Giản Đắc Dật mặc đồng phục học sinh nhưng lại không hề có dáng vẻ của học sinh cười giễu một tiếng, cảm thấy “Cố Liên” này đúng là vẫn ngu ngốc giống trước đây, chuẩn bị chờ chủ nhiệm lớp nghi ngờ thân phận của cô thì cậu sẽ mở miệng đâm thủng lời nói dối của cô.
Nhưng Giản Đắc Dật lại không ngờ rằng chủ nhiệm lớp chỉ hoang mang trong chốc lát, sau đó quay đầu, dùng ánh mắt vô cùng phong phú hàm súc nhìn cậu một cái, ánh mắt kia mang theo sự bừng tỉnh, sự đồng tình, và cả một chút sự trách cứ…
Giản Đắc Dật bị nhìn với ánh mắt phức tạp mà kỳ quái ấy thì cũng trở nên mờ mịt, tiếp theo, cậu nghe thấy chủ nhiệm lớp nói với “Cố Liên”: “Xin chào, cô là chủ nhiệm lớp của Giản Đắc Dật, cô họ Lưu.”
Cố Ngẫu: “Chào cô Lưu.”
Không chờ cô Lưu và Cố Ngẫu bắt đầu nói chuyện, Giản Đắc Dật bỗng nhiên đứng dậy, dù chỉ là một thiếu niên nhưng cậu lại cao hơn Cố Ngẫu nhiều, cậu nói với cô Lưu: “Chị ta không phải là chị gái của em.”
Cô Lưu vừa mới bổ não Giản Đắc Dật nổi loạn như vậy là vì gia đình, chị gái em trai có họ khác nhau là vì hai người là gia đình ghép, cũng có thể là sau khi bố mẹ ly hôn, chị em hai người sửa họ theo họ bố mẹ, bây giờ thấy Giản Đắc Dật xù lông như vậy, cô giáo lại bổ não kịch bản chị gái trưởng thành bao dung và em trai nổi loạn.
Là một người lái đò, cô giáo cũng biết bây giờ không thể tiếp tục chọc tức đứa nhỏ nổi loạn, thế là cô giáo trực tiếp bỏ qua đề tài chị em này, quát Giản Đắc Dật: “Em ngồi xuống trước đã!”
Cố Ngẫu cũng cười: “Ngồi xuống trước đi.”
Giản Đắc Dật sắp tức chết rồi, thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng những chuyện sẽ xảy ra sắp tới.
Đơn giản là Cố Liên sẽ không thèm hỏi ngọn ngành câu chuyện mà lập tức xin lỗi thay cậu.
Bởi vì lần đầu tiên Cố Liên gặp cậu, cô ta cũng thay mặt cậu xin lỗi người khác như thế, nếu không phải anh trai cậu xuất hiện điều tra mọi chuyện thì cậu sẽ phải gánh tiếng oan đó cả đời!
Nói thật, cậu không hề ngại bị hiểu lầm, vậy nên cho dù trợ lý Dịch ba phải, qua loa có lệ cho qua chuyện thì cậu cũng không ngại.
Nhưng cậu không hi vọng Cố Liên sẽ cúi đầu nhận sai, nhận hết mọi lỗi lầm về phía mình!
Giản Đắc Dật không nghe lời cô Lưu, chuẩn bị phủi tay chạy lấy người thì lại bị cô Lưu và bố mẹ học sinh bị đánh ngăn lại.
Anh Ngô kia còn lớn tiếng nói: “Mày muốn đi đâu? Tao nói cho mày biết! Hôm nay mày đừng nghĩ tới chuyện đi khỏi đây! Đừng tưởng rằng mày đánh người là có thể muốn đi đâu thì đi! Học sinh có vấn đề như mày phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc!”
“Trừng phạt?” Giản Đắc Dật nở nụ cười châm chọc nhìn học sinh bị đánh kia.
Học sinh trên mặt có vết thương co rúm lại, mẹ học sinh kia là bà Ngô cũng không có thời gian an ủi con mà cùng lên án Giản Đắc Dật với chồng mình: “Mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì?? Có phải mày muốn đánh lên mặt con trai tao nữa hay không? Tao nói cho mày biết, mày làm thế là cố ý đả thương người khác, nếu trường học không đuổi học mày thì bọn tao sẽ không bỏ qua đâu!!!”
