Nếu người ta muốn hoàn toàn dứt bỏ một mối tình, phương pháp tốt nhất là tháo gỡ tất cả khúc mắc, sau đó thoải mái mà nói lời tạm biệt với nó.
Tần Chân cảm thấy bây giờ mọi việc đã rõ ràng, từ trước tới nay tâm trạng của cô chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Cô gọi điện thoại cho Bạch Lộ, vài lần liên tục đều bị ngắt, lần cuối cùng là một người đàn ông nhận máy, dùng giọng điệu không kiên nhẫn còn rất lãnh đạm nói với cô: “Xin lỗi, cô Tần, bây giờ Bạch Lộ không rảnh để nói chuyện với cô, phiền cô ngày mai hãy gọi lại.”
Không đợi cô trả lời, bên kia đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Tần Chân ngồi ở quán nướng ven đường, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vào bốn chữ “kết thúc cuộc gọi” trên màn hình, vô cùng tinh tế nhận ra ham muốn chiếm hữu của anh chàng ma men này sẽ tạo thành tổn thương lớn cỡ nào đối với tình yêu vô pháp vô thiên của cô và Bạch Lộ.
Bạch Lộ là ai nào? Là người cô tùy ý gọi đến là đến, là người bạn thân thiết nhất Trung Hoa Dân Quốc, người đầu tiên chạy tới cởi quần cho cô lúc cô muốn đi vệ sinh khi bị đứt tay! Nhưng mà vào ngày cô hoàn toàn thoát ra khỏi trong bóng ma mối tình đầu không thành, Bạch Lộ lại không thể tới cùng cô vui vẻ uống một chén!
Lần đầu tiên cô cảm thấy tình bạn của các cô bị phá hoại!
Vì thế Tần Chân đã vô cùng dũng cảm gọi cuộc điện thoại thứ hai, lúc này vang lên rất lâu, anh chàng ma men mới nhận, dùng giọng điệu cố gắng kiềm chế hỏi cô: “Cô Tần, vừa rồi tôi nói không đủ rõ ràng sao?”
“Ngại quá, tôi nghĩ là tôi gọi vào số di động của bạn tôi là Bạch Lộ, phiền anh đưa vật về với chủ, tôi có lời quan trọng nói với cô ấy, cám ơn.” Tần Chân đối đầu với anh ta.
“Cô ấy không rảnh tiếp điện thoại, xin lỗi.” Người đàn ông kia dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.
Cơn tức của Tần Chân từ từ bốc lên, lại tiếp tục gọi điện, kết quả sau khi gọi vài lần đều bị từ chối, lập tức giận dữ ngun ngút. Sau lại gọi tiếp thì di động của Bạch Lộ đã chuyển sang tắt máy.
Suy nghĩ một chút, Tần Chân bắt đầu gọi vào máy bàn nhà cô nàng.
Khi lần thứ ba anh chàng ma men tiếp điện thoại của cô thì đã dùng giọng điệu không thể nhịn được nữa lạnh như băng nói với cô một câu: “Cô Tần, xem ra cô thật sự nghe không hiểu tiếng người rồi!”
Tần Chân niệm chú nguyền rủa như tên vô lại: “bảo Bạch Lộ tiếp điện thoại bảo Bạch Lộ tiếp điện thoại bảo Bạch Lộ tiếp điện thoại……”
Cạch, ngay cả điện thoại bàn cũng bị cắt đứt, đến khi cô còn chưa hết hy vọng, lại gọi tới thì lại phát hiện không gọi được nữa – xem ra đường dây điện thoại đã bị người nào đó rút ra.
Lúc này, bà chủ quán nướng đã bưng một mâm đồ nướng, mang theo mấy chai bia lại đây, thấy Tần Chân vẫn không ngừng gọi điện thoại, cười hỏi một câu: “Này, cô gái, bạn không tới được à? Gọi nhiều đồ ăn như vậy, bia cũng có mấy chai đấy! Một mình cô giải quyết hết sao?”
Tần Chân cảm thấy rất tức giận, thật vất vả muốn tìm cô bạn thân uống chén rượu để chúc mừng thế mà không hiểu sao lại có một thằng cha cứ cản trở mãi. Nghĩ nghĩ, cô lấy điện thoại gọi cho Trình Lục Dương.
Đại gia Trình nhận điện thoại, nghe thấy lời mời của cô, nói với cô bằng giọng vênh váo tự đắc: “Cô bảo tôi đến là tôi sẽ đến à, thế thì quá là mất mặt rồi!”
Tần Chân nói: “Vậy anh muốn thế nào thì mới bằng lòng đến?”
