Bên trong phòng khách rộng rãi chỉ có Địch Nam và Hàn Kiến Quốc đang ngồi đối mặt nhau. Ánh mắt Địch Nam lạnh như băng.
“Tiểu Nam, ba là ba của con! Kết hôn là chuyện lớn, sao con không nói cho ba biết?”. Hàn Kiến Quốc ôm ngực đang quặn đau, ông không hiểu nổi tại sao con trai lại đối xử với mình lạnh lùng đến vậy. Ngày xưa ông không hề biết Địch Mạch Lan có thai, thực sự không biết.
Tầm mắt Địch Nam dừng lại ở khóm hồng đỏ rực ngoài cửa sổ. Mẹ anh cả đời yêu tha thiết hoa hồng mà quên rằng, nó tuy là loài hoa xinh đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm.
Năm anh mười lăm tuổi, mẹ vì bệnh nặng mà qua đời, một người tự xưng là ba ruột bước vào thế giới của anh. Lí do anh không thể tha thứ chính là – Lúc ấy Hàn Kiến Quốc đứng trước mộ mẹ anh, tay cầm theo bó hoa hồng mà mẹ anh yêu thích, đặt lên trên mộ đá lạnh lẽo, đôi mắt mở to lạnh lùng.
Đối mặt với người phụ nữ đã dùng cả sinh mạng yêu mình, sao Hàn Kiến Quốc có thể thờ ơ đến vậy?
Địch Nam bình tĩnh lia mắt sang nơi khác, “Tôi không có ba!”.
Hàn Kiến Quốc buồn bã im lặng. Từ lâu ông đã phải nghe những lời nói lạnh nhạt từ con trai, nghe nhiều cũng thành quen.
“Cho dù con có nhận ba là ba của con hay không thì con vẫn là con trai của Hàn Kiến Quốc này. Ngân hàng Minh Đại sớm muộn gì cũng giao lại cho hai anh em con quản lý. Giờ ba đã già rồi, con có thể mang vợ con về nhà được không?”. Hàn Kiến Quốc trút bỏ uy nghiêm trước mặt Địch Nam, chỉ cầu xin anh tha thứ. Địch Nam hận ông, nhưng trong lúc nguy khốn cũng liều mạng để cứu em trai Hàn Tư Viễn, đó là minh chứng của tình cảm máu mủ ruột thịt.
Địch Nam không nói gì, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh chẳng cần bất cứ thứ gì, chỉ muốn thấy cảnh Hàn Kiến Quốc quỳ sám hối trước mộ phần mẹ anh. Cho dù chỉ gọi tên mẹ nhưng nếu đó là sự chân thành tự đáy lòng, anh cũng có thể tha thứ cho ông ta.
“Đi thong thả, không tiễn”.
“Chờ đã, Tiểu Nam!”. Hàn Kiến Quốc đau khổ gọi con, đi vài bước tới trước mặt anh, hai bàn tay già nua không ngừng run rẩy, “Đã mười ba năm rồi, rốt cuộc con muốn ba làm gì thì mới bằng lòng tha thứ cho ba đây? Chẳng lẽ con muốn ba dập đầu tạ tội với con sao?!”.
Hàn Kiến Quốc tự nhận từ lâu đã không còn nước mắt, nhưng một lần nữa những giọt nước mắt nóng hổi lại trào ra.
Ánh mắt Địch Nam có vẻ dao động, anh rút một tờ khăn giấy nhét vào tay Hàn Kiến Quốc, lời nói vẫn lạnh lùng như trước, “Ông không cần xin lỗi tôi, tôi cũng không có quyền trách móc ông chuyện gì cả”.
“Con đã không trách ba, vì sao lại không chịu gọi một tiếng ‘ba’?”.
