Mặc dù Châu Thanh đã hứa với Hứa Triêu nhưng thật ra trước mắt vẫn không có nhiều đầu mối.
Nhà họ Châu những năm đầu khởi nghiệp kinh doanh tơ lụa, sau đó thời cuộc rối loạn, trước sau đã từng liên tiếp xây dựng nhà máy dệt, nhà máy chè, nhập khẩu thuốc, v.v... Nhà họ Châu chỉ có một người con trai độc đinh là cậu, từ nhỏ đã bắt đầu học kinh doanh.
Nhưng đây không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Tiền vốn cũng là một vấn đề lớn.
Sống trong biệt thự ở Đông Hồ gần một tuần, trong thời gian này Trữ Khâm Bạch vẫn luôn không xuất hiện, Châu Thanhđương nhiên cũng không để ý lắm.
Thế giới này quá rộng lớn, những thứ phải học cũng quá nhiều.
Công nghệ sản xuất tiên tiến, tính đa dạng và phức tạp của các ngành, nhân văn và khoa học kỹ thuật của thời đại mới.
Cậu đã vô số lần phải xúc động, trong khi các bậc tiền nhân vì hoà bình và sinh tồn đã phải vùng vẫy đến đổ máu, chắc chắn không cách nào tưởng tượng ra được cảnh đất nước sau chia cắt và tái tạo lại, sự đấu tranh của nhiều thế hệ đã đổi lấy được một thế giới mới thịnh vượng như vậy.
Cậu bắt đầu học lại từ đầu để khám phá và nghiên cứu.
Cậu rất thường nhốt mình trong phòng hơn nửa ngày quên mất khái niệm thời gian, điều này đã khiến cho thím Trương, dì giúp việc trong biệt thự bị doạ không ít lần.
Thím Trương hẳn là người làm cũ mà Trữ Khâm Bạch đã quen thuộc, bà không phải là người nhiều chuyện, cũng không thể hiện ra ý kiến gì với việc Châu Thanh ở lại. Bà rất tận chức tận trách mua sắm và chuẩn bị ba bữa mỗi ngày cho Châu Thanh.
Không biết trước khi chuyển đến có phải là do bị gió thổi hay dầm mưa không mà hai ngày trước Châu Thanh có hơi sốt nhẹ.
Cậu thường xuyên bị ho, thuốc bác sĩ kê lúc xuất viện chất đống nhiều như một chậu rửa mặt.
Thím Trương luôn lo lắng không biết có phải cậu bị ngất trong phòng hay không, hoặc là uống thuốc xảy ra vài phản ứng không tốt.
"Cậu Châu, cậu Châu? Đã dậy chưa?" Chưa đến bảy giờ sáng thím Trương đã gõ cửa phòng Châu Thanh.
Châu Thanh mặc bộ quần áo thoạt nhìn đã biết là định ra ngoài, lúc mở cửa ra đã khiến cho thím Trương có hơi sửng sốt hỏi: "Sắp ra ngoài à?"
"Vâng, ra ngoài gặp bạn." Châu Thanh gật đầu nói.
Mấy ngày nay, ấn tượng của thím Trương với cậu gần như thay đổi một trời một vực, thấy cơ thể cậu chưa khoẻ được mấy ngày mấy đêm thì khó tránh khỏi đau lòng. Bà nhíu mày, không bằng lòng nói: "Bạn gì mà phải đi gặp ngay lúc này chứ? Tố chất cơ thể cậu kém như vậy, tốt nhất không nên tùy tiện ra ngoài. Mặc dù trời tháng tư không lạnh nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm rất lớn." Nói xong còn hỏi Châu Thanh: "Tối qua lại nôn nữa sao?"
Châu Thanh cười: "Không sao ạ."
Bởi vì thành phần trong thuốc cậu uống sẽ mang đến một chút di chứng nhẹ, chẳng hạn như buồn nôn, chóng mặt, buồn ngủ, v.v...nhưng cậu thật sự phải đi gặp Hứa Triêu.
