Ánh Nguyệt nhìn người ngồi trước mặt rồi nở nụ cười nhẹ nhàng.- Tớ rất cám ơn nhưng trái tim của tớ lỡ trao cho anh ấy ! Không thể nào bỏ ra được !
- Tớ không cần biết , tớ sẽ không bỏ cuộc ! Suốt năm nay bên Thụy Sĩ tớ vẫn luôn dõi theo cậu !
Ánh Nguyệt nhìn anh , trên mặt phản phất nỗi buồn nhẹ rồi cũng nở ra nụ cười :
- Cám ơn cậu !
Huy Khánh mỉm cười , rồi cùng cô nói chuyện với nhau vui vẻ.
---- Tối đến ----
Chiếc xe thể thao màu đen huyền của Tuấn Tú chạy vào sân , cậu bước loạng choạng vào nhà .
- Ôi , cậu sao vậy ? - ông quản gia Kim đỡ lấy anh
- Tôi không sao ! - Tuấn Kiệt nói đẩy ông quản gia ra
- Đại thiếu gia , cậu say sao ? - Ánh Nhật lo lắng đỡ lấy người cậu
- Mày buông ta đi ! Tao không cần !
Tuấn Kiệt xô người cô ra , Ánh Nhật té xuống nền gạch , máu từ đầu gối chảy ra .
- Công chúa ! - ông quản gia lo
- Không sao ! - cô lắc đầu bước tới dìu cậu
- Các người biến hết cho tôi ! - Tuấn Kiệt la
- Mọi người về phòng đi !
Ánh Nhật dìu cậu lên phòng , để cậu nằm xuống giường một cách thoải mái , cô liền đi lấy khăn ấm . Ngồi cạnh giường , cô lau gương mặt mà cô yêu sâu đậm mà lòng cô đau đớn , nước mắt chợt rơi xuống . Tuấn Kiệt mơ màng nhìn cô :
- Mày khóc sao ?
- Dạ , không !
Bàn tay cậu để sau gáy cô , kéo cả người nằm xuống giường rồi mạnh bạo hôn . Sau đó quần áo cả hai rơi rới xuống đất , cả hai quấn chặt vào nhau , cả đêm đó Tuấn Kiệt không biết khoái cảm đến bao mhiêu lần rồi dần mệt cậu cũng ngủ thiếp đi.
-- Sáng hôm sau , Tuấn Kiệt mơ hồ tỉnh giấc liền thấy Ánh Nhật đang nằm trong lòng , khoé miệng khẽ nhếch lên rồi bỗng cậu nằm im . Ánh Nhật khẽ cựa quậy rồi mở mắt nhìn khuôn mặt tựa thiên thần của cậu , nhìn vào đồng hồ :
- Chết ! Cậu sắp thức rồi !
Cô ngồi dậy , chân vừa đứng lên cả người đau vô cùng rồi bỗng bàn tay ai đó kéo cô lại nằm vào lòng .
- Ngủ tiếp đi !
Ánh Nhật nhìn cậu rồi im lặng nhắm mắt ngủ tiếp . Đến khi cô thức lần nữa thì đã là giờ trưa , nhìn xung quanh không thấy cậu đâu . Ánh Nhật bèn đứng lên khó khăn đi vào nhà tắm liền thấy quần áo và vật dụng được chuẩn bị . Ánh Nhật từ phòng tắm ra liền thấy Tuấn Kiệt đang ngồi trên sô pha , trên bàn là bát cháo đang nóng thơm lừng .
- Lại đây ! - Tuấn Kiệt ra lệnh
Ánh Nhật vội ngồi xuống sô pha . Tuấn Kiệt cầm lấy bát cháo , đút từng muỗng từng muỗng cho cô.
- Còn đau không ? - Tuấn Kiệt bỗng hỏi
- Dạ... À vâng , còn một tí ! - Ánh Nhật ngượng ngùng
- Xin..xin lỗi !
- Không ạ , do em tự nguyện !
Ánh Nhật nói xong bèn cúi đầu , gương mặt ửng hồng . Bỗng Tuấn Kiệt đứng dậy , đi tới tủ quần áo lấy ra vé máy bay .
- Có muốn đi du lịch không ?
- Sao ạ ?
Ánh Nhật nhìn anh bỡ ngỡ như không tin vào điều gì nghe nhưng sau khi nhìn vào tấm vé liền tin ngay .
- Đi Paris !
- Dạ , vâng ! Để em thu dọn đồ !
Ánh Nhật đứng lên thì bụng đau thắt lại , Tuấn Kiệt liền tức giận quát :
- Ngồi yên đi !
Ánh Nhật sợ run người bèn ngồi xuống , lúc này Tuấn Kiệt cho gọi đứa nhóc tầm , tuổi lên .
- đứa thu dọn hành lí giúp ta !
- Dạ , vâng ạ !
cô bé nhanh chóng làm việc , Tuấn Kiệt lấy điện thoại gọi :
- Tuấn Tú , công ti anh sẽ giao cho em quản lí khoảng tháng , có việc gì quan trọng gửi qua laptop cho anh !
Ánh Nhật nhìn anh rồi nhìn bàn làm việc của anh...một núi hồ sơ cao ngất .
- Cậu chủ , xong rồi !
cô bé báo cáo , Tuấn Kiệt gật đầu rồi bước lại gần cô . Ánh Nhật nhìn anh ngạc nhiên , anh đang bế cô sao ?
Tuấn Kiệt đi xuống phòng khách khiến cho tất cả người hầu ngỡ ngàng .
- Tôi và Ánh Nhật sẽ đi du lịch hưởng tuần trăng mật khoảng tháng , mọi việc trong nhà giao cho quản gia Kim , rõ chưa ?
- Dạ , rõ !
Tuấn Kiệt bế cô ra xe đi tới sân bay . Vài tiếng sau , cả hai đã có mặt tại khách sạn lớn nhất Paris .
- Đại thiếu gia..sao tự dưng cậu muốn đi du lịch vậy ? Còn công việc thì sao ? - Ánh Nhật ngồi xuống giường hỏi
- Cứ yên tâm , mà tao đi với mày là để quan sát thị trường thôi chứ không phải hưởng tuần trăng mật gì đâu ! Hiểu chưa ?
- Dạ , hiểu !
- À mà nhớ khi gặp người lạ không được rồi tao là đại thiếu gia !
- Vậy em gọi là gì ?
- Sao tao biết ?
Tuấn Kiệt bỏ vào phòng nhà tắm để Ánh Nhật ngồi trên giường suy nghĩ ... Hành trình tuần trăng mật bắt đầu !!