Đến trạm chuyển phát, Túc Duy An nhìn thùng hàng to hơn nửa người mình đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Khi Đặng Văn Thuỵ lái xe đến địa điểm hẹn đón đứa cháu, người còn chưa nhìn thấy, đã thấy ngay một thùng hàng to đùng.
Túc Duy An lên xe, hắn không nhịn được hỏi: “An An, trong thùng là thứ gì thế?”
“Cháu cũng không biết, mang giúp bạn thôi….” Túc Duy An ngại ngùng đáp.
Đặng Văn Thuỵ: “Tý nữa nhớ mang xuống xe, đưa cháu đến công ty xong chú còn có cuộc hẹn, không đưa cháu về nhà được.”
“Vâng”, Túc Duy An nói, “ Đã làm phiền cậu đưa cháu đi.”
Nhân lúc chờ đèn đỏ, Đặng Văn Thuỵ liếc nhìn người bên cạnh, đứa trẻ này vừa trắng lại vừa xinh đẹp, như một khuôn đúc ra với người chị của hắn, hiện ôm thùng hàng to ngồi càng ngoan ngoãn. Hắn không nhịn được thở dài: “An An, cháu không cần đối với chú khách khí như vậy.”
Túc Duy An ngoan ngoãn gật đầu.
Thùng hàng quá lớn, đến phỏng vấn liền thu hút ánh nhìn của những người khác.
Không lâu sau thì nghe thấy người nhân viên công ty đứng trước cửa gọi tên: “Túc Duy An”.
“…có.” Túc Duy An ôm thùng hàng to đi đến.
Người nhân viên liền ngăn cậu lại: “Tôi giúp cậu trông nó, cậu đi vào phỏng vấn đi.”
Cậu đem thùng hàng đặt xuống: “Cảm ơn”
Một nửa thời gian phỏng vấn diễn ra cũng được xem là thuận lợi.
Bởi vì cậu phỏng vấn vào vị trí hoạ sĩ thiết kế game, không yêu cầu phải trả lời quá tốt, chỉ nhìn chất lượng tác phẩm.
Người phỏng vấn nhìn tác phẩm của cậu, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy được sự đồng ý của đối phương, một nữ tuyển dụng để bút xuống, dựa theo quy đinh hỏi mấy câu.
“Tại sao bạn lại đến công ty của chúng tôi ứng tuyển?”
Túc Duy An thành thật đáp: “Bởi vì quý công ty và Os- sắp hợp tác.”
Nữ tuyển dụng sửng sốt: “Chỉ có lý do này?”
“Vẫn còn,” Túc Duy An nghĩ một lúc, “Trò chơi điện tử của công ty rất đẹp mắt, tôi rất thích…tôi còn kiếm được rất nhiều tiền.”
Nghe những câu trả lời phòng vấn dài dòng trước đó, tất cả lại không nhịn được cười khi nghe câu trả lời này, hơn nữa tác phẩm của cậu trai này cũng rất ưu tú.
Nữ tuyển dụng cười nhẹ: “Vất vả rồi, hãy về và đợi thông báo.”
Túc Duy An đi ra, ôm thùng hàng to đùng, cúi đầu cảm ơn người nhân viên.
Người vừa đi được mấy bước, liền nhận được cuộc gọi từ Hà Khoan.
Hà Khoan: “An An, cửa hàng liên hệ với tôi vẫn còn thiếu một vài mặt hàng, cậu mau giúp tôi mở xem xem.”
Túc Duy An nhìn xung quanh, trốn đến một góc ngồi xổm xuống, dùng vai đề đỡ điện thoại, cố gắng mở hộp giấy, không ngoài dự đoán bên trong đầy những thứ đồ support cho thành viên Os-: “Cậu đọc danh sách để tôi kiểm tra thử.”
Qua một lúc, Hà Khoan thở phào: “Tốt rồi, tốt rồi, nếu còn thiếu thì phải đợi thêm nửa tháng nữa. Đúng rôi, hôm nay cậu ra ngoài có việc gì?”
Túc Duy An đem tất cả đồ cất lại vào trong thùng giấy: “Phỏng vấn.”
