Sáng hôm sau , Ánh Nguyệt thức dậy , đầu cô đau âm ỉ, cô dựa vào thành giường rồi nhìn ra cửa sổ . Bỗng cánh cửa mở ra , cô người hầu bước vào .
- Thưa cô chủ , cậu nói hôm nay cô hãy nghỉ học bảo cô ăn xong ra vườn gặp cậu !
- Được rồi , cám ơn chị !
Nguyên Khôi ngồi sau vườn , tay anh cầm lấy bức ảnh mà nhìn , anh nhớ về vết bớt của cô và lời mẹ kể rằng thực ra cậu có đứa em song sinh nhưng bà sơ ý thất lạc đứa nhỏ nhưng dấu hiệu nhận biết rất dễ vì sau lưng cả đứa bé có cái bớt hình con bướm . Chả lẽ trùng hợp vậy sao ? Đang suy nghĩ thì cô bị lay thoát khỏi suy nghĩ bởi Ánh Nhật .
- Anh suy nghĩ đăm chiêu gì vậy ?
- À ..không..mà Ánh Nhật sao anh không thấy em nhắc ba mẹ mình .. !
- Hì .. Em là trẻ mồ côi mà !
- Em và Ánh Nguyệt đều có cái bớt phía sau lưng à !
- Vâng ! Mà anh hỏi chi vậy ?
- Em đến bệnh viện với anh !
Nguyên Khôi kéo cô đi ra xe tới bệnh viện . Anh yêu cầu làm thủ tục xét nghiệm ADN .
- Anh .. Anh đang làm gì vậy ?
- Anh..anh nghi ngờ em và Ánh Nguyệt là cặp em gái song sinh người tốt tích của anh !
- Sao ?
- Anh cũng mong đó không phải sự thật ..vì anh sẽ rất đau..!
Ánh Nhật im lặng , tâm trạng cô rối bời , cô chỉ biết gọi và thông báo cho Ánh Nguyệt biết .
tiếng sau , kết quả cuối cùng cũng có. Nguyên Khôi nhìn vào chị em rồi xem tờ giấy kết quả , ánh mắt anh bỗng trùng xuống , Ánh Nguyệt giựt tờ giấy trên tay anh để coi .
- Quan hệ huyết thống ,% !
Ánh Nhật nhìn anh , nước mắt tuôn ra . Nguyên Khôi kéo cô em bé nhỏ vào lòng chính anh còn không kìm được cảm xúc nữa mà .
Vài ngày sau , Ánh Nguyệt bảo có việc quan trọng xin bà chủ nghỉ vài ngày tuy là bà đã đồng ý nhưng Tuấn Tú cứ kiên quyết không chịu , cô đã nài nỉ suốt mấy tiếng anh mới chịu cho cô đi . Ánh Nguyệt xuất hiện , là cả anh em tiến thẳng lên máy bay riêng đi tới Anh quốc . Trong lòng của chị em rất hồi hộp không biết ba mẹ của cả hai ra sao. Ánh Nguyệt nắm tay chị , hỏi dịu dàng :
- Có phải chị đang nghĩ giống em không ?
- Đúng vậy , chị hơi sợ !
- Em tin ba mẹ là người tốt !
Chiếc máy bay đáp xuống sân của cung điện nguy nga . Nguyên Khôi mỉm cười nắm tay cô em ngốc của mình đi vào sảnh , mọi người hầu cúi đầu , đồng thanh :
- Thái tử !
- Cho gọi phụ vương và mẫu hậu cho tôi ! - Nguyên Khôi ra lệnh
- Dạ ! - cô gái chạy đi báo tin
Ông bà Stani nghe con trai yêu quí trở về mà hình như còn dẫn bạn gái về nên liền hối hả chạy ra.
- Ôi , con yêu ! - bà Mỹ Lệ chạy đến ôm lấy anh vào lòng
- Con về rồi ạ ! - Ông Stani nói môi mỉm cười
- Ba mẹ , con.. ! - Nguyên Khôi đang nói thì
- Ôi..con là bạn gái của con trai ta sao ? Xinh xắn quá đi ! - bà Mỹ Lệ nhìn vào Ánh Nhât nói
- Mẹ...mẹ ! - Cô không kiềm được cảm xúc ôm lấy bà
- Ơ..à đúng rồi con phải tập kêu như vậy sau này cưới về không cần ngượng ! - bà Mỹ Lệ mỉm cười
- Nếu chị ấy cưới anh hai thì là loạn luân đó mẹ ! - Ánh Nguyệt nói bình tĩnh
- Ơ...sao đứa con giống nhau vậy ?
- Mẹ...thật ra con đã tìm được em gái rồi ! - Nguyên Khôi nói
Bà Mỹ Lệ đang tươi cười bỗng khựng lại , nhìn vào cô gái trước mắt , bà bước ra sau nhìn vào lưng của người đều có cái bớt hình con bướm .. nước mắt bỗng dâng lên . Ánh Nhật không chịu được liền ôm lấy bà , khóc nức nở . Ông Stani bước tới , ôm lấy Ánh Nguyệt vào lòng .
- Các con rốt cuộc đã quay về ! - ông nói nhỏ nhẹ
- Mẹ..mẹ thật có lỗi ! - bà Mỹ Lệ nói nghẹn
- Mẹ..! - Ánh Nhật nói
- Mẹ sẽ cố gắng chuộc lại lỗi lầm với các con !
- Mẹ ạ..bọn con không cần như vậy , bọn con chỉ muốn bên cạnh ba mẹ và anh hai thôi ! - Ánh Nguyệt rốt cuộc cũng để nước mắt rơi ra
Nguyên Khôi im lặng , bước tới ôm lấy cô em bé nhỏ . Lúc này trong hoàng cung , một mái ấm gia đình được đoàn tụ thành một gia đình thật sự.