Từ tầng một đến tầng hai chỉ một đoạn ngắn ngủi nhưng Trương Gia Kỳ ăn cơm chó đến no cả bụng.
Cảm thấy chỉ có ba người không ổn cho lắm, lúc đăng nhập vào game, cậu ta nhắn tin cho Chu Hiện: [Đến quán net chơi game được không?]
"Anh Bùi, em gọi Chu Hiện đến đây được không?" Trương Gia Kỳ hỏi.
Bùi Lĩnh kỳ lạ nói: "Tôi không sao hết, hôm nay Tần Trì Dã mời khách, cậu muốn thì hỏi hắn."
Trương Gia Kỳ: ...Tôi cũng không biết vì sao tôi lại hỏi cậu trước.
Có thể là ngày thứ Hai này, tôi đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.
"Tùy mày." Giọng điệu Tần Trì Dã sao cũng được, quay đầu nói với Bùi Lĩnh, "Cậu online đi, đừng để ý tới cậu ta.
Hôm nay muốn chơi phó bản nào?"
Bùi Lĩnh: "Cậu chờ tôi một chút, để tôi lên xem đã.
Lâu rồi cũng không chơi."
"Ừm, không vội, tôi cũng chưa đăng nhập." Tần Trì Dã thả chậm tốc độ tay.
Trương Gia Kỳ: ....
[Chu Hiện mau tới đây, cứu tao!!!]
"Được rồi, tôi vào game rồi." Bùi Lĩnh nói.
Tần Trì Dã nói: "Tôi thấy cậu rồi, để tôi kéo cậu lập đội." Rồi nghiêng đầu, từ màn hình máy tính nhìn chằm chằm Trương Gia Kỳ phía sau, "Mày lề mề làm gì vậy?"
"...Đã nói là gọi Chu Hiện mà? Nó nói mười phút nữa mới đến." Trương Gia Kỳ dứt khoát vung nồi cho Chu Hiện.
Bùi Lĩnh: "Còn mười phút nữa, vậy bây giờ làm gì?"
"Tôi dẫn cậu đi hái thuốc." Tần Trì Dã thả Thiên Mã ra, nói với Trương Gia Kỳ, "Vậy mày chờ Chu Hiện, đến lại nói."
Trương Gia Kỳ: ???
Kiểu hái thuốc này là nhiệm vụ rẻ rách, không đổi được bao nhiêu tiền, đường đường là Thiên Trì Nhất Khoát lại tự mình làm.
Với lại cho dù là hái thuốc thì ba người chúng ta cũng được mà-à không, là tôi không xứng.
Trương Gia Kỳ ăn đủ tình yêu của người khác, nhận mệnh nói: "Em biết rồi.
Để em đợi nó."
Trong trò chơi.
Tài khoản của Bùi Lĩnh là nữ ma đầu.
Cậu nhẹ nhàng thao tác nhảy lên lưng ngựa.
Cách ngồi của tài khoản nữ thường là ngồi nghiêng một bên cho tương đối tao nhã.
Tần Trì Dã ngồi ở phía sau, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy [Vợ của Thiên Trì Nhất Khoát] trước mặt mình.
Sau đó đầu óc Tần Trì Dã không biết nghĩ cái gì, sử dụng đạo cụ vuốt ve Thiên Mã.
Nhân vật trong trò chơi cúi người, nghiêng người về phía trước, dùng một tay vỗ lên cổ Thiên Mã.
Trong màn hình, vì động tác này, dường như là hắn đang ôm Bùi Lĩnh.
Đờ mờ.
Tần Trì Dã lập tức thả thao tác, hơi nóng trong người như bốc lên ngùn ngụt.
Hắn vừa làm gì vậy?
"Đi được chưa?"
Bùi Lĩnh không chú ý tới biến hóa của Tần Trì Dã, nói: "Được."
Có vật cưỡi thật là tốt, không cần phải thao tác.
Bùi Lĩnh dành thời gian ấn mở thành mua sắm.
Lần trước Tần Trì Dã cho cậu một bộ váy, có qua có lại, cậu cũng mua cho Tần Trì Dã chút...
A?
Còn là đồ tình nhân.
"Tần Trì Dã, cậu dừng lại một chút, mở túi đồ xem đi." Giọng nói của Bùi Lĩnh có hơi mềm, mang theo uy hϊếp nói.
"Tôi mua quà cho cậu, không thể không nhận."
"Được."
Tần Trì Dã dừng lại, mở túi đồ của mình ra xem, nhìn qua là một bộ quần áo.
