"Đây chính là tin tốt mà người nói sao?" Sau khi khiếp sợ, sắc mặt Lê Tử Hà đột nhiên trắng bệch. Nếu như ý của Thẩm Mặc là chuyện này, vậy vô cùng có khả năng là do một tay hắn sắp xếp. Một ngàn mạng người…
Thẩm Mặc vẫn cười khẽ, từ từ gật đầu. "Một ngàn nạn dân, người thậm chí còn không chớp mắt?" Lê Tử Hà kinh ngạc, nàng biết sự hờ hững của Thẩm Mặc bắt nguồn từ vẻ lạnh bạc, biết hắn ôn hòa như vậy cũng chỉ vì không thèm quan tâm, thậm chí hắn học y, cũng không phải bởi vì hành y cứu thế. Nhưng một ngàn sinh mạng vô tội tàn lụi trong nụcười của hắn như vậy, vẫn khiến nàng cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Thẩm Mặc không hề bất ngờ với phản ứng của Lê Tử Hà, đưa tay kéo nàng ngồi xuống, bị nàng hất ra, cánh tay cứng đờ giữa không trung, rũ mắt nói: "Chắc ngươi cũng đoán được lợi ích trong chuyện này."
"Đây chính là nguyên nhân mà người phải đợi Cố Vệ Quyền đến mới bằng lòng nói ra phương thuốc phải không?"
"Đúng vậy. Cố Vệ Quyền nóng lòng tranh công, lại không biết dược thảo khó tìm, thuốc ít người nhiều, tất phải khởi loạn, ta chỉ thổi thêm chút gió, châm thêm chút lửa mà thôi."
Dù Cố Vệ Quyền có muốn hay không, một ngàn nạn dân mất mạng trên tay ông ta, nhất định người đời sẽ tức giận. Đại tướng quân ngưỡng mộ đã lâu lại không hỏi đúng sai, mặc cho thủ hạ tướng lĩnh tàn sát dân chúng vô tội. Tội lớn như vậy, dù cho chức quan có lớn đến đâu, chiến công có cao bao nhiêu, người đời vẫn không thể tha thứ.
Lê Tử Hà hiểu rõ, có chuyện này, Cố gia nhất định sẽ sụp đổ, nhưng…
"Vì sao nhất định phải dùng cách này? Vân Tấn Ngôn vốn đã có ý định diệt trừ Cố gia, chúng ta theo ý của hắn, cũng sẽ tự tìm được cơ hội mà."
Ánh mắt Thẩm Mặc khẽ động, trở nên dịu dàng, giọng điệu vẫn bình thản: "Lần trước ngươi mượn chuyện Ân Bình khơi lên mâu thuẫn hai nhà Trịnh Cố, dấu vết Trịnh Dĩnh bị người hãm hại rõ rệt như vậy, nếu hắn có lòng diệt trừ Cố gia, nhất định thuận nước đẩy thuyền kéo Cố gia xuống. Nhưng Ân Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, hai nhà vừa hừng hực khí thế đấu tranh lại chấm dứt trong lặng lẽ, hiển nhiên có người cản trở từ bên trong, người đó chỉ có thể là Vân Tấn Ngôn. Hắn đã nhìn ra ý định muốn quấy rối triều chính của chúng ta nên ra tay ngăn cản, nhưng nếu tiếp tục giở những thủ đoạn nhỏ nhoi không nóng không lạnh, chỉ lãng phí thời gian! Hắn không muốn làm cho triều đình hỗn loạn, chúng ta liền ép triều đình phải loạn!"
Môi Lê Tử Hà mấp máy, còn định nói điều gì đó nhưng Thẩm Mặc đã nói tiếp: "Ngươi phải thấy rõ đối thủ của ngươi. Không phải người qua đường Giáp, cũng không phải người qua đường Ất, không phải quan viên không lớn không nhỏ trên triều đình, càng không phải Hoàng đế bù nhìn tâm tư đơn giản nhân từ nương tay. Hắn từ một hoàng tử không được sủng ái cho tới bây giờ, có thể nói là đã giẫm đạp thi thể leo lên long ỷ, nếu muốn báo thù, hoặc là ngươi mãi mãi ôm hận ở trong cung ngửa mặt nhìn hắn điều khiển giang sơn, hoặc là, ngươi cũng phải giẫm đạp lên thi thể đứng ở cùng độ cao với hắn. Như thế, mới có tư cách giằng co với hắn."
