Theo như lời của Ngọc Lan kể, ba mẹ nàng bị trễ chuyến bay từ Pháp về Việt Nam nên ít nhất phải h sáng họ mới về đến đây được. Do đó nàng không muốn phải ở nhà một mình nên đã đến nhà thờ để phụ giúp những chuyện lặt vặt hòng qua mau khoảng thời gian cô đơn sắp tới này.
Tôi biết noel đối với các nước Phương Tây là một ngày lễ rất quan trọng không kém gì Tết dương lịch. Ở nước họ noel được tổ chức rất linh đình nữa cơ mà. Nếu như những ngày này mà bạn phải ở nhà một mình thì chẳng khác nào Tết âm lịch mà không có ai bên cạnh bạn. Ắc hẳn bạn sẽ rất cô đơn khi xung quanh mình chỉ là bức tường lạnh lẽo không sức sống.
Khi nghe Lan kể lại chuyện của ba mẹ mình, trên khuôn mặt thon nhỏ, xinh xắn của nàng không tránh khỏi những nét ưu buồn bủa vây cứ như đây là địa bàn của chúng vậy. Đôi môi chúm chím của nàng đôi lúc cũng mím lại như đang kìm nén một cảm xúc rất nào đó rất đỗi dạc dào. Và nhất là đôi mắt xanh biếc mà tôi mê mẫn giờ đây đã nhuộm một màu buồn bã không còn sáng lung linh như lúc trước nữa, nhìn nàng mà tôi cảm thấy trái tim mình như ai bóp nghẹn, xót lắm!
Bất giác một luồn điện truyền từ não tôi xuống cánh tay khiến cho nó mất tự chủ nắm chặt lấy bàn tay của nhỏ nhắn của Ngọc Lan làm nàng chợt giật thót.
Trong khoảnh khắc đó cả tôi và Lan đều nhìn nhau chăm chăm chẳng ai nói được một lời nào. Tay tôi vẫn còn nắm chặt lấy tay nàng như thể nó là một cục nam châm siêu dính chặt. Cổ họng tôi bây giờ đã khô đến tận miệng khiến cho những nổ lực nuốt khan của tôi gần như vô vọng.
Hôm nay có phải tôi đã quá bạo gan rồi không? Lúc đầu là cả gan vào nhà thờ trong khi chẳng biết đọc kinh gì, sau đó lại tiếp chuyện với Ngọc Lan và giúp nàng bán socola, cuối cùng là tự tiện nắm tay nàng như thế này.
Tất cả những việc trên tôi đều làm theo lời trái tim mách bảo, liệu nó có đúng không trong khi Hoàng Mai giờ đây có lẽ cũng đang hướng về tôi ở một nhà thờ nào đó?
Nhưng vào ngay cái thời điểm tay tôi đang bao trọn lấy bàn tay ấm áp, nhỏ bé của Ngọc Lan tôi chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa cả. Đầu óc tôi như đang quay cuồng khiến cho những dòng máu trong người tôi đổ dồn lên mặt làm nó cứ nóng bừng bừng lên tựa như chiếc bánh bao mới ra lò nghi ngút khói.
Đến một lúc lâu sau, cũng không biết là bao lâu nữa kể từ khi chúng tôi và Lan nhìn nhau, hai tay chúng tôi vẫn nắm chặt. Tôi giờ này có lẽ đã bình tĩnh hơn khi tim không còn đập nhanh như lúc đầu nữa. Duy có chỉ điều là tôi chẳng còn dám nhìn mặt Lan vì quá xấu hổ. Lúc đó tôi xấu hổ đến đỗi không dám rút tay mình ra khỏi tay nàng nữa cơ mà, đối với tôi lúc đó cử động là một thứ gì đó xa xỉ lắm.
Tôi nhắm tịt mắt chờ đợi một phản ứng đáp trả từ Ngọc Lan. Có thể là một lời nhắc khéo, một câu nói chua ngoa hoặc thậm chí là một cái bạt tay chát chúa cho hành vì lỗ mãn này của tôi.
