Lời nói trắng ra như vậy vừa vang lên, khiến sắc mặt Trần thị bên cạnh cũng cương lại!
"Mẫu thân ngươi trên trời có linh, biết được ngươi bất hiếu như vậy, muội ấy nhất định chết không nhắm mắt..." Thẩm đại nhân càng nói càng kích động, cúi người về trước, ôm bụng. Bỗng nhiên, ông ta giống như không thở nổi, trực tiếp đổ nhào về trước.
"Lão gia!"
"Phụ thân!"
Tiếng kêu sợ hãi hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Nha hoàn bà tử nhanh chóng từ ngoài cửa tiến vào. Giọng nói của Thẩm phu nhân cũng không xong: "Nhanh, nhanh đỡ lão gia xuống, đi mời thái y tới. Mời Trương thái y hôm qua đã tới..."
Mọi người ba chân bốn cẳng tính toán nâng người đi, Quý Vân Lưu giơ tay, lên tiếng nói: "Chờ một chút!"
Người trong sảnh đều nhìn lại về phía nàng.
Trần thị cũng bị một cú đổ nhào đột nhiên này của Thẩm đại nhân doạ cho hoảng sợ, rồi nghe Quý Vân Lưu vừa kêu như vậy, tức khắc lôi kéo góc áo nàng, ý bảo nàng ấy đừng xằng bậy.
Sau đó, mọi người lại thấy Thẩm đại nhân bò dậy từ trên mặt đất, ngồi dưới đất ấn bụng, trong miệng trào ra một ngụm rồi một ngụm máu tươi.
Thẩm phu nhân cũng bị doạ vỡ gan, quỳ nhào qua: "Lão gia, lão gia, ngài rốt cuộc làm sao vậy?"
"Nhanh đỡ phụ thân ta vào trong phòng..." Thẩm tam nương tử dậm chân kêu bà tử một bên.
Quý Vân Lưu vỗ vỗ Trần thị, trấn an nàng ấy. Rồi nàng ngồi xổm xuống, nhìn máu tươi trào ra từ trong miệng Thẩm Mạc Uy, duỗi đầu ngón tay chấm một chút máu tươi trên mặt đất: "Cữu cữu, trước khi ngài từ Tứ Xuyên trở về, đã có chứng bệnh này sao?"
Người một phòng đều bị hành động như vậy của nàng hù doạ. Mọi người trong phòng không ai dám chạm vào máu của Thẩm đại nhân trên mặt đất, hành động như vậy bình thường chỉ có đại phu mới có thể làm.
"Không có, không có... Thời điểm cữu cữu con ở Tứ Xuyên không hề có chứng bệnh này. Từ một tháng trước rời Thục Xuyên, tới Tô Châu ngồi thuyền về kinh, mới có chứng hộc máu này." Thẩm phu nhân đã nóng vội đến luống cuống. Khi đó, bọn họ một đường từ Tứ Xuyên ra đi còn tốt đẹp, nhưng đột nhiên có một ngày, lúc ăn cơm, tướng công nàng liền hộc ra một mồm máu to, mà khi đó trong máu còn có thứ gì giống như trứng côn trùng màu trắng!
Bọn họ một đường tìm thầy trị bệnh, một đường đại phu một người rồi một người khám, nhưng không ai khám ra cái gì. Lần này tới kinh thành, cho rằng ngự y sẽ có biện pháp. Hôm qua mời Trương ngự y đến đây, lại như cũ chỉ viết mấy phương thuốc bồi bổ khí huyết. Bởi vậy, khi thấy hành động hôm nay của Quý Vân Lưu, làm Thẩm phu nhân không cửa xin giúp đỡ liền toàn bộ trút ra.
Quý Vân Lưu lại cẩn thận cảm nhận một chút độ đặc dính của máu, dùng một tay khác đè đè bụng Thẩm Mạc Uy. Lần này Thẩm Mạc Uy thật ra không hộc máu, cảm giác bụng cũng không đau.
Mọi người nín thở tập trung tinh thần, hết thảy chờ đợi kết luận của nàng.
Quý Lục nói: "Trương ngự y có nói đây là chứng bệnh gì không?"
"Hắn đại khái nhìn không ra, nói ta ngoại trừ thể lực suy yếu một chút, không có gì khác thường. Hôm qua về cung tìm đọc y thư, đợi chút ước chừng liền tới rồi." Thẩm đại nhân toàn răng đều là máu, lời nói lại rõ ràng.
"Chứng này của cữu cữu sợ không phải bệnh..." Quý Vân Lưu ngẩng đầu, nhìn Thẩm Mạc Uy: "Đại khái là bị người hạ cổ thuật."
"Cái gì?"
"Cổ thuật?"
Thẩm phu nhân và Thẩm tam nương tử đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Trần thị cũng bị doạ tới mức không tỉnh táo. Nhưng nàng nhìn bộ dáng của Quý Vân Lưu, thấy nàng ấy vẻ mặt nghiêm trang, không hề có ý trêu đùa tìm vui, cũng mạnh mẽ nhịn xuống nghi ngờ ở đáy lòng. Nàng đứng một bên, nhẹ giọng mở miệng: "Lục tỷ nhi, trên người Thẩm đại nhân làm sao lại trúng cổ thuật?"
"Cổ thuật này bị hạ như thế nào, ta nhìn không ra. Chỉ là cổ trên người cữu cữu rất lợi hại, không thể kéo dài, cần sớm giải quyết mới được." Quý Vân Lưu lấy một lá đạo phù từ trong túi tiền ra, nói với Thẩm phu nhân: "Đi bưng một chén nước trong tới."
Bọn nha hoàn đứng yên không dám động.
"Nương..." Thẩm tam nương tử là người đầu tiên lên tiếng gọi Thẩm phu nhân một tiếng.
Thẩm phu nhân không phản ứng nàng ấy, chỉ xem Thẩm Mạc Uy. Nàng thấy Thẩm Mạc Uy gật đầu, mới vội vàng phân phó: "Đều đứng làm cái gì, nhanh đi bưng nước trong tới!"
Nước được bưng tới, Quý Vân Lưu kẹp đạo phù trên hai đầu ngón tay, lay động. Đạo phù kia ở trước mặt mọi người tựa như ảo thuật, bùng cháy lên.
Người ở đây chỉ thấy trong miệng nàng mặc niệm vài câu, đạo phù kia liền châm thành tro tàn. Tro tàn hoà vào trong bát nước, Quý Vân Lưu nói: "Cữu cữu uống nước bùa này vào đi. Chén này tuy không thể giải được cổ trên người cữu cữu, ngược lại cũng có thể áp chế cổ kia phát tác, sẽ không khiến cữu cữu tiếp tục đau khổ."
Thẩm Mạc Uy không do dự, bưng chén nước bùa kia lên, dường như không nhìn thấy một tầng tro đen bên trên, một hơi cạn sạch. Một chén nước đi xuống, giống như nước tiên, Thẩm đại nhân chỉ cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc đều đả thông, toàn thân sảng khoái rõ ràng.
Ông ta khoát tay, cho nha hoàn bà tử toàn bộ lui ra ngoài. Thẩm phu nhân liếc mắt nhìn ma ma bên cạnh chính mình, ma ma kia liền hiểu ý rời đi, đây là muốn bảo nha hoàn vừa rồi giữ mồm giữ miệng.
Trong phòng chỉ còn mấy vị chủ nhân, Thẩm Mạc Uy không hề im lặng, trực tiếp hỏi: "Vân Lưu, ngươi có biết được, cổ thuật trên người ta nên làm sao cởi bỏ sao?"
Nữ quyến Thẩm phủ cũng đều đưa mắt trông mong nhìn Quý Vân Lưu.
Thẩm đại nhân vừa qua năm bất hoặc, hiện giờ được Hoàng Đế chọn làm Chiêm sĩ tam phẩm, đúng là lúc tiền đồ không thể hạn lượng. Nếu bởi vì một cổ thuật không thể hiểu được khiến ông ta đi đời nhà ma, nữ tử một phòng ở trong kinh trời xa đất lạ nên làm thế nào cho phải?
Bất hoặc: Độ tuổi bốn mươi
"Này phải xem trên người cữu cữu trúng là loại cổ nào. Chủng loại cổ rườm rà, tìm kiếm rất phiền toái. Nếu cữu cữu biết được là ai hạ cổ, vậy liền dễ hơn chút." Đối với cổ, Quý Vân Lưu cũng chỉ hơi hiểu biết. Thế kỷ hai mươi mốt hiện đại, mọi người đều tin vào khoa học, cổ thuật loại đồ vật này càng ngày càng thưa thớt. Trong Huyền môn, những thứ này cũng coi như bàng môn tả đạo. Vùng Thục Xuyên luyện những thứ này cũng đều âm thầm tiến hành, sẽ không giống như thần côn xem phong thuỷ, còn có thể lên ti vi phổ cập tri thức phong thuỷ thường dùng cho nhân dân. Bởi vậy, người trong Huyền môn đều hiểu biết không sâu.
"Là kẻ trời đánh nào hạ cổ thuật lên lão gia nhà chúng ta!" Thẩm phu nhân lập tức dùng khăn che miệng, ô ô khóc thút thít.
Thẩm Mạc Uy nghiêng đầu trầm tư.
Quý Vân Lưu xem tướng mạo của ông ta. Giữa trán có ánh đỏ, trong mắt sáng ngời có thần, là tướng tiền đồ đang độ tốt nhất. Nhưng khoé mắt nở ra nếp nhăn đào hoa, trong nếp nhăn đào hoa lại có một vết sẹo nhỏ như móng tay đâm ra. Sẹo này đứt đúng chỗ, mạnh mẽ trở thành một đoá đào hoa lộn xộn của đường đào hoa này.
Qua tuổi bốn mươi hiện đường đào hoa, chính là nhà có hoa đẹp lại đi tìm bên ngoài, chỉ sợ tìm tới không phải đào hoa, mà là nghiệt nợ.
Quý Lục cẩn thận nhìn tướng mạo Thẩm phu nhân bên cạnh. Tuy nói không phải người quá đanh đá ghen tuông, thật cũng không phải người rộng lượng. Vậy cũng đúng, con người, luôn có lòng riêng, nữ nhân nào thật sự có thể thấy lão công nhà mình ở bên ngoài tìm nữ nhân, còn cho hắn tiền giúp hắn lót đường. Nữ nhân như vậy không phải có mục đích khác chính là đầu óc quá tải rồi!
"Cữu cữu, có thể mượn bước nói chuyện hay không?"
Ở trước mặt thê tử nữ nhi nhắc đến tiểu tam, loại tình huống này, chỉ cần nam nhân còn không muốn ly hôn, đại khái đều không muốn bóc ra. Vì Thẩm đại nhân sau này không ghi hận trong lòng, vì khiến ông ta tứ chi kiện toàn giúp Thất hoàng tử đoạt được ngôi vị Hoàng Đế, Quý Vân Lưu quyết định chừa cho Thẩm đại nhân chút mặt mũi.