[...]
"Được rồi Trương Thần Phong, lần này coi như là một thử thách giữa chúng ta. Cả tôi và cậu đều cần có thời gian suy nghĩ lại. Có lẽ nên tạm thời xa cách một thời gian, mới có thể tạo cơ hội cho nhau điều chỉnh lại mặt trái trong tâm hồn của mình..."
____________________________
Không biết người khác khi yêu nhau thì có thể lớn mật làm nên những chuyện như thế nào. Hồng Chính Thân cũng muốn thần kinh trở nên cứng rắn hơn một chút, thế nhưng lần này anh phát hiện mình đã đâm đầu vào quá nghiêm túc rồi, cho nên bây giờ cảm thấy có chút mất mát.
Dùng sức hồi tưởng lại toàn bộn quá trình mới phát hiện thì ra chính mình thực sự không am hiểu xử lý mấy chuyện tình cảm thế này. Với lại, tệ hại nhất chính là, anh và Trương Thần Phong mỗi khi ở chung luôn bị người kia mê hoặc, không kìm được dùng tình dục giải quyết vấn đề. Cuối cùng, suy nghĩ rõ ràng ban đầu hoàn toàn bị triền quấn tiến vào giữa mây mù, bới không ra chút manh mối nào.
Giữa bọn họ vẫn luôn khuyết thiếu một loại gắn bó, khuyết thiếu hoàn toàn mấy lời tâm sự hay chia sẻ ướt át thân mật các loại. Có thể sau này, Trương Thần Phong sẽ nguyện ý để lộ ra chính mình. Mà hiện tại điều duy nhất Hồng Chính Thân có thể xác định cũng chính là: Anh yêu Trương Thần Phong, một tình yêu khắc sâu mà mâu thuẫn, không cách nào tự kiềm chế.
Dục vọng chiếm hữu cường thịnh trong quá khứ, dần dần phát triển thăng hoa thành một loại cảm xúc như bây giờ. Thậm chí, anh đã nghĩ tới kết quả xấu nhất có thể xảy ra —— nếu Trương Thần Phong không chỉ có một tình nhân là anh, anh còn có thể toàn vẹn rút ra không thương tổn được hay không?
Mà ở bên kia, Trương Thần Phong lúc này đang vì tiến triển của Cindra mà mừng rỡ, mà không biết Hồng Chính Thân tâm tình rối loạn trăm bề đã ngồi trên máy bay đến Ottawa.
Trương Thần Phong dùng chút liệu pháp thôi miên dẫn ký ức hai lần bị tập kích vũ trang của Cindra trở về, lại vừa bắt chước khung cảnh trước đây kích thích bộ phận bị chôn sâu trong tiềm thức của cô. Cô đã bắt đầu cung cấp được một chút chứng cứ hữu dụng.
Trương Thần Phong nghĩ đến việc hắn sẽ nhanh chóng thoát khỏi thân phận cũ, có thể một lần nữa trở về với cuộc sống bên Hồng Chính Thân, lập tức cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào dâng lên. Vài lần muốn nói với Hồng Chính Thân, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn không muốn trong tương lai mơ hồ khó đoán lại để cho bọn họ có thêm vài nét bút nghi ngờ. Hắn sẽ bảo hộ Hồng Chính Thân, khiến vô điều kiện không gặp bất kỳ cản trở nào sở hữu chính mình, hoàn toàn là một con người mới.
Có lẽ bởi vì trong quá khứ có vẻ tùy tiện thái quá ( ra là ông cũng biết hả =]]]] ), dường như Hồng Chính Thân chưa từng tin tưởng hắn là thực sự bỏ ra toàn bộ sức lực và tình cảm, cũng thường thường vì sự bất cần đời của chính mình mà sai lầm, nhưng hắn không muốn lại hối hận, hối hận vì bỏ qua một đối tượng hoàn hảo như thế. Hắn muốn cùng người hắn yêu lướt sóng, chơi bóng, thưởng thức rượu và du lịch khắp thế giới.
Đến khi gặp gỡ Hồng Chính Thân, cuối cùng Trương Thần Phong mới hiểu được chính mình muốn cái gì.
...........
Lại hai hôm sau nữa, khi Trương Thần Phong hoàn toàn không liên lạc được với Hồng Chính Thân thì hắn thật sự luống cuống.
