Editor: Thiếp
Đón taxi xong, Trình Lục Dương cẩn thận đỡ Tần Chân ngồi ở ghế trước, sau đó bước vào trong tiệm thuốc ở bên ngoài.
Từ trong tiệm thuốc bước ra, hắn thấy Tần Chân luôn nhìn xung quanh hắn với vẻ cực kỳ bất an, như một đứa trẻ đầy hoang mang, sợ bị người ta bỏ lại. Mà khi hắn đưa mắt dừng lại trên người cô thì cô lại giả vờ bình tĩnh như thường.
Rõ ràng là một cô gái hai mươi sáu tuổi, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy còn nhỏ tuổi, có lẽ do dáng vẻ thiếu dinh dưỡng của cô, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt, vừa nãy hắn cõng cô cũng nhận ra điều này.
Ánh đèn đường ảm đạm đen bóng dáng cô kéo càng thêm dài nhỏ, có cảm giác như chỉ một giây sau thôi sẽ biến mất.
Hắn nhịn không được bước nhanh một bước, vội đi đến bên cạnh cô, sau đó ngồi xổm xuống, “Lên nào.”
Cô lắc đầu, “Tôi tự đi được mà, anh đỡ tôi là được rồi.”
Sau đó khập khiễng dựa vào vai hắn, dẫn hắn đi vào nhà mình.
Tiểu khu ở bên ngoài đường vòng số hai, nhưng độ phủ xanh rất tốt, ban đêm yên tĩnh, chỉ có âm thanh của suối phun.
Tần Chân dựa vào người hắn chậm rãi mà bước đi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi đi làm nhiều năm như thế, gom góp tất cả, còn vay ngân hàng mới có thể mua nổi một căn nhà nhỏ ở đây.”
Trình Lục Dương không biết vì sao đột nhiên cô nhắc đến chuyện này, nhưng cô chịu mở miệng nói một hai câu cũng tốt hơn so với cứ khóc lóc, thế là ừ một tiếng.
“Quả thật tôi rất kẹt, vì ba mẹ đều là công nhân bị sa thải, tiền lương hưu không cao, mà em trai lại đang học ở trường tư, học phí cao đến mức dọa người. Tiền lương mỗi tháng tôi đều gửi về nhà rất nhiều, có đôi lúc trong nhà có việc cần dùng gấp, đến chi phí sinh hoạt của tôi cũng chẳng đủ dùng.”
Giọng của cô rất nhẹ, cứ như nếu không cẩn thận sẽ bị gió thổi đi, thế nên Trình Lục Dương cũng phải nín thở mà nghe.
Cô nói: “Không phải tôi không biết buổi tối đi về một mình nguy hiểm, chỉ là nghĩ Âu Đình cách nhà cũng chẳng xa, nửa tiếng là có thể về, cho nên rất tiếc số tiền đi xe này, cứ nghĩ…” Cô cúi đầu bật cười, trên mặt đẫm lệ, “Gọi xe vào buổi tối rất hiếm, năm mươi đồng cũng đủ để tôi ăn uống trong mấy ngày, tôi thật sự không nỡ.”
Cô dừng lại ở đây, thế là Trình Lục Dương lại ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe.
Lúc đi vào hành lang, Tần Chân hỏi hắn: “Có phải anh cảm thấy tôi rất keo kiệt, rất ngốc không?”
Trình Lục Dương chần chừ một lát, rồi gật đầu, “Đúng thế.”
Tần Chân có chút uể oải, ngay cả giọng nói cũng thấp hơn một quãng tám, “Tôi biết là kiểu đại thiếu gia như anh nào hay biết đến khó khăn gian khổ của tầng lớp bần cùng chúng tôi mà.”
Ai ngờ Trình Lục Dương lại nhíu mày, như cười như không nói: “Sao cô biết là tôi không biết chứ?”
Thấy tần Chân đứng bên cạnh hắn không nói gì, hắn liền nói tiếp: “Mỗi người có một cuộc sống và cách sống của mình, người bên ngoài không có quyền can thiệp. Ngu ngốc cũng vậy, mà thông minh cũng thế, đều là lựa chọn của họ. Cũng giống như cuộc sống của cô rất khó khăn, còn tôi lại ăn mặc gọn gàng, thật ra về bản chất cũng chẳng có khác biệt gì lớn, đều có khổ não của riêng mình, chẳng qua là không ai hiểu rõ đối phương buồn rầu vì điều gì mà thôi.” Nói đến đây, bỗng hắn mỉm cười với cô, “Tôi cũng từng sống qua những ngày rất khốn khổ, tin hay không tùy cô.”
Tần Chân ngây người nhìn hắn, bị câu nói vô cùng nghiêm túc của hắn làm cho vừa sợ vừa nghi.
Nhờ ánh đèn trên hành lang, cô thấy lông mi của Trình Lục Dương dày mà dài như bàn chải, nhẹ nhàng in bóng xuống mi mắt một vòng cung, thỉnh thoảng lại khẽ rung lên.
Hắn đỡ cô đi vào thang máy, nét mặt bình tĩnh nghiêm túc, trong ánh mắt là một màu đen mênh mông vô bờ.
