Tô Hạ có một bí mật, cậu trùng sinh.
Đời trước cậu cũng lựa chọn lớp - ban tự nhiên chẳng qua không chủ động giơ tay xin làm đại diện môn Toán.
Khi đó cậu vô cùng tự ti.
Bây giờ không giống vậy nữa, bạn cùng lớp, cậu hiểu rõ nhà ai có quan hệ với trường học, ai tương lai sẽ đi du học, cha mẹ của ai làm Sở Giáo dục, nhà ai giàu có, bố của ai có người thứ ba.
Tô Hạ mượn những thứ "tiên tri" này để làm thân thiết, trở thành bạn thân của bọn họ.
Nhà Bùi Lĩnh rất giàu.
Đời trước Tô Hạ đã biết, dù sao đám tùy tùng bên ban xã hội cả ngày cứ mở miệng ngậm miệng gọi Bùi thiếu.
Nhà Bùi Lĩnh còn có tài xế chuyên môn.
Nhưng có điều sau khi Tô Hạ lên đại học mới biết được, Bùi Lĩnh có cha là người giàu có tên trên bảng xếp hạng trong nước.
Có một số người từ khi sinh hạ đã có của cải mà cả đời người khác không thể đuổi kịp.
Tô Hạ dồn nén ghen ghét trong lòng mình.
Trùng sinh quay về, cậu nên bắt lấy ván cầu Bùi Lĩnh này mới đúng.
Hơn nữa Tô Hạ còn biết một bí mật lớn của Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh thầm thích trùm trường Tần Trì Dã, mà Tần Trì Dã lại là trai thẳng.
Đời trước, trong lần thi khảo sát này Bùi Lĩnh thi không tốt chính là vì Tần Trì Dã.
Hình như là trên sân bóng rổ xảy ra chuyện gì đó, sau đó Bùi Lĩnh trọ ở trường cũng bởi vì Tần Trì Dã.
Tô Hạ không rõ lắm, dù sao lúc trước cậu ta chỉ là một người không đáng chú ý, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ trong lớp.
Tin đồn này chẳng qua là về sau Bùi Lĩnh vụиɠ ŧяộʍ thổ lộ với Tần Trì Dã bị từ chối, khắp nơi truyền đi cậu ta mới biết được.
Vừa nghĩ tới chuyện cho dù Bùi Lĩnh có tiền cũng sẽ bị người cậu ta thích chán ghét, thành tích lại không bằng mình, trong lòng Tô Hạ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Chờ cho khi có kết quả thi khảo sát, chủ nhiệm lớp sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.
Người có thành tích tốt có thể chủ động chọn chỗ ngồi, lúc đó cậu ta có thể chọn ngồi cùng bàn với Bùi Lĩnh, thỉnh thoảng giúp đối phương làm đề, rất nhanh sẽ trở thành bạn tốt.
"Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi." Tô Hạ thấp giọng tự nhủ.
Lưu Mẫn quay người hỏi: "Bài tập Toán còn mấy người nữa? Nếu không đủ thì thì cậu lại thúc giục thêm một lần nữa đi.
Nếu không thì học chiêu vừa nãy của Bùi Lĩnh, méc cô là được."
Tô Hạ trong lúc tính toán lấy lại tinh thần, đếm bài tập, còn thiếu vài cái của mấy người khó chơi nhất kia.
Tần Trì Dã Trương Gia Kỳ thì không nói nữa, phiền nhất chính là Tôn Chiêu.
Có một lần cậu giục Tôn Chiêu nộp bài, Tôn Chiêu chơi xấu bảo cậu làm giúp.
Lúc đó cậu vội vã thu bài, cũng không nghĩ nhiều cho nên giúp hắn chép bài, sau đó mỗi lần lần nào cũng thế.
Tô Hạ không dám kiện cáo với chủ nhiệm lớp, cha của Tôn Chiêu đang làm trong Sở Giáo Dục nhưng cụ thể làm gì cậu lại không rõ lắm.
