Tại sân bay , hàng vệ sĩ mặc áo đen cung kính đi sau chàng trai mái tóc vàng thật khôi ngô đang tiến bước ra xe với bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh
. - Thái tử ! - ông lão trông bộ côm-lê đuôi tôm màu đen ,cúi đầu chào chàng trai
- Việc tôi giao ông làm xong chưa ? - chàng trai nói lạnh
- Dạ , rồi thưa thái tử ! Cô gái mà thái tử để mắt tới là Trần Ngọc Ánh Nguyệt ! Hiện là người mẫu đại diện cho công ty nhà họ Hoàng , cô ấy học trường Royal ạ ! - ông quản gia nó
i - Tốt ! Ta rất có cảm tình với cô bé này !
Chàng trai bước lên xe , chiếc xe chạy về biệt thự đối diện nhà họ Hoàng Ánh Nhật ngồi trong phòng, gương mặt đầy nước mắt . Ánh Nguyệt lúc này cùng bà Nhật Nguyệt đi vào ,bước tới bên cô nói nhẹ :
- Sao con lại khóc ? Chả phải con đã đồng ý lấy Minh Khang sao?
- Sao chị khờ như vậy ?
- Chị không muốn... bà chủ ! Con xin lỗi !
- Ta biết mà ! Ta sẽ nghĩ cách giúp con ! Ta không để bà ta hại đứa đâu !
Ánh Nhật ôm chặt lấy bà , Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh ôm bà . Bên ngoài , Tuấn Tú nhìn vào nhẹ cười.
- Con làm gì thế ? - bà Hoàng phu nhân nói
- Không có gì ! - Tuấn Tú quay lưng
- Con ăn nói như thế với ta à !
- Bà đã làm căn nhà này rối lên mà bắt cháu phải ngoan ngoãn lễ phép à !
- Vậy là cháu đau lòng !
- Đúng vậy ! Bà đừng đụng vào cô ấy !
Tuấn Tú nói xong bỏ đi , bà Hoàng phu nhân khẽ cười .
------------Ngày hôm sau -------
Ánh Nhật vẫn như bình thường mặc đồng phục đi học đến trường cùng vị thiếu gia và Ánh Nguyệt . Bước tới trường hôm nay ngộ hơn , các bạn nữ đang bu quanh chỗ khác mà xôn xao không ai dám nhìn Tuấn Kiệt .
-Chào anh ! – Khả Ngân hiện ra trước mặt cậu khi cậu mới vào trường
- Cô biến đi ! – Tuấn Kiệt nói lạnh
- Anh ! Sao anh nói như vậy ? Anh là chồng sắp cưới của em mà ! – Khả Ngân ôm lấy cánh tay cậu
- Đi thôi Ánh Nhật ! – Ánh Nguyệt kéo cô đi
- Đại thiếu gia , tiểu thư ! Em xin phép ! – Ánh Nhật cúi đầu chào rồi bỏ đi
Tâm trạng cô rối lên , tim cô đau thắt lại khi thấy Khả Ngân thân thiết với đại thiếu gia . Bước ra khỏi nhà vệ sinh , cô nhìn thấy một chàng trai với mái tóc vàng đang loay hoay nhìn xung quanh . Cô bước tới :
-Xin chào !
Chàng trai quay lại nhìn Ánh Nhật , không nói tiếng nào .
-Anh bị câm sao ? Tội nghiệp anh quá !
Vẫn không có tiếng trả lời , Ánh Nhật lắc đầu nhìn vào bảng tên của anh … thì ra là cùng lớp.
-A…anh cùng lớp với tôi ! Vậy tôi đưa anh về lớp nhé !
Chàng trai chả chịu nói tiếng nào mà gật đầu một cái . Ánh Nhật mỉm cười nắm tay cậu dẫn đi về lớp , trên đường đi biết bao ánh mắt nhìn cô mà xôn xao . Về tới lớp :
-Anh chắc là học sinh mới nên đợi ở đây khi chuông reo nhé ! Tôi vào trước !
Chàng trai gật đầu , Ánh Nhật mỉm cười nhẹ đi vào lớp . Chàng trai nhìn theo . Đang suy nghĩ bỗng chuông reo lên , cậu bước vào lớp cùng cô chủ nhiệm :
-Cả lớp ! Hôm nay lớp ta có thành viên mới ! Hoan nghênh bạn đi nào ! – cô chủ nhiệm nói
Cả lớp vỗ tay chào mừng , nhiệt liệt nhất là đám con gái trong lớp cứ cười tươi nhìn cậu .
-Em giới thiệu về mình đi ! – cô chủ nhiệm nói
- Anh ấy bị câm sao mà giới thiệu được ! – Ánh Nhật nói nhìn cậu
Chàng trai khẽ cười nhẹ , rồi nói :
-Hello everybody ! Tôi là Stani Nguyên Khôi ! Là con lai Anh – Việt !
- What ??? Anh biết nói sao ? – Ánh Nhật bật dậy