“Gọi đại gia Trình nghe thử xem nào.”
“Ồ, Trình đại gia.” Tần Chân biết nghe lời phải, không chút do dự.
Dễ dàng như vậy à? Trình Lục Dương sửng sốt, còn nói: “Vậy cô lại khen tôi đẹp trai đi.”
“À, đại gia Trình anh đẹp trai như ánh mặt trời, vừa mỉm cười thì toàn bộ thiếu nữ trên thế giới đều nở gan nở ruột.”
Ớ, cô nàng này sao lại khác thường như vậy?
“Vậy, cô nói cụ thể đẹp trai ở điểm nào.”
“Con mẹ nó, anh có thể đừng lãng phí tiền cước của tôi được không? Anh có thể đến thẳng đây đối mặt nghe tôi nói không? Anh không biết là đối mặt nghe lời khen càng khiến cho trong lòng người ta thêm sung sướng thậm chí cảm động phát khóc hơn là ở khoảng cách xa xôi dùng sóng điện từ để trao đổi sao?”
Trình Lục Dương nói: “Là cô cầu xin tôi hay là tôi cầu xin cô đấy? Cô còn gào thét với tôi cơ á?”
Anh vừa cầm chìa khóa đi ra ngoài cửa, vừa ngạo mạn nói: “Đại gia đây không tới nhá~ Loại con gái tính tình xấu xa cộng thêm gương mặt dữ dằn () như cô, hôm nay đại gia đây chấm dứt tình bạn với cô!”
[() nguyên văn là gương mặt tránh thai: chỉ người phụ nữ có gương mặt xấu xí, hung dữ, khiến đàn ông không muốn có con cùng]
Tần Chân đã nghe thấy tiếng anh đóng cửa, lập tức cười ha ha, không đồng ý nói: “Tất cả việc chấm dứt tình bạn không lấy tuyệt giao làm mục đích đều là nói phét! Tôi chờ anh, đến mau!” Sau đó cúp điện thoại.
Trình Lục Dương mắng câu shit, sắc mặt bực bội đi vào thang máy.
Anh cảm thấy hai người càng chung đụng lâu thì tính tình Tần Chân dường như càng lúc táo bạo, nhưng thần kỳ là trước giờ anh không chịu nhân nhượng người khác lại càng ngày càng bao dung, vậy mà có thể nén giận, sau khi bị cô châm chọc còn mong mỏi chạy tới uống rượu cùng cô.
Anh an ủi bản thân, không sao cả, loại đàn ông đẹp trai như anh, đúng là không nên chấp nhặt với phụ nữ. Phụ nữ trên đời này đều giống nhau, bởi vì không chiếm được anh, cho nên mới gắng hết sức nghĩ biện pháp khiến cho anh chú ý.
Đương nhiên, Tần Chân là anh em tốt, cái này không giống với, nhưng mà bản tính của phụ nữ mà, có thể hiểu được!
Đợi đến khi Trình Lục Dương đến địa chỉ mà Tần Chân đã cho, lại bắt đầu cảm thán cô đúng là không chỉ có người ở cấp bậc thấp, ngay cả đẳng cấp chỗ uống bia đêm cũng thấp như vậy, chỗ nào không tìm lại tìm ngay cái quán bẩn bẩn ở ven đường.
Tần Chân cũng không cam lòng yếu thế mà soi mói anh: “Nhìn xem anh mặc cái gì đến đây? Ha ha, là quần áo ở nhà! Ăn mặc tởm như vậy, anh còn trông cậy tôi đưa anh đi chỗ nào cao cấp được?”
“Tới gặp loại phụ nữ nào, tự nhiên sẽ mặc loại quần áo đó, miễn cho ảnh hưởng đến phẩm cách của tôi đây!” Trình Lục Dương giải thích, không chịu thừa nhận bản thân là vì vội vàng đến, nhận được điện thoại thì vô cùng hớn hở chạy ra ngoài luôn, ngay cả quần áo cũng quên thay.
Tần Chân Lại cuời nhạo tư thế cầm dụng cụ mở bia của Trình Lục Dương ngu ngốc, sau đó cướp lấy chai bia trong tay anh, dùng răng nanh cắn một cái đã mở được, “Anh trai tư thế của anh có giống đàn ông hơn được không? Mở chai bia cũng xấu như thế, trong nhà anh đều biết anh không đàn ông thế sao?”
Thế mà Trình Lục Dương vẫn không nổi cáu, chỉ hừ một tiếng, “Đẹp trai giống tôi, đá quả cầu cũng đẹp trai, xấu như cô, dù đánh golf cũng như là xúc phân!”
