Vừa đến sáu giờ rưỡi, Mộ Nhạc Nhạc chạy hùng hục như bò tót vào trường, thẳng hướng ký túc xá giáo viên.
“Thầy Địch, thầy Địch, thầy có ở trong phòng không?…”. Mộ Nhạc Nhạc sợ sệt, không dám gõ cửa quá mạnh.
Cô gõ cửa đã mười phút nhưng không thấy ai trả lời. Cô thở dài, cúi đầu ủ rũ bước ra khỏi dãy phòng, hết nhìn đông lại ngó tây mong tìm thấy bóng dáng Địch Nam. Ở phòng làm việc không có, căng tin không có, ngoài vườn hoa không có, thư viện không có, trong lớp cũng không có.
Mộ Nhạc Nhạc quyết định trước tiên phải về ký túc xá sạc pin điện thoại, nhưng đột nhiên nghĩ ra vẫn còn một nơi chưa tìm đến. Đó là nơi cô nhìn thấy Địch Nam lần đầu tiên – một khu rừng nhỏ ở dãy phòng học phía bắc.
Nghĩ đến đó, cô vội vàng quay đầu chạy đi, bước chân tuy gấp gáp hối hả nhưng trong lòng lại đang lo lắng sợ hãi.
…
Quả nhiên, Địch Nam đang ngồi ở ngôi đình nhỏ trong rừng cây. Trước mặt là hình ảnh mà Mộ Nhạc Nhạc không muốn nhìn thấy nhất: Địch Nam ngồi dựa vào cột đá, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt anh buồn bã, nhìn về phía xa xăm vô tận.
Tuy chưa chắc Địch Nam đã muốn nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí, lặng lẽ bước đến phía trước.
Địch Nam ngửi thấy mùi nước hoa trộn lẫn với mùi thuốc lá, rõ ràng tất cả đều thuộc về cuộc sống ban đêm dơ bẩn. Không cần hỏi cũng biết đêm qua Mộ Nhạc Nhạc đã đi đâu. Anh nở một nụ cười lạnh lùng, bất cần.
“Có biết vì sao anh và Phương Dung chia tay không?”. Anh dập tắt điếu thuốc, ánh mắt lạnh lẽo.
Mộ Nhạc Nhạc không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói của anh cũng chẳng hề có độ ấm. Mộ Nhạc Nhạc vô thức lùi lại ba bước.
Địch Nam đứng lên, “Việc anh đã hứa thì sẽ làm, cứ yên tâm học hành. Chờ đến khi em về nước, chúng ta mới bàn đến thủ tục ly hôn”. Lời vừa dứt, anh đã đi khỏi.
Mộ Nhạc Nhạc cứng người nhìn theo bóng lưng Địch Nam, bỗng chốc định thần lại, sự day dứt biến thành lửa giận tràn ngập. Cô tức giận hầm hầm đuổi theo Địch Nam, dang tay ngăn cản đường anh đi.
“Chuyện đến nước nào mà phải ly hôn?! Tại sao anh không cho em một cơ hội giải thích?!”. Cô thật sự rất ấm ức. Vị trí hôn nhân trong lòng cô quan trọng là vậy, thế mà Địch Nam lại coi nó nhẹ tựa lông hồng.
Địch Nam không nhìn những giọt nước mắt lăn trên má cô. Nước mắt, đã không còn khiến trái tim anh dao động.
Anh quay người sang hướng khác. Giải thích cũng chỉ cốt để cứu vãn mọi việc, nhưng anh không muốn quan tâm nữa.
Mộ Nhạc Nhạc buông thõng tay. Sự lạnh lùng của anh buộc cô phải đối mặt với hiện thực, cho dù cô nỗ lực thế nào đi chăng nữa để làm anh vui, anh cũng chưa bao giờ đặt cô vào trong tim mình.
“Anh cứ dứt khoát nói thẳng là hối hận khi lấy em đi?! Ngụy biện, tất cả đều là ngụy biện! Được thôi, như anh mong muốn, ly hôn thì ly hôn! Lần này em và anh quyết định ly hôn!”.
Mộ Nhạc Nhạc lau nước mắt, điên cuồng bỏ chạy. Nước mắt thi nhau tuôn rơi lã chã. Đau, đau quá!
