Thất hoàng tử tới phủ Cẩm Vương, Tạ Phi Ngang lại đang ở đây. Khi hắn tiến vào, hai người đang vây quanh bếp lò ngày càng nóng lên nướng khoai lang, vô cùng vui vẻ!
"Thất ca nhi!" Lục hoàng tử lại là một thân hồng phối xanh, trán đầy mồ hôi, mặt đỏ rần giống như hồi quang phản chiếu: "Mau lại đây, ta nướng rất nhiều, đệ tới vừa lúc, có lộc ăn, không cần nướng liền có ăn rồi!"
"Thất gia, mau tới đây ngồi." Tạ Phi Ngang cười nói: "Ta phân phó phòng bếp, bữa tối không cần nấu cơm, ăn với khoai lang là được. Đêm nay chúng ta không no căng bụng không cho ngủ!"
Thất hoàng tử giống như không nghe được, yên lặng quay đầu đi, bất động thanh sắc phân phó Tịch Thiện đi phòng bếp, sai phòng bếp chuẩn bị cơm.
Hôm nay hắn là đến cầu Hỉ Thước này gặp gỡ nội thê đã một tháng không thấy, mà không phải đem người xông nghẹt chết liền xong.
Nói đùa à, người ngay cả quần áo cũng thay đổi không dưới ba bộ, thế nhưng ăn khoai lang nướng? Cầu Hỉ Thước gặp gỡ... Nghe đánh rắm sao?!
Hai thiếu niên chưa thành thân tự nhiên không biết nội tâm "Thanh cao" của Thất hoàng tử, tự mình nướng khoai lang nghe mùi hương, còn có thể thường thường ngâm hai câu thơ cũ.
Ăn cơm xong, sắc trời đã hơi tối.
Thất hoàng tử tắm gội thay quần áo, vấn tóc một lần nữa, ngồi xe ngựa, ra khỏi phủ Cẩm Vương.
Quý phủ an tĩnh, khắp nơi không một người giám thị. Tịch Thiện tự mình thăm dò, chạy về lại xe ngựa, mới giá xe tới dưới tường Tây Quý phủ, tạo ám hiệu cho phía trong tường.
Khi Ngọc Hành đạp bước vào sân, Quý Vân Lưu đã chờ bên trong. Thấy dáng vẻ anh tuấn lả tả như bông bay của hắn lọt vào, vẻ mặt hoa si mà cười.
Ngọc Thất đi qua kéo tay nàng, theo nàng cùng cười rộ lên: "Cười cái gì? Vui vẻ như vậy, không bằng cũng kể cho ta cùng nghe."
"Bởi vì thấy Thất gia ngài." Quý Vân Lưu ăn ngay nói thật: "Ta nhớ ngài."
Lời âu yếm hồi lâu không nghe giống như dòng suối ngọt, ùa vào trong lòng suýt nữa liền phải cạn khô của Ngọc Hành. Sau khi từng chút từng chút thấm ướt, lòng hắn kích động ngay cả ánh mắt cũng trở nên giống vậy: "Ta cũng nhớ nàng, mỗi ngày đều nhớ."
Tương tư thật lâu, từng chút vào lòng.
Trăng tròn treo trên không trung, ánh trăng trút xuống rải ra bóng sáng bạc đầy đất.
Quý Vân Lưu cong mắt lên, cười đến mức càng làm người thêm cảnh đẹp ý vui.
Ngọc Hành xem ở trong mắt, chỉ cảm thấy ánh trăng tuyệt đẹp trên bầu trời kia cũng không so qua hai tròng mắt cong cong nảy sinh sắc xuân của Quý Lục.
Hắn vươn một tay khác, đỡ lên sườn eo nàng, đầu cúi xuống thăm dò, nhẹ giọng nói: "Vân Lưu, ta muốn hôn nàng."