Tần Chân phun ra một ngụm bia.
Trình Lục Dương lắc đầu, còn nói thêm: “Cô nhìn đi, tôi đã nói rồi, xấu như thế, ngay cả phun bia cũng giống như là phun nước tiểu!”
“…” Bỗng nhiên Tần Chân ý thức được mình đã phạm vào một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, bởi vì tâm tình tốt, cô lại đi đấu võ mồm với Trình Lục Dương. Hắng giọng một cái, cô mới lầm bầm, “Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, không chấp nhặt với anh!”
“Ai không chấp nhặt với ai đây? Nếu là trước đây, không chừng cô đã bị miệng lưỡi của tôi bắn chết ở ngoài đường cái rồi.” Trình Lục Dương cảm thấy hôm nay tính tình của mình rất tốt, nhưng mà tính tình tốt của anh đã hoàn toàn biến mất khi nghe đến câu nói “hôm nay tôi đi uống cà phê với Mạnh Đường” của Tần Chân.
Anh vốn đang cảm thấy ghét bỏ chai bia đang cầm, nói hãng nào vậy, hương vị kém như thế! Kết quả vừa nghe đến câu Tần Chân nói, một chốc đã mở to hai mắt, cứ như muốn nện chai bia lên đầu cô.
“Anh trai anh đừng làm bậy nhé! Tôi còn chưa nói xong, anh hãy nghe xong rồi hãy nghĩ xem còn muốn đập tôi nữa hay không!” Tần Chân chân thành tha thiết túm lấy chai bia của anh, rất sợ anh thật sự lấy thứ kia đập vào đầu cô.
Trình Lục Dương trừng cô: “Cho cô một phút đồng hồ trình bày xong lý do của cô, nếu lý do không thỏa đáng, mời cô chuẩn bị tâm lý đưa sọ nằm dưới đống vụn vỡ của chai bia này!”
Sau đó Tần Chân đã kể rõ ngọn nguồn việc đi uống cà phê với Mạnh Đường hôm nay.
Cô kể lại rất chi tiết, gần như là kể lại một lượt toàn bộ lời Mạnh Đường nói, Trình Lục Dương cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, lại không thể phát hiện thần thái đau lòng muốn chết gì gì đó, cuối cùng cũng thở phào.
Cô nói thật tốt, bây giờ tất cả thật sự đã qua, không bao giờ còn day dứt đối với mối tình đầu chưa thành rồi, dù sao lúc này là cô từ chối Mạnh Đường, mà không phải Mạnh Đường từ chối cô.
Cô còn nói: “Ôi, chị đây thật là hãnh diện! Nào nào nào, vì nó, cùng tôi uống một cốc nào!”
Cô giơ chai bia lên chạm cốc với Trình Lục Dương, Trình Lục Dương dở khóc dở cười, “Nào có cô gái nào uống bia tu cả chai?”
Cô vẫn còn tranh cãi: “Tôi đây gọi là nữ trung hào kiệt!”
Vì thế Trình Lục Dương bị bắt ăn đồ nướng, uống bia với cô, nhìn cô vui vẻ lải nhải về tình yêu chưa nở đã tàn, trong thần sắc có hoài niệm, có thoải mái, có không nỡ, cũng có tiếc nuối.
Hàng lông mi của cô khẽ chớp, trong ánh mắt dường như còn sáng lấp lánh như ánh sao, sáng ngời dịu dàng, vô cùng hàm ý.
Giây phút này, bỗng nhiên Trình Lục Dương nhớ tới quá khứ trống trải của mình, thậm chí anh còn không nhớ nổi đám bạn gái cũ trông như thế nào, cũng dường như chưa bao giờ có loại rung động này, anh bất giác chạm vào trái tim đã trống rỗng nhiều năm của mình, sau đó kinh ngạc nhìn Tần Chân.
Anh cảm thấy rất hâm mộ, hâm mộ cô đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy.
Anh cũng cảm thấy thật đau lòng, đau lòng cô dũng cảm vượt qua mối tình đơn phương hơn mười năm.
Cuối cùng, anh còn cảm thấy rất ghen tị, ghen tị với gã đàn ông tên là Mạnh Đường kia có thể chiếm lấy trái tim cô lâu như vậy, ghen tị tên kia đã khiến cho một cô gái tốt như vậy nhớ mãi không quên, dốc lòng yêu thương.
Nghĩ như vậy, Trình Lục Dương giật mình khi trong đầu mình có suy nghĩ kỳ quái, dường như góc nào đó trong lồng ngực có một cảm xúc phức tạp đang dâng lên, chua xót không chịu nổi.