Cứ như vậy trong giây lát, cô cảm thấy Trình Lục Dương như trở thành con người khác, cực kỳ cực kỳ không bình thường.
Sau khi về đến nhà, Trình Lục Dương cẩn thận đỡ cô ngồi trên ghế, sau đó mới mở mấy thuốc mỡ ra, dùng bông tẩm bôi thuốc giúp cô.
Đầu tiên là đầu gối, bắp chân, sau đó đến khuỷu tay, nghe thấy cô hít hà rên đau, Trình Lục Dương liền nhẹ tay lại, nhìn có chút căng thẳng.
Có lẽ vị đại thiếu gia này không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cho nên động tác bôi thuốc vừa vụng về lại chẳng lưu loát, chậm chạp không có kỹ thuật.
Tần Chân đau đến mức nước mắt đảo một vòng quanh tròng mắt, nhưng từ đầu đến cuối đều không có khóc, chỉ là mũi đỏ lên khẽ thút thít.
Vất vả lắm mới giải quyết xong mấy vết thương trên người, Trình Lục Dương lại thay một băng gạc mới, tiếp tục bóp thuốc mỡ, ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận lại gần cô, “Trên mặt cũng phải bôi.”
Tần Chân theo phản xạ lùi về phía sau, lại bị hắn giữ chặt tay, “Đừng có nhúc nhích.”
Thế là cô dừng lại, ngẩn người ngồi nguyên tại chỗ, không dám cử động.
Trình Lục Dương cách cô rất gần rất gần, tay trái còn nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, nhiệt độ ấm áp cũng truyền đến trên da cô. Còn tay phải hắn cầm băng gạc, với tư thế đã thành thạo hơn bôi thuốc lên vết thương trên gò má cô, động tác nhẹ nhàng vô cùng, cứ như sợ làm cô đau.
Cái động tác khẽ khàng này dường như có chút ngứa, cô không kìm được mà run rẩy, lại cảm thấy băng bông chợt dừng lại, người đàn ông trước mặt có chút lo lắng hỏi cô: “Làm đau cô sao?”
Khoảng cách giữa hai người gần đến đáng sợ, ngay đến cả hơi thở ấm áp khi hắn nói cũng phả vào mặt cô, như làn gió đêm quyện theo hơi ấm dư tàn của ánh mặt trời, sưởi ấm hai má cô.
Tần Chân như đang nằm mơ, ngẩng đầu nhìn hắn, bất giác thấy trong mắt hắn là tia sáng trầm tĩnh, tựa như mặt biển bao la yên tĩnh trong đêm, mơ hồ lóe lên ánh sao. Nhưng ánh sáng này lại vô cùng ít vô cùng hiếm, xẹt qua rồi biến mất, như ẩn như hiện.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, sự ân cần cẩn thận của hắn là không giới hạn, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng từng thay đổi rất nhỏ trong nét mặt hắn.
Trái tim như bị mèo cào, một lần hai lần, cảm giác cực kỳ rõ nét, rồi lại bị siết chặt từng chút một.
Là ngứa, hay là thế nào?
Một lúc sau, cô sực tỉnh, bối rối lắc đầu nói: “Không có, không đau…”
Trình Lục Dương cho là cô đang nể mặt hắn, thế là liền nhẹ tay khẽ bôi thuốc cho cô, “Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn.”
Cứ như thế, quá trình bôi thuốc thật ra không hề dài, nhưng đối với Tần Chân mà nói lại trở nên đằng đẵng, đôi mặt đẹp kia luôn tập trung nhìn vào mặt cô không hề chuyển, mà bọn họ ở khoảng cách gần như thế, càng để ý, càng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Trong phòng im ắng, dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập, thình thịch, thình tịch, vang dội trong lồng ngực.
Hai gò má càng lúc càng nóng, cô đứng ngồi không yên, cuối cùng chợt đưa tay lên giữ chặt cổ tay đang bôi thuốc của hắn, “Được rồi!”
Cô cố giữ tinh thần, giả vờ như không có việc gì cười với hắn, “Không sao đâu, không cần bôi nữa!”
Trình Lục Dương tưởng cô bị đau khi bôi thuốc, cho nên không muốn tiếp nữa, thế là cũng không ép nữa, hỏi một câu: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
Cô chỉ chỗ cho hắn, nhưng không ngờ hắn lại cầm theo khăn lông ướt đi ra, lại một lần ngồi xuống bên người cô, kéo tay cô bắt đầu bắt đầu lau những nơi bị bẩn giúp cô.
Cô suýt nữa nhảy dựng lên, hốt hoảng hỏi một câu: “Trình Lục Dương, có phải anh bị nam chính trong phim Quỳnh Dao nhập hồn không đấy?”
Nhưng Trình Lục Dương chỉ ấn cô xuống, nhướn mày, “Đừng nhúc nhích, cả người cô đều bị thương, không lẽ muốn tự mình ra tay?” Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của cô, hắn bực mình nheo mắt lại, “Sao hả, có lòng tốt cứu rỗi dân gặp nạn, cô bày ra cái dáng vẻ như gặp ma thế là có ý gì?”
