Vừa bước ra ngoài liền nghe thấy bên người “rầm” một tiếng, người đàn ông đi ra từ cửa đối diện nhìn cậu cười: “Tiểu hàng xóm, ngày nghỉ phải đi làm sao?”
Người hàng xóm này đối với Túc Duy An mà nói chỉ là một người xa lạ, cậu xoa xoa đầu, có chút đề phòng, không nói lời nào bước vào thang máy.
“Chuyện lần trước thật sự xin lỗi, không doạ cậu sợ chứ?” Người đàn ông bước theo sau, “Chuyện xấu trong gia đình, thật mất mặt, ha ha.”
“…Không có gì.” Túc Duy An đáp
Vừa nói xong, người đàn ông đằng sau vươn tay, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào cánh tay cậu.
Tô Duy An sửng sốt trước sự đụng chạm đột ngột, trong tiềm thức cậu liền cách xa người đàn ông vài bước, đáng tiếc là không gian thang máy có hạn, cách xa nhất cũng chỉ trong vòng vài mét.
“Ăn chà là không?” Người đàn ông cũng để ý đến sự cảnh giác trong ánh mắt của đối phương, lấy ra vài quả chà là xanh từ trong túi bóng nhỏ trong tay: “Rất ngọt.”
“Không ăn, cảm ơn.”
Đáp xong, cửa thang máy mở, Túc Duy An vội vàng ra khỏi thang máy, để lại một câu: “Tạm biệt.”
Cậu đi được mấy bước, thì phát hiện người đàn ông đó vẫn đi sau lưng.
Túc Duy An được giáo ɖu͙ƈ tử tế, chưa bao giờ dùng ánh mắt khác lạ nhìn một người, nhưng mà…ánh mắt của người đàn ông này thật sự kì quái.
Lúc nói chuyện, nam nhân không hề đối diện nhìn cậu, hơn nữa cứ nhìn chằm chằm xuống một chỗ.
Lực đạo nắm điện thoại của Túc Duy An có chút mạnh, vẫn tốt, hiện tại là ban ngày, xung quanh có người, cậu không đến nỗi quá lo lắng.
Tới trước cửa sân vận động, tiếng reo hò bên trong rất lớn, hình như bên trong đang thi đấu cái gì đó.
Cậu đang chuẩn bị tiến vào, nghĩ lại, xoay người sang siêu thị bên cạnh.
Túc Duy An mua một lon nước tăng lực và một chai nước khoáng, đi vào sân vận động, tiếng hò reo của mọi người càng rõ ràng.
Túc Duy An gọi điện cho Đặng Văn Thuỵ, không có nghe máy.
Tìm xung quanh tứ phía, cũng không thấy người, cậu ôm hai trai nước ở giữa cánh tay, chọn một chỗ ở khán đài ngồi xuống.
Chỗ ngồi cao, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy sân thi đấu bị bao quanh ở giữa.
Cứ tưởng rằng chỉ có bóng rổ mới thu hút được đám đông đến như vậy, nhưng không ngờ rằng đó lại là một trận đấu bóng chuyền.
Túc Duy An ở trước màn hình máy tính rất lâu rồi, mắt bị loạn thị nhẹ, không thể nhìn rõ người ở xa, chỉ có thể nhìn thấy những người cao lớn trong sân đấu, các kiểu quần áo khác nhau, nhìn thì không giống như trận đấu chính quy.
Túc Duy An đối với bóng chuyền không có mấy hứng thú, vốn dĩ chỉ dự định tuỳ tiện nhìn lướt qua vài cái, liền bị thu hút.
Túc Duy An không quá hiểu luật chơi của bóng chuyền, nhưng có thể nhìn ra người đàn ông mặc chiếc ao ba lỗ trắng của đội bên phải đánh bóng vô cùng lợi hại, nhiền lần điểm được ghi chỉ bằng cách giao bóng, và mỗi khi anh ấy đứng ở khu vực phát bóng, giọng hò reo của khán giả càng lớn.
Đang nghĩ, thì lại đến lượt người đó phát bóng, anh ta cúi người đứng ở vị trí , tiếng còi cất lên, anh ta bước lên vài bước, tung quả bóng lên, nhảy và vỗ mạnh, dáng người anh ta uốn cong như một cây cung được chế tạo hoàn hảo.
Lại một lần nữa thành công ghi điểm.
Túc Duy An xem và thực sự bị cuốn hút, nhưng lúc ôm hai chai nước lên chuẩn bị tiến gần hơn, trận đấu bóng kết thúc rồi.
