Lại là làm pháp mượn vận? Cũng sẽ giống như ngõ nhỏ Tây Từ lần trước, một nhà mấy mạng người toàn bộ mất mạng?
Ngọc Hành nhảy dựng trong lòng, lập tức liền đi tìm Nhị hoàng tử. Ánh mắt hắn tuần tra qua lại một lượt, tất cả mọi người ở chỗ này, chỉ riêng không nhìn thấy Ngọc Lâm.
Quả nhiên là hắn! Quả nhiên Ngọc Lâm lại một lần nữa không coi tính mạng người khác ra gì!
Thất hoàng tử kiềm chế tâm thần, vỗ vỗ tay Quý Lục, buông nàng ra. Rồi chính mình tiến lên vài bước, quỳ gối trong đám người ngã trái ngã phải: "Phụ hoàng, chuyện này có lẽ có hiểu lầm gì đó. Đại ca vẫn luôn nói là nhị ca hãm hại, không bằng mời nhị ca lại đây, mọi người cùng nhau giáp mặt nói rõ ràng chuyện này?"
"Thất ca nhi..." Thái Tử nhìn Ngọc Hành, hai mắt đẫm lệ mông lung. Người đời đều như thế, không nhớ rõ dệt hoa trên gấm, chỉ nhớ đưa than ngày tuyết.
Thất hoàng tử kẻ độc thủ bàng quan đứng sau màn vào giờ phút này quỳ xuống, ngược lại khiến Thái Tử ghi nhớ trong lòng, cảm kích: "Lần trước việc giấu ngân lượng ở Đông Cung, là ta oan uổng đệ. Hiện giờ nghĩ đến, nhất định là Ngọc Lâm vu oan giá hoạ ta. Trước kia là đại ca không tốt, bị người che giấu, về sau đại ca nhất định bồi thường đệ thật tốt..."
Ngọc Hành để ý chính là chuyện làm pháp mượn vận, cái quỳ này cũng vì khiến Hoàng Đế tìm kiếm Nhị hoàng tử. Hắn không kiên nhẫn lá mặt lá trái với Thái Tử: "Chuyện trước kia tất cả đều đã qua, đại ca biết không phải thần đệ vu oan giá hoạ là được. Chờ nhị ca tới, chúng ta lại hỏi rõ ràng chuyện này đi."
"Ừm, ừm, ừm, được, được!" Thái Tử gật đầu như si ngốc.
Hoàng Đế nghe vậy chuyển mắt vừa nhìn, thông suốt phát hiện. Như lời thất ca nhi, mỗi người đều ở đây, vì sao chỉ duy nhất thiếu Ngọc Lâm!
"Cảnh Vương đâu? Đi đâu rồi? Phát sinh chuyện lớn như vậy, người đâu?!" Hoàng Đế há miệng liền hỏi. Thấy thị vệ mang ghế bành tới, từ ghế đá chuyển qua ghế thái sư, rất có thế không hỏi rõ ràng không bỏ qua!
Toàn bộ quần thần một câu cũng không dám nhiều lời. Chuyện này, xác thật giống như lời Hoàng Đế là chuyện lớn. Có điều lại nói tiếp, đây cũng là chuyện nhà Hoàng Đế, đám người họ về tình về lý đều không nên hỏi đến. Chẳng qua hiện giờ chuyện nhà hoàng gia chính là việc nước. Hoàng Đế cho dù đau đầu phát sốt tất cả đều liên quan đến lê dân thiên hạ. Tính toán như vậy, đám người họ xác thật phải đứng ở chỗ này, chờ tra ra manh mối chân tướng.
Biết liền thảm, không muốn nghe lại khó, gió xuân yếu ớt thiên lôi từng hồi. Ai, thế nào chỉ một câu "Lên trời không cửa xuống đất không đường"!
Ninh thế tử từ phía sau Hoàng Đế đứng ra, chắp tay bẩm báo: "Bẩm Hoàng Thượng, mới vừa rồi có thị vệ nhìn thấy Cảnh Vương đi về phía núi giả phía Tây sông Khúc."
"Mỗi người đều đến đây, một mình hắn lại ở bên kia làm gì? Tức phụ hắn cũng ở chỗ này đây!" Hoàng Đế giải quyết dứt khoát: "Sai người mang hắn lại đây!"
Ninh Mộ Hoạ lĩnh mệnh lên tiếng, khi xoay người ra đình khẽ liếc một cái nhìn Thất hoàng tử đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất như cũ.
Người này ngày hôm trước dùng danh nghĩa chính mình dưới tình thế cấp bách trèo tường vào Quý phủ uy hiếp, mượn chỗ tốt từ việc hắn quản lý trị an trong tiệc Hạnh Hoa, xếp vào người ở mấy nơi trên tiệc Hạnh Hoa hôm nay, nói muốn trình diễn vở tuồng tuyệt đối không liên luỵ chính mình.
Vốn tưởng rằng chỉ là vì chúc thọ Hoàng Hậu nương nương... Lại là diễn ra tiết mục "Huynh đệ giết nhau" vừa rồi.
Hoá ra, Thất hoàng tử có ý với vị trí tối cao kia. Dã tâm bừng bừng như thế, không hề cố kỵ triển lộ cho hắn xem, không sợ hắn giũ toàn bộ kế hoạch của y ra trước mặt Hoàng Đế?
Nếu chính mình không giúp y, y lại nên như thế nào? Đối với chính mình, là giết là vứt bỏ hay là buông tha?
Ninh Mộ Hoạ rũ hàng mi xuống, một chân bước ra ngoài đình. Hắn vừa xuống bậc thang, trên bầu trời "Rầm", mưa to đầy trời tưới xuống.
