Edit: Gà
Beta: Vi Vi
Một đêm này, hai người rõ ràng chẳng có đề tài gì hay để nói, nhưng lại có thể nói chuyện điện thoại rất lâu.
Trình Lục Dương hỏi cô: “Còn đau bụng nên không ngủ được à?”
Lúc này Tần Chân đã chui vào trong chăn, lí nhí trả lời, mặt đã hơi nóng lên.
Thế này là thế nào, mỗi lần dì cả đến đây đều có anh tham dự.
Trình Lục Dương lại hỏi: “Đang ở trên giường?”
“Ờ.”
“Còn chăn? Đã đắp chưa?”
“Rồi.”
“Thế à, vậy cô ngủ trước đi.”
Tần Chân tò mò, “Vậy còn anh?”
“Đợi cô ngủ rồi tôi ngủ.” Trình Lục Dương tìm một vị trí thoải mái trên sô pha rồi nằm xuống, tiện tay cầm lấy một quyển sách ở trên bàn trà, “Không phải cô không ngủ được sao? Vậy tôi sẽ đọc sách, đợi khi nào cô ngủ thì tắt máy.”
“Anh giai à, có người lãng phí tiền điện thoại như anh sao?” Trên đầu Tần Chân chảy dài mấy vạch đen.
“Cô quản tôi đấy à!” Trình Lục Dương cười, “Được rồi, cô cứ việc ngủ, muốn nói chuyện thì cứ nói, tôi nghe.”
Trái tim Tần Chân đập thình thịch, cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, rồi lập tức lan tràn đi khắp nơi.
Cô vẫn biết Trình Lục Dương là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất tỉ mỉ, chu đáo, nhưng khi anh thẳng thắn chuyển sự dịu dàng, chu đáo đó cho cô, trong lòng cô lại cảm thấy rất phức tạp.
Là vui mừng, hạnh phúc, đồng thời cũng là thấp thỏm không yên.
Cô gối đầu lên gối, nghe bên kia thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách, lại càng không ngủ được.
Một lúc lâu sau, cô khẽ gọi một tiếng: “Trình Lục Dương?”
“Còn chưa ngủ sao?” Anh hỏi lại cô.
“Không ngủ được.” Tần Chân trở mình, gọi điện như vậy ngủ được mới là lạ! “Hay là, anh đọc cho tôi nghe quyển sách anh đang đọc đi?”
Trình Lục Dương hừ một tiếng, “Chỉ biết sai bảo tôi, được rồi, hôm nay tâm trạng của ông đây tốt, cô chờ chút!”
Anh làm bộ hắng hắng giọng, Tần Chân liền chăm chú lắng nghe. Chỉ là thật không ngờ, anh vừa mở miệng lại là một đoạn tiếng Anh lưu loát.
“Everybody in our family has different hair. My papa’s hair is like a broom, all up in the air. And me, my hair is lazy. It never obeys barrettes or bands.”
……
“But my mother’s hair, my mother’s hair, like little rosettes, like little candy circles all curly and pretty because she pinned it in pincurls all day……”
Đã rất nhiều năm rồi Tần Chân không động đến tiếng Anh, cho dù đoạn này rất đơn giản, cô cũng chỉ nghe hiểu được sơ sơ. Nhưng giọng đọc của Trình Lục Dương trầm thấp dễ nghe, như là đến từ một vì sao xa xôi, mang theo ánh sáng dịu dàng lấp lánh.
Hồi còn đi học, Tần Chân thấy thích giọng Anh Anh hơn là giọng Anh Mỹ. Cô thích những quý ông người Anh trong các bộ phim điện ảnh ngày xưa, bất kể đi đến chỗ nào cũng cầm theo chiếc ô dài màu đen, khi nhìn thấy các quý bà quý cô thì sẽ mỉm cười dịu dàng, ngả mũ nghiêng mình cúi chào.
Mà giọng Anh Anh lại dễ dàng làm người ta nhớ tới các quý ông người Anh, với cách phát âm khiêm tốn kín đáo, uốn lưỡi ôn hòa mềm mại.
Tần Chân nghe đến say mê.
Đến khi anh dừng lại, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Có thể giải thích nội dung của đoạn vừa rồi được không?”
Trình Lục Dương cười nói: “Vậy cô phải bảo một tiếng ‘Trình đại gia xin giúp đỡ’ mới được.”
Cô hừ một tiếng khinh miệt.
Trình Lục Dương bật cười, lại dịch cho cô một lần.