Nhưng trái lại với những gì tôi đã dự đoán, nàng không nhắc khéo, cũng không buông lời chua ngoa mà chỉ có hành động. Nhưng kể cả khi hành động cũng không phải là cái bạt tay chát chúa như tôi đã từng nghĩ. Thay vào đó Ngọc Lan lại ngập ngừng tựa đầu vào vai tôi như một phản xạ có điều kiện với cái nắm tay ban nãy.
Lúc này không chỉ riêng khuôn mặt mà cả người tôi đã nóng bừng đến mức muốn phát hỏa. Tim tôi giờ đây đập có lẽ còn đập nhanh hơn cả nhịp bass trong mấy bài nhạc sàn nữa. Nói chung bây giờ cơ thể tôi gần như hóa đá bởi cử chỉ này của Ngọc Lan mất rồi.
Cái lạnh của mùa đông giờ không còn tôi cảm thấy tê cóng nữa mà nó càng khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn khi Ngọc Lan đang tựa đầu vào vai tôi chỉ duy nhất trong đêm nay. Đó có thể là một đặc ân mà ông già noel tặng cho tôi trong đêm noel này, nhưng cũng có thể là chính Ngọc Lan cũng không biết mình đang làm gì giống như tôi bất giác nắm tay nàng lúc nãy.
Nhưng dù có ra sao đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã diễn ra rồi. Nắm tay thì cũng đã nắm tay, tựa vai thì cũng đã tựa vai. Đây chẳng phải là ao ước bấy lâu nay của tôi hay sao, được nắm tay, kề vai với người mình yêu trong đêm đông giá lạnh, tôi còn đòi hỏi gì hơn nữa đây chứ?
Thế nên tôi chỉ lặng thinh cũng Ngọc Lan hòa nhịp với tiếng chuông giờ đây đã bắt đầu được dóng lên vào đúng h tại nhà thờ Xóm Chiếu. Tiếng chuông ngân lên từng âm, từng âm vang vọng khắp mọi nơi làm trái tim tôi như cùng hòa nhịp với nó.
Chẳng biết Lan có cảm nhận được như tôi không khi nàng chỉ nhắm nghiền mắt, tựa đầu vào vai tôi mà thở đều đặn như cô công chúa ngủ trong rừng chờ được hoàng tử đánh thức. Đồ rằng nếu như Ngọc Lan là nàng công chúa của tôi thật thì tôi đã hôn đánh thức nàng rồi, vẻ mặt ấy, đôi môi nhìn xao xuyến quá, trái tim tôi như đang tan chảy vì nó, ấm áp làm sao!
Khi tháp chuông nhà thờ vang lên những âm điệu cuối cùng thì cũng là lúc tôi và Lan trở về thực tại với biết bao nhiêu bức tường vô hình ngăn cách. Vừa qua tôi và Lan đã bị những tiếng chuông dẫn dắt qua rất nhiều cung đàn cảm xúc khác nhau mà lần đầu tiên trong đời tôi có được và ắc hẳn nàng cũng thế.
Giờ đây khi từng dòng người rũ rượi ra về với những khuôn mặt mệt mỏi pha lẫn vẻ hồ hởi khi vừa làm xong Lễ Vọng tại nhà thờ đi ngang qua chỗ chúng tôi thì cũng là lúc tôi cảm nhận được bàn tay của Ngọc Lan đã không còn ở chỗ tôi nữa. Nàng đã tỉnh dậy hoàn toàn sau khi thiếp đi một giấc trên vai tôi (có lẽ vậy) trong tiếng chuông ngân vang chào đón đêm noel.
-Lại một mùa giáng sinh đã đến rồi! Phong giáng sinh vui vẻ nhé!
Nàng quay sang tôi nheo mắt cười hiền làm tôi suýt nữa nhồi máu cơ tim vì nụ cười huyễn hoặc ấy. May sao tôi cũng cố trấn tĩnh được mà đáp lời lại nàng:
-Ừ, ừ! Giáng sinh vui vẻ!
Phải, lại một mùa giáng sinh nữa đã đến rồi! Một mùa giáng sinh an lành và hạnh phúc dành cho mỗi con người trên thế giới này. Và cho cả riêng tôi và Lan nữa.
