Cấp lại, OK?

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Nhạc Nhạc cúi đầu nhận tội, cô đã từng thề phải giúp Hàn Tư Viễn che giấu thân phận đồng tính, nhưng nếu như không nói, có lẽ thầy Địch sẽ hiểu lầm.

Cuối cùng, sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cô đành hổ thẹn từ bỏ lời thề: “Thật ra… thật ra Hàn Tư Viễn không thích con gái, bọn em hẹn nhau ra ngoài dạo phố mua sắm, nhưng cậu ta không đem theo tiền mặt, cho nên mới xảy ra sự việc sau đó…”

“Đây là câu trả lời của em?” Địch Nam khó mà tin được, những lời lừa gạt con nít như vậy mà cô cũng tin ư?

“Thật mà, chính hôm em cắt tóc, Hàn Tư Viễn cùng với nhà tạo mẫu tóc có gì đó mà…” Mộ Nhạc Nhạc chưa đánh đã khai ra một chân tướng khác, nhưng cô vẫn còn chưa nhận ra.

Địch Nam chậm rãi thở dài, không nói được lời nào. Tuổi tác chênh lệch nên nảy sinh nhiều khác biệt, anh đã già thật rồi…

Lúc này, một đôi tay nhỏ bé đang vân vê vai anh, lực nặng nhẹ không đều, khá là khó chịu.

Anh vẫn im lặng, chăm chú nhìn về phía trước, tâm trạng rất tệ.

Mộ Nhạc Nhạc cắn môi, không biết thầy Địch buồn phiền vì việc gì, nhưng anh không nói, cô cũng không dám hỏi, có lẽ là do mệt mỏi thôi.

Bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện, vội ho một tiếng đi đến trước mặt Địch Nam, trong ánh mắt mang theo vẻ giận dữ.

“Trừng mắt với tôi làm gì?” Địch Nam khó hiểu.

“Chị gái kia, chị mà xuất hiện ở nhà thầy ấy, hai người vẫn còn liên lạc…” Mộ Nhạc Nhạc bĩu môi làm môi có vẻ như càng sưng hơn.

Địch Nam dở khóc dở cười, cô còn đi chất vấn ngược lại hành vi không đứng đắn của anh?

“Tình cờ gặp.”

Mộ Nhạc Nhạc nheo mắt nhìn anh, cố ý kéo dài âm cuối: “Thật saoooooooo….”

Địch Nam nhếch môi, dường như đã không muốn tranh luận tiếp.

Mộ Nhạc Nhạc suy sụp buông vai, lẩm bẩm: “Thôi bỏ đi, tha thứ cho thầy một lần, một lần cuối cùng nha.”

“…” Địch Nam than nhẹ, vậy cô có thể mắc vô hạn sai lầm sao?

Mộ Nhạc Nhạc ngồi lại bên ghế, tiếp tục ăn cơm, lúc gắp thức ăn không cẩn thận làm đổ ly giấy ra bàn, cô nhìn thấy một dòng nước tràn ra, trong đầu lại tái hiện hình ảnh bị bọn cướp xâm phạm.

Cô lạnh run, đột nhiên ngồi xổm xuống đất, che hai má lại, run rẩy.

“Em sao vậy?” Địch Nam nhướn mày.

Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu, nước mắt lưng tròng.

Địch Nam ngồi xuống trước mặt cô, còn chưa mở miệng, Mộ Nhạc Nhạc đã vòng tay ôm lấy cổ anh, mang theo một chút run rẩy.

Địch Nam giật mình, lờ mờ đoán được là chuyện gì, bèn cúi người ôm cô đến gường bệnh.

“Đêm nay dỗ em ngủ, có được không?” Mộ Nhạc Nhạc cuộn tròn trong lòng Địch Nam.

“Ừ, đợi em ngủ rồi tôi mới đi.” Địch Nam thuận theo cô gật đầu, suy cho cùng Nhạc Nhạc vẫn còn là một cô bé.

Thế là, khi Mộ Nhạc Nhạc sống chết quấn lấy anh, Địch Nam cuối cùng cũng thỏa hiệp, nằm trên giường bệnh chật hẹp, còn Nhạc Nhạc gối lên cánh tay Địch Nam, cố sức nép mình đến cạnh giường, nhường phần lớn giường cho anh.

Ánh trăng êm đềm, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.