Đây là một quyển sách thiếu nhi, thơ ca theo hình thức văn xuôi, vừa là văn xuôi theo hình thức thơ ca. Tác giả đứng dưới góc nhìn của một cô bé để viết một quyển nhật kí, lấy tựa đề là “Căn nhà trên đường Mango.” ()
[()Căn nhà trên đường Mango – The House on Mango Street (Sandra Cisneros)]
Mà chương anh đọc này là chương về tóc, trong đó có một đoạn văn ấm áp đáng yêu khiến trái tim Tần Chân mềm mại đi vài phần:
Tóc của mẹ trông giống như những chiếc nơ hoa hồng xinh xắn, như những chiếc kẹo tròn tròn nho nhỏ, chúng đều cuộn tròn lại, cực kỳ xinh đẹp…… Mỗi khi mẹ ôm bạn thì bạn cảm thấy vô cùng an toàn, ngửi thấy hương vị ngọt ngào đó, là mùi bánh mì trước khi bạn cho vào lò nướng, là mùi hương những lúc mẹ nhường cho bạn phần giường vẫn còn vương hơi ấm của mẹ. Bạn ngủ ở bên cạnh mẹ, bên ngoài mưa đang rơi, còn bố thì đang nằm ngáy. Ôi chao, tiếng ngáy, tiếng mưa rơi, và tóc mẹ thơm mùi bánh mì!
Giọng nói của Trình Lục Dương vừa khàn khàn lại trầm thấp, còn xen lẫn chút giọng mũi. Trong lúc này, Tần Chân như đang quay về rất nhiều năm trước đó, nhìn thấy Trình Lục Dương của thời thơ ấu.
Anh khao khát tình thân, khao khát cha mẹ, lại càng khao khát được yêu thương, vì vậy nên cho tới tận bây giờ vẫn còn đọc những quyển sách thiếu nhi ngây thơ đáng yêu như thế này sao?
Cô cuộn người ở trong chăn, khẽ gọi anh: “Trình Lục Dương.”
Anh lập tức dừng lại, dùng giọng mũi trả lời: “Hửm?”
“Ngủ ngon.” Cô khẽ khàng nói, trong giọng nói còn mang theo chút cảm giác lưu luyến không rời.
Trình Lục Dương cười nói, “muốn ngủ rồi sao?”
Không muốn, thực sự không muốn chút nào…… Tần Chân thầm thở dài tiếc nuối, lại nói với người ở bên kia điện thoại: “Ờ, tôi mệt rồi, đi ngủ thôi.”
Anh còn đang bị bệnh, không thể thức quá khuya.
Trình Lục Dương mỉm cười, “Ừ, cô tắt máy trước đi.”
Cô hạ quyết tâm, dứt khoát ấn nút tắt, sau đó vừa buồn phiền lại vừa thỏa mãn mà nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, rồi mới đi ngủ.
Ở đầu bên kia, Trình Lục Dương lại đang nhìn quyển sách nhỏ có bìa màu vàng nhạt ở trong tay rất lâu, cuối cùng quay trở về phòng ngủ.
Tóc của mẹ thật sự có mùi thơm như vậy sao? Anh thật sự tò mò.
Cảm giác khi thích một người là như thế nào?
Là giống như khi bạn chạy băng băng trên một cánh đồng bao la bát ngát, chạy đến mệt thở hồng hộc mà dừng lại, chẳng kiêng dè gì mà nằm ngã ngửa ra ở trên ruộng lúa, sau đó nhìn thấy đám mây ở trên bầu trời không ngừng biến hóa, giống như là muốn rơi xuống từ trên bầu trời, thân thiết bao phủ lên người bạn.
Giây phút đó, bạn sẽ cảm thấy cả thế giới này cũng chỉ nhỏ bé như khoảng trời trước mắt bạn thôi.
Cũng trong giây phút đó, bạn sẽ cảm thấy khoảng trời xanh bao la mà mọi người đều yêu thích và ngưỡng mộ kia, thật ra cũng có thể được mình bạn sở hữu.
Cho nên, khi Tần Chân nghĩ đến Trình Lục Dương thì sẽ cảm thấy cả thế giới đều ùa vào lòng cô.
Công việc buồn tẻ không chút mới mẻ hàng ngày lại có thể trở nên vô cùng thú vị vì được gặp anh. Cô giống như một cô gái đang đắm say trong tình yêu, mỗi ngày đều vội vàng chạy từ Âu Đình tới chỗ Trình Lục Dương, rồi đến khi rời đi lại cảm thấy lưu luyến không rời.