Tôi vẫn còn nhớ lắm cái hơi ấm nơi bàn tay nhỏ nhắn của nàng khi lần đầu tôi nắm phải. Nhưng giờ đây Lan vẻ như chẳng còn nhớ đến cái nắm tay lúc nãy nữa (hoặc nàng đang giả vờ không biết) nên tôi cũng không muốn đề cập đến nó làm gì cho thêm rắc rối. Cứ để nó vào một ngăn bí mật trong tim tôi và chỉ có tôi mới mở được mà thôi, như thế sẽ tốt cho cả hai hơn, đúng không?
Lễ vọng đêm noel cuối cùng cũng đã được khép lại tựa như cánh cổng nhà thờ giờ đây đã được đóng chặt để trả về cho người dân ở đây cuộc sống bình thường mà vốn dĩ nó đã có. Đường phố chỉ mới vài chục phút trước đây còn đông ngẹt người qua lại đến nỗi không có chỗ để thở thế mà chỉ trong phút chốc nó đã trở thành một con đường vắng tanh thi thoảng chỉ có vài con mèo hoang chạy qua chạy lại tạo nên một khung cảnh tĩnh mịt, lạnh lẽo.
Tôi và Lan vẫn đứng đó chờ đợi một cách vô thức. Mà đúng hơn chỉ có Ngọc Lan đứng đó mà thôi còn tôi thì đang đấu tranh tư tưởng dằn vặt giữa việc về nhà và ở lại với nàng nên cũng chẳng thể nào cất bước được.
Có lẽ là nàng đã đọc được suy nghĩ của tôi (chắc là lần thứ mấy chục) nên vội mở lời gượng gạo:
-Thôi Phong về đi! Trễ rồi, chắc Hoàng Mai đang chờ ở nhà đấy!
Câu nói của Ngọc Lan như một mũi tên bắn trúng ngay tim đen nên tôi chẳng thế nào phản biện một lời nào nữa cả, chỉ biết ú ớ trong miệng một ngôn ngữ gì đó đến tôi còn không xác định được.
-Về đi, còn đứng đây làm gì nữa! Lan cũng sắp…về rồi!
Ngọc Lan nói dồn hối thúc tôi ra về nhưng trong ánh mắt của nàng dường như có một sự gì đó ẩn chứa khiến nó đỏ lên nhưng tôi vẫn không thể nào nói thành lời được nên đành lầm lủi chào tạm biệt nàng ra về với đầy những xung đột đầu tranh tư tưởng trong đầu.
Ngoài mặt tôi muốn trở về nhà làm một giấc với chăn ấm nệm êm quạt máy mở và cốt là muốn biết xem Hoàng Mai có trở về nhà như em đã hứa với tôi lúc trước không. Nhưng trong đầu của tôi lại muốn ở lại cùng với Ngọc Lan để nàng đỡ cảm thấy cô đơn, buồn tủi hơn trong đêm noel lạnh lẽo.
Bở lẽ tôi đã từng trải qua cảm giác những ngày lễ mà không có người thân bên cạnh rồi nên tôi rất thấu hiểu cho hoàn cảnh của nàng và càng muốn những thứ tốt nhất dành cho nàng hơn.
Người ta thường nói hãy để con tim thay lí trí dẫn đường cho bạn đi trong những lúc rối ren, mất phương hướng. Giờ đây có thể ví việc quay trở về nhà tôi là lí trí, còn ở lại cùng với Ngọc Lan là con tim.
Tôi coi như đã mất phương hướng hoàn toàn rồi, không biết đi hay ở, về hay nán lại. Nên ắc hẳn mọi người biết tôi đã chọn phương án gì rồi phải không nào?
“Hãy để con tim chỉ lối cho bạn, bạn sẽ tìm ra con đường đi đúng hướng cho mình!”
Thế nên đi được một đoạn tôi quyết định quay gót không về nhà mình nữa. Đêm nay tôi sẽ dành trọn cho Lan, dù không biết có giúp được nàng chuyện gì không nhưng chỉ cần thấy nàng vẫn bình an vô sự không xảy ra chuyện gì thì tôi cũng yên tâm rồi. Bây giờ bỏ mặc nàng mà về như thế này thì tôi chẳng phải là tôi nữa.