"Được, để tớ giục một chút.
Dù sao còn một tiết nữa mới nộp."
Lưu Mẫn muốn nói Tô Hạ hiền quá.
Mỗi lần Tô Hạ nói như vậy, kết quả lại lề mà lề mề còn không bằng để cô giúp.
Nhưng nhớ tới mấy "trò đùa" của Tôn Chiêu, Lưu Mẫn đành nuốt câu "tớ giúp cậu" trở về.
"Cậu nhớ là được."
Tiết Ngữ văn sáng nay giáo viên xin nghỉ cho nên thành hai tiết Toán liên tiếp.
Bùi Lĩnh ngủ nửa tiết bị chủ nhiệm lớp đánh thức một lần để trả lời.
Đương nhiên Bùi Lĩnh đáp đúng sau đó lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Tiết một kết thúc.
Chủ nhiệm lớp Triệu Ngọc () đứng trên bục giảng, "Bùi Lĩnh, em theo cô lên văn phòng."
() Mấy chương đầu tác giả để tên là Từ Ngọc, sau đó thì sửa lại thành Triệu Ngọc cho đến cuối.
Bản raw mình chưa thấy sửa nên mạn phép để Triệu Ngọc từ đầu luôn nhé.
"Ôi zồi." Trương Gia Kỳ phía sau phát ra âm thanh hóng hớt, cầm bút chọc lưng Bùi Lĩnh, "Bạn Tiểu Bùi, tôi cực kỳ bội phục cậu.
Tiết của chủ nhiệm mà cậu cũng ngủ được.
Tôi nghe không hiểu cũng không dám ngủ."
Bùi Lĩnh nghiêng đầu, cười nói: "Nhưng tôi nghe hiểu nha~"
Trương Gia Kỳ: ...
"Quỷ mới tin cậu.
Cậu ngủ cả tiết như thế làm sao có thể hiểu được." Nhưng Trương Gia Kỳ lại nhớ đến lúc chủ nhiệm gọi Bùi Lĩnh đứng lên trả lời, Bùi Lĩnh lại trả lời đúng cho nên Trương Gia Kỳ lại rơi vào trầm tư.
Cậu ta vớt vát mặt mũi, cưỡng ép đổi đề tài, "Cậu chờ bị phê bình đi."
Có thể làm chủ nhiệm lớp ở Anh Hoa lý lịch của giáo viên cũng phải có chút vốn liếng, nếu không thì làm sao có thể chấn chỉnh đám học sinh này được.
"Báo cáo."
"Vào đi." Bàn làm việc của Triệu Ngọc ở bên cửa sổ, vừa thấy Bùi Lĩnh bước vào cô nói: "Có phải hôm nay em không khỏe không? Sao lên lớp lại ngủ? Nếu khó chịu sao không đi phòng y tế?"
Bùi Lĩnh đứng nghiêm túc, ngoan ngoãn nói: "Thưa cô, em không sao hết ạ."
Nếu đã không sao thì đó là cố ý ngủ trên lớp.
Triệu Ngọc vừa nói lời nhẹ nhàng đã nghiêm mặt muốn mở miếng tiếp tục phê bình.
"Vì nội dung môn Toán hôm nay em đã học qua, học xong hết rồi."
Triệu Ngọc: "-?"
Lời phê bình vừa mới tới miệng đã quay ngoắt sang một góc, giọng điệu của Triệu Ngọc có chút cứng ngắc: "Em học rồi? Học hết?"
Bùi Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng bộ dáng này trong mắt Triệu Ngọc không tính là ngoan ngoãn.
Cô gọi người vào văn phòng là muốn phê bình một phen nhưng ngẫm nghĩ vài giây, muốn ra thử một đề thi cho Bùi Lĩnh nhưng chuông vào lớp đã vang lên.