Ngày thứ Bảy, Tần Chân nhận được điện thoại của mẹ, Chúc Vân Chi ở bên kia điện thoại hỏi cô: “Dạo này con có bận không?”
Tần Chân đang nằm trên giường đọc sách, là quyển sách mà cô mới mua trên mạng mấy hôm trước, cũng chính là quyển sách Trình Lục Dương đọc cho cô đêm đó – “Căn nhà trên đường Mango”. Cô trở mình, cười nói: “Không ạ.”
“Vậy vừa hay, buổi tối về nhà ăn cơm đi, ở lại một đêm, ngày mai lại đi.”
Cô mỉm cười, nhanh chóng leo xuống giường, “Được ạ! Con đang lo không biết hôm nay nên ăn cái gì đây, để con gọi Bạch Lộ nữa!”
“Đừng đừng!” Chúc Vân Chi bỗng trở nên nóng nảy, “Đừng gọi Bạch Lộ!”
Tần Chân khó hiểu lấy quần áo từ trong tủ ra, “Sao thế ạ? Sao lại không gọi Bạch Lộ?”
Các cô vẫn hay về nhà cùng với nhau, bởi vì Bạch Lộ với cô lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nên cũng xem Chúc Vân Chi giống như mẹ ruột.
Chúc Vân Chi ấp úng một lúc, mới nói: “Tóm lại là hôm nay chỉ một mình con về thôi, bố mẹ nhớ con, con cứ làm phiền Bạch Lộ lái xe chở về mãi thế cũng không hay đâu, tiền xăng xe đắt như vậy, con lại chưa bao giờ đưa thêm tiền cho nó!”
Tần Chân bật cười, “Con với cô ấy còn phải so đo mấy cái này sao? Hơn nữa, mỗi lần về nhà, đồ ăn mà bố mẹ làm cũng đủ để trả tiền xăng cho cô ấy rồi!”
Không chịu được Chúc Vân Chi cứ cằn nhằn mãi, Tần Chân đành phải đồng ý, “Rồi rồi rồi, chỉ một mình con về, một mình con thôi, mẹ vừa lòng chưa?”
Nhưng ngay khi cô mất mấy tiếng đồng hồ để về nhà ở thị trấn, tất cả vui sướng lúc trước đều bay biến mất, nguyên nhân là trong nhà ngoại trừ bố mẹ và Tần Thiên ra, còn có thêm một người lạ.
Chúc Vân Chi ân cần kéo tay cô, muốn cô đến ngồi cùng người đàn ông đang ngồi trên sô pha kia, sau đó giới thiệu: “Đây là Tiểu Thiệu, cháu của cô Triệu nhà bên cạnh, lại đây, Tần Chân, mau đến chào hỏi đi!”
Người đàn ông gọi là Tiểu Thiệu kia cũng tầm tuổi Tần Chân, đeo kính, tướng mạo nhã nhặn, chỉ là dáng người gầy gò, nhìn có vẻ không có sức sống.
Anh ta đưa tay ra, mỉm cười, “Xin chào, cô Tần, tôi là Thiệu Phong.”
Tần Chân hơi khựng lại một chút, rồi cũng lễ phép mỉm cười, đưa tay ra, “Chào anh.”
Nhưng lúc này đây, nụ cười không thể phát ra từ tận đáy lòng, bởi vì dù cô có ngốc đến đâu cũng không ngốc đến mức không nhận ra tình huống trước mắt – bà Chúc Vân Chi đang sắp xếp xem mặt cho cô.
Trên bàn không có đồ ăn, nhìn thấy sắp đến giờ cơm, Chúc Vân Chi đẩy hai người trẻ tuổi ra khỏi cửa, “Ở đầu phố mới mở một nhà hàng, không gian rất được, rất thích hợp để hẹn hò, hai đứa hôm nay đừng ăn cơm ở nhà nhé!”
Cánh cửa đóng lại, nụ cười trên mặt Tần Chân liền tắt ngấm. Cô nghiêng đầu cười áy náy với Thiệu Phong, thở dài, “Tính mẹ tôi là như vậy, làm việc hơi lộ liễu chút, anh thông cảm nhé!”
Thiệu Phong cũng cười, “Các bà mẹ đều như vậy, nếu bác ấy đã nói như vậy, chúng ta cũng nên đến nhà hàng kia xem xem.”