Khi trở lại khu đường gần nhà thờ, tôi mở to hết mắt ra mà nhìn dáo dác xung quanh vì tôi không chắc rằng Lan có còn ở đây hay không hay là đã đi đến một nơi nào khác. Bởi lẽ ở đây rất tĩnh lặng sau khi người ta đã về hết, để giết thời gian ở đây thì không phải là biện pháp tối ưu.
Quả thật đúng như tôi dự đoán. Sau một hồi lặng lẽ quan sát, tôi đã rút ra một kết luận nơi đây hoàn toàn chẳng còn một bóng người nào nữa. Mọi người đã về hết và cả Lan chắc cũng đã về nhà hoặc đi đến chỗ khác rồi.
Tôi quay về, trong lòng đầy cảm xúc nuối tiếc. Giá như lúc nãy tôi quyết đoán hơn thì giờ có thể đã song bước cùng Lan trên quãng đường dài phía trước rồi, đâu phải thất thỉu quay về như bây giờ.
Thế nhưng khi vừa định quay đi thì tôi bỗng nghe một tiếng khóc thút thít của một cô gái vọng từ đằng xa. Lúc đầu tôi cứ ngờ ngợ rằng ai đó giả ma quỷ để hù tôi, mà cũng có thể là ma quỷ thật nên tôi hơi e dè toang bỏ đi để tránh gặp chuyện không hay.
Nhưng sau một lúc nghe ngóng, tôi cảm nhận được đây không phát là tiếng khóc trêu đùa từ một cá nhân nào đó mà nó nghe như tiếng khóc thật của một cô gái (có thể đang gặp chuyện gì đó rất buồn) phát ra từ khoảng không xung quanh nhà thờ.
Bước từng bước lần mò theo tiếng khóc, cổng nhà thờ càng hiện rõ trước mắt tôi cũng như người đã phát ra tiếng khóc đó. Trước mắt tôi là một cô gái mặc váy noel đỏ có mái tóc xoăn đen tuyền và khi nhìn kĩ vào khuôn mặt của cô gái đó điều đầu tiên mà tôi thấy được đó chính là đôi mắt xanh biếc chẳng thể lầm vào đâu được, đó là Ngọc Lan!
Tức thì tôi liền chạy đến vịnh chặt hai vai của nàng hỏi thăm ríu rít:
-Chuyện gì vậy? Sao Lan lại khóc?
Phát hiện ra sự có mặt của tôi, nàng vội vàng lau đi hàng nước mắt rồi gượng cười đáp lời:
-Có gì đâu, bụi bay vào mắt đấy, Lan dụi mãi mà không hết!
-Đừng giấu Phong, có phải Lan đang khóc về chuyện của ba mẹ mình phải không?
-Không…đâu h sáng họ sẽ về thôi mà, cũng không…lâu lắm!
Câu trả lời gượng gạo của Ngọc Lan không thể nào qua mặt tôi được. Dù nàng có diễn hay đến đâu đi chẳng nữa thì trong ánh mắt nàng vẫn không thể giấu nỗi những phiền muộn, những áng mây buồn đang phủ lên một màu xám xịt rơi từng giọt mưa lệ chảy dài xuống đôi gò má giờ đây đã ướt đẫm của nàng.
Tôi bất giác đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt sắp sửa chảy xuống má Ngọc Lan. Nhờ thế tôi có thể cảm nhận được đôi má nàng giờ đây lạnh đến mức nào. Có thể nàng không cảm nhận được nhưng tay tôi giờ đây có cảm giác như đang bị đóng băng vậy, lạnh vô cùng!
-Lan à, đừng giấu Phong nữa! Xin Lan đừng diễn trước mặt Phong nữa! Cái vỏ bọc đó không cần vào lúc này đâu!
Tôi hạ thật nhẹ giọng cố chỉ để Lan tin tưởng tôi mà thổ lộ hết tâm sự của mình. Tôi không muốn chỉ vì cái vỏ bọc đó mà nàng phải chịu ấm ức qua suốt đêm noel này.
Và rồi những nổ lực của tôi cũng đã được đền đáp khi Lan đã để những giọt nước mặt chảy xuống một cách tự nhiên hơn, không gượng gạo, phim kịch như lúc nãy nữa.
