Editor: Qin Zồ
Buổi trưa ở trung tâm, người đến người đi trước cửa cao ốc Hoàn Mậu nhiều vô số kể, phần lớn là nhân viên làm việc ở trong công ty, hoặc là vừa ăn cơm xong, hoặc là chuẩn bị ra khỏi cửa đi ăn.
Trong một mảnh người đến người đi kia, hình ảnh Tần Chân cùng một ngoại bán tiểu ca thân mặc bộ đồ màu đỏ giằng co không có kết quả cũng rất đặc biệt khác thường.
Sự tình là thế này, nửa giờ trước, bởi vì Tần Chân còn đang bận chỉnh sửa lại hồ sơ, cho nên đã gọi một phần cơm rang thịt hầm, kết quả là nửa giờ sau, tiểu ca giao hàng gọi điện cho cô, cô xuống lầu vừa nhìn, ha, đối phương lại đưa một suất thịt hầm, cùng một suất cơm rang trứng.
Giá của một suất cơm rang thịt hầm là hai mươi đồng, mà một phần thịt xào lại cùng cơm rang trứng thì hết ba mươi bảy đồng, vì thế mà Tần Chân với tiểu ca giao hàng có tranh chấp với nhau.
Người giao hàng kiên quyết chối đây đẩy, “Tiểu thư, tôi mặc kệ cô là như thế nào, tôi chỉ là một người giao hàng, nếu cô không trả tiền thì số tiền này tôi phải tự bồi thường, cô gọi cơm thế nào, ông chủ của chúng tôi làm thế đó, giờ cô có nói gì với tôi cũng vô dụng mà thôi, không lấy được tiền tôi sẽ không đi khỏi đây, cô xem mà lo liệu đi!”
Nhổ vào, người thời đại này thật đúng là ăn mỡ béo gan dạ, đến giao hàng mà cũng làm như xã hội đen, mấy cảnh cướp bóc này đã thấy nhiều trên TVB rồi, cái câu “không lấy được tiền sẽ không đi khỏi đây” nói cũng thật là tự nhiên, y chang trong phim.
Đáng lẽ chỉ là một việc nhỏ mà thôi, nhưng thái độ của đối phương lại kiêu ngạo như vậy, Tần Chân thật sự tức giận, “Tôi đặt cơm như thế nào hả, tự anh đi về mà hỏi ông chủ của mình, rõ ràng là cơm rang thịt hầm, sao đến lượt anh thì lại thành một thịt hầm thêm một cơm rang rồi? Tôi nói lời này với anh, không phải phần cơm tôi gọi, tôi tuyệt đối không ăn một cách thua thiệt thế này được!”
Tiểu ca giao hàng nôn nóng, “Ha, tôi nói phụ nữ như cô sao có thể như thế chứ? Không phải chỉ hơn có mười đồng thôi sao? Mấy cái chuyện này, cô còn kêu ca với tôi, tôi đã nói với cô rồi, cô đừng có tưởng rằng người giao hàng thì có thể coi thường, đưa hàng chúng tôi mỗi ngày đến giờ cơm mà còn không được ăn, vẫn phải cố mà bấm bụng chịu đói đi giao cơm, ngửi thấy mùi thơm kia mà con giun trong bụng cứ ngọ nguậy có biết không hả? Cô nói coi chỉ có mười đồng này, cô tranh với tôi làm cái gì chứ? Mười đồng này thì có thể làm được gì hả? Có thể mua áo quần hay mua được dây chuyền?”
Tần Chân trừng mắt, “Anh cũng biết hơn mười đồng này không có nghĩa lí gì sao? Thế thì anh còn giành với tôi làm gì hả? Hơn mười đồng rẻ mạt kia, tự anh xuất túi bồi thường đi, thuận tiện quay về dạy dỗ lại ông chủ nhà các anh, khách hàng không có dễ bị lừa gạt thế đâu nhá! Còn nữa, anh đừng có đứng ở đây chém gió với tôi, cái gì mà người đưa hàng thì dễ bị khinh thường? Tự anh nhìn xem bây giờ là ai đang khinh thường ai, cái kẻ vừa nói không lấy được tiền sẽ không đi rốt cuộc là ai hả?”
Hai người anh một câu tôi một câu, thật là náo nhiệt.
Hoàn Mậu tổng cộng có ba mươi tầng, các công ty lớn đều có, chẳng qua Tần Chân chỉ là một nhân viên của một công ty môi giới nhà đất không tên tuổi ở tầng dưới. Trước mắt đúng giờ cơm, vào vào ra ra không ít người đều là tri thức lãnh đạo các công ty lớn, nhìn một người phụ nữ mặc đồ chất lượng kém lại vì hơn mười đồng mà tranh chấp với người giao hàng đến đỏ mặt tía tai, thật sự khiến người ta ngạc nhiên.