Nhà hàng này đúng là không tệ lắm, ít nhất là tại thị trấn nhỏ này thì cũng được xem là một địa điểm tốt có không gian tao nhã.
Khăn trải bàn kẻ caro màu đỏ và trắng, lọ thủy tinh cắm hoa tươi, còn có cửa sổ sáng choang… Đáng tiếc, Tần Chân vẫn luôn tôn thờ một nguyên tắc, ăn cái gì hay ăn ở chỗ nào đều không quan trọng, quan trọng là người ngồi đối diện bạn là ai.
Thiệu Phong là một thanh niên vô cùng bình thường, ngũ quan đoan chính, tính tình ngại ngùng, theo như anh ta tự giới thiệu thì anh ta đang làm việc tại thành phố B, là quản lý của một công ty bảo hiểm.
Tần Chân không có hứng thú nói chuyện với anh ta, gẩy gẩy từng hạt cơm một, lại còn phải dùng vẻ mặt tươi cười để tiếp chuyện. Cô đoán cái này có lẽ là do cô ở bên Trình Lục Dương lâu, bằng không sẽ không đến mức ngay cả loại tình huống không đáng kể này mà cũng phải ứng phó một cách gượng gạo và mất tự nhiên như vậy. Theo như khả năng ứng biến gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ của cô, thì phải nói chuyện thân thiết một cách điêu luyện với người ta mới đúng.
Sau cuộc nói chuyện phiếm, cô còn không khỏi bội phục ánh mắt của mẹ mình, quản lý công ty bảo hiểm kết đôi với quản lý công ty bất động sản như cô, đúng là sự kết hợp hoàn hảo!
Chỉ là, nhìn dáng vẻ ăn cơm thiếu chất đàn ông cùng cách nói chuyện gượng gạo mất tự nhiên của Thiệu Phong, Tần Chân rất khó tưởng tượng về sau làm sao mà mình có thể chung sống với một người như vậy cả đời.
Cơm nước xong, cô rất lễ phép từ chối lời đề nghị đưa cô về của Thiệu Phong, nói là công ty có việc, cô phải lập tức về thành phố B ngay.
Có lẽ Thiệu Phong cũng nhìn ra cô không có hứng thú, sau khi nói lễ phép mấy câu, hai người liền chia tay.
Tần Chân đi một mình trên đường rất lâu, cho đến tận khi trời đã trở nên tối đen, đi dạo một vòng quanh khu vực quen thuộc rồi mới quay về nhà.
Hiển nhiên Chúc Vân Chi đã nghe ngóng được tiến triển của hai người từ phía Thiệu Phong, khi mở cửa thì sắc mặt bà âm u vô cùng, đợi cô vào trong, trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại liền không nhịn được trách móc: “Mẹ phải nói với con như thế nào hả Tần Chân? Mẹ vất vả lắm mới sắp xếp được đối tượng xem mặt cho con thế này, vậy mà con lại ăn xong bỏ chạy?”
Tần Chân để túi xuống ghế sô pha, biểu cảm cũng chẳng khá hơn, nhưng vẫn hạ giọng nói: “Mẹ, con không muốn xem mặt.”
“Không muốn xem mặt? Con đã sắp hai bảy rồi, Tiểu Lý ở tầng dưới kém con một tuổi, năm nay đã có đứa thứ hai rồi, còn Lý Viện Viện nhà bên cạnh nữa, bạn học tiểu học của con, tháng trước đã kết hôn rồi. Người ta mỗi lần gặp mẹ đều hỏi: ‘cô ơi, Tần Chân nhà cô chắc sắp kết hôn rồi đấy nhỉ?’ Con bảo mẹ phải trả lời người ta như thế nào? Nói con đến cả đối tượng còn chưa có hử?” Nhắc tới chuyện này, Chúc Vân Chi lại nổi cơn tam bành, “Hai năm trước mẹ đã bảo con rồi, con lại nói để con tự tìm, nên mẹ cũng để mặc con. Kết quả đã qua hai năm rồi, con tự mình xử lý như vậy sao?”
“Nhưng mẹ cũng không thể ép con chứ!” Tần Chân buồn bực uống cốc nước, “Mấy chuyện đối tượng kết hôn gì đó đều là chuyện riêng của con, mẹ ép con thì liệu có ép ra được kết quả gì tốt không?”