Mộ Nhạc Nhạc lợi dụng không gian tối om, vươn bàn tay ma quỷ ra, ngón tay lén lút bò vào trong ngực Địch Nam, mò mẫm đến khuôn ngực rắn chắc, trong bụng như mở cờ… Cảm giác thích thật.

Nhưng bỗng chốc, một bàn tay to đè bàn tay cô lại, lưng Mộ Nhạc Nhạc cứng đờ, thì ra thầy Địch chưa ngủ, hu hu.

“Rốt cuộc em có mệt hay không?” Địch Nam đợi một giờ đồng hồ, vậy mà cô vẫn còn tỉnh.

Mộ Nhạc Nhạc ra sức mở to miệng, ngáp một cái, làm bộ mơ màng mới tỉnh ngủ: “Sao…? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“…”

Địch Nam nhớ ra cô đã từng nói với bọn cướp một câu – Các chú à, cháu cho rằng nên cởi cả quần lót của thầy để kiểm tra.

“Em rõ ràng không sợ, mà còn “thân mật” với tên bắt cóc.”

Mộ Nhạc Nhạc lại hiểu sai hàm ý của từ “thân mật”, thậm chí liên hệ đến hình ảnh bị tên kia sờ mó.

Cô uất ức trề môi: “Lúc đó em vì hoàn thành nhiệm vụ mà thầy giao cho, mới nhân nhượng để tên cướp đó hôn vài cái, tại sao thầy lại có thể ghét bỏ em, hu hu…”

Địch Nam nhờ vào ánh trăng sáng, nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của cô, lòng thắt lại. Chẳng lẽ sự thấu hiểu giữa hai người bọn họ khó khăn đến vậy sao?

“Tôi với em không có cách nào trao đổi bình thường được.”

Mộ Nhạc Nhạc thoáng có phần tức giận: “Là thầy không chịu mở rộng lòng mình, đầu óc của em vốn chậm chạp, khả năng hiểu ý lại kém. Em từ trước đến giờ chưa giấu giếm thầy chuyện gì, cho dù có… cũng là lời nói dối thiện chí.”

Sắc mặt Địch Nam mệt mỏi: “Tôi sắp ba mươi tuổi rồi, biết cách khống chế tình cảm. Chẳng lẽ giống như em muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười sao?”

“Tại sao lại không thể chứ?” Mộ Nhạc Nhạc nghi hoặc hỏi.

Địch Nam cho rằng vấn đề cô đưa ra chỉ là cố tình gây sự, nhưng bản thân lại không thể trả lời câu hỏi cuối cùng…. Đúng, dường như không có gì là không thể, chẳng qua anh đã quen tự mình tiêu hóa phiền não, tự mình giải quyết những tình huống bất ngờ.

Anh thong thả nhìn ra cửa sổ: “Em thật sự không cho rằng cuộc hôn nhân này rất miễn cưỡng sao?” Càng sống chung, anh càng thấy khổ sở, không theo kịp với lối suy nghĩ của cô, lại càng không biết nên thực hiện cuộc hôn nhân hơn kém chín tuổi này như thế nào.

Mộ Nhạc Nhạc cúi đầu xuống, kết hôn không thú vị như trong tưởng tượng của cô, thực tế có chút miễn cưỡng, nhưng cô không hề cho rằng mọi chuyện không thể chuyển biến, chỉ cần thầy Địch đồng ý nhìn thẳng vào thân phận của cô.

“Thầy hối hận rồi sao?” Cô vô ý thức nắm chặt cổ áo, có vẻ rất khổ sở.

“Không trách nhiệm mà nói, thì có một chút. Chính xác hơn thì giống như đang lừa gạt trẻ con.” Địch Nam trước sau đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Mộ Nhạc Nhạc im lặng trong mười phút, bọn họ kết hôn chưa đến một tháng, anh đã thấy chán, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô. Nói trắng ra là, thầy Địch không hề xem cô là phụ nữ.

Cô không phục! Cô mím môi, cầm tay Địch Nam lên, bỗng chốc dán lên ngực mình, nói: “Em đã sớm trải qua thời kỳ dậy thì rồi! Thầy sờ thử xem, em không phải là con nít, không phải…”

Bàn tay Địch Nam cảm nhận được sự mềm mại, vội vàng rụt về, nhưng lại bị cô nắm chặt lấy, trong mắt anh không nén được hiện lên vẻ sửng sốt: “Tôi không hề nói thân thể em chưa hoàn thiện.”