Trình Lục Dương bước ra từ thang máy chuyên dụng, bên người còn đi theo mấy trợ lý ăn mặc nghiêm túc, lần này đại diện bên đối tác làm ăn cười cười tiễn hắn đi, kết quả là mới đến đại sảnh, liền phát hiện bên ngoài cửa lớn chật như nêm.
Phương Khải thân là trợ lý, nhanh chóng bước lên nhìn, định đẩy đám người ra một bên để Trình Lục Dương dễ dàng đi qua.
Kết quả lúc Trình Lục Dương dừng chân đứng chờ ở đại sảnh, thì nghe thấy một âm thanh có chút đặc sắc thậm chí là quen thuộc vang lên.
“Ý anh là gì hả? Định chụp ảnh tôi up lên weibo à? Anh có biết cái gì gọi là quyền chân dung không hả? Có bản lĩnh thì up đi, up xong thì cứ đợi thư của tòa gửi đến, tôi tố cáo anh xâm phạm quyền chân dung, quyền riêng tư, quyền danh dự, còn phỉ báng tôi nữa!”
Một giọng nam cười khẩy vang lên: “Ha ha, tôi thật sự muốn bôi cứt chó lên mặt cô, quyền danh dự là cái quái gì? Chị hai à cho tôi xin, không hiểu pháp luật thì cũng đừng có đứng đó mà chém, loại người như cô chỉ vì hơn mười đồng liền coi thường nhân dân lao động, tôi nhất định phải cho đồng bào trên khắp thế giới này thấy bộ mặt xấu xa của cô!”
“Nói chuyện với anh thì cần gì tôn trọng chứ, cái gì gọi là bộ mặt xấu xa hả? Tôi hỏi anh, các anh lừa người ta thế này đã bao lâu rồi hả? Làm ăn có chuyện này nữa sao? Cũng không sợ khách hàng đến một lần thì không dám đến lần thứ hai nữa!”
“Thôi đi, cái đồ bà cô già như cô đến tuổi còn tính toán chi li, ai còn thèm cô đến lần thứ hai chứ? Tiền của cô nên chi vào việc lên mạng vào cộng đồng bách hợp mà tìm gái không phải tốt hơn sao?” Tiểu ca giao hàng thực sự bốc hỏa, vừa cười lạnh vừa châm chọc, “Nhìn một bà cô luống tuổi lôi thôi lếch thếch như cô, chắc chắn vẫn còn độc thân, tôi nói không sai chứ hả? Tôi giúp cô chia sẻ lên weibo, để toàn bộ nhân dân trên thế giới này để ý đến cô, không chừng thật sự có người bụng đói vơ quàng cô đấy chứ.”
Tất cả sức chiến đấu của Tần Chân đều bị kích động phát ra, “Toàn bộ nhân dân trên thế giới? Ha, ngài đúng là đã coi mình thành danh nhân rồi, chỉ có đăng một cái weibo mà toàn bộ nhân dân trên thế giới này đều forward giúp ngài, tôi thật sự là rất sùng bái ngài đấy!” Xưa nay cô miệng lưỡi sắc nhọn, dáng vẻ lúc này không có tí nào là gọi là chịu thua cả, cuối cùng hung hăng nói, “Tôi nói cho anh biết, Tần Chân tôi sống hai mươi sáu năm nay, vẫn không biết bốn chị “bị người khác khinh” viết thế nào đâu nhé! Hơn mười đồng không phải là vấn đề, nhưng cái hành vi không biết xấu hổ lừa gạt khách hàng của các người, đấy chính là lừa dối! Còn anh xem cái miệng thối của mình đi, phần cơm rang này anh cứ đi mà giữ, xem có còn nói gì được nữa không, muốn moi tiền từ túi tôi hả? Nằm mơ!”
Tần Chân?
Trong đại sảnh, Trình Lục Dương trầm tư một lát, chợt nhớ đến nhân vật có chút ấn tượng kia… Không phải là cô nàng hai ngày trước đâm xe hắn đến nỗi người trong gara S cũng đành bó tay đó sao?
( Gara S là nơi mua bán, sữa chữa, thay thế linh kiện cùng cung cấp tin tức phục vụ về ô tô)
Thú vị rồi đây.
Đương lúc mọi người tụ tập xem náo nhiệt, thì bên ngoài đám người bỗng có một người phụ nữ hơn tuổi bôi son trát phấn quá mức đi vào, “Tần Chân! Bà đây tìm cô đã nửa ngày, vậy mà mẹ kiếp cô lại đứng đây cãi nhau với một gã giao hàng?”
Tần Chân đang tức giận đỏ mặt, khí thế bừng bừng liền thất kinh một phen, như của bóng bị xì hơi, “Lưu… Lưu chủ nhiệm?”