Nàng bỗng áp hai tay vào ngực tôi thỏ thẻ từng câu nghẹn ngào:
-Cho Lan…mượn!
Lần này tôi không còn ngu ngơ như lúc trước nữa. Tôi biết nàng mượn gì, không cần phải nói ra. Thứ mà nàng cần lúc này là một bờ vai vững chắc sẵn sàng hứng chịu mọi sự u uất, một vòng tay ấm áp sưởi ấm trái tim nàng khỏi cô đơn giá lạnh.
Theo như bản năng mách bảo tôi ôm chặt lấy Ngọc Lan chẳng hề ngại ngùng. Nàng như một chú mèo con co rúm vào lòng tôi rất sát. Giờ đây tôi đã cảm nhận được ngực áo của mình đã ướt đẫm những giọt nước mắt ấm nóng.
Ngọc Lan đã khóc trong lòng tôi rất lâu, cơ thể nàng cứ rung lên bần bật trong lúc khóc làm tôi càng thấy thương nàng nhiều hơn.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngọc Lan phơi bày toàn bộ cảm xúc của mình ra như thế. Hóa ra diễn viên dù giỏi đến cỡ nào cũng không thể diễn tròn vai khi tâm trạng bị cảm xúc lấn át được. Nàng vẫn là con người mà, đã là con người thì phải có cảm xúc thôi.
Ngoài trời, những hạt sương vẫn lất phất rơi trên mái đầu hai chúng tôi nhẹ như mưa phùn. Những còn mèo hoang đã rời khỏi đây từ lúc nào để lại cho nơi này vẻ hoang vắng, tĩnh mịt đến rợn người. Đồ rằng không vì ôm Ngọc Lan thì có cho vàng tôi cũng không dám nán lại lâu vì cái không khí u ám của nó.
Chừng một lúc lâu sau tôi dìu nàng ra chỗ sáng hơn để tiện việc nói chuyện. Lan giờ này đã tỉnh táo hơn so với lúc mới gặp nàng ở cổng nhà thờ. Vẻ ưu buồn ở nơi nàng không còn phảng phất nhìu như lúc nãy nữa.
Nàng bắt đầu kể cho tôi nghe về chuyện của ba mẹ mình:
-Mỗi năm cứ vào dịp noel cho đến Tết dương lịch ba mẹ Lan đều ở nhà để chung vui cùng Lan. Vậy mà năm nay họ lại bị trễ chuyến bay, Lan cảm thấy hụt hẫng lắm, chẳng biết làm để qua mau khoảng thời gian cô đơn này hết!
Ngọc Lan vừa kể vừa vân vê chiếc mũ noel giờ đây đã được nàng cởi xuống làm hiện rõ thêm khuôn mặt thon thon pha lẫn một chút buồn bã đượm trên đôi mắt màu xanh biếc đã bao lần khiến tôi mê mẫn.
Khẽ khàng kéo chiếc cổ áo của mình lên cao để tránh lạnh, tôi lại hỏi nàng:
-Khi noel, gia đình Lan tổ chức như thế nào?
-Cũng bình thường thôi! Nấu vài món noel truyền thống rồi cùng nhau ăn mừng!
-Có quà tặng gì không?
-Có chứ, rất nhiều là đằng khác! – Nàng nheo mắt tinh nghịch.
Nhưng đó chỉ là những hình ảnh lung linh sắc màu trong tâm trí của Lan những mùa noel về trước mà thôi. Còn bây giờ nàng đang đứng trước nguy cơ “mất trắng” mùa noel năm nay do trễ nãi chuyến bay của ba mẹ mình.
Thấy nàng như thế tôi cũng chằng đành lòng. Mỗi năm được chỉ có một dịp mà cũng không thể cùng tổ chức với gia đình thì quả là một điều mất mác lớn.
Tôi đã mất mẹ từ nhỏ, còn ba tôi thì đi theo đoàn chẳng biết khi nào mới về nên có đôi khi Tết đến tôi cũng chẳng được gặp ba mình trong khi người người, nhà nhà đều quay quần bên nhau hạnh phúc biết bao.