Còn chưa đợi người trả lời, môi như lửa đã cúi xuống, môi răng sinh hương, ngọt đến thân thể hai người đều nóng lên.
............
Tịch Thiện ngồi trên xe ngựa, từ quẹo trái đến phải, từ quẹo phải đến trái, còn chưa kịp quẹo phải, chỉ cảm thấy sau cổ tê rần. Hắn rên lên một tiếng, mất đi tri giác.
Ninh Mộ Hoạ đứng cạnh xe ngựa, nhìn "Thích khách" đánh xe chờ ở nơi này, ngẩng đầu nhìn bên trong tường. Nếu hắn nhớ không lầm, nơi này hình như là Yêu Nguyệt Viện, ở đúng là lục nương tử Quý phủ.
Nghĩ đến đây Ninh thế tử không hề do dự, trực tiếp đạp tường nhảy lên, ngay lập tức lên tới đầu tường. Dưới ánh trăng sáng ngời chiếu khắp Cửu Châu, Ninh Mộ Hoạ một cái thả người liền tiến vào trong viện.
Ngày xưa Trung Quốc chia làm chín khu vực hành chính, gọi là "cửu châu" 九州. Sau mượn gọi thay Trung Quốc.
(Nguồn: hvdic.thivien.net)
"Ai?!" Phía dưới, Thất hoàng tử tai mắt nhanh nhạy, nghe được động tĩnh, đồng dạng nhanh nhẹn mãnh liệt nắm ngọc bội từ trước đến nay treo bên hông ném qua!
Một chiêu, Ninh thế tử tránh đi vị trí yếu hại mà ngọc bội ném tới, duỗi tay tiếp được ngọc bội nhanh chóng bay tới như sao băng kia.
Giọng nói này, có chút quen tai...
Chỉ một cái giương mắt, Ninh thế tử liền thấy... Thấy Thất hoàng tử vây quanh lục nương tử, hai người đứng ở trong viện, lục nương tử nhón chân... Đôi tay kia còn đặt trên cổ Thất hoàng tử!
Ôi trời ơi!
Cái này là... Đây là hình ảnh gì!
Thích khách đâu?
Ninh Mộ Hoạ giờ phút này chỉ cảm thấy không trung có sấm sét thật mạnh, trực tiếp từ đỉnh đầu hắn đánh xuống, đem hắn bổ nứt thành mấy mảnh, bổ ngốc.
Đêm đen nhánh ánh trăng trốn mất, trong hoa viên dưới ánh đèn lồng xuyên thấu, sáu mắt nhìn nhau.
Quý Lục: "..."
Ngọc Thất: "..."
Ninh Mộ Hoạ: "..."
Ninh thế tử kinh ngạc một lát, ngây người một lát, sửng sốt một lát, lập tức xoay người nhảy lên mặt tường, nhanh đến mức chỉ còn lại một bóng dáng: "Xin lỗi, ta đến tuần tra Quý phủ trước, nhìn thấy bên ngoài có xe ngựa, cho rằng có thích khách vào phủ... Quấy rầy." Câu phía sau "Các ngươi tiếp tục" kia hắn cuối cùng là không nhổ ra.
Ngọc Hành: "..."
Quý Vân Lưu: "..."
Cho nên, đây là ở trong nhà chính mình yêu đương bị bắt tại chỗ?
"Ninh thế tử chờ một lát!" Ngọc Hành tay mắt lanh lẹ, sau khi Ninh Mộ Hoạ vài bước nhảy lên mặt tường, trực tiếp ôm theo Quý Vân Lưu, từ một bên tường khác mang người đạp tường mà lên, gần như cùng thời khắc đó, đi theo Ninh Mộ Hoạ nhảy ra Quý phủ.
Quý Vân Lưu ôm cổ Thất hoàng tử, từ tường cao theo hắn nhảy xuống. Đứng trong ngõ nhỏ, nội tâm nàng thật tiều tuỵ: "Thất gia, ngài đây là xấu hổ nóng đầu, muốn mang ta ra khỏi phủ, cùng ta bỏ trốn, lưu lạc cùng trời cuối đất sao?"