Ôi trời, rõ ràng nói tư tưởng của cô chưa trưởng thành, Mộ Nhạc Nhạc tức giận, ngồi lên đùi Địch Nam, cởi bỏ áo bệnh nhân, nơi ánh trăng rọi xuống, một bóng người khỏa thân như ẩn như hiện.

Địch Nam quay đầu sang một bên, lại bị cô xoay về trước mặt.

“Em là vợ của thầy, tại sao thầy lại không dám nhìn?!”

“… Đừng, đừng quậy.” Địch Nam nhìn thẳng vào trước ngực cô, hơi ngập ngừng.

Mộ Nhạc Nhạc chậm rãi nhích về phía trước, hai tay đột nhiên ra sức giữ chặt hai bên gò má anh, làm cho bộ ngực tràn ngập trong mắt anh.

“…” Địch Nam vô ý thức nuốt nước bọt, không dám đụng chạm lung tung vào da thịt cô, dù sao cũng là đàn ông, thị giác bị kích thích, dù ít hay nhiều cũng sẽ sinh ra phản ứng sinh lý. Hơn nữa cũng phải công nhận, đường cong của cô rất đẹp.

“Đừng có chọc tôi, mau mặc áo vào.” Đây là cảnh cáo cuối cùng của anh.

Lần đầu tiên Mộ Nhạc Nhạc thấy thầy Địch xuất hiện vẻ mặt hoảng hốt, cô rất hài lòng, ít nhất anh cũng không đẩy cô ra, nói rõ là vẫn có chút rung động? Tuyệt.

Cô thích thú nhảy qua một bên, cầm áo bệnh nhân lên, ung dung mặc vào.

Địch Nam cũng không cho rằng bản thân là loại đàn ông có khả năng kiềm chế kém, nhưng từng cơn khô nóng mà cơ thể đang truyền đến thì nên giải thích thế nào.

“Sau này đừng làm vậy nữa, tôi là đàn ông.” Anh nên nói rõ trước thì hơn.

Rõ ràng là Mộ Nhạc Nhạc bị nhìn thấy sạch sẽ, nhưng cô không những không cảm thấy bị tổn thất, mà ngược lại còn có cảm giác chiếm tiện nghi. Không phải cô vô tâm, mà vì cô thích anh, thích đến nỗi sẵn lòng dâng tất cả cho anh.

“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh thầy chủ động tấn công qua đây, không đúng, là ông xã…” Cô híp mắt cười.

“…” Địch Nam xoa trán, nếu như Mộ Nhạc Nhạc lại tiếp tục cám dỗ như vậy, anh mà kiềm chế được bốn năm thì quả là thiên tài.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, cảm thấy rất hứng thú khi bắt nạt thầy Địch. Cô giống như con mèo nhỏ bò đến bên người Địch Nam, vừa muốn nằm lên vai anh, Địch Nam lại mẫn cảm người giật bắn lên, đi thẳng vào toilet.

“Rầm!”… Đóng cửa, ngay sau đó, truyền ra tiếng nước chảy rào rào.

Mộ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn, ngửi mùi trên người mình, chỉ có chút mùi của nước sát trùng, đâu có hôi…? Thì ra cô đã hiểu nhầm, thầy Địch có lẽ ghét bị cô đụng chạm, hu hu.

Cô ngửa đầu, nắm chặt tay, dưới trăng tròn lập lời thề, nhất định phải thay đổi, phải cải tạo bản thân thành một người vợ hoàn mỹ! Hàn Tư Viễn nhất định có cách!

Đã nửa tiếng rồi, thầy Địch vẫn chưa ra…

Mộ Nhạc Nhạc dụi dụi mí mắt, chờ đợi trong cơn buồn ngủ.

Một tiếng sau.

Địch Nam xối nước lạnh tắm rồi ngồi trên bồn cầu bốn mươi phút, lúc này mới rón rén ra khỏi phòng tắm.

Tiếng hít thở đều đều chứng tỏ tiểu yêu tinh cuối cùng cũng đã ngủ, anh thở hắt ra, cầm áo khoác lên, đóng cửa rời đi.

Đã quá nửa đêm, hành lang bệnh viện rộng thoáng yên tĩnh, bước chân của anh rất nhẹ, nhịp độ chậm rãi dừng lại, đứng lặng trước cửa phòng bệnh đặc biệt nào đó – Hàn Tư Viễn đang nằm bên trong.