Mưa lớn điên cuồng đánh vào trên mặt đất, hoa cỏ và đỉnh đầu, hoa nát đuốc diệt.
Quần thần đứng ngoài đình sôi nổi che đầu, rụt cổ:
"Ôi da, trời làm sao mưa rồi..."
"Mới vừa rồi trăng còn tròn như vậy..."
"Thời tiết thật kỳ quái!"
Tuy nói như vậy, mọi người theo bản năng lại nhìn Thái Tử và Cảnh Vương phi đang quỳ trên mặt đất trong đình. Hay là hai người làm chuyện quá khác người, ngay cả Thiên Đạo cũng cảm thấy thiên lý khó dung?
Mưa to giàn giụa này trong đêm mùa xuân, trăng tròn treo trên không trung, vô cùng quỷ dị lại khủng bố mười phần, tựa như ám chỉ đêm nay đã định sẵn sẽ không yên tĩnh.
Quý Vân Lưu chuyển mắt nhìn chân trời nơi xa...
Sắp giờ Tuất rồi. Hôm nay Ngũ Hành thuộc Hoả, giờ Tuất Ngũ Hành cũng là Hoả, hai Hoả chồng lên, chính là Viêm. Hoả khắc Kim, giờ Tuất đúng là giờ lành mượn vận, là giờ trở ngại với vận số người sinh ra giờ Dậu thuộc mạng Tuất. Người này ngoài cứng trong mềm, ngoài dương trong âm, sinh vào hôm nay.
Hai chữ hoả - 火 chồng lên thành chữ Viêm - 炎, nghĩa là bốc cháy, nóng rực.
Nữ tử vốn là người mềm mại, làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ. Làm mẹ tất sẽ cứng cỏi, người này chính là người sinh vào hôm nay và đã làm mẹ!
Nàng lại quay về phía chỗ Ninh thế tử bên kia, thấp giọng nói với Tịch Thiện một bên: "Tịch Thiện, ngươi không phải mang ô thay Thất hoàng tử sao, che ô cho Ninh thế tử một chút đi?"
Canh giờ này đã không thể lại trì hoãn tiếp!
Tịch Thiện theo ánh mắt lục nương tử nhìn về phía Ninh thế tử đang muốn dầm mưa chạy ra, bỗng nhiên nghĩ đến lời Ninh Thạch, lục nương tử hiểu thuật Đạo pháp! Hắn không dám chậm trễ, cầm lấy dù giấy, la lên một tiếng theo sau: "Ninh thế tử, tiểu nhân vừa lúc mang theo dù, tiểu nhân đưa ngài đến núi giả phía Tây sông Khúc bên kia!"
Nói, sau khi hướng về mọi người khom lưng hành lễ, Tịch Thiện cũng chạy ra ngoài đình.
Mưa to tầm tã làm đèn cung đình xung quanh đều tắt, bốn phía lâm vào một mảnh tối tăm. Bờ sông duỗi tay không thấy năm ngón, tiếng sấm sét ầm ầm hoà với tiếng mưa rơi ào ào, làm mọi người trong lòng đều sinh ra một tia hoảng sợ!
Nơi duy nhất còn đèn cung đình, đó là trong đình Sương Mù nơi có Hoàng Đế. Mọi người đứng dưới mưa to không khỏi theo bản năng, sôi nổi vây quanh đình, dựa sát về phía trung tâm. Nhưng đình Sương Mù dù là thắng cảnh thưởng ngoạn bờ sông nổi danh, cũng không có khả năng chứa đựng nhiều quần thần như vậy.
Hoàng Hậu đứng trong đình, trầm ổn phân phó hạ nhân ra đình chuẩn bị. Thị vệ dưới sự phân phó của Hoàng Hậu, nối tiếp chạy ra ngoài đình, dầm mưa mà đi. Đang ở giờ phút này, đột nhiên một trận gió mạnh quét tới, tất cả đèn lồng trong đình giống như bên ngoài, bỗng nhiên toàn bộ bị dập tắt!
"Á!" "Ối!" Không ít thần tử nhát gan chút tức khắc phát ra một tiếng kêu to. Giữa khoảnh khắc, tựa như toàn bộ thế giới đều lâm vào trong bóng tối, bên tai tiếng mưa to "Rào rào" che giấu hết thảy.
Ngọc Hành ở một khắc đèn lồng tắt đi kia, lập tức đứng lên, theo tiếng dòng người xôn xao, theo ký ức trong đầu, cực kỳ nhanh chóng tới vị trí của Quý Vân Lưu, bắt được tay nàng: "Vân Lưu..."
Trong lòng hắn có dự cảm, hành động khiến đèn lồng trong đình tắt đi chính là do Quý Vân Lưu làm.
Quý Vân Lưu đưa tay nắm lấy tay Ngọc Hành, trực tiếp kéo hắn về phía chính mình, để hắn chắn trước chính mình, thì thầm nói: "Thất gia, không thể lại trì hoãn. Người bị mượn vận hẳn là một trong số những người nơi này của chúng ta. Ấn theo canh giờ mà Đạo sĩ kia dựng đàn, đúng là Hoàng Hậu nương nương!"
Lòng Ngọc Hành đột nhiên co lại, tay được Quý Lục nắm cũng run rẩy: "Nương ta..."
Phù bình an do Tần vũ nhân thỉnh cho mẫu hậu hắn mang trên người không còn?
"Thất gia, ta cần mượn mây tía trên người ngài dùng một chút. Ngài không cần kháng cự ta..." Quý Vân Lưu không vội nói tiếp, buông tay Ngọc Thất ra, rồi nàng dựng thẳng ngón tay bắt đầu trực tiếp dùng ngón tay vẽ đạo phù trên lưng hắn!