Giọng điệu Thẩm Mặc vô cùng thản nhiên nhưng lại như búa tạ giáng mạnh vào trái tim Lê Tử Hà. Mắt nàng sung huyết đỏ bừng, bàn tay cũng siết chặt, nàng không tìm được lý do phản bác lời của Thẩm Mặc.
"Tử Hà đến lãnh cung." Lê Tử Hà lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
Thẩm Mặc vội nói: "Lãnh cung đã bị Ngự Lâm quân bảo vệ, nếu không có nguyên do, e rằng sẽ không để ngươi vào."
"Có phải người giết Cố Nghiên Lâm không?" Nàng không tìm được người có động cơ giết Cố Nghiên Lâm, thậm chí là Diêu phi. Chắc hẳn nàng ta càng muốn nhìn Cố Nghiên Lâm kéo dài hơi tàn tiếp tục sống ở trong lãnh cung. Nếu Thẩm Mặc đã có thế lực khổng lồ như thế, muốn giết Cố Nghiên Lâm cũng không phải việc gì khó, dùng chuyện này nhiễu loạn tâm trí Cố Vệ Quyền, sẽ khiến chuyện Cố Vệ Quyền tàn sát nạn dân càng thêm thuận lợi.
"Không phải." Thẩm Mặc trả lời quả quyết.
Lê Tử Hà không quay đầu lại cũng không trả lời, đi ra khỏi phòng. Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Mặc chậm rãi phiêu du bên tai: "Nếu muốn tìm hiểu ngọn nguồn, đi tìm Diêu phi sẽ thích hợp hơn."
Ban đêm, mây đen rợp trời, sắc trời tối mịt. Trong Cần Chính điện thắp hai ngọn đèn, bóng dáng Vân Tấn Ngôn nghiêng nghiêng bên cạnh bàn, đung đưa theo ánh nến.
"Hoàng thượng, chuyện nạn dân bạo động thật sự không liên quan đến lão thần!" Cố Vệ Quyền quỳ dưới đất, dập mạnh đầu, giọng nói vô cùng bi thống.
Sắc mặt Vân Tấn Ngôn không tốt, tức giận nói: "Nạn dân bạo động cũng không thể tàn sát, hôm nay trẫm dù muốn bảo vệ cũng không thể làm trái pháp luật!"
"Hoàng thượng minh xét! Chỗ phân phát thuốc thật sự rất hỗn loạn, không biết tại sao nạn dân biết thảo dược không đủ, chen chúc nhao lên trước, cuối cùng rối rít tranh giành, giết chết mấy người tại chỗ. Lão thần chỉ định xuất binh trấn áp, vậy mà có người liều chết phản kháng, binh tướng nhất thời không thể khống chế… Một người vừa chết, những người khác càng thêm tức giận, không thể vãn hồi, thần thực sự không muốn như vậy!"
"Hôm nay không phải trẫm minh xét là có thể xong chuyện, ta phải tin khanh thế nào đây? Dân chúng sẽ tin khanh sao? Nếu như chuyện này không được giải quyết, dân chúng sẽ nói trẫm dung túng bao che. Đã xảy ra chuyện này, khanh nên biết sẽ có kết cục gì!" Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trắng bệch, ngàn tính vạn tính lại không tính đến Cố Vệ Quyền lại tự hủy Trường Thành.
Cố Vệ Quyền càng run lẩy bẩy, dập đầu nói: "Lão thần nguyện nhận tội với những gia đình người bị hại!"
Những người bị nạn đều là người bình thường, ông ta mang theo chúng thuộc hạ tới cửa nhận tội, thêm chút ngân lượng, có lẽ… có lẽ sẽ khá hơn một chút chăng?