Cuối cùng Tần Chân cũng thở phào, đây mới là Trình Lục Dương biết không? Nếu cứ tiếp tục dịu dàng như lúc nãy, thì cô sợ đến mức ôm lấy người hắn không ngừng hét: “Trình Lục Dương anh bị làm sao thế? Anh mau hồi hồn đi được không hả? Thế giới này cần anh, không có cái mồm thối mặt dày của anh, làm sao có thể làm nên cho người khác điềm đạm lương thiện được chứ?”
Cô cứ tưởng tượng buồn cười như thế, cuối cùng không thể không thừa nhận, hắn nhìn thì có vẻ mồm thối không đạo đức nhưng thật ra lại có một trái tim mềm mại chân thật.
Tóm lại một đêm này thật sự đúng là “hữu kinh vô hiểm”, lỳ kỳ đến độ muốn chết.
(Hữu kinh vô hiểm: nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm.)
Trình Lục Dương thấy Tần Chân hoảng sợ, liền cầm theo nguyên tắc đã tốt thì tốt cho luôn đỡ cô lên giường, đắp chăn giùm cô, rồi trong giây lát thấy vẻ mặt hốt hoảng lại không muốn rời xa của cô, không nhịn được mà sửng sốt.
Nhìn lại mới thấy bản thân chẳng để ý nhiều lắm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, hắn lại còn “thần kỳ” chăm sóc cô thân mật như thế, quả thật không phù hợp với tác phong của hắn chút nào.
Hắn khẽ dừng lại, thu lại cánh tay đang nhét chăn cho cô, đứng thẳng người lên, “Muộn rồi, tôi về đây.”
Bỗng Tần Chân gọi tên hắn, nhìn bóng lưng hắn khựng lại, sau đó mới từ từ nói: “… Cám ơn anh.”
Trình Lục Dương quay đầu đưa mắt nhìn cô, “Cám ơn tôi? Chị hai à, xin chị làm việc thì để tâm chút, lần sau đừng vì chút lợi nhỏ mà hi sinh nhan sắc thành toàn người khác! Xã hội này đâu có đơn thuần tốt đẹp như cô nghĩ chứ, đến bao giờ cô mới có thể học được cách bảo vệ tốt bản thân, để tôi khỏi phải đang họp nửa chừng lại còn chạy đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi mới cám ơn cô đấy biết không?”
Hắn vẫn là người nói mỉa như thế, Tần Chân phì một tiếng bật cười, sau đó thành công nhìn thấy mặt hắn sầm lại, vẻ mặt chính là “ông đây là đang mắng đang chửi cô hay là kể chuyện cười cho cô hả? Cô lại có thể cười được đấy! Thật chẳng khoa học tí nào”.
Cô vùi đầu vào trong chặn, lại không ngờ đụng phải vết thương trên mặt, đau đến nỗi rên lên hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đồ ngốc!” Cô nghe thấy Trình Lục Dương không thể kiềm chế nữa mà mắng một câu, sau đó cuối cùng cũng rời đi.
Trong căn phòng yên lặng, chỉ còn tiếng bước chần dần xa của hắn. Tần Chân cứ co rúc vào trong chăn như thế, nghe âm thanh dần dần đi ra, vẫn không hề nhúc nhích.
Rồi đột nhiên, âm thanh kia chợt ngưng lại, nhịp tim của cô nhất thời chậm một nhịp.
Theo sau đó là Trình Lục Dương rướn giọng hét to: “Ngày mai tha cho cô! Không cần vác cái mặt hốc hác như quỷ ấy đến gặp tôi!”
Rõ ràng hắn đang mắng cô, vậy mà cô lại không nhịn được mà bật cười, ló đầu ra hét về phía hắn: “Anh cũng không phải sếp của tôi! Anh nói nghỉ là nghỉ, lỡ phu nhân Lưu Trân Châu trừ tiền lương của tôi thì phải làm sao?”
Trình Lục Dương nói gì thì cô không nghe rõ, chỉ biết là hắn dường như bị cái “ngu” của cô làm cho biến thành một bụng tức giận, thở hồng hộc đi ra khỏi phòng, đóng cửa sầm một tiếng.
Tần Chân cũng chẳng để ý đến vết thương trên mặt, cứ rúc rích cười như thế, cuối cùng ôm chăn yên tâm ngủ.
Cho đến bây giờ cô không phải là cô bé yếu ớt, sẽ không bởi vì một chút không may nhất thời hay tai nạn nhỏ mà khiến bản thân phải đau khổ u buồn lâu, ví dụ như vết thương mà Mạnh Đường mang đến, ví dụ như chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Bởi vì cô rất rõ, bạn không thể đoán trước được cuộc sống sẽ bày ra bộ mặt như thế nào, nhưng quan trọng không phải là nó đối xử với bạn thế nào, mà là bạn sẽ đáp lại nó ra sao.
Cô sống là ở hiện tại, chứ không phải quá khứ – Đây chính là sự đáp lại của cô.
—-