Tần Trì Dã không để ý đến nhân vật trong game có mặc đẹp hay không.
Hắn cảm thấy thành mua sắm ra mắt các kiểu áo choàng nam đều chẳng có gì khác nhau, chỉ là thay đổi màu sắc, lại còn thêm hiệu ứng đặc biệt, lòe loẹt chẳng có tác dụng gì.
Bộ hắn đang mặc trên người là kèm theo nhân vật.
Về sau lúc đánh phó bản hắn mở rương được nguyên liệu thăng cấp, có thể thêm giá trị phòng ngự.
Sau này hắn càng ngày càng mạnh, thuộc tính của bộ quần áo này không tính là gì nhưng hắn cũng lười đổi cho nên vẫn mặc bộ này.
"Có đẹp không? Tôi cũng mua một bộ, là đồ tình nhân." Bùi Lĩnh nghiêng đầu nhìn qua.
Tần Trì Dã run tay, "Tình-"
"Nếu cậu thẹn thùng thì cứ coi như đồ anh em cũng được." Bùi Lĩnh ngắt lời, giọng điệu thúc giục, "Nhanh lên nhanh lên, tôi đang chờ hái thuốc này."
Tần Trì Dã đen mặt, "Ai thẹn thùng chứ." Rồi thay đổi.
Bùi Lĩnh cũng đổi xong.
Màu sắc quần áo của hai người đều là màu trắng đục, cùng với sự chuyển động của nhân vật, lớp vải như phát ra ánh sáng lạnh lùng, vô cùng tiên khí tinh xảo cao quý.
Bùi Lĩnh thưởng thức xong, hết sức hài lòng nói: "Không tệ, phía trên rất đẹp.
Đi thôi."
Vừa rồi sắc mặt của Tần Trì Dã còn tối sầm, lúc này nhìn vào màn hình trò chơi, một nam một nữ đang ngồi trên lưng ngựa, mặc quần áo cùng màu.
Đồ tình nhân-
Tạm được.
Đi hái thuốc.
Giống như những gì Trương Gia Kỳ nói, nhiệm vụ hái thuốc đều dành cho người chơi cấp thấp, những người có kỹ năng không tốt, không qua được các phó bản chỉ có thể hái thuốc làm các nhiệm vụ lặt vặt để lấy kinh nghiệm nâng cấp hoặc bán lấy tiền.
Dù sao, đây cũng là một nhiệm vụ tốn thời gian mà lại còn lương thấp.
Thường thì nơi đây đều là người chơi cấp ba, cấp bốn.
Đôi khi có những người chơi cấp cao sẽ đến đó, nhưng không phải vì hái thuốc mà là hẹn hò người yêu.
Phong cảnh của cánh đồng thuốc đặc biệt bắt mắt.
Một năm bốn mùa, mặt trời trăng sao, trời trong mưa tuyết đều sẽ thay đổi.
Đương nhiên Tần Trì Dã không biết nơi đây còn có một cái biệt danh là "Sườn Núi Tình Nhân".
Hắn chỉ nghe nói phong cảnh chỗ này không tệ, dùng để gϊếŧ thời gian cũng được cho nên mới đề nghị mang Bùi Lĩnh tới hái thuốc-dù sao thì từ trước tới nay hắn chưa bao giờ đến đây.
"Phía chân trời còn có ráng đỏ nữa, đẹp quá." Bùi Lĩnh nói.
Trò chơi này quả nhiên do nhà phát hành lớn làm ra, hình tượng vô cùng tỉnh xảo.
Ruộng thuốc màu vàng nhạt, trải đầy thung lũng và sườn đồi là hoa dại.
Toàn bộ thung lũng như được dệt bằng ánh sáng dịu nhẹ dưới bầu trời đỏ rực.
Hai người họ đang bay trên bầu trời.
Màu trắng của Thiên Mã cùng bộ quần áo tung bay trên không trung.
Người chơi hái thuốc/hẹn hò dưới đáy cốc cũng nhìn thấy được.
"Mịa kiếp đúng là kẻ có tiền, đưa em gái đi hẹn hò mà cũng phải mở Thiên Mã."
"Hâm mộ thật."
"Đó là đồ tình nhân mới ra, trời ơi đẹp quá đi."
"Anh trai ơi~, người ta cũng muốn mặc.
Ai nấy cũng đều mặc kìa."
Đồ tình nhân mới này không rẻ, không có ba bốn ngàn thì đừng mơ tới.