“Khách hàng ở đường vòng số Hai đợi cô đã nửa giờ rồi, sáng nay không phải tôi nói với cô rồi sao hả? Mười hai giờ rưỡi! Mười hai giờ rưỡi người ta đã đến hoa viên Xuân Thiên chờ xem nhà, còn cô thì hay rồi, quên không nhớ một chút gì, còn đứng đây cãi nhau với người ta!” Gương mặt già nua của Lưu Trân Châu tức giận đến nỗi đỏ bừng, “Mau lập tức lái xe qua bên đấy cho tôi! Người ta gọi điện đến mắng chúng ta không đáng tin, dám cho anh ta leo cây đấy biết không hả! Tôi cho cô hay, tiền taxi cô tự đi mà trả, công ty không thanh toán đâu!”
Sắc mặt Tần Chân khó coi vô cùng, vội vội vàng vàng định lao ra đường tìm chiếc taxi nào còn trống thì lại bị ngoại bán tiểu ca túm lấy, “Này này, muốn chạy hả? Tiền còn chưa trả, tổng hết ba mươi bảy đồng không được thiếu một xu!”
Anh ta vừa nói vừa dùng tay phải cầm hai mươi đồng vừa nãy lấy của Tần Chân phe phẩy mấy cái, Tần Chân nghiến răng nghiến lợi cướp lấy lại, “Ba mươi bảy đồng? Tôi nói cho anh biết, đến một xu anh cũng đừng có mà mơ!”
Cô bỏ tay tiểu ca ra, oạch một tiếng chui vào taxi bên đường, vừa đóng cửa vừa cười ngọt ngào với người bên ngoài, “Tạm biệt ngài, lần tới nhớ đừng có lừa khách hàng nữa nhé, khách hàng là thượng đế, ngài mà như vậy sẽ xuống địa ngục đấy!”
Tiểu ca sửng sốt nửa ngày rồi mới xoay người sang nhìn Lưu Trân Châu, nói một cách hùng hồn: “Cô là cấp trên của cô ta đúng không? Nhân viên các người ăn cơm Phách Vương, phiền cô thanh toán thay cô ta!”
Phu nhân Lưu Trân Châu đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới, “Nội bát, thể yếu, mặt vàng, thận hư, tôi nói này chàng trai, bây giờ tỉ lệ nam nữ mất cân bằng vô cùng nghiêm trọng, ra đường tìm cũng chẳng có được một cô gái mạnh mẽ thế đâu, cậu cần gì phải nghĩ không thoáng như thế chứ, không phải là đi theo phụ nữ độc thân cướp đối tượng đấy chứ? Thế này đi, cậu nói tên weibo cho tôi biết, lát nữa về anh gửi ảnh nhân viên tôi lên, tôi cũng gửi lên một cái, thuận tiện giúp cậu tìm đối tượng, thay cậu báo tin vui.”
Người đưa hàng biến sắc, nghe người xung quanh chậc chậc chỉ trỏ thì mới tỉnh ngộ, lập tức giậm chân nói, “Mẹ nó chứ, hôm nay ông đây gặp xui rồi! Gặp phải hai con đàn bà bị thần kinh!”
Đương sự đã rời đi, người bên ngoài cửa lớn cũng dần dần tản ra.
Đại diện Trương quay đầu lại, định tiễn Trình Lục Dương ra khỏi cửa thì thấy Trình Lúc Dương đứng ở đó như cười như không, như là mong ước được thỏa nguyện.
“Tổng giám Trình?” Anh ta cẩn thận gọi một câu.
Nhưng lại thấy Trình Lục Dường thờ ơ quay đầu hỏi: “Hai người lúc nãy là của công ty nào?”
“Tầng mười một tập đoàn Âu Đình.”
“Âu Đình?” Trình Lục Dương tìm tòi một lúc, tin rằng trong não bộ không dung nạp hai chữ này, rồi cười như có suy nghĩ gì đó, “Khó trách không có tiếng tăm nào, nhân viên như thế, sếp của bọn họ có biết không?”
Đại diện Trương im lặng nhìn người đàn ông mặc âu phục màu quýt chín, vô cùng bình tĩnh cúi đầu… Tổng giám Trình như thế, nhân viên của anh có biết không?
Âu phục màu vỏ quýt… Cái màu chói rọi này đi từ tầng ba mươi đến tầng một, trên đường đi không biết thu hút bao nhiêu cái nhìn chăm chú, vậy mà vị tổng giám Trình này từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, nhìn không chớp mắt, khí phách mười phần, đại diện Trương chỉ đứng bên cạnh thôi cũng bị ánh sáng hào quang ảnh hưởng đến nỗi không bình tĩnh nổi rồi đấy có biết không?
Tâm lý tốt đẹp như thế là do kế thừa năng lực, cùng với trình độ thưởng thực theo mode độc đáo như thế này thì… Hai người lúc nãy của Âu Đình không đáng so chút nào, quả thật còn thua kém nhiều lắm!
—–
Cảm thấy chị Tần mới là mặt dày vô liêm sỉ =))))