Bên phía đội người áo trắng dành chiến thắng, đồng đội vui vẻ lần lượt đập tay, anh ta đi đến bên một người mặc áo ba lỗ hồng, hai người đứng nói chuyện, người áo hồng từ trong chiếc túi đặt ở bên cạnh sờ ra điện thoại, như đang gọi điện.
Điện thoại Túc Duy An reo lên.
“Phù____An à, cháu đến chưa?” Đặng Văn Thuỵ thở không ra hơi nói, “Trân đấu đánh xong rồi.”
“…”
Túc Duy An rất nhanh đi đến chỗ sân bóng, vì ở đây thường có trận đấu tự tổ chức, vì vậy khán giả vẫn chưa giải tán hết, cậu chen mất nửa ngày mới chen vào đám người.
Đặng Văn Thuỵ nhìn thấy cậu, dùng lực hướng cậu vẫy vẫy tay: “Đây”
Túc Duy An đi qua đó, đưa đến một chai nước tăng lực: “Cậu, uống…”
Lời chưa kịp nói hết, trong tay đã trống, chai nước tăng lực bị người đàn ông bên cạnh hai người lấy đi, anh vặn mở nắp chai một tiếng két, ngẩng đầu và rót nước vào miệng.
Mặc chiếc áo ba lỗ trắng, Đàm Tự một thân đầy mồ hôi uống xong nước giải khát, đem nước đặt lại vào tay Túc Duy An, sau đó vén một góc áo, bắt đầu lau mồ hôi trêи mặt.
Dưới lớp áo ba lỗ, Một thân hình cường tráng và mạnh mẽ lọt vào tầm mắt, Túc Duy An cảm thấy bạn thân rất nhanh sẽ bị đau mắt, sững sờ giây, rồi lập tức quay lưng lại.
“Làm cái gì?” Đàm Tự đi về phía trước cậu: “Nước đưa tôi, tôi vẫn phải uống.”
“…a” Túc Duy An đem chai nước trong tay đưa anh, thuận tiện đưa cho Đặng Văn Thuỵ chai nước khoáng.
Đặng Văn Thuỵ nghỉ ngơi đủ rồi, đưa tài liệu cho Túc Duy An: “Làm nhiều những bài tập này sẽ không bị sai.”
“Cám ơn chú.” Túc Duy An nhận lấy, ôm trước ngực, chuẩn bị về nhà cẩn thận nghiên cứu.
Hai đội tiếp theo là "Đội Dân Gian" sẽ mượn địa điểm thi đấu nhanh chóng tiến vào sân, bầu không khí xung quanh trở nên sôi động hơn rất nhiều, Túc Duy An ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ trong chỗ khởi động lại nhìn thấy người hàng xóm. Người đó đã thay quần áo, là một thành viên một trong hai đội.
Tự nhận thấy bản thân hiểu làm anh ta, Túc Duy An có chút xấu hổ, vừa định thu hồi ánh nhìn, người hàng xóm hình như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên liền bắt gắp ánh mắt của cậu, sau đó mỉn cười nhìn cậu.
Túc Duy An do dự một lúc, cùng cười đáp lại.
Cậu vừa đến đây không lâu, ngại ngùng lập tức rời đi, bị Đặng Vặn Thuỵ kéo đến ngồi bên cạnh.
Chai nước tăng lực đã nhìn thấy đấy, Đàm Tự vặn nắm chai hỏi: “Cuộc bình chọn của nhóm nữ đó đã kết thúc chưa?”
Tô Duy An cúi đầu sửng sốt khi nghe được lời này, sau đó trợn to hai mắt, cẩn thận chuyển tới hai người bọn họ.
Đặng Văn Thuỵ: "Vẫn chưa, đầu tháng sau."
“Phiền phức.” Đàm Tự nói.
Khi chủ đề sắp kết thúc, Túc Duy An đột nhiên nói, "Tôi có thể hỏi ... Qs- sẽ chọn ai làm hình mẫu cho "Tuyệt hoạt"? Tôi, tôi muốn chuẩn bị sớm hơn."
Đặng Văn Thuỵ: "Bảy người đứng đầu trong đợt bình chọn lần này."
Túc Duy An nội tâm có chút căng thẳng.
... Xem ra cậu cần thắt chặt chi tiêu, tiết kiệm nhiều tiền hơn.
Trong lòng cậu đang cuộc đấu tranh lớn, một giọng nam lạnh lùng vang lên bên cạnh.
Đàm Tự nhìn một người đàn ông nào đó đang thi đấu và nhận xét: "Cú phát bóng này, như là vỗ bóng vậy."
Qua một lúc, bình luận lại thay đổi: "Là tôi đã xúc phạm quả bóng."