Bởi vì cách xoay sở tiền vốn của cậu rất thô bạo, bán nhà.
Bán căn mà chị Phạm từng nói.
Cậu đã nhờ Hứa Triêu giúp tìm hiểu rồi. Theo như cậu được biết thì căn nhà nằm ở trung tâm thành phố, một khi bán được sẽ thu được con số rất ấn tượng. Chưa nói đến tác dụng lớn thế nào nhưng cũng không đến mức bất lực không có nơi nào để xuống tay.
Nhưng cụ thể thì vẫn phải để cậu đích thân đi xem.
Thím Trương không có cách nào với cậu mà chỉ nhắc mãi một câu: "Tính cách y như nhau, bận cái gì mà cứ đi thế này. Một khi cậu ấy quay phim là đi suốt mấy tháng, về được dăm ba bữa lại có công việc khác, không gặp được người cũng là chuyện bình thường. Cậu tội gì phải ép uổng mình như thế? Nếu thật sự muốn hàn gắn với cậu ấy thì cứ từ từ, không đáng để bào mòn cơ thể thế đâu."
Châu Thanh mỉm cười không phản bác.
Cậu đoán một tuần Trữ Khâm Bạch không về là vì có hơi không muốn gặp mình.
Mặc dù chị Phạm bảo cậu đến nhà đã phá vỡ quy tắc trước nhưng ý định ban đầu của Châu Thanh cũng không phải là ép buộc người kia rời đi.
Giống như thím Trương cảm thấy rằng cậu đột nhiên chuyển đến rồi lại đột nhiên thay đổi tính tình là vì muốn gần gũi hơn với Trữ Khâm Bạch.
Cậu chưa bao giờ giải thích, cũng cảm thấy không cần thiết.
Thời đại này đầy rẫy những cơ hội.
Những cô hồn dã quỹ trên tấm bia mộ không tên không thể làm anh hùng thời loạn thế, cũng không thể đi tiên phong trong thời đại sóng to cuốn trôi cát bụi.
Nhưng cậu muốn làm Châu Thanh.
Cha cậu thường nói, làm tất cả những gì mình có thể, kiên trì nỗ lực.
Đó là câu nói mà người nhà họ Châu sẽ luôn khắc cốt ghi tâm.
Thím Trương không nói gì nữa mà bảo cậu xuống nhà ăn sáng trước.
Châu Thanh ngồi vào bàn ăn vừa ăn cháo vừa lật tạp chí.
Cách đó không xa, trên màn hình TV lớn trên tường mà thím Trương chán quá nên bật lên xem, MC đột nhiên nói: "Mới tối hôm qua, bức ảnh của ảnh đế trẻ tuổi nổi tiếng Trữ Khâm Bạch và ngôi sao điện ảnh vừa mới hợp tác chung là NhâmKỳ Hiên cùng nhau ra vào hộp đêm đã được chụp lại. Căn cứ vào đoạn video do phóng viên cung cấp, tư thế của cả hai vôcùng thân mật, gần như càng khẳng định tin đồn thân thiết đã có từ lâu."
Châu Thanh dành ra chút thời gian quét mắt nhìn TV. Video đó rất mờ nhưng hình ảnh phóng to đúng là có thể nhìn raTrữ Khâm Bạch và một chàng trai trẻ.
Bọn họ lên xuống cùng một chiếc xe trong đêm tối, còn sóng vai nhau đi đến một cửa hàng.
Có lẽ là đang nói chuyện, có thể thấy Trữ Khâm Bạch mặc quần áo bình thường, hơi cúi đầu xuống để phù hợp với chiều cao của đối phương, nội dung chụp được thật ra chỉ có nhiêu đó.
Tuy nhiên, cách dẫn dắt cố ý hay vô tình cộng thêm lời lẽ mập mờ của phóng viên đã khiến cho những người xem video và ảnh không tránh khỏi những suy đoán và tưởng tượng xa xôi.
Thím Trương đang xếp đũa thì dừng động tác lại rồi liếc nhìn Châu Thanh, nói: "Mấy phóng viên ngày nào cũng thích viết tầm bậy tầm bạ, cậu cũng đừng để trong lòng."