Người chơi nam đương nhiên không muốn mua, nhưng trước mặt em gái bị so sánh thế kia cũng vô cùng mất mặt, trong lòng cảm thấy uất ức.
Hắn muốn nhìn xem hai kẻ từ trên trời rơi xuống này từ đầu ra mà dám tinh tướng!
Có tiền thì hay lắm chắc.
"Muốn mua cũng không đơn giản, chốc nữa đoạt là được."
Trong trò chơi này, người có giá trị vũ lực cao chính là vua cho nên "gϊếŧ người cướp của" đoạt trang bị trong game là chuyện vô cùng bình thường.
Trên cơ bản có rất ít người làm như vậy, nếu không hôm nay mày cướp tao, ngày mai tao gọi người cướp lại, tới tới lui lui tuần hoàn không dứt.
Việc cướp trang phục này là một bug quy tắc ngầm có nguồn gốc từ trang bị có được bằng cách đoạt phó bản.
Về sau người chơi bất mãn, dựa vào đâu mà tôi bỏ ra bốn năm ngàn mua trang phục, chỉ mặc một lần đã không còn nữa.
Trải nghiệm trò chơi quá kém, ai còn dám bỏ tiền mua đồ nữa?
Trò chơi vẫn giữ nguyên quan điểm "Kẻ mạnh là vua", chỉ là sửa đổi quy tắc.
Đạo cụ trang phục/trang sức mua bằng vàng trong thành mua sắm bị cướp đi chỉ có hiệu lực trong hai tiếng.
Nếu bạn đăng xuất trước thời gian, khi đăng nhập lại đồ sẽ biến mất.
Nhưng trải nghiêm trong hai tiếng cũng đã không tệ.
Thế là Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã còn chưa rơi xuống đạt đã hấp dẫn một làn sóng chú ý.
"Cấp của nữ không cao, mới cấp tám."
"Nam thì ẩn thông tin rồi, không tra được."
"Mấy người thì tên của hai người họ kìa, cười chết tôi."
"Thằng này đúng là làm màu, hàng nhái cưa gái."
"Vừa lúc, hôm nay tao sẽ thay nam thần giáo huấn cho thằng bắt chước này biết mặt."
Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã tiếp đất, còn chưa bày ra tư thế "hái thuốc" thì đã bị bao vây.
Mic toàn kênh đang mở, mồm năm miệng mười nghe được rõ ràng.
Bùi Lĩnh không bật mic trong game, bối rối nghiêng người hỏi: "Vì sao bọn kia nói cậu là bắt chước?"
Nhìn ra Thiên Trì Nhất Khoát rất bình thường mà.
"Trang phục." Tần Trì Dã nói.
Bùi Lĩnh: "? Chỉ vì cậu đổi trang phục á?" Không thể tin được, "Trước giờ cậu chưa bao giờ đổi quần áo khác à?"
Toàn bộ người chơi Mộng Tiên Kiếm không ai không biết Thiên Trì Nhất Khoát, người từng đứng top trong danh sách cao thủ, chỉ mặc đúng một trang phục gốc của game.
Tên có thể bắt chước nhưng có bộ trang phục kia trên người, mọi người cũng sẽ không nhận lầm người.
Không ai có thể thật sự bắt chước được Thiên Trì.
Những người chơi ngại trang phục gốc cấp thấp cho nên ai có điều kiện cũng sẽ mua đồ mới.
Muốn bắt chước Thiên Trì Nhất Khoát cũng phải có khả năng qua phó bản SS+, mở ra đúng nguyên liệu mới có thể thăng cấp trang phục, càng chưa kể nâng cấp trang phục giống y như Thiên Trì.
Cho nên có rất nhiều người chơi bắt chước Thiên Trì Nhất Khoát nhưng phân biệt đơn giản nhất chính là: Trang phục.
"Ừ." Tần Trì Dã trả lời vấn đề của Bùi Lĩnh, chỉ là cảm thấy có chút không đúng.
Thay trang phục cũng không có gì to tát, hắn cũng không phải vì Bùi Lĩnh nói là đồ tình nhân nên mới đổi.
Đám người này bắt đầu uy hϊếp.
"Thằng nhãi này, mấy người tự cởi hay để cho tao động thủ?"
"Em gái à, thuyết phục bạn trai đừng cố chấp nữa.
Không nhanh lên là bọn anh ra tay đấy."
"Không đợi một hồi động tay động tay lại không dễ nhìn đâu."
Ngươi chơi nam đang kêu gào hạ chiến thư nói với quần chúng vây xem: "Tao ở bang Cá Mập."