“Cái gì?!” Bên kia ngạc nhiên cao giọng nghi ngờ: “Phỏng vấn?”
“Đúng.”
“Công ty nào?” Đừng trách Hà Khoan phóng đại, người mà sau khi tốt nghiệp một năm số lần ra khỏi của không quá , đồ ăn thì gọi ship, đồ dùng sinh hoạt mua trong siêu thị đột nhiên lại nói muốn đi làm, đổi lại người khác cũng đều sốc.
Túc Duy An nói: “Thiên Húc”
Hà Khoan: “An An, cậu không phải là…”
“Đúng,” Túc Duy An nói, “Tôi ứng tuyển làm hoạ sĩ”
“Cậu quá giỏi rồi,” Giọng của Hà Khoan mang đầy sự kϊƈɦ động, đoạn thời gian trước hắn mới chỉ nhắc với Túc Duy An Qs- sẽ hợp tác với Thiên Húc, người này liền chạy đến công ty làm nhân viên. “Sau này chơi cậu có thể bí mật tăng tỷ lệ rút thẻ giúp tôi không?”
Túc Duy An thành thật đáp: “Không được.”
Hà Khoan: “Được rồi, lần này vất vả cho cậu rồi, đợi anh đây về sẽ tặng cậu poster của Trương Trân Tàng!”
Ngắt điện thoại, trêи mặt Túc Duy An vẫn mang nụ cười ngốc ngếch, cái poster của Hà Khoan đó cậu đã ao ước từ mấy tháng này, không chỉ là cái bìa CD mà hắn thích nhất, trêи đó còn có chữ ký và lời nhắn.
Đồ đạc đã thụ gọn xong, thùng giấy bị mở không có cách nào đóng lại, cậu chỉ có thể để tập hồ sơ nên trêи hộp, sau đó khó khăn bấm nút thang máy.
Thang máy từ trêи đi xuống, cửa mở, đứng bên trong là một người đàn ông.
Đàm Tự nhìn thấy ngoài thang máy một người ôm một thùng giấy to, còn cho rằng là shipper, dựa vào lợi thế chiều cao, Đàm Tự nhìn được tập hồ sơ trêи thùng giấy.
Hắn liếc nhìn Túc Duy An, chỉ thấy được cái đầu của cậu, mái tóc đen cắt gọn, ở giữa có một cái xoáy màu trắng.
Cậu thanh niên nhỏ bé này, không phải là học sinh cấp ba chứ?
Đến tầng , người phía trước dần dần đi ra, Đàm Tự đang chuẩn bị ra ngoài, Túc Duy An trọng tâm không vững, cả người nghiêng ngả, thùng giấy rơi xuống, đồ đặc vương vãi khắp sàn.
Một cuốn album ảnh, vài que sáng, một chiếc áo khoác viền hồng có viết tiếng Nhật, một cái băng rôn dài và các tầm áp phích…
Trêи các thứ đó đều là hình của một cô gái.
Đàm Tự nhìn, trong lòng không khỏi nghi ngờ, thanh niên bây giờ đều thích những thứ nhàm chán này sao?”
Túc Duy An cũng bị ngã đến ngốc rồi, cảm nhận ánh mắt của mọi người xung quanh, cậu có chút lúng túng, sau khi phản ứng lại, cậu vội vàng đem đồ cất vào trong thùng.
Một đôi tay hướng về phía trước, giúp cậu nhặt đồ.
Đôi bàn tay rất to, các ngón tay mảnh khảnh và lộ rõ các khớp xương.
Túc Duy An xem tay của anh ta, ý nghĩ đầu tiên là___
Người đàn ông này có thể cầm ít nhất ba cái que sáng.
Thuận theo tay nhìn lên, người đàn ông cao to cầm tấm thẻ bằng hai ngón tay, không che giấu sự khinh thường trong ánh mắt, cười một tiếng, đưa tấm thẻ vất vào thùng giấy.
Lại nhặt một vài tấm áp phích rơi ra, chuẩn xác ném chúng vào lại thùng.
Sau khi xong, anh quay lưng bỏ đi không thèm nhìn lại, chỉ để lại một câu.
“Chân tay vụng về.”
“…”