Châu Thanh lắc đầu, cười nói: "Không sao, ngài Trữ trông có vẻ vẫn sống tốt, đây là chuyện đáng mừng."
Lời này là thật lòng nhưng sau khi nói ra xong thím Trương lại nhìn cậu như thể có lời muốn nói nhưng lại do dự.
"Sao vậy? Còn có chuyện gì sao ạ?" Châu Thanh ngẩng đầu hỏi.
Thím Trương lau tay vào tạp dề đang quấn quanh eo, sau đó mới nói: "Tôi cũng là người nhìn Khâm Bạch lớn lên, mặcdù trong giới của cậu ấy phức tạp nhưng cậu ấy cũng không phải loại người tuỳ tiện làm bậy. Hai người kết hôn, lúc còn trẻ đều sẽ luôn có những lúc nhìn nhau không thuận mắt hay mâu thuẫn, ngày tháng vẫn còn dài, sau này cậu sẽ biết thôi."
Châu Thanh không hề cảm thấy cậu và Trữ Khâm Bạch có sau này.
(rút lại mau k mai mốt bị vả bây giờ =))))
Chưa nói đến thế giới và trải nghiệm của hai người khác nhau một trời một vực, những người dám lấy hôn nhân ra làm con bài thương lượng như anh thì hoặc là cực kỳ tự phụ, hoặc là về cơ bản không hề tin vào hôn nhân.
Trữ Khâm Bạch thuộc vế sau.
Thím Trương vô thức nói sự thật với Châu Thanh, bà nói: "Nếu không phải vì mẹ cậu ấy thì cậu ấy và ba cũng sẽ không làm ầm ĩ thành ra như vậy. Cái đức hạnh đó của cậu ấy năm mười mấy tuổi cậu chưa thấy đâu, cực kỳ nóng nảy. Lúc đó gia đình không cho phép cậu ấy vào nghề này, cậu ấy mang theo người đại diện rồi hai người cùng nhau gây dựng từ đầu. Vừa mới trưởng thành cũng vì công việc mà ngày ngày uống rượu, vì dự án mà chiến đấu từng chút một đến cùng như thế đấy. Bây giờ có rất nhiều cô gái trẻ thích cậu ấy, mấy lần đã tìm đến đây rồi. Cậu ấy bực đến mức quay đầu sang giáo dục người ta, tự tay mình nuôi dạy công ty và ekip, cuối cùng cũng thành thục ổn định cả rồi."
Muốn tra ra được bối cảnh của Trữ Khâm Bạch thật ra không hề khó.
Xuất thân từ một gia đình hào môn (*) lẫy lừng ở Lam Thành. Ba anh là Trữ Kiến Hùng, một tay thành lập nên tập đoàn Thịnh Vũ, công ty dưới trướng bao gồm nhiều lĩnh vực như tài chính, bất động sản, nhà hàng, v.v...
(*) hào môn: những gia đình giàu sang, có địa vị trong xã hội, thậm chí thuộc dòng dõi quý tộc, cái này giống như chaebol trong tiếng Hàn vừa có quyền vừa có tiền z á mọi người =)))))
Mẹ của Trữ Khâm Bạch, Tần Nhược cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng, bà là vợ thứ hai của Trữ Kiến Hùng, năm thứ năm sau khi gả cho Trữ Kiến Hùng thì tự sát tại nhà.
Việc này đã vô cùng ầm ĩ, đến nay vẫn còn được lưu truyền trên mạng.
Về nguyên nhân Tần Nhược tự sát, công chúng có rất nhiều ý kiến khác nhau, có người cho rằng là do bệnh trầm cảm, có người cho rằng Tần Nhược mắc bệnh tâm thần.
Năm Trữ Khâm Bạch ra mắt, những người ngoài giới đã đưa ra cho anh rất nhiều đánh giá, là thiên tài và cũng là kẻ điên.