Địch Nam đứng lặng tại chỗ, thần kinh ngưng trệ trong chốc lát. Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không quay đầu lại.
oo
Mộ Nhạc Nhạc chạy một mạch về ký túc xá. Cho dù bác gái bảo vệ gọi thế nào, cô vẫn nhắm mắt bịt tai, xông thẳng lên cầu thang. Cô thô bạo đẩy cửa phòng ký túc ra, bạn cùng phòng vốn định nói cho cô biết Địch Nam tìm cô mấy lần, nhưng thấy cô tức giận, khóc lóc trở về ký túc thu dọn mọi thứ, mà bộ dạng kia chắc là khó mà chọc vào được. Cho nên cả đám nằm trong chăn giả vờ ngủ.
Quần áo, giày dép, tất vớ, đồng hồ báo thức, chỉ cần là đồ của mình, cô chẳng thèm liếc một cái đã quăng vào trong valy.
“Rầm…”. Cô đẩy mạnh cửa ký túc, cầm theo túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang rời khỏi trường.
…
Mười lăm phút sau, Mộ Nhạc Nhạc xuống taxi. Trên đường cô làm rơi mất vài thứ, trong đó có thú nhồi bông mà cô yêu thích nhất, chắc nó đang nằm đơn độc trong một xó xỉnh nào đó rồi.
Mẹ cô liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ ba mươi.
“Nhạc Nhạc à? Con sao vậy… Hả? Con bé này, mở cửa ra…”. Mẹ cô sốt ruột đập cửa, “Tối qua con đi đâu, tại sao không nghe điện thoại của mẹ? Nhạc Nhạc!”.
Mộ Nhạc Nhạc vùi đầu trong đầu gối, chỉ một âm thanh nhỏ cũng khiến cô nôn nóng.
“Mới sáng sớm đừng lớn tiếng như vậy, không sao là tốt rồi. Cứ để con bé nghỉ ngơi trước đã”. Ba cô thong thả vươn vai bước ra từ phòng ngủ.
“Tôi thấy sắc mặt Nhạc Nhạc có vẻ kì lạ, lúc vào cửa cũng không nói năng gì”. Mẹ cô lo lắng nói.
“Chắc là chưa tỉnh ngủ mà đã ra khỏi giường thôi”. Ba cô gãi lưng, nhúp một chiếc bánh rán, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Con gái đã lấy chồng rồi, bà đừng coi nó là trẻ con. Còn nữa, nửa đêm hôm qua bà nổi điên cái gì thế?”.
Mẹ cô ngẫm lại cũng thấy đúng. Nửa đêm canh ba bà gọi điện thoại, con gái đương nhiên sẽ không nghe. Lúc đó chẳng biết làm sao bà lại gọi cho con rể, con rể chắc đang ngủ say sưa thì bị bà đánh thức. Mà con rể cũng thật có trách nhiệm, năm giờ rưỡi sáng đã gọi về báo mọi chuyện đều ổn! Chỉ một cú điện thoại mà khiến hai đứa con không ngủ được, chẳng biết có phải vì chuyện này mà chúng cãi nhau không nhỉ?
Nghĩ vậy, mẹ cô không gõ cửa nữa. Thôi, đợi con gái ngủ no giấc rồi tính tiếp vậy.
….
Mãi đến chín giờ tối.
Lúc này Mộ Nhạc Nhạc mới mở cửa, nhưng lại xoay người đi ngay vào phòng tắm.
Cô mở vòi sen, mặc cho nước nóng xối lên người. Kết hôn là quyết định của cô, ly hôn cũng là chuyện của cô, không thể để ba mẹ lo lắng được. Cô đã nghĩ kĩ rồi, trước khi ra nước ngoài, cô sẽ không lưu giữ bất cứ thứ tình cảm nào.
Cô đứng trong phòng tắm rất lâu, đến tận khi mí mắt hết sưng đỏ mới thôi.
“Mẹ, con đói rồi…”. Mộ Nhạc Nhạc nở nụ cười gượng gạo.
“Ừ, để mẹ đi nấu cơm cho con, muốn ăn gì thì nói với mẹ”. Mẹ cô buông điều khiển TV xuống, lưu luyến không muốn rời bộ phim Hàn Quốc yêu thích.
