấy khó hiểu.
Ánh liên quay đầu lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng lời nói vừa ra đến bờ môi lại biến thành tiếng khóc "Hu, hu", nàng ra sức dậm chân bình bịch rồi xoay người bỏ chạy mất dạng.