"Cố tướng quân! Chẳng lẽ khanh càng già lại càng hồ đồ rồi? Từ xưa tướng quân mang binh đánh giặc, nhưng đôi tay binh tướng lại dính máu dân chúng của chính nước mình là đạo lý nào vậy? Nếu nhận tội mà có thể xong việc, có phải cứ giết người xong rồi nhận tội là xong hết mọi chuyện?" Vân Tấn Ngôn quát khẽ, Cố Vệ Quyền suy nghĩ thật đơn giản.
Cố Vệ Quyền run lên, từ khi làm quan đến nay chưa bao giờ gặp phải sự tình này, không có tiền lệ, phải xử trí thế nào mới không phạm đến lòng dân cũng như lòng vua.
"Lão thần thất trách, nguyện ý nghe theo sắp xếp của Hoàng thượng!" Cố Vệ Quyền hạ quyết tâm, chỉ có thể đánh cuộc rằng bây giờ Hoàng thượng còn chưa dám động vào mình. Dù sao không thể đổ hết lỗi lầm lên đầu ông, nếu muốn giết ông thì đám tướng sĩ dưới trướng kia nhất định không từ bỏ ý đồ, vì vậy mà nhiễu loạn lòng quân, Hoàng thượng cũng sẽ có điều cố kỵ.
"Trước tiên Cố tướng quân có thể ở trong thẩm pháp tư một thời gian được không?" Vân Tấn Ngôn khẽ thở dài, nói: "Trẫm tuy muốn bảo vệ, nhưng trước mắt cũng nên tránh đầu ngọn gió, đợi điều tra xong hết thảy, thì sẽ để Tướng quân ra ngoài."
"Lão thần khấu tạ hoàng ân!" Cố Vệ Quyền vừa nghe giọng của Vân Tấn Ngôn, lập tức dập đầu tạ ơn. Chỉ cần Hoàng thượng thiên vị cho ông, chuyện này dễ xử lý hơn nhiều.
Vừa mới dứt lời, liền có hai thị vệ mang theo Cố Vệ Quyền rời đi.
Mặt Vân Tấn Ngôn chợt trầm xuống, bàn tay nắm bút lông không tự chủ siết chặt, cây bút "tạch" một tiếng gãy làm đôi. Có đối thủ là chuyện tốt, nhưng hắn ghét nhất là bị người bức bách!
"Hoàng thượng, sáng sớm hôm nay Thẩm Mặc đã hồi cung, người bị thương nặng!" Ngụy công công vào điện hành lễ nói.
Vân Tấn Ngôn nhíu mày, gật đầu.
"Hoàng thượng, tổng lĩnh Ngự Lâm quân vừa mới tới đây hỏi, phải canh giữ lãnh cung đến khi nào?"
Vân Tấn Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt thay đổi, lạnh lùng nói: "Tiếp tục canh giữ!"
Lê Tử Hà thay y phục, không tới lãnh cung, cũng không tới Đào Yểu điện, mà xuất cung đến Phùng phủ. Tiếng gió xào xạc làm sao so được với lòng người. Mắt Lê Tử Hà đỏ hoe, nhận lấy hũ tro cốt của Phùng Tông Anh từ tay quản gia. Vân Tấn Ngôn nói phải đưa đến phủ tướng quân, nhưng không nói rõ là ngày nào, giờ để Phùng gia gia ở bên nàng thêm chút.
Hậu viện Phùng phủ có một rừng mai, khi còn bé Quý Lê rất thích, bởi vì vào mùa Đông trắng xóa duy chỉ có nơi đó có màu sắc, hơn nữa còn có mùi thơm ngát hợp lòng người. Khi đó ai ai cũng mỉm cười, nói nàng mặc bộ đồ đỏ rực, còn rực rỡ tươi sáng hơn hoa mai vào đông. Hôm nay nàng mới biết, để nở rộ vào mùa đông là chuyện không hề dễ dàng. Giá lạnh như vậy, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Lê Tử Hà ôm hũ tro cốt, híp mắt ngồi dựa vào một gốc mai, nàng chỉ nghỉ ngơi chốc lát thôi, hoài niệm trong chốc lát thôi.