Cái gì mà phong lưu trác táng, chẳng để ai vào trong mắt. Những kẻ gièm pha vẫn luôn gán cho anh căn bệnh tâm thần mà anh thừa hưởng từ mẹ mình. Trong những năm đầu, hết tám chín trên mười tin tức đánh nhau đều bắt nguồn từ đây.
Giờ đây lắng nghe từ lời thím Trương kể đã phần nào thay đổi quan điểm của Châu Thanh về anh.
Thế nhưng vừa nghĩ tới việc người đó mở miệng thì đã muốn cho anh đọc thêm ít sách.
Thầm nghĩ người này sau khi trưởng thành, phần xương cốt nổi loạn còn sót lại trong cơ thể có lẽ đều thể hiện ra từ cái miệng độc kia.
Châu Thanh ra ngoài lúc tám giờ rưỡi.
Hôm đó trời nổi gió, cậu biết tình trạng cơ thể hiện tại nên đặc biệt mặc thêm một cái áo khoác.
Sau khi nghiên cứu phần mềm gọi taxi một lúc, Châu Thanh đã đến địa điểm hẹn với Hứa Triêu.
Đó là một quảng trường.
Hứa Triêu giống như cậu tưởng tượng, người cao một mét bảy sáu, để tóc ngắn đứng trước biển dừng xe buýt, vẫy tay với cậu từ một quãng phía xa, hét lên một cách phấn khích: "Anh Thanh!"
"Hứa Triêu." Châu Thanh gật đầu rồi đi tới chào hỏi.
Hứa Triêu chỉ bị sự thay đổi hiện tại của cậu làm cho kinh ngạc khoảng hai giây, sau đó quay đầu nhìn chiếc xe taxi phía sau, kinh ngạc nói: "Anh Thanh, anh đi taxi đến ạ? Xe của anh đâu?"
Châu Thanh: "Chắc là ở nhà cũ rồi."
Lúc cậu mới đến thế giới này, bởi vì thiếu sót thông tin và một cuộc hôn nhân mà tất cả những gì cậu tiếp xúc đều là những người có liên quan đến Trữ Khâm Bạch.
Tình huống của nhà họ Châu là sau này cậu mới biết được một chút qua thông tin trên điện thoại di động.
Ba của Châu Thanh, Châu Khải Tông và người vợ đầu của ông cũng là mẹ của Châu Thanh đã ly hôn từ lâu.
Mẹ của Châu Thanh ra nước ngoài, cậu sống chung với ba.
Năm ba tuổi, Châu Khải Tông tái hôn.
Hai năm sau đó, mẹ kế Thư Mỹ Lệ sinh được một cậu con trai và đặt tên là Châu Tùng.
Châu Thanh đã châm biếm việc này với hầu hết mọi người trong điện thoại, nào là mẹ kế của hắn diễn xuất giỏi thế nào, lòng dạ rắn rết ra sao. Nếu không thì sẽ nói Châu Tùng làm bộ làm tịch như thế nào, đến trường phải luôn đứng hạng nhất, ở nhà giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện để lấy lòng ông già, làm cho ông vui vẻ để tương lai được chia thêm một phần trong tài sản thừa kế.
Hứa Triêu vừa đi cùng cậu vừa nói: "Anh Thanh, anh vẫn luôn không hoà hợp với Châu Tùng, cậu ta sẽ chịu chuyển đi chứ?"
Châu Thanh nói: "Đi xem xem rồi nói tiếp."
Căn nhà là một căn hộ cao cấp (*) ở trung tâm thành phố, ít nhất cũng phải hai trăm mét vuông.
(*) từ gốc là "đại bình tầng" (大平层): thông thường dùng để chỉ những căn hộ có diện tích từ 200 mét vuông trở lên, thậm chí là một tầng chỉ một căn hộ, còn trong thiết kế kiến trúc phải có đầy đủ các phòng chức năng. Ở một mức độ nào đó đây là "trải nghiệm căn hộ kiểu biệt thự", từ trong ngành dùng là "biệt thự bẹp hóa". Tuy nhiên theo quy định về diện tích của căn hộ cao cấp ở Việt Nam chỉ từ 70 mét vuông trở lên nên từ "căn hộ cao cấp" dùng ở đây không được chính xác lắm nhưng không có từ thay thế (giải nghĩa mình mượn từ bạn Nấm Mèo Nhỏ).