"Em nói em đã học xong hết.
Vậy được cuối tuần thi khảo sát, nếu em có thể đạt kết quả tốt, về sau lên lớp em muốn ngủ cô cũng sẽ không quản nữa." Tốc độ nói của Triệu Ngọc nhanh hơn.
Cô còn phải lên lớp, nói: "Còn nếu như kết quả không thỏa mãn được cô, về sau đi học phải chú ý nghe giảng, không thể như vậy nữa."
Triệu Ngọc không tin những lời kia của Bùi Lĩnh, cho là học sinh sĩ diện không muốn bị phê bình cho nên chém gió để tránh một trận hôm nay."
"Dạ được thưa cô Triệu, em sẽ cố gắng."
Chuông vào lớp đã vang lên lần thứ hai.
Bùi Lĩnh về phòng học phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn mình.
Cậu băng qua dãy ghế tiến về chỗ ngồi.
"Chủ nhiệm mắng cậu thế nào? Có mời phụ huynh không?" Trương Gia Kỳ ở phía sau hưng phấn tọc mạch.
Bùi Lĩnh không quay đầu lại, "Không phải cậu đang phân rõ giới hạn với tôi à?"
Trương Gia Kỳ tặc lưỡi: "...!Ai ôi, Tiểu Bùi tức giận rồi, đoán là bị mắng thảm lắm đây mà.
Thấy cậu đáng thương như thế, tuyệt giao tạm thời ngưng chiến một giây."
Ngược lại thì đúng hơn.
Còn không phải là không có Tần Trì Dã ở đây Trương Gia Kỳ mới dám "ngưng chiến một giây" hay sao.
Bùi Lĩnh không để trong lòng, còn có chút buồn cười.
Triệu Ngọc cầm giáo án đi vào, nghiêm túc nhìn xuống lớp.
Mọi người lập tức yên lặng.
Ai ai cũng rõ tiết trước Bùi Lĩnh ngủ trong lớp bị gọi vào văn phòng phê bình cho nên nhìn sắc mặt của chủ nhiệm bây giờ đã biết là vừa mới nổi giận.
Ai nấy đều ngoan ngoãn ngồi im.
Từ Liễu lặng lẽ thu cánh tay phân rõ giới hạn với Bùi Lĩnh.
Trước đó cô còn tưởng Bùi Lĩnh là học sinh ngoan không ngờ lên lớp lại ngủ, làm bài thì chép đáp án.
Ôi, thi khảo sát mau tới đi mà.
Thời gian tập thế dục giữa giờ Tần Trì Dã mới xuất hiện.
Không hổ là trùm trường.
Cậu ngủ một tiết đã phải bị gọi vào văn phòng.
Trùm trường vắng một tiết, ngay cả quản chủ nhiệm lớp cũng không muốn quản.
Bùi Lĩnh nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết, trong đó chỉ viết bối cảnh của Tần Trì Dã hình như rất trâu bò, luôn luôn làm theo ý mình.
"Bạn Tiểu Bùi cố lên!"
Thể dục còn chưa nhảy, đội ngũ vừa tản ra Trương Gia Kỳ đã vui vẻ cười ha ha ha ha ha.
"Anh đại của cậu về rồi." Bùi Lĩnh nhắc nhở.
Trương Gia Kỳ quay đầu nhìn lại.
Đờ mờ, anh Dã về lúc nào? Nghe được bao nhiêu rồi? Sao mặt thúi vậy, lại còn nhìn mình chằm chằm? Thật ra nói tuyệt giao cũng không phải như vậy, dù gì cũng đâu phải là học sinh tiểu học nữa.
Ngày hôm qua ở sân bóng rổ anh Dã nổi nóng cho nên cậu ta mới phải nói như vậy đã tránh họa mấy ngày.
Anh Dã không phải loại người lòng dạ hẹp hòi như thế, chỉ có chuyện lớn mới mang thù.