Vừa cho phép mình mềm lòng, nước mắt đã rơi lã chã. Trước kia nàng khóc khi bị té ngã, khóc khi bị kim châm vào ngón tay, khóc khi cãi vã với cha, khóc khi giận dỗi Vân Tấn Ngôn. Nàng biết, nàng khóc tựa như hoa lê đẫm mưa, yếu ớt động lòng người, dù trái tim có kiên cố như băng đá, cũng tan chảy mà dỗ dành nàng, chọc nàng vui vẻ.
Giờ đây nàng chịu trượng hình không khóc, chịu roi hình không khóc, bị vứt bỏ không khóc, bị lừa gạt không khóc, bởi vì không đáng giá. Nhưng trên đời này, người đáng để nàng khóc, đều lần lượt rời đi rồi.
Bỗng dưng bờ vai ấm áp, nước mắt được ai đó nhẹ nhàng lau đi. Lê Tử Hà mở mắt, thấy Thẩm Mặc nhíu mày, trong mắt chứa đựng vẻ thương tiếc, đưa tay lau nước mắt cho mình.
Cuống quít quay đầu đi, liếc thấy áo choàng trên vai, đưa tay lên lau nước mắt, lạnh lùng nói: "Sao người biết Tử Hà ở đây?"
Thẩm Mặc thở dài một hơi, ngồi xuống cạnh Lê Tử Hà, ngửa mặt nhìn bầu trời ảm đạm, nói: "Có người từng nói với ta, người chết rồi sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi khác. Họ chỉ thay đổi địa điểm, đổi phương thức, thật ra thì chưa bao giờ rời đi. Đừng đau buồn nữa."
Lê Tử Hà sửng sốt, một lúc sau chậm rãi gật đầu. Đột nhiên nghĩ, có lẽ Thẩm Mặc nói đúng, mọi người chết rồi sẽ có một sinh mạng mới, thí dụ như nàng, có điều nàng có thể nhớ rõ mọi chuyện kiếp trước mà thôi.
Thẩm Mặc nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng mà lòng nhói đau. Thân thể gầy yếu tựa lên cây khô, dường như gió thổi sẽ bay mất, đưa tay qua, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Nếu muốn báo thù, khó tránh khỏi chết chóc, tương lai chỉ nhiều hơn không ít đi. Nhưng nếu có thể buông bỏ, thì hãy chấm dứt ở đây. Nhưng ngươi có bằng lòng từ bỏ mối hận này?"
"Không thể." Lê Tử Hà bật thốt lên không hề do dự. Cười khẽ nhưng nước mắt cũng rơi xuống, nói: "Mạng của một ngàn người có là gì? Cửu tộc của Quý gia ta, người chết đâu chỉ hơn vạn?"
"Một ngàn người kia không phải bách tính bình thường, ngươi không cần tự trách." Thẩm Mặc như thể lơ đãng khẽ chạm lên mặt Lê Tử Hà, lau đi nước mắt của nàng, thở dài một tiếng khẽ khàng. Dù nói không thèm để ý, nhưng trong lòng… vẫn có khúc mắc…
Thấy Lê Tử Hà không nói, Thẩm Mặc lại nói: "Huống chi chuyện này do một mình ta gây nên, cũng không bàn trước với ngươi nên không có liên quan gì đến ngươi."
Cổ họng Lê Tử Hà nghẹn lại, không biết nên đáp lại thế nào, đột nhiên ngửi thấy mùi máu, vội vàng nâng đầu lên, hoảng hốt nói: "Người bị thương nặng như vậy, vì sao lại ra đây?"
"Đừng lo, bị thương ngoài da mà thôi." Trong mắt Thẩm Mặc chứa đầy ý cười, vuốt tóc Lê Tử Hà. Thuốc trị thương của Tây Nam là tốt nhất, dù ngoại thương có nặng hơn nữa, chỉ cần bảy ngày là khỏi hẳn. Hắn là người tập võ, có nội công hộ thể, tất nhiên còn khỏi nhanh hơn người bình thường.