“Gì cũng được ạ…”. Mộ Nhạc Nhạc vừa lau tóc vừa ngồi vào bàn cơm, “Ba ơi, mai ba đến trường một chuyến nhé”.
“Ừ, đi làm gì?”.
“Thủ tục xin chuyển trường đã gửi đến nhà, ba nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng, nói là con bận học gấp tiếng anh, không thể đi học được”.
“Được, việc này cứ để ba lo, con ôn tập cho tốt vào”. Ba cô vui mừng cười. Nhạc Nhạc nhà ông đã ý thức được mọi việc rồi.
Mẹ cô giơ chảo lên hỏi: “Để con rể đi một chuyến không phải xong việc à, ba con đi làm gì?”.
“Haizz, nhà trường không biết chúng nó là vợ chồng. Bà thấy trước mà không thấy sau”. Ba cô đáp.
Mẹ cô lườm chồng một cái, rồi quay vào bếp xào rau.
“Ba, trong hộ khẩu con vẫn là chưa kết hôn phải không ạ?”.
“Ừ, nói chung là đợi khi muốn có con rồi mới đổi thành đã kết hôn, chuyện đó không cần phải vội”.
Mộ Nhạc Nhạc gật đầu. Thật ra cũng chẳng cần đổi nữa đâu.
Ăn cơm xong, Mộ Nhạc trở về phòng ngủ, ngồi bên giường cầm di động, mở valy tìm cục sạc pin, tìm một hồi mới nhớ là cục sạc vẫn đang cắm trên ổ điện ở ký túc xá. Cô đặt điện thoại lên đầu giường, hết pin thì hết pin, đỡ phải biến mình thành một đứa ngốc ngồi chờ điện thoại, huống hồ đó còn là một cuộc điện thoại không bao giờ đến.
Cô ôm lấy con gấu bông, dựa vào đầu giường, nước mắt thấm ướt một bên tai con gấu.
Con người kia không biết phân rõ trắng đen đòi ly hôn, không biết quý trọng cô, cũng không tôn trọng cô. Chỉ một chữ, ly!
Trong lúc đó.
Địch Nam ngồi trong phòng khách ở biệt thự, vuốt ve dây treo di động hình quả anh đào trông rất trẻ con.
Chênh lệch gần mười tuổi, đúng là hơi miễn cưỡng.
“Cậu chủ, thiếu phu nhân không về cùng cậu sao?”. Quản gia Trần đã đặc biệt chuẩn bị cho Mộ Nhạc Nhạc một chiếc bánh ga-tô sôcôla, nhưng mãi không thấy thiếu phu nhân trở về biệt thự.
“Sẽ không về nữa…”. Địch Nam mấp máy môi, tháo dây treo điện thoại ra đặt lên bàn trà, rồi đi lên cầu thang về phòng. Ra giường phẳng phiu đập vào mắt anh, suy nghĩ anh tua ngược về một đoạn đối thoại.
Vậy là anh trở lại phòng khách, nhặt dây treo di động lên, mang về phòng, cất vào ngăn kéo đầu tiên ở tủ cạnh giường.
Cô là một cô gái đáng yêu, tươi tắn, rực rỡ, tiếc là cô không thuộc về thế giới của anh.
Anh phân vân trong giây lát, gọi điện thoại cho thư kí.
“Xin chào Tổng giám đốc”. Hình như thư kí rất ngạc nhiên.
“Đến biệt thự, giúp tôi xử lý chút việc”.
“Vâng, tôi lập tức đến ngay”. Thư kí vội vã vâng lời.
Ba mươi phút sau, thư ký Tống Nhụy lái xe đến biệt thự.
Xét ở vị trí thư kí này, ông chủ Địch Nam là một nhân vật vô cùng bí hiểm, có khi mấy tháng cũng chưa được gặp một lần. Rất có khả năng khi cô mở hòm thư điện tử sẽ phát hiện vài chỉ thị mới liên quan đến phương hướng hoạt động của công ty; hoặc là qua hình thức chuyển phát nhanh, nhận được mấy phần mềm giá trị vài vạn tệ cho đến vài triệu tệ, những thiết kế lập trình rất độc đáo, mỗi lần đều khiến cho nhân viên kỹ thuật của công ty vỗ tay tán thưởng. Không thể nghi ngờ rằng Địch Nam là một thanh niên tuấn tú, tài hoa hơn người.