Hơn ai hết tôi có thể cảm nhận được cảm giác uất ức đó nặng nề như thế nào. Ngay cái Tết đầu tiên không được ăn cùng với ba tôi, tôi đã khóc rất nhiều, trùm mền nằm trên giường mà khóc. Cảm giác lúc đó khó chịu đến muốn thét lên thật to, để cho nước mắt trào hết ra ngoài cùng với sự buồn bực của mình nhưng rốt cuộc chỉ có thể khóc thầm mà chăng làm được gì.
Lan là một cô bé thánh thiện, hòa đồng. Tôi thề sẽ làm tất cả để đổi lại được nụ cười xinh xắn đó. Tt nhất là trong đêm noel này, tôi sẽ chằng để nàng phải cô đơn trên đường về như nàng đã dự định. Tôi sẽ ở bên nàng suốt đêm noel này nếu nàng muốn.
Vậy nên đó chính là lí do tôi đánh bạo hỏi nàng:
-Vậy một lát Lan có dự định gì không?
-Chắc là về nhà ngủ một giấc thôi!
-Thế…
Lời nói bỗng dưng bị chặn ở cổ họng khiến tôi cứ ấp úng trước mặt nàng không nói nên lời. Mãi cho đến khi Lan hỏi lần thứ tôi mới hoàn hồn đáp lại:
-À…ờ, vậy là Lan sẽ ở nhà một mình tối nay phải không?
-Ừa, ngoài ra Lan còn làm gì được đây?
-Vậy…cho Phong cùng tổ chức tiệc noel tại nhà Lan nha!
Tôi nhắm mắt lấy hết dũng khí mà bật ra những lời nói bị nghẹn ở cuống họng ra ngoài một cách táo bạo và có chút sợ sệt.
Nghe tôi nói dường như nàng vẫn còn chưa tin nên chỉ nhíu mày bông đùa với tôi:
-Phong đang nói chơi đó phải không?
-Không, Phong không nói chơi! Phong muốn tổ chức tiệc noel với Lan mà, dĩ nhiên là nếu Lan muốn!
Lần này Ngọc Lan có vẻ như đã tin tưởng lời nói của tôi. Nàng liên tục mím môi kìm nén cảm xúc nhưng sắc mặt đã lộ rõ nét hồ hởi, vui tươi vốn có.
Để chắc rằng mình không nghe lầm nàng lại hỏi tôi một lần nữa, một cách rất thận trọng:
-Phong sẽ thức suốt đêm nay sao?
-Đương nhiên, Phong sẽ thức đến khi nào Lan còn thức! Sẽ vui đến khi nào Lan còn vui và sẽ ăn mừng noel đến khi nào Lan còn đủ sức!
Tôi nhìn Lan trìu mến bộc bạch hết tâm tư của mình cho nàng biết để nàng không phải hỏi thêm một lần nào nữa, chỉ duy nhất một lần này mà thôi.
-Chụt….!
Nào ngờ khi vừa nói xong, Ngọc Lan đã dí sát mặt nàng vào tôi, đặt đôi môi nhỏ xinh của nàng lên má tôi mà trao cho tôi một nụ hôn phớt. Tuy nụ hôn rất nhẹ, chỉ khẽ chạm vào má tôi nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được làn môi mềm mại của Lan đã chạm đến đâu trên má tôi rồi.
Tức thì sắc mặt của tôi từ tái bạch do gió lạnh đã chuyển sang đỏ bừng, nóng hổi. Nếu ví cái đầu của tôi như cái đầu tàu xe lửa thì đã đến lúc hụ còi tu tu xì khói ra cả hai lỗ tai rồi, phấn khích gì đâu!
Lan dường như cũng có đôi chút xấu hổ nên nàng ngượng ngùn cười giả lả:
-Hề, xin lỗi nhe tại mình vui quá!
-Đâu có gì đâu! Vui mà hề hề! – Tôi cũng chả biết làm gì ngoài cười giả lả theo nàng.
Rồi Ngọc Lan bỗng đập vai tôi nói trỏng:
-Đi chưa?
-Đi đâu?
-Hotel!
-Sặc!
-Chứ hồi nãy Phong bảo thức suốt đêm để làm gì!
-À,à! Tại quên!