"Người nên trở về đi nghỉ ngơi đi."
"Ta ở lại với ngươi."
Hốc mắt Lê Tử Hà nóng lên, quay đầu đi, ôm chặt hũ tro cốt trong lòng, nửa người nằm nghiêng dưới đất, tựa đầu vào gối Thẩm Mặc, cất giọng nghẹn ngào: "Thẩm Mặc, Tử Hà dựa vào một chút, chỉ một chút thôi có được không?"
Tóc dài xõa trên đầu gối, Thẩm Mặc khẽ nói: "Về sau nhất định ta sẽ nói cho người biết thân phận của ta, có được không?"
"Ừ."
"Đường báo thù nhất định khó khăn, nhưng ngươi hãy tin ta, ta sẽ luôn luôn ở bên ngươi…"
"Ừ."
Ánh trời chiều đột nhiên xuyên thấu mây đen dày đặc, xuất hiện vài tia sáng. Lê Tử Hà chỉ cảm thấy gánh nặng trong lòng đột nhiên nhẹ đi nhiều, thở hắt ra một hơi. Thế giới trước mắt, sạch sẽ sáng trong hơn nhiều.
Tin tưởng, thì ra nàng vẫn nguyện tin tưởng Thẩm Mặc.
Nguyện tin tưởng, rồi lại sợ tin tưởng, chỉ sợ sẽ tin lầm người một lần nữa. Cho nên rất để ý, để ý hắn không đủ thẳng thắn với mình, để ý hắn giấu giếm thực lực, giấu giếm thân phận. Nhưng hắn vừa nói như vậy, đột nhiên cảm thấy thông suốt. Nếu nguyện tin tưởng, vậy cứ tin đi, do dự bồi hồi không quả quyết, kẻ khổ sở mãi mãi là bản thân mình thôi.
Sự trầm lặng giữa hai người như dòng nước chảy, hết sức an bình hài hòa, màn đêm buông xuống lúc nào không hay. Thẩm Mặc sờ sờ lớp áo choàng bị nhiễm sương đêm, phá vỡ yên lặng: "Hồi cung thôi."
"Ừ." Lê Tử Hà đứng dậy, như thể bừng tỉnh khỏi giấc mộng, "Người dẫn Tử Hà đến lãnh cung, có được không?"
Thẩm Mặc gật đầu, khẽ nói: "Giờ tý tối nay."
Lê Tử Hà thấy vẻ mặt hắn bất thường, lập tức hiểu được. Thỉnh thoảng xuất cung một lần cũng đều có người theo dõi sao?
"Họ có nghe thấy chuyện chúng ta vừa nói không?" Lê Tử Hà giả vờ dựa sát Thẩm Mặc, khẽ nói.
Thẩm Mặc lắc đầu: "Bọn họ sợ bị phát hiện, đứng cách chúng ta ba mươi bước, thấy được nhưng không nghe được."
Lê Tử Hà sáng tỏ gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội rời xa Thẩm Mặc một chút. Động tác vừa rồi của hai người rất thân mật, bị nhìn thấy còn không biết kẻ đó sẽ nghĩ sao. Thẩm Mặc lại kéo tay nàng, ngay sau đó giữ chặt năm ngón tay nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Ta…. Ta là nam tử…" Lê Tử Hà vừa rút tay ra, vừa hốt hoảng nói.
Thẩm Mặc cười, nắm tay nàng càng chặt hơn, "Không sao cả. Người ta nhìn như thế nào, ta không quan tâm."
Không sao cả, trước mắt Lê Tử Hà mờ mịt một hồi, Thẩm Mặc không quan tâm tới Thẩm Ngân Ngân, Thẩm Mặc không quan tâm tới ánh mắt người đời, Thẩm Mặc cũng không quan tâm tới sinh mệnh của cả ngàn người. Rốt cuộc Thẩm Mặc quân tâm đến ai, quân tâm thứ gì đây?