Hôm nay là cuối tuần, khi chuông cửa vừa reo, một người phụ nữ tóc xoăn mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa.
Cô nhìn Châu Thanh từ trên xuống dưới, "Tìm ai đấy?"
"Châu Tùng."
Người phụ nữ nhún vai, quay đầu gọi một tiếng: "Châu Tùng, có người tìm kìa."
Một thanh niên cởi trần đang lau tóc bước ra từ bên trong, không được xem như ngoại hình rất ưa nhìn nhưng khá nhã nhặn.
"Anh là ai?" Cậu ta hỏi.
Hỏi xong có lẽ đã nhận ra gì đó liền sửng sốt: "Anh?"
Người phụ nữ bên cạnh cậu ta liền nói một câu: "Anh trai anh? Không phải anh nói anh trai phế vật của anh đang hấp hối ở bệnh viện à? Anh kiếm đâu ra anh trai đẹp trai như vậy thế?"
Hứa Triêu ở bên cạnh Châu Thanh lập tức nổi giận, "Cô nói cái gì vậy?!"
Người phụ nữ bị doạ sợ, trốn sau lưng Châu Tùng.
Châu Tùng hoàn toàn không để tâm đến người phụ nữ ở phía sau mà vẫn đang nhìn Châu Thanh, nhận ra mình khó mà nhìn thấy được vẻ âm u quen thuộc từ khuôn mặt này chứ đừng nói đến tiếng gầm gừ cáu kỉnh.
Người trước mắt mày rậm mắt sâu, gầy gò nhưng không mất đi sự tao nhã, cậu giống như viên ngọc quý ngâm dưới lòng sông, ung dung thản nhiên và tự toả ra ánh sáng.
Châu Tùng thậm chí còn hoảng hốt vô cớ, nụ cười có chút cứng đờ, nói: "Anh, sao anh lại tới đây?"
"Tôi đến xem nhà." Dường như Châu Thanh không nhận ra tâm trạng không thoải mái của Châu Tùng, "Tôi nghĩ là người được uỷ thác đã đến thương lượng với cậu rồi nhưng cậu vẫn luôn lấy lý do không tiện để từ chối cho người ta vào, cho nên tôi chỉ đành tự mình đến."
Châu Tùng cười hai tiếng: "Em còn tưởng anh đang ở trong bệnh viện, vậy nên mới tưởng là lừa đảo."
"Cậu thật sự không biết tôi đã tỉnh lại sao?" Châu Thanh hơi nhướn mày hỏi.
Châu Tùng: "Không, không biết."
Làm sao cậu ta có thể không biết được, một người sống dở chết dở, ba đã sớm thất vọng cực độ với hắn. Loại cặn bã sắp hết thuốc chữa này còn may mắn gặp được Trữ Khâm Bạch sẵn sàng chi tiền, xem như có tỉnh lại thì cũng chỉ là một phếnhân mà thôi.
Công ty của nhà họ Châu được bao gồm trong thỏa thuận VAM của Trữ Khâm Bạch, phát triển sẽ chỉ đi lên một tầm cao hơn, chỉ cần tương lai rơi vào tay cậu ta, cậu ta có niềm tin rằng có thể làm cho công ty ngày càng lớn mạnh hơn.
Châu Tùng vẫn luôn cho là như vậy.
Thế nhưng Châu Thanh bất ngờ xuất hiện trước mặt không kịp đề phòng lại khiến cho cậu ta trở tay không kịp.
Nhưng vì thói quen từ nhỏ, cậu ta lập tức nói: "Anh à, sao anh lại đột nhiên nghĩ đến việc bán nhà vậy? Đây là do ba đặc biệt để lại cho anh. Nếu anh thiếu tiền thì nói với em này, trong nhà sẽ không đến mức để anh không có tiền tiêu đâu."