Nhưng bây giờ Trương Gia Kỳ lại không xác định được, có thật vì câu nói kỹ thuật bóng rổ không ra gì của Bùi Lĩnh, lại không thèm nhìn anh đại chơi bóng rổ cho nên mới muốn block tuyệt giao với người ta?
"Anh Dã?"
"Sao mày nói nhảm nhiều thế?" Tần Trì Dã nói.
Mẹ nó, anh Dã đúng là vậy thật?
Ngây thơ vậy luôn?
Không thể nào?
Trương Gia Kỳ hốt hoảng, gật đầu, cũng không biết mình đang nói cái gì, "Vậy, vậy về sau em không nói chuyện với Bùi Lĩnh nữa..."
Bởi vì việc này, hôm nay Bùi Lĩnh vẫn tập thể dục không mấy thuần thục, có một đoạn cùng tay cùng chân nhưng bên cạnh lại vô cùng yên tĩnh, không có người ha ha ha cười cậu nữa.
Tần Trì Dã đứng sau Bùi Lĩnh cách khoảng một mét.
Lúc bóng dáng đằng trước nỗ lực giơ cánh tay nhảy lên, đồng phục ở trên người cũng xốc lên trên lộ ra một đoạn eo.
Thời điểm hai chân chạm đất, vạt áo lại thả xuống dưới.
Từ trên xuống dưới, lúc ẩn lúc hiện.
Mãi đến khi Tần Trì Dã ý thức được ánh mắt của mình lại đặt tại trên lưng người kia, lại còn không kịp tránh, tâm trạng lại bực bội.
Cũng không biết bị làm sao nữa.
Thật sự là đờ mờ.
Trùm trường không hổ là trùm trường, khuôn mặt có thể dọa bạn học chạy mất dép.
Bùi Lĩnh nhìn toàn thân Tần Trì Dã toát ra khí thế "người sống chớ gần" rất muốn hỏi Trương Gia Kỳ một chút có phải mỗi ngày Tần Trì Dã đều sẽ như vậy không? Phải duy trì nét mặt giận dữ một cách ổn định như vậy chẳng lẽ không mệt sao?
Nhưng Trương Gia Kỳ hình như rất sợ cậu tới tìm cậu ta nói chuyện.
Bùi Lĩnh đành phải thu lại lòng hiếu kỳ, dù sao cũng không liên quan đến cậu.
Tiết một buổi chiều là tiết thể dục.
Thời tiết quá nóng, lúc giữa trưa đại diện môn Thể dục nói mọi người chiều nay nhớ mang áo tắm, buổi chiều sẽ học thể dục ở bể bơi.
Cả lớp vô cùng phấn khởi.
Giữa cái nắng gay gắt thế này ai cũng muốn được đi bơi, được xuống nước, lại có thể chơi bóng nước, còn có tiếp sức tranh tài.
"Hạ Hạ, tớ còn dư nón bơi và kính bơi, cho cậu mượn dùng trước nè."
"Cảm ơn cậu, cuối tuần tớ sẽ mua ngay.
Mỗi lần nói mua đều quên mất." Tô Hạ nói.
"Không sao, dù sao đó cũng là đồ dự phòng của tớ, cho cậu đó, cậu đừng mua nữa."
"Vậy ngại quá.
Hay tới mời cậu đi ăn cơm nhé, cậu đừng từ chối..."
Tô Hạ và bạn cùng bàn vừa đi căn tin vừa nói chuyện, cuối cùng cũng nhận ý tốt của bạn cùng bàn.
Đồ bơi?
Trong vòng một giây Bùi Lĩnh nhớ lại tủ quần áo trong ký túc xá, rất nhanh đã xác định, cậu không mang đồ bơi.
"Trương Gia Kỳ, gần trường học có cửa hàng đồ bơi nào không?"