Giờ tý sớm qua, lúc này Lê Tử Hà vùi trong ngực Thẩm Mặc, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, không dám chớp mắt. Hai người núp sau rừng cây trong lãnh cung, nhìn Ngự Lâm quân tuần tra qua lại.
Lúc trước Thẩm Mặc nói với nàng lãnh cung có Ngự Lâm quân canh giữ nên nàng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc tới đây vẫn bị trận thế này làm cho hoảng hốt. Ngự Lâm quân đi qua đi lại, chắc hẳn còn nhiều hơn Tây cung. Qua giờ tý cũng chưa thấy giảm bớt.
"Đi về phía nam!" Lê Tử Hà khẽ nói.
Ngày trước, càng gần hướng Bắc thì càng yên lặng, nhưng lượn mấy vòng, Lê Tử Hà phát hiện, càng là nơi yên lặng thì Ngự Lâm quân càng nhiều. Có lẽ, đi về cung điện phía nam sẽ ít hơn một chút.
"Vân Tấn Ngôn chỉ để bọn họ dò xét, cũng không nói rõ mục đích." Thẩm Mặc giải thích bên tai Lê Tử Hà.
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, Lê Tử Hà quay đầu sang bên, nhẹ nhàng gật đầu.
Đi về phía nam, Ngự Lâm quân ít hơn một chút, đèn dầu cũng dần dần nhiều hơn, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy không giấu được bí mật gì. Lê Tử Hà hơn nôn nóng, không thể ngày nào cũng để Thẩm Mặc mang nàng đi vào, mình lại không thể bay qua cửa cung, hôm nay khó khăn lắm mới đến đây được, nhất định không thể không thu hoạch được gì.
"Đến phía tây." Lê Tử Hà lại mở lời, hồi nàng còn là Quý Lê cũng chưa từng tới lãnh cung. Nhưng đi đường vòng phía Tây, sẽ dễ dàng hơn đi thẳng đến phía bắc.
Bóng đêm thâm trầm, đi phía Tây đến phía Bắc, lần lượt qua các cung điện vắng vẻ, tiếng gió bắc nức nở nghẹn ngào thực sự rất đáng sợ. Thẩm Mặc mang theo Lê Tử Hà, một lúc ẩn vào bụi rậm, lúc lại núp sau hành lang. Cũng may khinh công của hắn rất tốt, cước bộ nhẹ nhàng, không bị ai phát hiện.
"Đường đi bị chặn lại rồi." Thẩm Mặc đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp mê hoặc.
Lê Tử Hà híp mắt nhìn con đường phía trước, mới phát hiện điện chính nằm tại bên trái phía trước, sau cung điện là tường vây, phía sau nó chính là Bắc Hồ.
Không thể nào đi ngang qua điện được, trước điện lại đầy Ngự Lâm quân, Lê Tử Hà vô cùng buồn bã, e rằng hôm nay phải dừng lại ở đây rồi.
"Thôi, đi thôi." Lê Tử Hà khẽ nói, dây dưa thêm nữa thì trời sáng mất.
Thẩm Mặc dường như cũng hơi mệt mỏi, thở dài gật đầu, đang định nắm tay Lê Tử Hà rời đi, đột nhiên cung điện bên trái đằng trước truyền đến tiếng "Cọt kẹt" rất khẽ. Thẩm Mặc có nội lực, ban đêm lại quá mức an tĩnh, âm thanh kia liền khuếch đại bên tai.
Thẩm Mặc dừng chân, Lê Tử Hà cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Tại cung điện bên trái đằng trước, một cánh cửa sổ đột nhiên bị mở ra, một bóng người lao ra từ bên trong, chạy nhanh về phía họ.
Tiếp theo vang tiếng hô to của Ngự Lâm quân: "Đứng lại!"
Thẩm Mặc nắm chặt tay Lê Tử Hà muốn rời đi, Lê Tử Hà lại giật mình đứng sững sờ tại chỗ, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bóng người kia. Gần một chút, gần một chút, gần thêm chút nữa liền có thể nhìn rõ ràng. Người nọ, người nọ chính là Hách công công…