Tình hình bỗng chốc trở nên hỗn loạn, Cố Ngẫu và cô Lưu giữ bên này cản bên kia, cuối cùng vẫn là Triệu Lỗi đang chờ ngoài cửa vào mới tách hai bên ra được, sau đó nhấn Giản Đắc Dật ngồi xuống.
Cô Lưu vừa trấn an phụ huynh học sinh kia vừa tỏ vẻ hi vọng gia đình bọn họ có thể cho Giản Đắc Dật một cơ hội, phía trường học sẽ phạt Giản Đắc Dật đọc bản kiểm điểm trong buổi chào cờ vào thứ Hai, cũng sẽ mở hội đồng xử phạt.
Cô Lưu làm chủ nhiệm lớp nhiều năm, rất biết cách ứng phó với phụ huynh học sinh, mắt thấy phụ huynh học sinh kia sắp lui một bước thì Giản Đắc Dật lại nói: “Không có chuyện đó đâu.”
Mọi người nhìn về phía cậu, cậu cũng không sợ, kiêu ngạo vắt chéo chân, ngồi như đại gia: “Em không viết bản kiểm điểm, cũng sẽ không đọc bản kiểm điểm trong lúc chào cờ như tên ngốc đâu.”
Dáng vẻ này lại tiếp tục chọc giận anh Ngô mà cô Lưu vất vả lắm mới trấn an được.
Đầu óc Cố Ngẫu nhâm nhẩm đau, bỗng nhiên có hơi hối hận, cảm thấy mình không nên tới đây, chuyện gì thế này không biết.
Lúc này cô Lưu nói gì cũng không có tác dụng, anh Ngô đập bàn tỏ vẻ chuyện này không còn gì để nói, còn tức giận chửi mắng trường học và Giản Đắc Dật.
Vừa rồi Cố Ngẫu không chen lời được, bây giờ lại càng không thể cắt ngang lời đối phương, nhưng Triệu Lỗi lại có thể dọa người ta, tuy nhiên bây giờ mọi chuyện còn chưa ra ngô ra khoai, nếu như là Giản Đắc Dật đuối lý, bọn họ còn dùng vũ lực dọa người thì hiển nhiên không tốt cho lắm.
Cố Ngẫu nhìn xung quanh, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống nghe anh Ngô mắng.
Rất nhiều lần anh Ngô đã ngừng mắng nhưng cô Lưu lại đi khuyên, thế là anh Ngô lại bắt đầu đợt mắng thứ hai, Cố Ngẫu chỉ có thể giữ chặt cô Lưu, khó khăn lắm mới đợi tới lúc anh Ngô dừng lại, văn phòng lập tức rơi vào sự im ắng quỷ dị.
Dù sao cả văn phòng đã sớm im lặng vì anh Ngô mắng to, bây giờ anh Ngô cũng dừng lại, đương nhiên là không còn bất kỳ âm thanh gì nữa.
Cố Ngẫu giữ chặt cô Lưu đang định lên tiếng, hỏi một câu: “Ai trong số các người có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?”
Văn phòng vô cùng yên tĩnh, giọng nói của Cố Ngẫu vô cùng rõ ràng, mọi người nhìn về phía Cố Ngẫu, Cố Ngẫu nhìn về phía cô Lưu.
Bây giờ cô Lưu mới nhớ ra Cố Ngẫu không biết gì cả, đang định giải thích thì anh Ngô lại chêm thêm một câu: “Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì! Em trai cô đều phải quỳ xuống xin lỗi con trai tôi!”
Cô Lưu: “Không không không, chuyện này đã qua rồi, kết thúc thôi.”
Ánh mắt của Cố Ngẫu trở nên lạnh lẽo: “Con trai ông phải quỳ xuống xin lỗi em trai tôi.”
Anh Ngô: “Cô nói cái gì? Cô bị điên à? Bây giờ là em trai cô đánh con trai tôi!”
“Khi nào? Ở đâu? Nguyên nhân là gì? Có những ai chứng kiến? Video camera giám sát đâu, lấy ra đây!” Cơn tức sau khi gặp Cố Thành Thu khó khăn lắm mới nhịn xuống được của Cố Ngẫu từ từ bị khơi dậy: “Còn nữa, bảo con trai ông lên tiếng đi! Nói cho rõ ràng rốt cuộc có phải là Giản Đắc Dật đánh cậu ta hay không? Vì sao lại đánh cậu ta? Chưa biết gì cả mà vừa tới đã bắt đứa trẻ nhà tôi quỳ xuống xin lỗi con trai ông, xin lỗi đi, đầu óc ông mới có vấn đề ấy! Nói cho rõ ràng! Nếu không nói rõ ràng thì hôm nay tôi sẽ không để chuyện này yên đâu!”