Gọi điện không ai nghe, căn chung cư đơn cực kỳ yên tĩnh lạnh lẽo, đến cả Diệu Nhật và gia đình ở biệt thự của anh cũng không có tung tích. Trương Thần Phong giống như bị người đón đầu đánh một côn, hoàn toàn không có chuẩn bị và thời gian thích ứng.
Hồng Chính Thân cứ như bốc hơi khỏi Trái Đất vậy. Đến cả Hồng Giai Nhạc cũng không nghe điện thoại của hắn. Một tuần sau, Trương Thần Phong cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cho đến khi trên tờ báo tài chính Hong Kong xuất hiện một bản tin ngắn, nội dung liên quan đến việc chủ tịch tập đoàn Chúng Thành Hồng Nguyên Long vì bệnh tình nên đã nghỉ hưu, chức vụ do con trai trưởng Hồng Chính Thân tiếp quan, các cổ đông và đối tác vẫn đối với tương lai của Chúng Thành tràn ngập lòng tin.
Tin này như sấm sét giữa trời quang, Trương Thần Phong cảm thấy mình như quẳng rất xa đến một nơi hẻo lánh bên ngoài cuộc sống của Hồng Chính Thân. Khi người ta cùng gia đình gặp đại biến, vậy mà chưa từng nhắn nhủ với hắn lấy một chữ. Lúc này, chỉ cần một tin nhắn điện thoại thôi, cũng có thể trấn an tâm trạng bạo phát đến sắp khô cạn của hắn.
Tại đây hắn trải qua đủ các loại cảm giác cô độc khoảng ngày, cuối cùng Cindra được FBI hộ tống về nước. Mặc dù Cindra không thể khôi phục ký ức hoàn toàn, nhưng nhìn chung, với những chi tiết đã có được, đã đủ để hắn hoàn thành nhiệm vụ lui thân.
Trương Thần Phong nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, lồng ngực nặng nề nghèn nghẹn buồn bã giống như bị đè ép một khối đá vậy. Mấy lần, hắn rất muốn đăng tin trên tạp chí người Hoa phát lệnh truy nã người họ Hồng nào đó (ấy đừng anh ới =]]] bình tĩnh anh ới =]]]] từ từ rồi Pink ca về mà =]]]] ), chỉ cần vừa nghĩ đến thời gian Hồng Chính Thân có lẽ vì chuẩn bị kế thừa gia nghiệp mà hoàn toàn bỏ rơi mình, Trương Thần Phong lập tức cảm thấy nội tạng như bị đảo tung cùng một chỗ làm cho cuộc sống hàng ngày của hắn khó mà an ổn.
"Chính Thân, anh muốn dằn vặt tôi sao? Hồng Chính Thân..."
Trương Thần Phong biết rõ, muốn một lần nữa xóa đi những thương tổn đột ngột phát sinh do chính hắn tạo thành trước đây, tháo dỡ tầng lớp phòng bị kiến cố đã xây dựng trong lòng Hồng Chính Thân là rất khó. Thế nhưng hiện tại đối phương áp dụng hình thức cự tuyệt giao tiếp cực đoan thế này, phải chăng đó được coi như là biểu thị rõ ràng cự tuyệt hắn?
Thế nhưng không cam lòng a, không cam lòng chút nào. Ngay tại lúc hắn cho rằng có thể nắm chặt người đó, đối phương lại chủ động từ bỏ, như vậy bảo hắn làm sao chịu nổi.
Trương Thần Phong không muốn bày ra loại bộ dạng si tình đến mức gây hiệu quả ngược lại. Thế nhưng hắn thực sự nhớ Hồng Chính Thân, nhớ đến mức chính mình cũng không thể tin được. Thực sự mỗi lúc tự an ủi đều tưởng tượng ra người nọ mà đạt được cao trào.
Hắn cũng không biết mình đang như thế nào nữa. Tình trạng giống tương tư thế kia đã duy trì được hai tháng. Hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, chính mình sẽ không có cách nào giả bộ làm như không có việc gì được nữa.
Sau khi trở lại Quang Vũ, hắn rất cố gắng điều chỉnh tinh thần, mới không khiến Anna bọn họ phát hiện tình trạng dị thường của hắn.