"Hả?" Trương Gia Kỳ đầu tiên là lén lút nhìn anh Dã, thấy anh Dã hình như cũng không tức giận mới trả lời, "Cậu không mang đồ bơi hả? Cổng trường không có cửa hàng đâu.
Cậu muốn mua thì gần đây có một cái trung tâm thương mại tên Kim Huy.
Cậu gọi xe mà đi, cửa hàng hình như ở tầng hai."
Bùi Lĩnh: "Cảm ơn."
Giờ nghỉ trưa ở Anh Hoa có thể ra ngoài, chỉ có hai tiếng nghỉ ngơi, chờ sau ngày tháng thì sẽ thay đổi thời gian, không có nghỉ trưa.
Bùi Lĩnh cầm điện thoại ra cổng trường, gọi xe đến trung tâm Kim Huy mà Trương Gia Kỳ nói.
Nơi này có hơi xa, đi tốn nửa tiếng đồng hồ.
Cửa hàng ở tầng hai, Bùi Lĩnh nhanh chóng mua quần bơi, nón bơi, kính bơi.
Chờ đến khi mua đủ đã hơn một tiếng đồng hồ.
Bùi Lĩnh sợ đến trễ không kịp ăn cơm ở trung tâm lập tức bắt xe về trường học.
Trên xe taxi có mùi, lại thêm trời nóng nực, Bùi Lĩnh về đến trường khẩu vị gì cũng không còn nữa.
Chờ một lúc đến khi muốn ăn thì lại đến thời gian vào lớp cho nên Bùi Lĩnh đành phải mang theo bánh mì, vừa đi đến bể bơi vừa gặm.
Hồ bơi nằm phía sau sân tập, rất rộng và đầy đủ tiện nghi.
Nước hồ bơi được khử trùng hằng ngày.
"Mọi người thay quần áo và tắm rửa trước đi." Đại diện môn Thể dục sắp xếp.
Mỗi lần học bơi là phải đến bể bơi sớm mười phút để làm chuẩn bị.
Bùi Lĩnh dựa theo trí nhớ xách túi đồ bơi vào phòng thay đồ nam.
Cậu đi vào thấy có người tốc độ rất nhanh, đã cởi hết ra rồi.
Còn có người đang ganh đua so sánh.
"Ha ha ha ha ha ha lão Tôn à, mày không được rồi nhá, nhỏ quá đi."
"Nhỏ gì mà nhỏ, mày ngon thì đến so."
"So thì so sợ gì."
Bùi Lĩnh: ...Tự động ghép ảnh gạch men vào mắt mình nếu không sẽ bị mù mất.
Trương Gia Kỳ chui vào đám người đang so sánh, vừa ăn dưa vừa nâng cánh tay như trọng tài: "Để tao xem nào, theo tình hình hiện tại mà nói thì Dương Tử của chúng ta cao hơn một cái đầu, haizz lão Tôn à mày không thể gian lận..."
"Ai mẹ nó gian lận, ông đây chính là lớn!" Tôn Chiêu không phục.
Trương Gia Kỳ: "Được rồi được rồi, mày lớn nhất, đại hội so chym lần thứ bốn mươi tám kết thúc."
Xem là lần nào cũng phải có một màn như thế.
Không khí tràn đầy âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Trương Gia Kỳ làm xong trọng tài phán xử, ánh mắt nhanh chóng quét đến đối diện, liếc mặt nhìn thấy bạn Tiểu Bùi đang cầm túi đồ đi tới phòng tắm.
"Ơ bạn Tiểu Bùi, cậu còn chưa thay đồ sao lại chạy vào trong làm gì?" Trương Gia Kỳ nhắc nhở.
Tần Trì Dã đã thay quần bơi xong, ném mũ bơi vào tay Trương Gia Kỳ.
Trương Gia Kỳ bị đánh quay đầu lại, "Sao thế anh Dã?"
"Mày đi thay đi, nói nhảm nhiều quá."
"Anh Dã, em phát hiện bây giờ anh không còn kiên nhẫn với em nữa, chê em nói nhiều.
Trước kia em cũng nói nhiều cũng không thấy anh-"
"Em không nói nữa." Dưới ánh mắt của anh Dã, Trương Gia Kỳ lập tức kéo miệng.
Thay quần bơi xong phải vào tắm một lần, bây giờ Trương Gia Kỳ mới phản ứng là bạn Tiểu Bùi đây là chạy vào phòng tắm để thay quần áo, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Tiểu Bùi thế mà linh hoạt thật đấy, chiếm trước một phòng, thay đồ tắm rửa một thể, trâu bòa."
Xoạch.
Rèm phòng kéo ra.
Toàn thân Bùi Lĩnh trâu bòa ướt sũng chỉ mặc mỗi một cái quần bơi bốn góc xuất hiện trước mặt Trương Gia Kỳ và Tần Trì Dã.
Trường học có quy định, học sinh nam mặc quần bơi phải là quần bốn góc, học sinh nữ phải là đồ bơi liền thân bốn góc, vô cùng bảo thủ.
Rõ ràng toàn bộ nhà tắm đều mặc quần bơi, mọi người đều lộ ra chỗ giống nhau, mới vừa rồi còn ở bên ngoài "ganh đua so sánh", Tần Trì Dã ngoại trừ ngại ầm ĩ, chướng mắt cũng không có cảm thấy có gì khác biệt để bị hấp dẫn nhìn nhiều thêm mấy lần.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cảm giác buồn bực đó lại xuất hiện.
Bùi Lĩnh còn chưa mang nón bơi.
Đầu tóc ướt sũng, những giọt nước đọng ở đuôi tóc tí tách tí tách rơi xuống, dọc theo cần cổ rơi xuống lồng ngực.
Làn da vừa trắng vừa mịn, trước ngực
Yết hầu Tần Trì Dã mất tự nhiên nhấp nhô, thu hồi ánh mắt nhìn sang Trương Gia Kỳ bên cạnh.
"Mày nhìn cái gì?" Tần Trì Dã không biết giọng điệu của minh hung hắng đến mức nào.
Trương Gia Kỳ thuận miệng nói: "Phòng của Tiểu Bùi xong rồi, anh Dã có dùng không? Em đi phòng khác."
"Tôi xong rồi, mấy cậu dùng đi." Bùi Lĩnh ôm đồng phục ra ngoài, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Cả bọn đều là nam sinh mười bảy tuổi, Tần Trì Dã không hổ là trùm trường trong tiểu thuyết, quả nhiên khác biệt.
Đối với cái đám người vừa rồi "ganh đua so sánh", Bùi Lĩnh chỉ muốn che mắt giả mù nhưng với trùm trường thì lại không cần
Cũng không trách Bùi Lĩnh trong tiểu thuyết âm thầm mê luyến người ta.
Dáng người Tần Trì Dã như trong dự liệu.
Bùi Lĩnh cúi đầu nhìn mình, nhìn nhìn người khác.
Mười bảy tuổi, có cơ bụng có cơ ngực, cơ bắp cuồn cuộn, đường cong đẹp mắt cũng chỉ một mình Tần Trì Dã.
So với những bạn học khác, ít nhất cậu không có bụng béo, chân lại dài.
Bùi Lĩnh đã lấy lại sự tự tin của mình!
Trong buồng tắm, sàn nhà ẩm ướt, không khí vẫn còn mùi sữa tắm của người trước để lại.
Là mùi của cam quýt.
Tần Trì Dã không thay đổi vẻ mặt, vặn nước đến đến mức tối đa.
Mùi hương hòa tan trong không khí lại cảm thấy không được bình thường.
Đậu má.
Thằng nhóc này chính là cố ý đối nghịch với hắn!
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh: Meo meo meo???