Địch Nam đưa một phần tài liệu cho Tống Nhụy, vẫn những câu lời ít ý nhiều thường nói: “Đây là tài liệu của Mộ Nhạc Nhạc, các thủ tục du học đều do cô xử lý”.
Tống Nhụy nhìn sơ qua tài liệu, mặc dù rất tò mò cô sinh viên này là ai, nhưng cô không có can đảm hỏi nhiều.
“Xin Tổng giám đốc yên tâm”.
“Thứ hai tôi sẽ đến công ty, thông báo các giám đốc tham gia cuộc họp”.
Tống Nhụy giật mình, Địch Nam luôn ra lệnh bất ngờ, “Vâng.”
Địch Nam rút ra một tờ giấy viết vài chữ, đưa cho Tống Nhụy, “Giao cho phòng tài vụ”.
Tống Nhụy nhìn qua, “Sao, tổng giám đốc muốn trả lương cho tôi ạ?”.
“Mấy năm nay vất vả cho cô rồi, đi đường cẩn thận”. Địch Nam cười nhạt.
Tống Nhụy cảm thấy hai má nóng lên, ngại ngùng lắc đầu. Địch Nam sao lại đẹp trai đến vậy. Thật tốt quá, vậy là ngày nào cũng được bổ mắt.
Đợi thư kí rời khỏi, Địch Nam thở phào một hơi. Sau ba năm, anh ba mươi hai tuổi, Mộ Nhạc Nhạc chỉ mới hai mươi ba tuổi, đến lúc đó không cần anh nói nhiều, cô cũng sẽ chọn cách ra đi.
oo
Ngày thứ ba, Tống Nhụy vừa đến công ty liền liên hệ với Mộ Nhạc Nhạc. Nhưng điện thoại không gọi được, cô bèn tìm trong tài liệu số điện thoại nhà riêng.
“Xin chào, cho hỏi Mộ Nhạc Nhạc có nhà không ạ?”.
“Có, xin hỏi cô là ai?”. Mẹ Mộ Nhạc Nhạc hỏi.
“Chào dì, cháu là Tống Nhụy, cháu là thư ký của tổng giám đốc Địch”.
“Tổng giám đốc Địch?… Cô đang nói Địch Nam à?”.
Tống Nhụy cảm thấy hơi lạ, “Vâng, Tổng giám đốc Địch sắp xếp cháu phụ trách lo liệu toàn bộ chuyện du học của Mộ Nhạc Nhạc, có vài thủ tục cần cô ấy ký tên, cháu có thể gặp cô ấy được không?”.
“Được chứ, được chứ, cháu ghi lại địa chỉ…”.
“Tài liệu có ghi rồi, cháu trực tiếp qua được không ạ?”.
“Qua đây, qua đây đi, nhưng mà trong nhà có chút chuyện, cháu đừng chê cười nhé”. Mẹ Mộ cười nói.
“… Không sao ạ, ba mươi phút nữa cháu sẽ đến nhà bác”.
Tống Nhụy cúp điện thoại, nhìn địa chỉ nhà Mộ Nhạc Nhạc. Địa chỉ này là khu dân cư lâu đời nhất thành phố, những người sống ở đây ít cũng phải hơn năm mươi năm. Tống Nhụy không kiềm chế được cầm ống nghe ngồi ngẩn ra, càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa Mộ Nhạc Nhạc và ông chủ.
Bên này, Mẹ Mộ Nhạc Nhạc vội vàng đánh thức con gái, nhân thể thì thầm: “Nhạc Nhạc, mau dậy đi. Thư kí của Địch Nam sắp đến tìm con, nhưng mà lạ thật, sao bây giờ giáo viên lại xa xỉ như vậy, đi dạy còn có thêm thư kí? Còn là nữ thư kí nữa chứ? Chưa từng nghe bao giờ”.
Mộ Nhạc Nhạc kéo chăn bông trùm kín đầu, nghiến răng tức giận. Trốn đi trốn đi, tốt nhất anh nên trốn tới tận Châu Phi đi, dù gì tôi cũng không muốn gặp lại anh! Chán ghét anh, coi thường anh!