Địch Nam từ từ mở lòng bàn tay, đỡ lấy giọt nước mắt sắp rơi xuống đất. Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh mở lời: “Mẹ tôi vì ông mà rơi bao nước mắt, một tay tôi lau không hết…”. Nói xong, anh hít một hơi thật sâu, xoay người bước nhanh lên lầu. Trước mặt người khác, mẹ anh luôn gắng gượng mỉm cười, nhưng khi còn một mình thì lại trốn trong phòng khóc thầm. Trong trí nhớ của anh, trên gương mặt mẹ chưa từng xuất hiện một nụ cười thật sự nào cả.
Tâm trạng luôn trăn trở quá khứ một lần nữa lại khiến anh rơi vào vực thẳm.
Hàn Kiến Quốc nhìn bóng lưng con trai càng ngày càng xa, lòng đau như cắt.
Địch Mạch Lan… Tính tình của con trai thật giống em.
Mạch Lan, tại sao ngày trước em không cho tôi biết tôi sai ở đâu? Tại sao lại muốn ra đi? Tại sao không nói lời nào đã rời khỏi thế giới này? Tôi hoàn toàn không thể hiểu được hai mẹ con em.
oo
Trong phòng ngủ, Mộ Nhạc Nhạc đang ngủ say thì bị tiếng mở cửa đánh thức.
Mộ Nhạc Nhạc nheo mắt, đang định rời giường ôm chồng thì nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Địch Nam, nụ cười chợt tắt ngấm.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”. Mộ Nhạc Nhạc ngồi bật dậy, vừa dợm bước xuống thì Địch Nam đã đi nhanh đến, ôm cô vào lòng rồi đẩy cả hai cùng ngã xuống giường.
Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy cơ thể anh run nhè nhẹ. Anh úp mặt mình trong mái tóc cô, rõ ràng là không muốn cho cô nhìn thấy.
“Ai dám ăn hiếp chồng em vậy? Em sẽ không tha cho hắn!”. Mộ Nhạc Nhạc rất muốn chọc anh cười, nhìn anh buồn bã cô không chịu được.
Địch Nam ôm cô thật chặt, quá khứ lần lượt tái hiện trong đầu. Mẹ anh cả ngày say rượu, quát mắng anh, rồi tiếng mẹ khóc lóc la hét, chuyện Phương Dung phản bội… Trong kí ức chẳng có chuyện nào là tốt đẹp cả.
Anh lắc lắc đầu, kí ức tồi tệ lại càng hiện ra rõ rệt. Anh không thể vùng thoát, cũng chẳng thể ngừng lại.
“A?…”.
Mộ Nhạc Nhạc bỗng thấy một bàn tay to lớn sờ soạng trong áo sơ mi, chậm rãi vuốt ve thân thể cô, vừa lạnh lẽo lại vừa nóng bỏng.
Môi Địch Nam đang ở trên xương quai xanh của cô, anh đang cố tìm cách giải thoát cho tâm hồn mình. Cầm thú, đúng vậy, lúc này anh chính là một tên cầm thú.
Mộ Nhạc Nhạc không hiểu được nỗi buồn trong mắt anh, chỉ biết lòng anh đang không vui, nhưng lại không biết phải an ủi thế nào. Vì vậy cô đành để anh tùy ý cởi quần áo mình, im lặng chịu đựng sự tiếp xúc mạnh mẽ, điên cuồng của anh.
Ngay sau đó, cảm giác hưng phấn, kích thích tràn ngập các dây thần kinh.
Một lần nữa, Địch Nam lại lợi dụng thân thể Mộ Nhạc Nhạc để vượt qua đau khổ. Chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh, có lẽ anh sẽ vô liêm sỉ lợi dụng cô cả đời.
“Anh xin lỗi”.
Mộ Nhạc Nhạc cố ép bản thân tươi cười: “Không sao đâu, em hiểu, em hiểu hết. Em là vợ anh mà”.
Địch Nam không nói gì nữa. Cô không hiểu được đâu, anh đang trắng trợn làm tổn thương cô.
Mồ hôi rơi xuống chóp mũi Mộ Nhạc Nhạc, rồi chảy đến khóe miệng, Mộ Nhạc Nhạc đưa lưỡi ra liếm, vừa mặn vừa đắng.