Bước chân vô ý thức dừng lại, nhưng anh không định đi vào… Trong mắt anh, những việc Hàn Tư Viễn đã làm chỉ là những hành động nông nổi. Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ – một đứa trẻ bị ba mẹ chiều hư.

“Cậu chủ, ông chủ đã tỉnh, cậu không đi thăm ông chủ sao?” Trần quản gia ra khỏi thang máy thì vừa khéo gặp được Địch Nam.

Địch Nam cụp mắt đi vào thang máy, chọn tầng một: “Mấy ngày nay vất vả cho ông rồi.”

Trần quản gia cúi người tiễn: “Không vất vả, cậu chủ đi đường cẩn thận.”

Địch Nam cũng không biểu lộ gì, chỉ nhìn vào cửa thang máy đang từ từ đóng lại.

Trong phòng bệnh đặc biệt của khoa ngoại.

Trần quản gia đỡ người Hàn Kiến Quốc lên, bôi thuốc.

“Sao ông lại để Tiểu Nam đi, tại sao lại không khuyên nó trở về nhà?” Hàn Kiến Quốc ho khan mấy tiếng, trách cứ quản gia vài câu.

“Cá tính của cậu chủ… tôi khuyên sao được.” Trần quản gia quả thực đã cố hết sức rồi.

Hàn Kiến Quốc thở dài: “Tôi cứ nghĩ thông qua sự việc lần này sẽ có sự chuyển biến, xem ra nó vẫn còn hận tôi.”

“Ông chủ cũng đừng buồn quá, chí ít vào thời khắc nguy hiểm nhất, cậu chủ cũng không bỏ mặc mà còn cứu được cậu hai. Ông nên cho cậu ấy thêm thời gian.”

“Thân thể già yếu của tôi còn có thể đợi được bao lâu? Năm đó mẹ Tiểu Nam mất, tôi mới biết trên đời còn có một đứa con trai, đã mười ba năm rồi nó vẫn không chịu gọi tôi một tiếng ‘Ba’… Tôi bỏ vốn cho nó mở công ty, chưa đầy một năm, nó lại đem cả vốn lẫn lãi toàn bộ trả cho tôi, còn nói là cả hai không nợ nhau nữa. Khụ khụ, tôi thật không biết phải làm sao mới lấy lòng được đứa con này, khụ khụ…”

“Thân thể ông chủ còn khỏe mạnh lắm, đừng nói những điều gở. Chẳng phải ông đã sắp xếp đối tượng cho cậu chủ rồi sao? Đợi khi cậu chủ kết hôn rồi, có con dâu tương lai nói đỡ, không chừng thái độ của cậu chủ sẽ có chuyển biến.” Trần quản gia đã làm quản gia cho nhà họ Hàn hơn ba mươi năm, từ lâu đã là người bạn tri âm tri kỷ của Hàn Kiến Quốc. Vì vậy mọi chuyện rắc rối của Hàn gia, ông hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Món nợ này, khó mà trả hết được.

“Nói thì dễ còn đứa con dâu kia cũng phải đợi nó đồng ý mới được. Làm cha mà gọi điện cho con trai mình còn phải để ý tâm trạng nó thế nào.”

Nhắc đến chuyện này, Trần quản gia nhớ ra hôm nay ở ngoài phòng phẫu thuật xuất hiện hai cô gái, khóe mắt ông sáng ngời: “Không đúng, cậu chủ đã có người ở trong lòng rồi, có điều cách vị tiểu thư ấy nói chuyện chẳng tử tế gì, hình như tôi đã từng gặp cô ấy, chắc là bạn gái của cậu chủ. Còn có một vị tiểu thư, một mực nói rằng vết thương của cậu hai là do cô hại, chắc là bạn gái mới của cậu hai, nhưng lại có vẻ rất thân thiết với cậu chủ…”

Hàn Kiến Quốc nhíu mày: “Đi điều tra về hai cô gái đó, làm ngay đi.”

“Vâng, ông chủ nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ tôi báo lại thông tin chính xác.”

“Tư liệu càng tỉ mỉ càng tốt, đặc biệt là cô gái thứ hai mà ông vừa nhắc đến.”

“Vâng. Vị tiểu thư kia bị thương nhẹ, cũng ở trong bệnh viện này.”

“Lão Trần à, ông thật là một người châm chạp, vậy còn chần chừ gì nữa, mau đi đi. Đúng rồi, nhất định đừng để Tiểu Nam biết!”

“Tôi hiểu rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio