Cật Ngẫu

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Ngẫu nằm như đang nằm trong quan tài, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, nằm thẳng tắp trên tấm thảm trước cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn lên trần nhà.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối đi, ánh đèn đường dần sáng lên.

Ca Ca chậm chạp đi một vòng quanh Cố Ngẫu đang nằm như xác chết, sau đó ngậm một chiếc gối ôm tới ném bên chân Cố Ngẫu.

Cố Ngẫu thờ ơ, mặc kệ Ca Ca chồng gối ôm trên thảm lên người mình.

Đợi tới khi Giản Hoài Hiên về nhà, tắm rửa thay quần áo rồi ra khỏi phòng, tìm một lúc lâu mới nhìn thấy Cố Ngẫu đang chìm nghỉm dưới đống gối ôm.

Giản Hoài Hiên cười hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Giọng Cố Ngẫu truyền ra từ đống gối ôm: “Đang suy nghĩ.”

Giản Hoài Hiên chống cằm: “Suy nghĩ chuyện gì?”

Cố Ngẫu nhìn trần nhà thông qua khe hở giữa những chiếc gối ôm: “Anh còn muốn giải trừ hôn ước với em nữa không?”

Giản Hoài Hiên ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Cố Ngẫu sẽ hỏi anh câu hỏi này.

Đợi tới khi anh hiểu ra câu hỏi này có ý nghĩa gì, đáy mắt Giản Hoài Hiên nổi lên vẻ vui mừng kinh ngạc.

Đúng lúc này, điện thoại của Giản Hoài Hiên vang lên.

“Tôi nghe điện thoại trước.” Giản Hoài Hiên điều chỉnh giọng nói, nghe có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Quả nhiên Cố Ngẫu không nhận ra trạng thái hiện tại của Giản Hoài Hiên, thất thần “ừ” một tiếng.

Giản Hoài Hiên nghe điện thoại, nói chuyện bằng tiếng Anh.

Cố Ngẫu không muốn nghe nội dung trò chuyện của Giản Hoài Hiên và người khác, cô cố ý làm lơ âm thanh bên tai, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được mấy từ như “bệnh viện”, “phẫu thuật” các thứ.

Lúc này Cố Ngẫu mới nhận ra, cuộc điện thoại này có khả năng liên quan tới chân của Giản Hoài Hiên.

Nhưng đợi tới khi cô tập trung lắng nghe thì Giản Hoài Hiên đã cúp điện thoại.

Cố Ngẫu ỷ vào việc bản thân đang giấu mình dưới đống gối ôm nên không hề cố kỵ mà làm ra hành động ấu trĩ như bĩu môi để thể hiện sự tiếc nuối vì không thể nghe lén của mình.

Nhưng chưa đợi cô suy nghĩ xong có nên hỏi Giản Hoài Hiên về chuyện liên quan đến cuộc điện thoại này hay không thì Giản Hoài Hiên đã trả lời câu hỏi trước đó của cô bằng một câu hỏi khác…

“Là với em, hay là với Cố Liên?”

Cố Ngẫu mất gần nửa phút mới lý giải được câu hỏi này có ý gì, bởi vì trong dự đoán của cô căn bản không nghĩ tới đáp án như vậy.

Cô, và, Cố Liên.

Cố Ngẫu từ từ nín thở.

Anh đã biết rồi?

Anh biết từ bao giờ?

Cố Ngẫu kinh ngạc, đồng thời cũng hoảng hốt.

Mặc dù vốn dĩ cô đã định ngả bài, câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là lời dạo đầu, nhưng cô không ngờ hóa ra Giản Hoài Hiên đã biết, hơn nữa còn chủ động nói ra trước khi cô ngả bài.

Cố Ngẫu vô cùng hối hận, vừa rồi cô không nên dạo đầu gì cả mà nên nói thẳng ra mới phải, dù sao chủ động thẳng thắn vẫn khác với bị người ta chọc thủng.

Bây giờ nếu nói vốn dĩ cô đã định nói sự thật với anh thì nghe có vẻ giống như đang giảo biện để che giấu.

Sao lại không đúng lúc như vậy chứ.

Cố Ngẫu cắn cắn đầu lưỡi mình.

Chủ động thẳng thắn là chuyện đầu tiên phải làm sau khi cô suy nghĩ hồi lâu.

Cô thích Giản Hoài Hiên, cho dù sau này cô có thể để Giản Hoài Hiên biết tâm ý của mình hay không thì việc đầu tiên cô phải làm là để Giản Hoài Hiên biết rõ cô là Cố Ngẫu chứ không phải Cố Liên.

Cô không hề muốn trải nghiệm cái cốt truyện máu chó “Bởi vì là chị em sinh đôi nên nhận nhầm người mình thích” chút nào!

Mặc dù có thể từ từ suy nghĩ kỹ càng hơn rồi tính sau, nhưng từ nhỏ Cố Ngẫu đã tự giác ý thức về bản thân, đó chính là, cô không phải là một người may mắn.

Bởi vì không may mắn nên từ khi sinh ra cô đã có vết bớt trên mặt. Bởi vì không may mắn, cô gặp phải một cặp cha mẹ chán ghét cô vì trên mặt có vết bớt. Bởi vì không may mắn, cô sinh ra vào đúng thời điểm bố mẹ làm ăn thất bại. Rồi cũng vì không may mắn nên khi bố mẹ đánh đập ngược đãi cô, công việc làm ăn của bố mẹ có khởi sắc…

Vậy nên Cố Ngẫu biết, những chuyện cô đã quyết định thì không thể kéo dài, bởi vì chỉ cần kéo dài thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sự thật chứng minh, cho dù không kéo dài cũng vô dụng, nữ thần may mắn chưa từng để mắt tới cô.

Cố Ngẫu lặng lẽ hít sâu một hơi, chiếc gối ôm trên bụng cô cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.

Dì Lý đang nấu cơm tối trong bếp, Tiểu An không muốn quấy rầy hai người bọn họ nên đang cho quần áo của Giản Hoài Hiên vào máy giặt trên gác mái rồi dọn dẹp cỏ trong mấy bồn hoa trong nhà kính.

Bởi vậy trong phòng khách rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, cùng với Ca Ca đang ngồi xổm vẫy đuôi ở cửa phòng bếp.

Phòng bếp nghi ngút khói bị ngăn cách sau cánh cửa, giữa Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên chỉ có sự yên tĩnh.

Giản Hoài Hiên đợi một lúc lâu cũng không chờ được câu trả lời của Cố Ngẫu, vì vậy anh nói tiếp: “Tôi sẽ giải trừ hôn ước với Cố Liên.”

Cố Ngẫu suy nghĩ rõ ràng, nhưng Giản Hoài Hiên còn suy nghĩ rõ ràng hơn cả Cố Ngẫu.

Anh không muốn từ bỏ Cố Ngẫu, nhưng anh cũng không muốn thẳng thắn nhanh như vậy. Điều khiến mọi chuyện được thúc đẩy có lẽ là vì khả năng nào đó ẩn sau câu hỏi của Cố Ngẫu, và vì cuộc điện thoại đến từ một cơ sở y tế ở nước ngoài vừa rồi.

Nếu thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy vì sao không thẳng thắn với nhau?

Trước đây anh giấu giếm chuyện mình biết thân phận thật sự của Cố Ngẫu là bởi vì anh không tin tưởng Cố Ngẫu, bây giờ đừng nói là tin tưởng, anh thậm chí còn muốn giữ Cố Ngẫu ở bên mình, vậy thì tại sao anh phải giấu giếm những chuyện chỉ khiến bọn họ càng đi càng xa?

Hơn nữa anh giống với Cố Ngẫu, anh không hề hi vọng cốt truyện “Anh rung động với Cố Ngẫu, nhưng Cố Ngẫu lại hiểu nhầm người anh thích là Cố Liên” xảy ra, trên phương diện này, Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên đúng là rất hợp nhau.

Một người quen với việc suy nghĩ một cách lý trí, vạch ra lộ trình rõ ràng và tìm ra con đường tốt nhất và gần nhất; người còn lại quen thận trọng vì những gì đã trải qua trong quá trình trưởng thành, phân tích mọi thứ từ góc độ bi quan nhất, từ đó hành động ngược lại để giảm thiểu khả năng kết quả xấu nhất xảy ra.

Cố Ngẫu im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói được một chữ: “Ồ…”

Giản Hoài Hiên nghiêng đầu nhìn phòng bếp và cầu thang, xác định dì Lý và Tiểu An đều không ở đây, anh mới nói tiếp: “Chuyện này chỉ có tôi, chị của tôi và Triệu Lỗi biết, đừng để lộ ra ngoài.”

Cố Ngẫu: “Hả?”

Giản Hoài Hiên: “Nhất là Tiểu An, cậu ta sẽ báo cáo tình hình của tôi với ông nội hằng ngày, để cho cậu ta biết tương đương với việc để ông nội của tôi biết.”

Cố Ngẫu: “…Hả?” Tiểu An nhìn dịu dàng săn sóc, hóa ra lại là tai mắt của ông cụ nhà họ Giản?

Kẻ có tiền mấy người cũng biết chơi thật đấy.

Dường như sợ sẽ dọa đến Cố Ngẫu, Giản Hoài Hiên lại bổ sung một câu: “Ông nội chỉ lo lắng tôi chỉ nói chuyện tốt chứ không nói chuyện không tốt, chứ không phải đặc biệt bảo Tiểu An tới đây để giám thị tôi, cũng không phải chuyện gì Tiểu An cũng nói với ông nội, chỉ là ông nội vẫn luôn để ý tới hôn ước giữa tôi và Cố Liên, Tiểu An lại được ông nội nuôi lớn, cậu ta sẽ không giấu ông nội chuyện này.”

Hóa ra Tiểu An được ông cụ nhà họ Giản nuôi lớn ư?

Cố Ngẫu lại có thêm hiểu biết mới về nhà họ Giản.

“Vậy anh…” Cố Ngẫu muốn hỏi anh biết mình không phải là Cố Liên từ bao giờ, chỉ là cô còn chưa nói dứt lời thì dì Lý đã đi ra khỏi phòng bếp nói rằng đồ ăn đã nấu xong cả rồi, hỏi Giản Hoài Hiên bao giờ ăn cơm.

Giản Hoài Hiên hỏi Cố Ngẫu: “Ăn cơm nhé?”

“…” Cố Ngẫu đẩy gối ôm ra rồi ngồi dậy: “Ăn cơm thôi.”

Sau khi ăn cơm xong, Giản Hoài Hiên tuyên bố tháng sau sẽ ra nước ngoài chữa trị đôi chân, bởi vì một cơ sở y tế ở bên đó đã nhận được báo cáo kiểm tra của Giản Hoài Hiên và cho ra lộ trình điều trị không tồi, tuy nhiên cụ thể vẫn cần anh phải tới đó làm kiểm tra mới biết được, nhưng Giản Hoài Hiên vẫn quyết định đi thử xem sao.

Trước khi đi, anh sẽ giao công ty lại cho bố mình, sau đó yên tâm đi điều trị, dù sao bố của Giản Hoài Hiên cũng là con trai ruột của ông cụ nhà họ Giản, cho dù xảy ra sai lầm thì ông cụ cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ, vậy nên Giản Hoài Hiên đã tính toán vô cùng kỹ càng, ngay cả ông nội mình cũng tính kế.

Mặc dù còn một khoảng thời gian dài nữa mới đến lúc Giản Hoài Hiên lên đường, nhưng bầu không khí trong biệt thự bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng.

Thời gian Giản Hoài Hiên không ở nhà càng ngày càng nhiều, nhưng cách thức ở chung với Cố Ngẫu vẫn giống như trước đây, như thể anh chưa từng vạch trần thân phận của Cố Ngẫu.

Cuối tuần, hiếm khi Giản Hoài Hiên ở nhà, nhưng anh có một cuộc họp qua video nên cũng ở trong phòng sách suốt.

Cố Ngẫu dẫn Ca Ca ra ngoài đi dạo một vòng, đến khi cả người toàn là mồ hôi mới quay về thì phát hiện cửa biệt thự đang mở, cô vừa vào nhà thì nghe thấy một tiếng cười vô cùng quen thuộc.

“Không cần không cần, Hoài Hiên đang vội thì đừng quấy rầy đến nó, bọn tôi chỉ tới đây thăm Tiểu Liên thôi, đợi con bé về chúng tôi nói chuyện với nó là được.”

“Đúng vậy, không cần khách sáo như vậy đâu.”

Vẻ mặt của Cố Ngẫu đông lạnh thành băng đá trong chớp mắt, cô dắt Ca Ca đi qua huyền quan, nhìn thấy Cố Thành Thu và mẹ ruột của mình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bên cạnh Cố Thành Thu còn có một cô gái, cô gái mặc một chiếc váy hai dây màu xanh lá, mái tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt dịu dàng.

Lúc nhìn thấy Cố Ngẫu, kỹ thuật diễn của Cố Thành Thu và mẹ của Cố Ngẫu không được thành thục cho lắm, không thể tự nhiên chào hỏi với Cố Ngẫu, nhưng cô nàng váy xanh lại vô cùng tự nhiên đi tới kéo tay Cố Ngẫu: “Tiểu Liên, đã lâu không gặp.”

Cố Ngẫu nhìn chằm chằm cô nàng trước mặt, nhếch miệng: “Chị là ai?”

Biểu cảm trên mặt cô nàng hơi cứng lại, mẹ Cố Ngẫu ôi chao một tiếng: “Đứa nhỏ này thật là, con bé là chị họ Cố Bách Nguyệt của con mà, con không nhớ hả?”

Sao Cố Ngẫu có thể quên cô ta được, cái cô Cố Bách Nguyệt này là con gái riêng của em trai Cố Thành Thu, khi còn nhỏ từng ở nhà Cố Thành Thu một quãng thời gian, cũng từng bắt nạt Cố Ngẫu cùng Cố Liên.

Cố Bách Nguyệt này luôn bày ra vẻ không tranh không đoạt liễu yếu đào tơ, nhưng biện pháp tra tấn Cố Ngẫu chỉ có hơn Cố Liên chứ không kém, thậm chí ý tưởng đổi kết quả thi Đại học của Cố Liên và Cố Ngẫu cũng là của cô chị họ tốt này của Cố Liên.

Bảo Cố Ngẫu tươi cười với cô ta, nằm mơ đi.

“Không nhớ.” Cố Ngẫu rút tay mình về, sau đó nhìn về phía Cố Thành Thu: “Các người tới đây có chuyện gì không?”

Cố Thành Thu nhìn thấy Cố Ngẫu là lập tức muốn hô to gọi nhỏ, bị mẹ Cố Ngẫu giật giật vạt áo ông ta mới nhịn xuống.

Cố Bách Nguyệt cũng điều chỉnh biểu cảm, dùng vẻ mặt dung túng nhìn cô em gái bốc đồng, giận hờn nói: “Bố mẹ nhớ con gái thì có cần gì lý do đâu chứ, em cũng thật là, không phải chỉ là không đồng ý mua bộ sưu tập trang sức mới của Vu Khê cho em thôi à, sao mà em lại thù dai như con nít thế.”

Dăm ba câu đã đắp nặn Cố Ngẫu thành một đứa con không tim không phải vì theo đuổi vật chất mà giận dỗi bố mẹ.

Cố Bách Nguyệt không thể làm trò gây khó dễ cho Cố Liên trước mặt Cố Thành Thu, hiển nhiên, Cố Bách Nguyệt biết cô là Cố Ngẫu.

Cố Ngẫu cũng lười diễn: “Người của Giản Hoài Hiên không có ở đây,,dì Lý cũng không phải là người thích khua môi múa mép, không cần bôi nhọ tôi như vậy.”

“Hả?” Cố Bách Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn dì Lý đang tiếp đãi bọn họ như thể bây giờ mới nhận ra: “Xin, xin lỗi, chị lỡ lời, không phải, là chị nhớ nhầm, em đừng giận chị nha.”

Cố Ngẫu trợn trắng mắt, đi về phía cầu thang: “Tôi đi tắm, các người cứ từ từ nói chuyện.”