Sau một cuộc đối đầu ngắn ngủi, Châu Thanh liền biết rằng những lời lẽ căm thù trong điện thoại không phải là suy nghĩ chủ quan quá mức của Châu Thanh ban đầu.
Ác ý của Châu Tùng này rất rõ ràng, hoàn toàn không cần suy đoán.
Châu Thanh cũng không muốn dây dưa, "Nếu đã là của tôi thì xử lý như thế nào tôi sẽ xem mà làm, cậu chuyển ra sớm đi."
Biểu cảm của Châu Tùng trở nên vặn vẹo trong giây lát.
Giá trị thị trường của căn nhà này ít nhất là năm trăm vạn (*).
(năm trăm vạn tệ = năm triệu tệ ≈ 17 tỉ VNĐ)
Vào thời điểm đó, tập đoàn Châu thị thật sự không còn nhiều tiền mặt để quay vòng vốn nữa, bởi vì Châu Thanh sắp kết hôn nên ba hắn vẫn cho hắn căn nhà này. Cái loại phế vật này rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Nhưng cái gì cậu ta cũng không thể nói, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, gật đầu: "Được."
Kết quả là Châu Thanh vừa xuống lầu đã nhận được một cuộc gọi.
Ghi chú trên điện thoại là "Lão già thối".
Châu Thanh lắc đầu, nhấc máy: "Ba."
Người bên kia dường như đang thở hổn hển đầy phẫn nộ, kết quả lại đột nhiên nghẹn họng. Phải mất vài giây sau, giọng nói của một người đàn ông trung niên mới vang lên: "Nghe nói mày muốn bán nhà à?"
"Đúng vậy, dù sao cũng không ở."
"Không cho bán!" Giọng nói của người đàn ông đột nhiên cao lên, "Lại cầm tiền đi chơi đúng không? Nếu mày không muốn em mày ở thì ba bảo nó chuyển đi là được rồi. Châu thị không giống như trước đây, cho dù ban đầu không hợp tác với Trữ Khâm Bạch thì bố mày cũng có thể chống đỡ được ba năm. Nhưng dù sao thì cậu ta cũng đồng ý kết hôn với mày rồi, tiền nhập viện của mày vẫn luôn do cậu ta trả, cho dù có nghĩ lại thì tương lai cậu ta cũng sẽ không bạc đãi mày. Căn nhà là con đường rút lui cuối cùng của mày, mày nhất định không đợi được đến lúc ba chết mà phải tự chôn mình xuống hố bùn à?! Hả?!"
Lúc này Châu Thanh không lên tiếng.
Cậu vốn cho rằng Châu Thanh là vật hy sinh trong cuộc hôn nhân này nhưng sau khi nghe những lời này, rõ ràng là người cha này đã cho đứa con trai không ra hồn của mình một đường rút lui.
Con đường rút lui này là một người sẵn sàng hy sinh hôn nhân và nuôi dưỡng cậu không vì điều gì.
Mười năm hay là cả đời thì Châu Thanh không biết, nhưng cậu vẫn đứng tại chỗ, có lẽ là đang giúp Châu Thanh ban đầu hỏi rõ.
Cậu hỏi: "Vậy tại sao ba vẫn không đến thăm con?"
Đối phương hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Cuối cùng, một giọng nói khàn khàn có chút tang thương truyền đến, ông nói: "Bởi vì không dám, cũng không có mặt mũi. Lúc con còn bé đã ném con cho bảo mẫu, sau này mẹ con... quên đi, con cũng không chịu gọi mẹ. Tính cách Thư Mỹ Lệ mạnh mẽ, đối xử với con không tốt nhưng tâm huyết cả đời này của ba đã đổ lên cho công ty rồi, cũng không có thời gian để quản con. Lúc muốn quản thì đã không quản được nữa rồi. Con hỗn xược không nghe lời, không có bản lĩnh, lúc nào cũng cảm thấy ba thiên vị. Ba nghĩ đời này đã vô dụng rồi thì xem như vô dụng luôn đi, con vui là được. Thế nhưng... là ba không có bản lĩnh, ngay cả con trai cũng phải dựa vào người khác bỏ tiền ra để chữa trị, dựa vào người khác cứu sống."