Thấy cô cãi lại, Chúc Vân Chi tức giận đập bàn, “Mẹ làm như vậy là vì ai? Không phải là vì con sao! Con thử nói xem, con không phải làm bất động sản sao? Nói dễ nghe thì là quản lý, nói khó nghe một chút thì là nhân viên bán nhà, tiền lương không ổn định, tất cả đều phải dựa vào doanh số, hơn nữa chỗ con làm chỉ là một công ty nhỏ không chút tiếng tăm? Tần Chân à, con đã không còn nhỏ nữa, bằng cấp không cao, công việc không tốt, có thể tìm được đối tượng tốt gì chứ? Mẹ làm vậy bởi vì mẹ là mẹ của con, nếu không thì có ai có thể khuyên con hết nước hết cái như vậy? Đúng không? Ai có thể suốt ngày hỏi thăm khắp nơi xem có đối tượng tốt nào không hả?”
“Được rồi được rồi, bớt tranh cãi đi! Chẳng mấy khi Tần Chân nó mới về thăm nhà một lần, bà đừng lôi chuyện này ra làm phiền nó nữa!” Tần Kiếm Phong vội kéo tay vợ, khuyên nhủ.
Nhưng Chúc Vân Chi không nghe, không ngừng lải nhải, giọng bà vừa to lại vừa the thé, Tần Chân nghe mà đầu óc ong ong, cực kỳ khó chịu.
Đến cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa trả lời một câu: “Mẹ, bằng cấp của con không cao, công việc không tốt, nhưng có phải là con muốn như vậy đâu! Mẹ nghĩ là con muốn uất ức đi làm cái công việc suốt ngày phải nhìn sắc mặt người khác, tiền lương thì ít đến đáng thương kia sao?”
Chúc Vân Chi lập tức im bặt, không nói được lời nào.
Lời Tần Chân nói khiến bà chột dạ, lúc trước nếu không phải bà khăng khăng bắt Tần Chân bỏ học đại học, ra ngoài làm việc, Tần Chân sẽ không đến mức chỉ có mỗi bằng cấp ba.
Bà sầm mặt chỉ vào Tần Chân: “Bây giờ con đang trách mẹ, có phải không? Con cuối cùng đã nói ra rồi, có phải không?”
Đã từ rất lâu rồi không tranh cãi với mẹ về chuyện học đai học, Tần Chân mang theo tâm trạng rối bời đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài, “Công ty con còn có chút việc, con về trước đây.”
Khi ra khỏi cửa, Tần Chân đúng lúc gặp Tần Thiên vừa từ lớp tự học buổi tối về.
Tần Thiên cười nói: “Này, Tần Chân, sao đã về rồi?”
Tần Chân miễn cưỡng cười cười, “Có chút việc, phải về trước.”
Nói xong cũng không quan tâm Tần Thiên ở phía sau nói cái gì, bước vào màn đêm vội vàng rời đi.
Giờ này, đã không còn xe buýt về thành phố B rồi, ngồi xe taxi thì tốn không biết bao nhiêu tiền đây.
Tần Chân buồn bực vẫy một chiếc xe trống, cắn răng ngồi lên, đọc địa chỉ.
Đáng tiếc, phúc đến thì ít, họa đến dồn dập, đợi đến khi cô đã đi được một quãng đường rất xa trở về tiểu khu của mình, mới phát hiện không mang đủ tiền.
Tài xế nhìn cô với vẻ cảnh giác, giống như sợ cô quỵt nợ. Tần Chân lúng túng khép ví lại, “Thế này đi, anh tài xế, anh chở tôi thêm một đoạn nữa đi!”
Cô đọc địa chỉ nhà Trình Lục Dương, sau đó vội lấy di động gọi cho anh, nhỏ giọng giải thích tình cảnh xấu hổ của mình.
Không lâu sau, xe đã dừng lại ở ngoài tiểu khu Trình Lục Dương đang ở, mà anh đang đứng ở ven đường, trên người mặc một chiếc áo len đơn giản màu xanh dương giống như một thiếu niên. Khi nhìn thấy cô vẫy tay từ cửa sổ xe, anh đi lên phía trước vài bước, cầm tiền mặt đã chuẩn bị trước đưa cho tài xế.
Tần Chân cầm túi xách nhảy xuống xe, trong giây phút nhìn thấy Trình Lục Dương, cô bỗng ý thức được một vấn đề: Bắt đầu từ khi nào, mỗi khi gặp phải những tình huống nan giải như thế này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới đã từ Bạch Lộ mà chuyển thành anh?