Cô nhướn mắt lên, chăm chú nhìn một Địch Nam khác lạ, trong đôi mắt u buồn ẩn hiện những tia sáng lấp lánh. Mộ Nhạc Nhạc quan sát đôi mắt anh, mỗi khi anh mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô, ánh sáng trong mắt anh lại càng rực lên. Nếu cô thật sự có thể giúp anh giải trừ ưu phiền, vậy thì tốt quá rồi.
Bàn tay anh chạm vào lưng cô, nâng nửa người cô lên, làn da cô có thể nói là vô cùng mịn màng. Đôi môi anh lướt trên từng đường cong của cô, lúc thì hôn, lúc thì mút mát, có lúc nóng lòng tới nỗi muốn ăn cô luôn vào bụng. Nhìn những dấu hôn đỏ thẫm vương trên da thịt trắng ngần trông thật giống như những cánh hoa hồng xinh đẹp.
Mộ Nhạc Nhạc thầm hít một hơi, ngắm nhìn ngũ quan Địch Nam. Nếu không có khuôn mặt đẹp trai này an ủi, có lẽ cô đã lập tức đá bay anh ra khỏi giường.
Ôi, lòng dạ đàn ông như mò kim đáy bể. Tối hôm qua chủ động cho anh, anh một mực từ chối, hôm nay lại như mãnh hổ vồ vập đến, hơn nữa với chiều hướng này chắc trong chốc lát sẽ không dừng lại đâu.
Địch Nam, anh là tên háo sắc đội lốt giáo viên!… A, nhưng mà cô thích.
oo
Hai giờ sau.
Mộ Nhạc Nhạc cuối cùng cũng sống sót bò ra khỏi phòng ngủ.
Cô cảm giác đôi chân không còn thuộc về mình, run rẩy đứng lên, dừng lại trên hành lang lầu hai, vẫy tay gọi quản gia, “Chú Lý, cháu đói bụng…”. Địch Nam trước khi ngủ có nói nếu gặp chuyện gì rắc rối thì cứ tìm Quản gia Lý.
“Thiếu phu nhân, mời cô đến nhà ăn đợi ba phút ạ”. Quản gia ngẩng đầu mỉm cười, nhanh chóng đi đến nhà bếp.
Mộ Nhạc Nhạc lảnh lót đáp lại, xoa xoa hai bắp đùi nhức mỏi, “bước đi lảo đảo” xuống lầu.
Lúc cô đi qua phòng khách, kinh ngạc nhìn thấy ba của Hàn Tư Viễn.
“Ối?… Chào bác Hàn ạ.” Mộ Nhạc Nhạc không suy nghĩ nhiều, lễ phép cúi chào.
Quản gia của Hàn Kiến Quốc đang hầu hạ ông uống thuốc. Hàn Kiến Quốc trốn viện về nhà, quản gia Trần đã chăm sóc ông mười mấy năm nay, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết ông trốn viện để tìm Địch Nam.
Hàn Kiến Quốc không thèm trả lời. Con dâu lớn của chủ tịch ngân hàng Minh Đại mà lại là một cô sinh viên năm nhất chỉ mới hai mươi tuổi đầu.
Quản gia Trần ho nhẹ một tiếng, một lời hai ý, nói: “Cô là Mộ tiểu thư phải không? À, không đúng, phải gọi là Địch thiếu phu nhân chứ?”
Mộ Nhạc Nhạc nghe được mấy chữ “Địch thiếu phu nhân” liền thấy phấn khởi. Cô thẹn thùng đứng nép bên cạnh bức tranh, “Chào chú, cháu là Mộ Nhạc Nhạc”.
“Qua đây ngồi, tôi có vài lời muốn hỏi cô”. Hàn Kiến Quốc lớn tiếng ra lệnh. Tính ông vốn nóng nảy, bình thường ngoại trừ dạy dỗ cấp dưới còn hay la mắng Hàn Tư Viễn, chút ít kiên nhẫn còn lại đều dành cho Địch Nam.