Tương Băng Cầm từ sau sự kiện đó, dù ngoài mặt vẫn mang má lúm đồng tiền như thường, nhưng hành động hiển nhiên không còn thân mật với hắn giống như trước đây. Trương Thần Phong biết rõ cô bắt đầu có cảnh giác với hắn. Có lẽ là do sự tình câu dẫn Hồng Chính Thân lúc trước làm cho cô chân chính ý thức được thủ đoạn trong tình cảm của hắn có thể nói là vô tình. Những người phụ nữ thông minh đều hiểu được không nên lún vào nước sâu.
....
................................
Ngay tại khoảng thời gian Trương Thần Phong nản lòng thoái chí vô cùng, một cuộc điện thoại đã cứu vớt hắn.
"Tôi vừa đến dưới lầu nhà cậu."
"Ha?" Trương Thần Phong đang ở xuống thang máy, nghe được giọng nói của Hồng Chính Thân dưới chân lảo đảo một cái.
"Tôi đến dưới lầu, cậu đang ở đâu?"
Trương Thần Phong mất ba giây mới hoàn hồn lại. Hắn một bên nghe điện thoại một bên lao ra khỏi văn phòng chạy xuống sảnh Quang Vũ, một đường dẫn đến mọi người đều ghé mắt:
"Hồng Chính Thân anh cứ ở tại chỗ đừng nhúc nhích! Nghìn vạn lần đừng nhúc nhích. Tôi tới đây!"
Anna nhìn về phía vẻ mặt Trương Thần Phong gần đây thường xuyên xót xa xót xa đột nhiên khôi phục nụ cười tiêu sái ngày xưa, không khỏi nhướn mi: "Thế nào? Có chuyện tốt?"
"Giúp tôi hủy toàn bộ cuộc hẹn chiều nay."
"Anh điên rồi."
"Hủy."
Anna thở dài: "Được rồi, để tôi thử xem."
"Cảm ơn." Trương Thần Phong chạy vội về hướng thang máy, màng tai hắn phình lên chấn động, cuối cùng mới nhận ra tiếng tim đập của chính mình.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới điểm đến, tại bãi đỗ xe nhìn thấy chỗ xe Hồng Chính Thân đậu, một trận mừng như điên, thế là vọt tới sảnh tiếp đãi khách hàng, nhưng không nhìn thấy anh. Hắn lo lắng chạy tới hoa viên nhân tạo bên ngoài, phát hiện người kia đang thong dong ôm cánh tay ngồi trên ghế bên cạnh hồ nước, chân dựa vào một gốc cây không biết đang nghĩ đến cái gì.
Vóc dáng cao ngất, gương mặt bình tĩnh nho nhã lại mang theo một chút lãnh khốc ung dung, tựa như cái cây này vậy, an tĩnh đến mức khiến người ta đau lòng.
Người nọ cũng cảm giác được đường nhìn của hắn, thế là liếc nhìn qua. Bốn mắt tương giao, nỗi nhớ phức tạp xoắn xuýt thành một đoàn. Khóe miệng Trương Thần Phong dần dần nhếch lên nở rộ, nụ cười đó toàn bộ phát ra từ cõi lòng. Lúc đó quả thực cảm thấy lồng ngực khô cạn u ám đột nhiên tan khí rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
"Tôi đã nghĩ anh sẽ không đến nữa rồi."
Trương Thần Phong tiến về phía trước, có chút kích động đưa tay ra muốn chạm đến gương mặt đó, nhưng lại thấy bộ dạng không cảm xúc của Hồng Chính Thân, lại có chút cố kỵ, thế là tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng ngượng ngùng thu hồi.
"Nếu anh muốn thử thách tôi, tốt lắm, anh thành công. Hiện tại trừ việc nhớ anh, những chuyện khác hầu như tôi đều làm không xong."
"Đó không phải là dự tính của tôi." Hồng Chính Thân mang một tia ý cười tà ác mà thờ ơ. "Chỉ là gần đây phát hiện trong nhà thiếu một món đồ, nghĩ đến cậu từng nói, nếu mất cái gì nhớ kỹ tới tìm cậu đòi. Cho nên vừa xuống phi cơ, tôi đã đến rồi."
Tim Trương Thần Phong đập đến rất là lợi hại: "Anh mất cái gì rồi?"
"Nhẫn, tôi đặt ở trong ngăn kéo."
Trương Thần Phong khôi phục vẻ mặt trêu chọc: "Vậy sao không báo cảnh sát?"
"Tôi không muốn cậu ngồi tù."
"Cảm ơn anh cho tôi cơ hội mới, tôi quyết định ——"
Cuối cùng Trương Thần Phong rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại còn nửa thước.