Lại một lần nữa tôi cười giả lả chữa thẹn vì cái tính hay địa gái của mình. Cứ mỗi lần đấy Lan lại tìm mọi cách gài hàng tôi cho bằng được để cười hả hể chọc quê tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới bị nàng gài hàng như vậy. Chắc cũng đã gần tháng rồi. Hôm nay bị nàng gài như thế ngoài mặt tôi quê thấy tía nhưng trong lòng tôi vui lắm vì ắc hẳn nàng đã đối với tôi như lúc trước nên mới có chuyện chọc ghẹo như thế chứ không hình thành lớp vỏ bọc lạnh lùng trước mặt tôi như mấy lần gần đây nữa.
Thế là tôi với Ngọc Lan cùng cuốc bộ đến chỗ giữ xe của tôi ở gần siêu thị Lotte. Trời giờ này đã khuya, qua h rồi còn gì. Bà chủ bãi giữ xe cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi tới nơi ấy. Cộng thêm có sự xuất hiện của Ngọc Lan càng làm bà ta hiểu lầm tôi bội phần. Chắc rằng bà ấy đang nghĩ tôi là một thằng đào hoa lúc thì đi với cô này lúc thì đi với bé kia đây mà.
Nhưng thôi, nghĩ lại thì cả năm trời không biết tôi có đến bãi giữ xe đó lần nào không mà sợ bị người ta hiểu lầm. Cho dù có thế thì tôi chắc gì đã gặp lại bà ta. Thay kệ, muốn hiểu lầm thì cho hiểu lầm, chết thằng Tây nào chứ, hề hề!
Đèo Ngọc Lan đến gần nhà nàng, chợt thấy rất nhiều hàng đồ lưu niệm cùng với hàng thủ công mĩ nghệ rất tinh xảo nằm dọc bên đường, tôi sựt nhớ ra một điều khiến tôi phải dừng xe lại.
-Gì vậy Phong?
Ngọc Lan nhìn tôi thắc mắc.
-Phong có việc phải dừng ở đây một chút, Lan đạp xe của Phong về nhà trước đi!
-Việc gì mà nghiêm trong ghê vậy?
-Khó nói lắm, bây giờ Lan cứ về nhà trước, Phong sẽ về theo ngay thôi!
Thấy sắc mặt chuẩn thanh niên nghiêm túc của tôi, Ngọc Lan chẳng biết làm gì hơn ngoài dặn dò vài câu cẩn thận rồi đạp xe đi thẳng về hướng nhà mình.
Thật ra thì cũng chả có gì nghiêm trọng cả đâu. Số là khi nhìn những quầy hàng đồ trang sức đó tôi lại chợt nghĩ đến quà noel dành cho Lan.
Theo đúng như truyền thống Phương Tây mà tôi xem trên TV thì cứ đến đêm noel mọi người trong gia đình sẽ tặng cho nhau những món quà thay cho lời chúc an lành đêm giáng sinh. Và nếu theo đúng phong tục đó thì đương nhiên Lan sẽ được tặng quà từ cha mẹ mình, nhưng phải đợi đến h sáng mới được tặng quà thì không khí noel đã mất đi một nửa rồi. Đó chính là lí do vì sao tôi dừng lại tại đây để mua quà tặng cho nàng.
Nhưng việc chọn quà cũng không phải dễ dàng gì. Tôi có biết Lan thích quà gì đâu mà mua chứ.
Thiết nghĩ:
“-Hay là mình mua tặng nàng chai dầu gội như ngày Nhà giáo mình vẫn thường tặng nhỉ?
-Không được, nhà Lan có cả đống dầu gội rồi! Vả lại lan có phải giáo viên đâu!
-Hay là mình tặng nàng cây bút máy!
-Không không, giờ người ta sài viết bi rồi ai lại sài viết máy nữa!
-Cột tóc chăng?
-Không!
-Vòng đeo tay?
-Chẳng hợp!
-Giày thể thao?
-Loại nốt”
Chọn đi chọn lại chẳng được món nào vừa ý, vừa định toang bỏ đi thì đột nhiên một vật sáng lóe lên trong ánh đèn đập vào mắt tôi khiến tôi phải chú ý mà ngoảnh đầu lại.