Cố Ngẫu mặc kệ bọn họ lên lầu tắm rửa thay quần áo, trước khi ra khỏi phòng lại trang điểm kỹ càng một lần nữa, kết quả vừa ra khỏi phòng đã thấy Cố Bách Nguyệt đang đứng chờ cô trên hành lang.

Cố Ngẫu nhìn dì Lý đang nói chuyện với hai vợ chồng Cố Thành Thu ở dưới lầu rồi lại nhìn về phía Cố Bách Nguyệt: “Làm gì vậy?”

Cố Bách Nguyệt hạ giọng: “Vào phòng rồi nói.”

Cố Ngẫu ở chung với Giản Hoài Hiên lâu, cái khác không học được nhưng lại bị nhiễm thói thích sạch sẽ của anh, hoàn toàn không muốn cho Cố Bách Nguyệt bước vào phòng của mình: “Cứ đứng đây nói đi.”

Cố Bách Nguyệt quay đầu nhìn xuống tầng, hạ giọng chế giễu: “Cố Ngẫu, mày thật sự cho rằng mình là mợ chủ nhà họ Giản đấy à?”

Vừa dứt lời, Cố Ngẫu nâng tay đè chặt lên cổ Cố Bách Nguyệt, ép cô ta lên lan can tầng hai.

Cố Ngẫu dùng sức rất mạnh, dẫn tới nửa người trên của Cố Bách Nguyệt đều ngửa ra ngoài lan can, hơn nữa bị cổ bị bóp chặt nên cô ta không thể phát ra âm thanh gì cả.

Người dưới tầng không phát hiện ra cảnh tượng nguy hiểm trên tầng, Cố Thành Thu rất yên tâm khi để cho cô cháu gái hiểu chuyện này đi lên cảnh cáo Cố Ngẫu, cũng không ngờ Cố Ngẫu sẽ làm ra chuyện nguy hiểm như vậy.

Cố Ngẫu căn bản không cho Cố Bách Nguyệt cơ hội xin tha, cô thấy Cố Bách Nguyệt đã giãy giụa đủ mới kéo cô ta vào trong.

Sau khi cô buông tay ra, Cố Bách Nguyệt run rẩy quỳ rạp xuống đất, ho khụ khụ.

Dưới tầng, Cố Thành Thu cao giọng hỏi: “Sao thế?”

Cố Ngẫu dựa lưng vào lan can: “Chị họ nói chuyện nhanh quá nên bị sặc nước miếng, ông nói nhỏ thôi, Giản Hoài Hiên còn đang mở cuộc họp.”

Quả nhiên Cố Thành Thu không còn lớn tiếng nói chuyện nữa.

Cố Ngẫu đi tới bên cạnh Cố Bách Nguyệt đang ngồi quỳ trên đất, túm tóc cô ta: “Nói xem, các người lại có ý định gì nữa đây?”

Dường như cuối cùng Cố Bách Nguyệt cũng đã nhận ra Cố Ngẫu không còn là con nhỏ quái vật mà bọn họ có thể tùy ý xoa nắn nữa, cô ta thở dốc hấp thụ không khí mới mẻ nhưng cơn ho khan kịch liệt vẫn không thể ngừng lại.

Cố Ngẫu vô cùng kiên nhẫn, đợi tới khi cô ta dần dần ngừng ho khan mới đặt tay lên cổ cô ta lần nữa, lần này cô không dùng sức mà chỉ gằn một chữ bên tai cô ta như ác ma: “Nói.”

Sắc mặt Cố Bách Nguyệt tái nhợt, run rẩy nói: “Tiểu Liên, Tiểu Liên ở nước ngoài có thai rồi.”

Cố Ngẫu: “…”

Cố Bách Nguyệt: “Con bé không chịu bỏ đứa nhỏ, thế là bác cả muốn, muốn đưa tôi tới đây, làm mối cho tôi và cậu Giản.”

Cố Ngẫu: “…Là suy nghĩ của Cố Thành Thu, hay là do cô đề nghị?”

Cố Bách Nguyệt khẽ run lên, không lên tiếng.

Cố Ngẫu đỡ trán, bị chọc cười: “Các người thật là, lại khiến tôi có nhận thức mới về từ “ngu xuẩn” đấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio