Trời tối, đèn đã được thắp lên. Quý Vân Lưu ăn xong cơm chiều ôm bụng tản bộ trong vườn hoa nhỏ tại tiền viện.
Hiệu quả chưởng gia của đại phu nhân lộ rõ. Vườn hoa nhỏ đằng trước, ánh đèn sáng choang không nói, còn cho người trực tiếp dựng mái vòm tại Yêu Nguyệt Viện. Mái vòm vừa được dựng, ngày mùa hè ngay cả một con muỗi đều không bay vào được, giờ phút này, gió lạnh phơ phất, hương đêm sâu kín, vô cùng thích thú.
Lâm ma ma đỡ nàng, thấp giọng tính cho nàng nghe, mấy năm nay Hà thị cắt xén bạc tháng lại thêm những phân lệ đó cộng vào lợi tức nên là bao nhiêu bạc.
Hai người vừa đi, Quý Lục ở một bên ngẩng đầu nhìn trời.
Không trung tối tăm. Hôm nay trời không có sao, nhưng thật ra sao vẫn có ở đó như cũ, trực tiếp bị mây che khuất mà thôi.
Người bình thường nhìn không thấy, người xem tinh tượng lại có thể sử dụng vị trí mà xác định chúng.
Quý Vân Lưu nhìn sao Thiên Lang đã nhiều ngày đều giống như cũ không hề tối đi, chỉ là bị mây đen che khuất, mày hơi nhíu lại.
Nói như thế, bên người Thất hoàng tử vẫn là nguy cơ bốn phía.
Nàng vẫn có khả năng, một cái không cẩn thận liền thành quả phụ!
Dạo một vòng trong vườn hoa, khi Lâm ma ma đang nói đến những vật liệu may mặc mà Hoàng Hậu cho người đưa tới đó nên làm hai bộ y phục như thế nào, liền thấy cô nương nhà mình ngơ ngác đứng ở tường Tây, không đi nữa.
Quý Vân Lưu nhìn khí đen không ngừng nổi lên giữa không trung cách đó không xa, mày nhíu lại thật sâu.
Đây là, có người đang làm phép mượn vận! Còn dùng phương pháp bất chính như vậy!
Là ai dùng phương pháp ác nghiệt như vậy?! Không sợ nhận lấy cắn nuốt sao?
"Cô nương?" Lâm ma thấy Quý Lục không đi nữa, không khỏi dò hỏi một tiếng.
"Lâm ma ma," Quý Vân Lưu chỉ vào không trung phía trước nói: "Không biết ngoài bức tường này là người nào ở?"
Tường dựng xung quanh nội trạch rất cao, Lâm ma ma đúng thật là nhìn không thấy bên ngoài. Bà nhìn hướng chỉ của Quý Vân Lưu, cười nói: "Phía Tây tường này là ngõ nhỏ Tam Tĩnh. Ở tại ngõ nhỏ Tam Tĩnh tất cả đều là một ít quan gia nhà nghèo, toà nhà ước chừng chủ yếu cũng là nhị tiến tam tiến, chỗ của chúng ta đây là mua từ ngõ nhỏ Tam Tĩnh đấy."
Quý Vân Lưu hỏi lại: "Ra khỏi ngõ nhỏ Tam Tĩnh, đi về hướng Tây, lại là nơi nào?"
"Ra khỏi ngõ nhỏ Tam Tĩnh, náo nhiệt chút chính là đường lớn Tây Kinh, lại về hướng Tây sao... " Lâm ma ma cẩn thận ngẫm nghĩ: "Lại về hướng Tây không phải chính là nhà của những người nghèo túng đó sao."
Mặt Trời mọc ở hướng Đông, lặn ở hướng Tây.
Phía Đông này là nhà phú quý ở, càng về Tây càng suy kiệt, ở Đại Chiêu cũng có cách nói như vậy.
Ánh mắt Quý Vân Lưu giật giật, tâm thần khó có lúc không yên ổn.
Người nọ thế mà muốn vận số trên người người dân bần hàn!
Dân nghèo sở dĩ bần cùng, chính là vì thiếu hụt vận số. Vận số vốn dĩ đã mỏng manh lại bị mượn đi, không chừng nơi đó liền phải phát sinh tai nạn gì đó, làm cho còn thảm hơn cảnh cửa nát nhà tan!
Luồng khí đen kia bốc vọt lên cao. Quý Vân Lưu rũ đôi mắt xuống, trong lòng nàng mặc niệm "Vãng sinh chú" một lần.
Bên kia mượn vận, nàng cách nơi đó quá xa. Trừ phi nàng chắp cánh có thể bay, nếu không cũng không giúp được.
Nhìn khí đen càng ngày càng dày, Quý Vân Lưu lập tức không đi dạo nữa, xoay người về phòng. Nàng cho lui nha hoàn bà tử lại sai Hồng Xảo lấy chu sa và giấy vàng cho nàng.
Khi Hồng Xảo nghe cô nương nhà mình muốn hai loại đồ vật này, tuy rằng ngẩn người, cuối cùng cũng không hỏi lại điều gì, đáp ứng một tiếng liền đi xuống.
Trải qua chuyện trên núi Tử Hà đó, nàng đã học được mọi việc đều ngậm miệng trước!
Đại Chiêu mỗi người tin Đạo. Giấy vàng chu sa tự nhiên dễ tìm, còn có thể chia ra rất nhiều loại.
Hạ nhân đều đã biết chuyện Quý Lục nương tử trở về Quý phủ ngồi chung cỗ kiệu với lão phu nhân. Người có ánh mắt tự nhiên đều đưa đến giấy vàng và chu sa thượng đẳng.
Quý Vân Lưu nhận giấy, sau khi nói một câu "Đừng quấy rầy ta" liền trực tiếp khoá cửa phòng lại.
Đạo nhân biết loại phương pháp mượn vận này, nhất định không phải người nhà bình thường có thể mời đến. Để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn nên vẽ một lá phù cho tình nhân đang ở trong hoàng cung của nàng, đảm bảo bình an.
Quý Vân Lưu mặc niệm "Tịnh tâm chú", "Tịnh thân chú", "An thần chú" mấy lần, rồi mới cầm lấy bút dính chu sa, nàng vừa mặc niệm "Kim thân chú" vừa đặt bút vẽ phù.
Tuy nàng chỉ vẽ hai lá, nhưng cũng cảm thấy đạo pháp không đủ.
Phù bình an này tự nhiên không phải tùy tiện vẽ theo nét bút liền thành. Nó yêu cầu thêm vào niệm lực đạo pháp, yêu cầu cái gọi là "Một chút linh quang" khiến tiêu phí tâm thần.
Nếu là người mới vào Đạo môn, muốn vẽ đạo phù, còn cần tịnh thân tịnh tâm nhiều ngày, lúc này mới có thể bày bàn, dâng hương, thỉnh thần vẽ bùa.
Nàng lại niệm "Tịnh tâm chú" một lần. Lần này, nàng cởi xuống ngọc bội trên cổ, dùng ngón tay thi phép đem tia mây tía đã có từ lâu trên ngọc bội dẫn vào trên bút lông sói, mới niệm chú ngữ vẽ bùa lần nữa.
Ngọc bội được Ngọc Hành mang trên người trường kỳ, có hơi thở của hắn. Dùng nó để vẽ bùa cho hắn, có mây tía thêm vào, phù thư càng có tác dụng.
Lòng Quý Vân Lưu yên tĩnh như nước, hết sức chăm chú, tâm thần hợp nhất. Mười lăm phút sau, phù bình an xem như chân chính vẽ thành.
Một đạo phù này tốn hết toàn bộ đạo lực của nàng. Nhìn đường cong phía trên, nàng gấp gấp, gấp giấy vàng thành một hình trái tim.
Ai nói phù bình an chỉ có thể có hình tam giác, nàng chính là gấp thành hình trái tim, làm sao vậy!
Đeo ngọc bội lên cổ lại, Quý Vân Lưu mở cửa gọi Hồng Xảo: "Lấy hai sợi tơ hồng tới cho ta, để ta kết dây đeo." Kết dây đeo chính là thắt dây, ở hiện đại nó là thắt dây Trung Quốc.
Đem dây nhỏ treo lên đạo phù, cũng thành một món đồ thủ công đẹp mắt!
Quý tam lão gia cọ tới cọ lui trở lại sân chính mình, hỏi Hà thị cầm lấy thiếp canh và tín vật.
Hà thị mới vừa rồi vẫn luôn nghĩ làm thế nào để đùn đẩy củ khoai lang phỏng tay này, vừa nghe tướng công nhà mình nói Quý Thượng thư tự đi từ hôn, chính nàng cầm cái tráp có đựng thiếp canh và tín vật từ trong rương đưa ra: "Lão gia, đại ca làm sao sẽ để ý chuyện này?"
"Việc hôn nhân vốn là do đại ca thúc đẩy, hiện giờ tự nhiên sẽ để ý." Tam lão gia đang phiền não Uyển nương của mình, nơi nào có tâm tư nói nhiều với nàng ta: "Nữ nhân không cần hỏi nhiều như vậy."
Xuyên qua hành lang, tam lão gia lại đứng do dự trước cửa thùy hoa.
Thiếp canh này nếu là đưa ra, chuyện ông ta dưỡng ngoại thất bên ngoài liền không giấu được!
Tam lão gia suy nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, dạo bước tới tới lui lui. Sau cùng, ông ta liền đi đến Yêu Nguyệt Viện của Quý Vân Lưu.
Chỉ cần thuyết phục lục tỷ nhi không từ hôn, chỉ cần nó chịu làm nhỏ, Uyển nương và chức quan của mình đều có thể được bảo vệ!
Khi Hạ Tịch bẩm báo tam lão gia lại đây, Quý Vân Lưu đang theo Hồng Xảo bện dây đeo.
Trong phòng khách phía Tây, tam lão gia đều bất chấp bên này còn lộn xộn chưa thu dọn xong, thấy Quý Lục bước vào liền nói: "Lục tỷ nhi, vi phụ có việc thương lượng với ngươi, cho nha hoàn của ngươi trước tiên đều tránh đi."
Hồng Xảo thấy Quý Vân Lưu gật đầu, cực kỳ không tình nguyện rời khỏi phòng khách phía Tây.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tam lão gia lấy ra thiếp canh và tín vật, một câu vô nghĩa cũng không nói thêm, chụp trên bàn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lục tỷ nhỉ, đại bá ngươi muốn đem việc hôn nhân của ngươi và Trương gia hủy bỏ."
"Ừm," Quý Vân Lưu nhìn thiếp canh kia, nhướng mày: "Khá tốt."
"Ngươi nói cái gì?" Tam lão gia ngay cả giọng điệu đều thay đổi, "Ngươi ngươi, ngươi một nữ nhi gia, vậy mà nghĩ từ hôn khá tốt? Đây chính là, đây chính là chuyện lớn bôi nhọ nề nếp gia phong Quý phủ chúng ta!"
"Vậy a cha nghĩ thế nào?" Quý Vân Lưu tùy tay lật thiếp canh, nhìn sinh thần bát tự của Trương Nhị lang: "Nữ nhi chắc nên gả đến Trương gia làm thiếp, đây mới là chuyện làm rạng rỡ cửa nhà?"