Quản gia Trần hiểu tính Hàn Kiến Quốc, sợ lão gia sẽ hù dọa cô bé, bèn cuống quít cười khan nhằm làm bầu không khí sôi nổi hơn.
“Ông cười cái gì mà cười? Cười người ba này đang bị qua mặt đúng không?”. Hàn Kiến Quốc nổi giận.
“…”. Cơ mặt quản gia Trần giật giật, lão gia giận con mà lại trút lửa giận lên người ông.
Mộ Nhạc Nhạc thấy ông bác hung dữ đáng sợ, đừng nói qua đó ngồi, bây giờ đứng cách ba mét còn thấy quá nguy hiểm nữa ấy chứ.
“Vậy… bác đã dùng cơm trưa chưa ạ? Chú Lý vừa gọi cháu, hay là… chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện…”
Hàn Kiến Quốc nghe thấy lại càng tức giận, “Cô là nữ chủ nhân của cái nhà này, vậy mà cứ mở mồm ra là gọi “chú” là thế nào?”
“…”. Mộ Nhạc Nhạc lùi từng bước ra phía sau, vừa nhìn thấy quản gia Lý xuất hiện bèn nhanh như chớp tránh nạn sau lưng ông ta.
Quản gia Lý của Địch Nam nao nao lòng, quay sang thấy Hàn Kiến Quốc đang trợn trừng mắt, theo bản năng nói đỡ cho Mộ Nhạc Nhạc.
“Xin chủ tịch Hàn bớt giận, hôm qua thiếu phu nhân mới cùng cậu chủ về nhà, có lẽ vẫn chưa kịp thích ứng”.
“Cô ta là trẻ con lên ba chắc? Là cô chủ mà lại trốn sau lưng quản gia à?! Không có chút chững chạc nào của con dâu nhà họ Hàn!”. Hàn Kiến Quốc nắm chặt tay lại, Địch Nam lấy cô gái này nhất định là muốn ông tức chết đây mà.
Mộ Nhạc Nhạc bĩu môi, nửa cái đầu lấp ló sau lưng quản gia, len lén trừng mắt với ông bác không phân rõ phải trái, đánh bạo cãi lại: “Cháu là vợ của Địch Nam, không phải là con dâu trưởng của nhà họ Hàn gì gì đó…”.
Mộ Nhạc Nhạc không hề biết mình nói những lời này có nghĩa là gì – Con trai không nhận ba, con dâu không nhận ba chồng. Rõ ràng là càng đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng mà cô đâu có biết Hàn Tư Viễn và Địch Nam là anh em ruột.
“Cô! Phản rồi, phản rồi! Cô dám nói lại lần nữa không?”. Hàn Kiến Quốc giận dữ đứng dậy, hầm hầm đi đến chỗ Mộ Nhạc Nhạc. Bộ dạng này rõ ràng là muốn đánh người mà.
Hai chân Mộ Nhạc Nhạc vốn không còn sức lực, lại bị ông đe dọa, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn ngồi bệt trên sàn nhà. Quản gia Trần và quản gia Lý thấy thế bèn kẻ rào trước người đón sau khuyên can Hàn Kiến Quốc.
“Tôi cảnh cáo cô, Mộ Nhạc Nhạc, lập tức ly hôn với Tiểu Nam. Cô có tư cách gì mà làm vợ Địch Nam?!”.
“Có tư cách hay không ông nói cũng đâu có nghĩa lý gì”.
Giọng nói trầm mạnh của Địch Nam xuyên qua phòng khách. Không khí đang ồn ào, lộn xộn bỗng yên ắng hẳn.
Mộ Nhạc Nhạc thấy cứu tinh đến, nhanh nhẹn chui vào lòng Địch Nam. Anh xoa đầu cô, ánh mắt âm u, nghiêm nghị chất vấn Hàn Kiến Quốc: “Mộ Nhạc Nhạc là vợ của Địch Nam tôi đây, điều này không biết có quan hệ gì với chủ tịch?”.