Ngọc Thất thấp giọng cười, tay tiếp tục ôm nàng, rũ mắt hôn lên trán nàng: "Ta đây là sợ nàng đợi chút luẩn quẩn trong lòng, bực mình ta, vì thế mang theo nàng cùng tới nói rõ ràng với Ninh thế tử."
Phía trước hai người, Ninh Mộ Hoạ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Cho nên, "Chờ một lát" này là muốn cho chính mình xem... Hai người các ngươi là khộng biết liêm sỉ như thế nào?
Ninh Mộ Hoạ ôm quyền chắp tay, vươn tay đưa lên ngọc bội vừa mới tiếp được: "Thất điện hạ, chuyện hôm nay, tại hạ hoàn toàn chưa thấy được."
"Ninh thế tử xác định không nhìn thấy?"
"Tuyệt đối xác định."
"Vậy thì tốt." Ngọc Hành nhận lại ngọc bội, ngẩng đầu nhìn bóng đêm, giọng nói không nhanh không chậm mở miệng: "Ninh thế tử thật là tận trung với cương vị công tác, trễ như vậy còn tự mình tới tuần tra bốn phía Quý phủ, thấy bên ngoài có xe ngựa cho rằng có thích khách, thế nhưng cũng không đến cửa bẩm báo trước, sau mới dẫn người vào phủ kiểm tra, mà là trực tiếp trèo tường vào viện... Thật là có lòng tốt!"
Quý Vân Lưu đứng ở một bên, nghiêng đầu xem Thất hoàng tử. Ặc! Nam nhân nhà mình ăn giấm thế nhưng cũng độc đáo như vậy, đẹp trai như vậy!
Ninh Mộ Hoạ không thể không ngẩng đầu. Hắn giương mắt, nhìn bàn tay Thất hoàng tử tiếp tục đặt trên eo lục nương tử, giọng nói rất nhạt: "Quý phủ và Ninh Bá phủ chính là thân thích, Hoàng Thượng hạ chỉ cho vi thần bảo đảm an nguy Quý phủ. Vi thần thấy xe ngựa bên ngoài cho rằng có thích khách đột nhập vào phủ hành thích người thân của vi thần, quan tâm sẽ bị loạn, liền không suy xét nhiều hơn mà nhảy vào trong tường, tạo thành sai lầm lớn, mong Thất hoàng tử khoan dung độ lượng thứ tội."
Việc đêm nay, hai người đều không thể truyền ra.
Một người ban đêm trèo tường gặp vị hôn thê, một người biết rõ là hậu trạch của nữ tử còn tự tiện xông vào. Hai người đều bị đối phương bắt lấy nhược điểm, không thể xoay người.
Ngọc Hành đứng trong chốc lát, thu hồi ánh mắt nói: "Ngươi không cần xin ta thứ tội. Đêm nay ngươi và ta vẫn chưa gặp nhau, đâu ra lời nói ai có tội ai vô tội."
Nói xong, Ninh thế tử liền thấy Thất hoàng tử ôm lục nương tử lại lần nữa nhảy vào trong tường.
Hắn mở ra bàn tay tiếp được ngọc bội trước đó, nhìn một vệt đỏ lưu lại bên trên, ánh mắt hơi chớp động.
Thất hoàng tử, người hoàng gia năm nay còn chưa tròn mười sáu, thế nhưng có lực đạo cùng phản ứng như vậy. Đại Chiêu thích văn khinh võ, y vì sao lại coi trọng công phu của chính mình như thế? Người có lòng phòng bị như thế vì sao lại chỉ một lòng si mê với Quý lục nương tử? Rõ ràng, rõ ràng hôn sự này là do Nhị hoàng tử bất hoà với y thúc đẩy.