Châu Thanh đã hiểu rõ ngọn nguồn đại khái.
"Trữ Khâm Bạch cần nhà họ Châu ủng hộ, nhà họ Châu cần tiền vốn ổn định, đây là cuộc trao đổi ngang giá rất bình thường trên thương trường. Ít nhất ba cũng không phải là vì công ty mà bán con."
Thậm chí có thể nói là Châu Khải Tông đã đưa ra điều kiện bổ sung.
Ông nhận ra rằng tính cách này của Châu Thanh là không thể thay đổi, nhìn thấy được cực hạn và kết thúc của công ty và chính mình.
Là một vật phẩm bổ sung bị buộc phải nhét cho Trữ Khâm Bạch, Châu Thanh đột nhiên hiểu ra sự ác liệt của anh.
Anh có thể bỏ tiền ra bán hôn nhân, không có nghĩa là anh sẵn sàng xử lý phế thải.
Trả viện phí, trả tiền, có danh nghĩa cưới hỏi đàng hoàng, e rằng người ta đã cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa rồi.
Và người cha này không được xem như một người cha đạt tiêu chuẩn nhưng cũng không phải tội ác tày trời.
Châu Thanh đứng trên con đường đá trong quảng trường, nhìn lên bầu trời rồi đột nhiên nói: "Tuần sau con đến công ty làm việc."
Điều này không nằm trong kế hoạch của cậu nhưng bây giờ cậu cảm thấy mình có thể thử xem.
Lần đầu tiên Châu Thanh được ra ngoài tự do nên ở bên ngoài đi lang thang với Hứa Triêu cả một ngày.
Cậu thử chơi trò chơi điện tử, ăn bánh rán nóng hổi bên đường, cuối cùng còn đến Quảng trường Thời đại xem đài phun nước và biểu diễn tung hứng.
Rất mệt nhưng lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ràng buộc ban đầu của cơ thể này đã thật sự tiêu tan.
Lúc trở lại Đông Hồ đã là chín giờ tối.
Châu Thanh biết thím Trương đã quen ngủ sớm nên cả căn biệt thự chỉ còn một vài ngọn đèn nhỏ bên bể bơi là còn sáng.
Châu Thanh quẹt thẻ mở cửa rồi bước vào, lúc cậu giơ tay bật công tắc đèn ở cửa đã quấy rầy đến người đang nằm trên ghế sofa.
Trữ Khâm Bạch hạ cánh tay xuống, lộ ra một đôi mắt đỏ bừng vì rượu. Tóc cũng rối tung, đôi lông mày đầy vẻ mệt mỏi và không vui vì bị quấy rầy.
Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm Châu Thanh vài giây rồi khàn giọng nói: "Ánh mắt cậu kiểu gì đấy? Thương hại tôi à? Không đi vào thì cút đi mau."
Người này bình thường khắc nghiệt thì thôi đi, uống say rồi vẫn không biết đạo lý như thế.
Châu Thanh đi tới, dúi quả bóng bay đang quấn quanh tay vào trong ngực Trữ Khâm Bạch.
Anh có vẻ sững sờ, dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nhìn cậu.
Châu Thanh: "Một cô bé bán bóng bay trên đường đưa cho, nếu anh đã muốn người thương hại, vậy thì tôi đành phải gắng gượng mà làm. Cầm lấy đi, cũng không cần nói cảm ơn đâu."
Trữ Khâm Bạch: "Cậu có biết mình đang nói gì không?"
"Người say là anh." Châu Thanh xoay người đi lên lầu.
Lúc bước lên cầu thang còn quay lại nhắc nhở: "Tôi rất thích hình thù con thỏ này, không muốn thì cất đâu cho cẩn thận, đừng làm bể của tôi."