"Thẳng thắn thừa nhận. Nhẫn đặt ngay dưới gối đầu trong phòng ngủ của tôi." Hắn nâng tay trái của mình lên, trên ngón út (wtf sao vẫn là ngón út vậy??? =]]]] ) là chiếc nhẫn quen thuộc.
"Cùng cái này là một đôi, tôi giữ lại chẳng qua là muốn vật quay về với chủ. Anh muốn đem đồ về, cũng phải đem thứ đã trộm của tôi nguyên vẹn trở về chứ."
"Tôi có lấy gì của cậu sao?"
"Có a, vô cùng quan trọng đấy." Trương Thần Phong cười đến rất đắc ý, nhưng ánh mắt càng ngày càng thâm thúy cùng nặng tình, hắn mạnh mẽ nắm chặt tay phải Hồng Chính Thân, sau đó đặt lòng bàn tay người nọ dán lên phía bên trái lồng ngực, "Nơi này, sau khi anh không từ mà biệt đã biến mất rồi. Không có nó, có lẽ tôi không sống được, không cần phải tuyệt tình như thế chứ?"
"Cậu dùng âm mưu này đối phó qua bao nhiêu người rồi?"
"Tôi đây nói thật mà."
Trương Thần Phong từ từ giải thích:
"Cơ thể anh nghiêng về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn như cũ không dời đi. Anh đề phòng, nhưng vẫn yêu tôi như trước. Anh nắm chặt tay phải, bởi vì anh bắt đầu không có cách nào khống chế tâm tình khẩn trương. Anh khó xử, bởi vì anh yêu tôi. Anh dừng xe tại vị trí dễ dàng rời đi nhất, sợ tôi không còn là người giống như trước kia, sau đó có thể lựa chọn trước tiên lẩn trốn; anh chờ tôi, là bởi vì anh yêu tôi."
"Cậu đúng thật là cuồng tự đại. Trương Thần Phong, có phải cậu cho rằng ăn được tôi rồi, mới dám tự đắc như thế?"
"Anh nói đúng." Trương Thần Phong duỗi cánh tay dài siết chặt ôm lấy, liên tục đè lại sau gáy, dùng môi áp lên môi anh. Nụ hôn này so với bất kì lúc nào còn trân quý hơn bao giờ hết.
Cảm giác khi hắn dán sát chính mình làm trái tim gấp rút mà hữu lực nhảy nhót, cảm giác kích thích truy đuổi bạt mạng năm đó, cảm giác mãnh liệt yêu tha thiết mà một đời này sẽ không bao giờ có thể tìm thấy trên ai khác được nữa...
Mãi cho đến khi nghe được tiếng người lạ nói chuyện từ đằng xa, Hồng Chính Thân mới chật vật đẩy ra cái tên khốn lúc nào cũng không để ý hoàn cảnh, tùy thời tùy chỗ động dục này.
"Buổi tối tôi còn phải về công ty."
"Ý của anh là... hiện tại chúng ta lập tức lên nhà lấy nhẫn?"
"Tôi vừa mới xuống phi cơ!" Lâu như vậy rồi, Hồng Chính Thân vẫn không thể chịu nổi người này có thể nói ra ám chỉ trắng trợn như vậy.
"Anh nghi ngờ thể lực của chính mình sao?"
"Cậu thích cùng tôi đấu loại sự tình này đúng không?"
"Đúng vậy, trời sinh tôi là đồ háo sắc rồi, với lại đối với anh không có năng lực chống đỡ a. Gần đây nhớ anh đến "mỏi tay", có phải anh nên bồi thường tôi một chút không?"
"Mỏi tay..." Đến khi giải được ngụ ý, mặt Hồng Chính Thân như bị lửa thiêu đỏ lên.
"Cậu đúng là không có thuốc nào chữa được." Nói xong, cất bước rời đi.
"Chính Thân!" Trương Thần Phong vẫn đứng tại chỗ, cao giọng nói: "Cảm ơn anh đã trở về."
Hồng Chính Thân dừng lại bước chân, thấp giọng đáp lại: "Không phải tôi vì cậu."
"TÔI YÊU ANH."
"Ít buồn nôn đi, nhà mới của cậu không đến mức máy cà phê cũng không có đấy chứ?"
Trương Thần Phong theo kịp, cười đến cực kỳ viên mãn: "Có, bên trong với chung cư của anh giống nhau như đúc."
END.