Cố Ngẫu vỗ một cái lên bàn, vô cùng hung hãn.
Cãi nhau là vậy, không phải là gió đông áp gió tây thì là gió tây áp gió đông, một khi không áp được thì không phải nhận thua thì cũng là động thủ.
Giản Đắc Dật cũng bị dọa sợ, cậu không thể ngờ rằng “Cố Liên” sẽ cãi nhau với người ta vì mình.
Đang lúc sững sờ, Triệu Lỗi cao to không có cảm giác tồn tại gì đứng bên cạnh đi qua bắt lấy cánh tay vừa giơ lên của anh Ngô.
Anh Ngô vừa rồi quá kích động, không chú ý tới Triệu Lỗi cùng vào can ngăn với mọi người, bây giờ đơn độc đối diện với một người đàn ông cao to như vậy, anh ta không khỏi hơi chùn bước, nhưng vẫn mạnh miệng: “Mày muốn làm gì?”
Cô Lưu sứt đầu mẻ trán, đúng lúc chuông tan học vang lên, các giáo viên khác lục tục trở lại văn phòng cũng tới đây giúp đỡ kéo hai bên ra.
Vừa rồi Cố Ngẫu cũng chỉ nhất thời nổi nóng, cũng không có bất cứ căn cứ nào để tin tưởng Giản Đắc Dật vô duyên vô cớ bắt nạt bạn học, cũng biết nếu đối phương đưa ra video camera giám sát thì cô rất có thể bị vả mặt, nhưng đã đổ thêm dầu vào lửa đến mức này, cô cũng mặc kệ hậu quả, cô nói với cô Lưu rằng mình nhất định phải nhìn thấy nhân chứng hoặc vật chứng, biết được chuyện gì đã xảy ra, nếu không đừng ai nghĩ tới chuyện bắt Giản Đắc Dật nhận lỗi.
Cô Lưu cũng không ngờ một cô gái nhìn có vẻ ôn hòa như Cố Ngẫu khi nổi đóa lên lại có thể cứng rắn như vậy, vô lý như vậy, thế là đành phải nhỏ giọng thuật lại mọi chuyện cho cô nghe.
Chuyện này xảy ra trong giờ thể dục giữa giờ buổi sáng, khi tập thể dục xong quay về phòng học, học sinh lớp bọn họ đứng ở cầu thang bỗng loạn cả lên, đợi tới khi giáo viên tới nơi thì nhìn thấy bạn học Ngô bị thương và Giản Đắc Dật đứng bên cạnh bạn học Ngô.
Có học sinh nói là Giản Đắc Dật ngứa mắt bạn bè nên mới ra tay đánh người, Giản Đắc Dật cũng không giải thích gì cả nên mọi người cũng không thắc mắc về nguyên nhân câu chuyện.
“Ở cầu thang hẳn là có camera giám sát nhỉ?”
Cô Lưu có hơi ngượng ngùng: “Đoạn băng ghi lại lúc xảy ra ẩu đả bị hỏng mất rồi”
Trùng hợp như vậy? Cố Ngẫu nhướng mày.
“Có thể đưa chúng tôi tới phòng điều khiển được không?” Triệu Lỗi đứng bên cạnh bỗng lên tiếng.
Cố Ngẫu nhìn về phía Triệu Lỗi, Triệu Lỗi giải thích qua với Cố Ngẫu: Lần này Giản Hoài Hiên phái hai người đi cùng với Cố Ngẫu, một người là Triệu Lỗi, còn một người khác là tên Cao Gầy am hiểu về kỹ thuật công nghệ, cho dù không thể khôi phục lại đoạn băng ghi hình nhưng người nọ vẫn có thể nhìn ra rốt cuộc camera ghi hình trùng hợp bị hỏng hay là có người cố ý xóa đi.
Cố Ngẫu nghe vậy thì nhìn về phía cô Lưu: “Phòng điều khiển ở đâu?”