Sau đó Tần Chân uống say chuếnh choáng, cùng anh đi dạo trên đường cho tỉnh bia, anh thấy cô nàng vẫn sống rất áp lực rất nghiêm túc này cố nhảy lên với lấy nhánh cây ven đường, một lần không được, lại làm lại lần thứ hai. Cô còn quay đầu nói với anh: “Trước kia khi tôi đọc trong tiểu thuyết có nhắc đến một loại cây, cụ thể là cây gì tôi đã quên, nói rằng nếu bạn có thể một lần nhảy lên với xuống được năm chiếc lá cây, như vậy người mình thích sẽ thích mình.”
Sau đó cô cười ngây ngô lại tiếp tục nhảy lên vặt lá cây, “Anh đoán xem giấc mơ của tôi liệu có thể thành sự thật không?”
Giống như đứa trẻ không biết mệt mỏi, một lần lại một lần nhảy lên tóm lấy lá cây cách cô thật xa, vừa ngây thơ lại ngốc nghếch.
Trình Lục Đường nhìn miệng cô mỉm cười cùng với vẻ mặt cố chấp này, trong lòng bỗng nổ tung, anh rất hận Mạnh Đường, cho đến khi cô luôn miệng nói không quan tâm nữa, tất cả giờ đã qua, lại vẫn làm chuyện chẳng hề có lý lẽ này vì người kia.
Vì sao tên họ Mạnh kia không quý trọng cô?
Không, tên đó vốn không xứng với cô!
Nghĩ như vậy, Trình Lục Dương bình tĩnh tóm lấy tay Tần Chân, ngăn cản cô tiếp tục nhảy lên hái lá cây, anh trầm giọng hỏi cô: “Có ý nghĩa sao?”
“Có.” Bỗng nhiên cô không hề động đậy nhìn anh, nhìn gương mặt đẹp trai này.
–Nếu như hái được lá cây, anh có thể thích em, thật ý nghĩa biết bao nhiêu?
Nhưng Trình Lục Dương không biết cô suy nghĩ điều gì, chính là bị hai chữ Mạnh Đường làm cho bực bội không chịu nổi, anh mấp máy môi, rất áp lực nói: “Tần Chân, không có đàn ông cô không sống nổi sao? Tỏ cái vẻ hận không thể lập tức lấy chồng này để làm gì?”
Anh suy nghĩ, anh cố gắng giúp cô giới thiệu đối tượng như vậy, sao cô không biết nói lời cảm ơn anh vậy? Hay là cô cảm thấy anh không đủ tận tâm, mãi mà không tìm được đối tượng tốt nhất giới thiệu cho cô?
Tần Chân lại chợt tỉnh táo này vì những lời anh nói, như bị người ta hất cả một chậu nước lạnh ướt đẫm cả người, hơn nữa bất giác run rẩy trong gió lạnh trời thu này.
Cô nhìn anh thêm một lát, cúi đầu cười hai tiếng, “Ngại quá, nhiều tuổi rồi nên hơi sốt ruột.” Sau đó giãy khỏi tay anh, chậm rãi đi về phía trước.
Bóng dáng kia bị đèn đường kéo dài thật dài, giọng điệu câu nói kia cũng có vẻ rất bất đắc dĩ.
Trình Lục Dương kinh ngạc nhìn bóng dáng gầy yếu mảnh mai của cô, trái tim thắt lại đau đớn.
Anh cảm thấy bực bội bất an, cảm thấy bối rối mơ hồ, cảm thấy toàn thế giới đều không còn đáng yêu. Vì sao anh không có cách nào khiến cho cô nàng này hoàn toàn quên đi Mạnh Đường vậy? Anh thật sự hận không thể dâng tất cả những điều tốt nhất trên thế giới lên cho cô, chỉ cần cô có thể cười một cái, chân thành nói cho anh biết: Tôi thật sự không thích anh ta.
Nhưng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới dường như không thể hơn được hai chữ Mạnh Đường.
Lần đầu tiên, Trình Lục Dương cảm thấy hóa ra ngoài tình thân, trên thế giới còn có việc thứ hai khiến anh hao hết tâm trí cũng không làm được.
Mà sáng hôm sau Mạnh Đường – kẻ hại anh buồn rầu cả đêm lại tự mình đến văn phòng của anh.
Gã đàn ông kia nghiêm túc nhìn anh, “Nghe nói anh đang sắp xếp cho Tần Chân xem mắt, hai người trước đều không thành, hy vọng anh có thể cân nhắc cho tôi là đối tượng xem mắt thứ ba.”