Đám đông vây xem muốn nhặt đồ nhao nhao mở mic: "Tôi ở đây ăn dưa hóng drama thôi", "Ha ha đúng vậy, tôi cũng không thèm bộ đồ kia.", "Bang Cá Mập đứng hạng trong các bang cao thủ đó mau đến mau đến."...
"Em gái" Bùi Lĩnh yên lặng mang tai nghe lên, mở mic toàn kênh.
-
Chu Hiện vô cùng lo lắng đuổi tới, chạy không kịp thở.
Trương Gia Kỳ nhắn tin ngắn như vậy, cậu ta còn tưởng trong game bị đuổi gϊếŧ.
Kết quả Chu Hiện vừa đẩy cửa ra lại nghe đến giọng của một em gái, có hơi mềm, rất dễ nghe nói: "Ông xã, bọn họ muốn cướp quần áo mới của người ta kìa ~"
"Không phải chứ, Trương Gia Kỳ sao mày lại hẹn em gái?"
Vừa nói xong Chu Hiện thấy Trương Gia Kỳ nhanh chóng đi đến che miệng cậu ta lại.
Chu Hiện ghét bỏ lấy ra, "Làm gì đó, đừng có dựa gần tao, có thể ghê tởm không hả?"
Trương Gia Kỳ:...
Lẽ ra ông đây không nên cứu cái đồ ngu ngốc nhà cậu.
"Oa! Ông xã tuyệt quá đi! Ông xã đánh nó đi, cố lên cố lên!"
Sao giọng em gái này có hơi quen tai vậy nhỉ?
Chu Hiện đẩy Trương Gia Kỳ tránh ra một bên, cả căn phòng nhỏ chỉ có cậu ta, Trương Gia Kỳ, anh Tần, còn có Bùi Lĩnh-
Em gái đâu?
"Ca ca lợi hại quá đi!"
"Nhìn rõ chưa, ông xã của tui, Thiên Trì Nhất Khoát."
Chờ chút, tiếng nói chuyện là Bùi-
"Đậu móa." Chu Hiện phát hiện sự việc có gì đó không ổn, lại còn hơi nghiêm trọng.
Trương Gia Kỳ vỗ trán, tránh sang một bên phân rõ giới hạn với Chu Hiện.
Anh Dã à, anh muốn đấm thì đấm Chu Hiện, không phải em nói đâu.
Đối với anh dâu đang giả giọng nữ, em không cảm thấy gì, cũng không dám có ý kiến.
Thao tác của Tần Trì Dã vô cùng lưu loát, tiễn hai người chơi về lại thành.
Hắn quay đầu, ánh mắt còn chút dữ tợn khi chơi game, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Hiện ở ngoài cửa, "Mày có ý kiến gì với tao à?"
"Không có, không có đâu anh Tần." Chu Hiện bất lực.
Tần Trì Dã quay đầu đi.
Chu Hiện không phát hiện, Trương Gia Kỳ nơm nớp lo sợ cũng không chú ý.
Chỉ có duy nhất cổ động viên Bùi Lĩnh bên cạnh bóp giọng mở miệng nói câu đầu tiên đã phát hiện, lỗ tai của Tần Trì Dã đã đỏ bừng.
Khi bốn người chơi cùng vào phó bản, Chu Hiện ngơ ngơ ngác ngác online, nhìn thấy đồ tình nhân trong màn hình, liều lĩnh nhéo đùi mình một cái.
Đau quá.
Không phải nằm mơ.
Anh Tần quả thật đã thay đồ, lại còn là đồ tình nhân.
"Chu Hiện làm gì mà ngẩn người thế mày.
Nhanh lên, không thấy anh Bùi với anh Dã đang chờ mày hả?" Trương Gia Kỳ thúc giục.
Bùi Lĩnh mở mic đoàn đội, giọng nói khôi phục lại bình thường, nói: "Trương Gia Kỳ, đừng gọi tôi là anh Bùi."
"?" Trương Gia Kỳ, "Vậy gọi cậu là gì? Đừng-" bảo là Bùi thần nhé? Cậu ta sẽ bị anh Dã đánh chết đấy.
Bùi Lĩnh bình tĩnh, thong dong, "Gọi tôi là anh dâu."
Chu Hiện đang muốn uống một ngụm nước cho bình tĩnh lại, nghe vậy lập tức sặc nước ho khan.
Cứu mạng!!!
Ai tới cứu tôi với!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hiện: !!! Thấy rồi, thật là khủng khϊếp, ai đến cứu tôi với!!!