Khóe mắt Mộ Nhạc Nhạc còn vương giọt nước mắt, nhưng trong lòng lại vô cùng khoái trá.
Hàn Kiến Quốc tức giận nhìn chằm chằm Mộ Nhạc Nhạc. Bắt đầu từ giờ phút này, ông mặc định Mộ Nhạc Nhạc là vật cản giữa ông và con trai.
Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy một luồng lửa giận sau lưng, cô sợ sệt quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy được bộ dạng muốn ăn thịt người của Hàn Kiến Quốc. Mộ Nhạc Nhạc lạnh run, cô rốt cuộc vẫn không biết câu nói nào của mình động đến cọng lông của ba Hàn Tư Viễn. Cô vốn không phải con dâu của nhà họ Hàn mà! Hu hu!
Địch Nam ôm chặt vai Mộ Nhạc Nhạc. Cô đang sợ, thậm chí sợ đến lạnh run.
“Quản gia Trần, ông hãy đưa chủ tịch Hàn về đi”. Địch Nam vung một ngón tay chỉ vào cửa lớn, ra lệnh: “Tiễn khách”.
Quản gia Lý lâm vào thế khó xử, khom lưng chào: “Mời ông ra về, chủ tịch Hàn”.
Hàn Kiến Quốc hừ một tiếng đầy phẫn uất. Cô gái này khi nãy còn nhanh mồm nhanh miệng, giờ lại yếu ớt đáng thương trốn trong lòng chồng mình. Ông đã gặp vô số người, nhưng chưa thấy ở Mộ Nhạc Nhạc sự thông minh, sắc sảo nào cả.
Đợi tiếng xe đi xa dần, Mộ Nhạc Nhạc mới vui sướng mở miệng: “Trời ơi, tính tình của ba Hàn Tư Viễn thật không dễ đối phó”.
Quản gia Lý đưa một ly nước chanh cho cô, “Chủ tịch Hàn không có ác ý đâu, thiếu phu nhân đừng lo lắng”.
Mộ Nhạc Nhạc uống một hơi cạn sạch ly nước mát, không hiểu lắm nên quay lại hỏi: “Sao tôi lại phải lo lắng? Ông ta chỉ là ba của bạn học tôi thôi mà”.
Quản gia Lý kinh ngạc nhìn Địch Nam: “Cậu chủ? Thiếu phu nhân không biết quan hệ giữa cậu và Hàn chủ tịch sao?”.
Mộ Nhạc Nhạc chớp mắt mấy cái. Bọn họ có quan hệ gì?
Địch Nam nằm trên sofa trầm ngâm hồi lâu. Sự việc đã ồn ào đến mức này, không muốn cũng phải nói thôi.
“Hàn Tư Viễn và anh, là anh em cùng cha khác mẹ.”
“?!”… ?!….”. Mộ Nhạc ho sặc sụa, ly thủy tinh cầm trong tay rung dữ dội. Nói cách khác, ông bác hung dữ đáng sợ kia cũng là ba của Địch Nam? Còn là ba chồng của cô nữa?
Mộ Nhạc Nhạc chậm chạp nhìn bóng đèn. Thì ra không phải ba mẹ Địch Nam đã mất, ba anh không những còn sống, mà còn rất oai phong lẫm liệt. Vậy mà cô lại vô ý làm mất lòng ba chồng dũng mãnh mất rồi…Oh no.
Hu hu, quan hệ phức tạp như vậy mà không ai nói cho cô biết. Thật sự không có, ba chồng đại nhân đừng tức giận.
“Ông xã! Mau giúp em làm thủ tục xuất cảnh, em phải trốn thôi, đi đâu cũng được——”. Cuối cùng cô chọn cách trốn đi, chủ yếu vì ba chồng quá khủng bố, lại còn muốn ép cô ly hôn. Hu hu, ông bác đáng ghét, tức quá đi.
Địch Nam nhìn khuôn mặt thấp thỏm không yên của cô, muốn nói gì đó lại thôi, lặng lẽ đồng ý.