Vốn dĩ cô Lưu cho rằng trang phục và khí chất của Triệu Lỗi giống vệ sĩ, nhưng vì từ trước tới nay chưa từng thấy phụ huynh đưa vệ sĩ tới trường nên cô giáo cũng chỉ nghĩ là người nhà Giản Đắc Dật ăn mặc nghiêm túc, vừa rồi lúc Triệu Lỗi mặc kệ Cố Ngẫu nổi đóa, cô giáo còn cảm thấy người này sợ chỉ là cọc gỗ, bây giờ mới hiểu người ta được thuê tới, nếu thật sự muốn tham gia thì có lẽ bây giờ văn phòng đã đánh nhau rồi.
Cô Lưu nghĩ mà sợ, hơn nữa cũng cảm thấy mới lạ, dù sao thì trong suy nghĩ của cô ấy, có vệ sĩ đi theo bên cạnh là cảnh chỉ xuất hiện trên TV.
Cố Ngẫu thấy cô Lưu có hơi thất thần thì lại gọi một tiếng: “Cô Lưu?”
Cô Lưu: “Hả? À, phòng điều khiển ở tầng một, bên trái cửa cầu thang có một căn phòng, đó chính là phòng điều khiển.”
Triệu Lỗi gọi điện thoại cho Cao Gầy đang ở trên xe, bảo anh ta đi tới phòng điều khiển.
Cô Lưu: “Cái đó… Bảo vệ phòng điều khiển chưa chắc đã để người lạ đi vào, để tôi liên lạc với tổng phụ trách của chúng tôi.”
“Làm phiền cô rồi.” Nói rồi, nhân lúc cô Lưu đi gọi điện thoại, Cố Ngẫu đi đến trước mặt Giản Đắc Dật, hỏi cậu: “Rốt cuộc vì sao em lại đánh người?”
Giản Đắc Dật vẫn còn đang khiếp sợ trước hành động vừa rồi của Cố Ngẫu, bây giờ nghe cô hỏi, cậu cũng không còn lạnh lùng như hồi nãy nữa, cậu trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn không quá tình nguyện trả lời một câu: “Đánh cũng đánh rồi, hỏi lý do cũng có ý nghĩa gì đâu?”
Cố Ngẫu: “Vậy em xin lỗi người ta đi?”
Giản Đắc Dật: “Không có chuyện đó đâu, tôi không sai.”
Cố Ngẫu đau đầu nhức óc: “Vậy nói lý do vì sao em không sai đi.”
Giản Đắc Dật lập tức ngậm miệng không chịu nói, cứng đầu y hệt con lừa.
Bây giờ Cố Ngẫu cũng không còn đường lui, chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước.
Cô Lưu liên lạc với tổng phụ trách xong, mấy người bọn họ nhanh chóng đi xuống phòng điều khiển.
Trùng hợp là thời điểm tan học, có không ít học sinh ùa ra khỏi phòng học, đều tò mò không biết đám người bọn họ định làm gì.
Vì thế đợi tới khi bọn họ đi xuống tầng một, sau lưng đã có một cái đuôi dài, đều là học sinh đi theo xem trò vui, có đuổi cũng không đi.
Phòng điều khiển không lớn, Cố Ngẫu không chen vào mà chỉ bảo Triệu Lỗi đi vào, còn cô đứng ngoài chờ cùng Giản Đắc Dật.
Đúng lúc này, một nữ sinh lặng lẽ đi tới nhỏ giọng nói với Giản Đắc Dật: “Để mình đi nói chuyện với cô giáo.”
Cố Ngẫu còn chưa kịp tò mò thì nghe thấy Giản Đắc Dật tặng cho nữ sinh một chữ: “Biến.”
Nữ sinh vô cùng tủi thân, nhưng lại đứng im không chịu đi.
Cố Ngẫu: “…” Tên nhóc thiếu đòn này thật sự là em trai của Giản Hoài Hiên à?
Cố Ngẫu đi qua chào hỏi với nữ sinh: “Chào em.”
Cô vừa chào hỏi xong, Giản Đắc Dật lập tức kéo nữ sinh ra sau lưng mình, cau mày nói: “Chị tránh xa cậu ấy một chút.”
Cố Ngẫu: “…” Chậc.
Hết giờ nghỉ trưa, khi bọn học sinh đều chạy như bay về phòng học, phòng điều khiển truyền đến tin tức tốt…
Đoạn băng ghi hình bị hỏng kia đã sửa được rồi.