Bà nội Đào Bách bị anh chọc tức, thở phì phò giận dữ bỏ về.
Tô Ca có năn nỉ cỡ nào bà cũng chẳng đoái hoài.
Cô bất mãn lườm người đàn ông đang ăn uống say sưa đối diện: “Anh tốt nhất nên quản cái miệng mình lại. Hay anh có muốn em giúp anh khâu lại luôn không?”
Đào Bách chột dạ cúi đầu húp cháo, không dám lên tiếng suốt bữa sáng.
Tô Ca vừa uống thuốc xong, một người đàn ông lạ mặt đột nhiên bước vào phòng bệnh.
Anh ta gật đầu chào cô rồi lập tức đến chỗ Đào Bách, đưa cho anh túi đồ: “Tôi đã lấy quần áo cho Tô tiểu thư theo kích cỡ anh yêu cầu, sếp xem thử có được không?”
Đào Bách nhận lấy túi giấy, tỉ mỉ mở từng món ra xem, đến áo ngực anh cũng không bỏ sót.
Nhìn đồ vật trong tay, anh thoáng cau mày: “Tôi đã dặn cậu cái gì cậu nhớ không hả?”
Trần Sinh tuy không hiểu anh có gì không hài lòng, nhưng vẫn chuyên nghiệp nhắc lại nguyên văn: “Sếp nói Tô tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, dáng người hoàn mỹ, chỉ có một khuyết điểm nhỏ là ngực nhỏ. Vì vậy tôi phải chọn size bé nhất, có mút độn để Tô tiểu thư không tự ti. Còn nhất định phải là màu trắng.”
Đào Bách gật đầu, nhưng mày vẫn không giãn ra, ánh mắt sắc bén liếc đối phương: “Vậy đồ trên tay tôi cậu giải thích sao đây? Kích cỡ nhỏ nhất? Lớn như vầy sao cô ấy mặc?”
Trần Sinh vỗ trán, có trời mới biết anh ta còn chưa có bạn gái lại đứng đây thảo luận kích cỡ áo ngực với sếp: Sếp ơi là sếp, anh để ý chút cảm nhận của Tô tiểu thư đi!
Tuy ngàn vạn lần phản kháng nhắc tới chuyện này, nhưng phận làm trợ lý mười hai bến nước anh không thể không nghe: “Tôi đã tìm hiểu kỹ, cũng hỏi rất rõ. Nhân viên cửa hàng nói đây đã là size nhỏ nhất. Không thể sai được.”
Đào Bách thoáng đảo mắt nhìn lướt qua Tô Ca rồi nhìn đồ trên tay mình, liền vỡ lẽ, giọng nói bất giác lớn hơn: “A thì ra là em đặt may riêng!”
Tô Ca nghiến răng nghiến lợi nhìn hai gã dê xồm đối diện, lửa giận bốc lên đỉnh đầu: “Hai người! Cút khỏi đây cho tôi! Đừng bao giờ để tôi gặp lại nữa!”
Cô còn không quên ném mấy quyển sách về phía cả hai, khiến một sếp một nhân viên chật vật chạy ra ngoài.
Trần Sinh ngoài này chấp tay bái lạy Đào Bách: “Boss à, anh làm ơn tha cho tôi đi! Sao mấy chuyện tế nhị này lại bàn trước mặt Tô tiểu thư chứ? Cô ấy không lấy mạng anh là phúc ba đời rồi!”
Đào Bách lạnh lùng trừng mắt: “Cậu mong tôi chết sớm?”
Trần Sinh run sợ, cười hề hề lấy lòng: “Không… Không có. Tô tiểu thư bên kia còn phải làm thủ tục xuất viện, tôi phải lo cho cô ấy trước đây. Tôi đi nhé!”
Anh sợ đối phương như sợ cọp vội vàng kiếm cớ bỏ của chạy lấy người.
Đào Bách lúc này đang thảo luận với 777: “Có phải dạo này tôi chiều cô ấy quá nên cô ấy được nước lấn tới không?”
Hệ thống khinh bỉ đáp: “Cậu cũng có thể mặc kệ Tô Ca.”
Anh vội vàng lắc đầu: “Không được. Lỡ đâu cô ấy cũng mặc kệ tôi thì sao? Qúa mạo hiểm.”
777 hận rèn sắt không thành thép: “Thì cậu cứ quên cô ấy đi chứ sao? Con gái suốt ngày rảnh rỗi giận dỗi vô cớ. Đặc biệt là Tô Ca, cái tính khí này đáng độc thân cả đời. Cậu yêu đương với Tô Lam có phải tốt hơn không? Tuy không đẹp bằng Tô Ca nhưng cũng dễ thương, tính tình ngoan ngoãn, dịu dàng, cũng không cãi lại cậu…”
Hệ thống còn đang thao thao bất tuyệt, Đào Bách gắt gỏng ngắt ngang: “Cậu tự mà đi yêu đương với cô ta! Tô Lam như thế nào liên quan quái gì tới tôi? Trong mắt tôi chỉ có Tô Ca, siêu xe và những người khác, ok?”
Nói rồi, anh hạ quyết tâm: “Vẫn nên đi xin lỗi cô ấy.”
Và thế là trong bệnh viện, Tô Ca đi đâu cũng xuất hiện một cái đuôi theo sau mang tên Đào Bách.
Cô mặc kệ không nói chuyện với anh, nhưng anh lại bên tai cô kể đủ chuyện không ngừng nghỉ, tựa như đối phương cố tình được sai tới đây để tra tấn cô.
Trong hành lang bệnh viện, cạnh quầy nước tự động, Tô Ca bực bội cao giọng gọi cả họ lẫn tên anh: “Đào! Bách! Rốt cuộc anh muốn sao đây?”
Đào Bách không giận thậm chí còn cười tươi hơn vừa rồi: “Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh. Đừng giận nữa! Anh hỏi bác sĩ rồi. Sức khỏe của em đã ổn định, hôm nay cùng đi dạo phố với anh nhé!”
Tô Ca im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Anh vẫn chưa có câu trả lời tiếp tục lẽo đẽo theo sau: “Vậy là đi hay không đi? Tô Ca! Em có đi không? Đi đi vui lắm. Không phải con gái thường thích dạo phố sao?”
Cô dừng lại đột ngột khiến anh hoảng hồn, híp mắt cảnh cáo: “Đào Bách! Anh tốt nhất mua giúp tôi kim chỉ.”
Anh sửng sốt nhất thời khó hiểu: “Để làm gì?”
Tô Ca vừa đi vừa lên tiếng, giọng nói bâng quơ, không to không nhỏ nhưng đủ để đối phương nghe thấy: “Khâu cái miệng anh lại. Qúa ồn ào!”
Bị Đào Bách quấy rầy suốt một ngày trời, cô cuối cùng phải nhận lời, đối phương may ra mới im lặng được một chút.
Tô Ca thay đầm thắt eo màu xanh pastel được Đào Bách chuẩn bị từ trước. Phải nói anh rất có gu, chiếc váy triệt để tôn lên dáng người mảnh khảnh cùng đôi chân dài của cô.
Đào Bách lúc đầu mới trông thấy còn phải ngơ ngẩn hồi lâu.
Anh dắt cô đi ăn một nhà hàng Ý nổi tiếng ở thành phố B.
Vị trí ngồi của hai người gần cửa kính sát đất, từ đây nhìn xuống có thể ngắm trọn vẹn góc nhộn nhịp nhất của thành phố về đêm.
Đào Bách gọi hai phần Ribollita và Bottarga cùng 2 ly nước lọc.
Tô Ca không đồng ý: “Sao lại là nước lọc? Phải uống rượu vang mới hợp chứ?”
Đào Bách phì cười: “Em là người bệnh đấy! Không được uống cồn.”
Tô Ca bướng lên thì không nghe lời ai: “Rượu vang thì có bao nhiêu cồn chứ! Một rượu vang một nước lọc.”
Phục vụ khó xử nhìn Đào Bách: “Chuyện này… Vậy là rượu vang hay nước lọc?”
Đào Bách bình thản thỏa hiệp: “Vậy rượu vang đi, đợi cô ấy uống say rồi tôi cũng thuận lợi làm một số việc.”
Tô Ca lập tức cảnh giác: “Anh… Anh muốn làm gì? Tôi là người bệnh đó!”
Anh nhún vai: “Không có người bệnh tim uống được cồn. Em không bệnh.”
Tô Ca trừng mắt, tay cầm muỗng đập xuống bàn: “Nước lọc! Anh lấy giúp tôi 2 ly nước lọc. Cảm ơn.”
Đào Bách giành thắng lợi nhưng cũng chẳng vui, anh để ý tay cô đã đỏ lên. Da đối phương rất trắng, đỏ lên như vậy có hơi dọa người, anh lập tức kéo tay cô qua xoa nhẹ: “Đau không? Chỉ giỏi hại mình. Anh là vì tốt cho ai hả?”
Tô Ca tức giận đến mấy giờ cũng ỉu xìu, để anh tự biên tự diễn.
Dùng bữa tối xong, anh cùng Tô Ca tới trung tâm thương mại xem phim.
Đi qua cửa hàng kem, chân của đối phương cũng không cử động nữa.
Cô giữ tay Đào Bách lại, khẽ liếm môi: “Anh thấy trời nóng nhỉ? Hôm trước không phải anh nói thích ăn kem sao? Cứ ăn đi đừng ngại! Tôi đứng ngoài đây chờ cũng được.”
Nhìn bộ dáng lấm lem của Tô Ca, anh cố nén cười trêu chọc: “Có sao? Em nhắc mới nhớ, Milô nhà anh mỗi lần đi ngang qua quầy kem cứ đứng mãi không chịu đi, chắc nó thèm đấy.”
Tô Ca tức tới óc: Mẹ nó! Không phải lúc này anh nên biết ý giả vờ mình cũng muốn ăn rồi rủ cô ăn chung sao??? Tại sao mọi người đều lãng mạn tới lượt cô lại lãng nhách như vậy? Vậy thì thôi đi, đằng này còn nói hươu nói vượn ví cô như con chó nhà anh ta! Cục tức này cô nuốt không trôi!
Nghĩ vậy, Tô Ca cũng chẳng muốn ăn nữa, giận dữ bỏ đi, bước chân bất giác nhanh hơn.
Đi được một lúc, cô quay đầu lại không thấy Đào Bách đuổi theo, cơn giận càng lúc càng lớn nhưng uất ức, tủi thân cũng theo đó mỗi lúc một nhiều.
“Cướp! Cướp! Giúp tôi bắt hắn ta lại! Chiếc nhẫn của tôi.”
Người phụ nữ mặc đồng phục của một thương hiệu trang sức vừa la và hét thất thanh cầu cứu.
Bảo vệ tòa nhà vô cùng nhanh nhạy, lập tức tập hợp bao vây bắt cướp.
Tên cướp là một người đàn ông gầy trơ xương, vóc người nhỏ nhưng nhanh nhẹn, ánh mắt hắn ta hung hãn.
Tô Ca đang ngơ ngác tìm Đào Bách khắp nơi, không nghĩ đến lại xui xẻo bị tên cướp để ý.
Thấy không còn đường lui hắn liền giật mạnh tay kéo cô lại gần, kề dao lên cổ.
Lưỡi dao sắc bén, máu trên da cô rỉ ra một ít.
Hắn ta hét lên: “Các người còn tiến lại gần tôi giết chết cô ta!”
Tô Ca căng thẳng tột cùng, nhận ra nhịp tim mình đập mạnh như trống đánh, dồn dập liên hồi, hít thở cũng bắt đầu khó khăn. Cô không dám phát ra tiếng sợ đối phương kinh động làm chuyện thiếu suy nghĩ.
Những người khác cũng hoảng sợ, lập tức dừng đuổi bắt, chỉ đứng vây xung quanh hắn ta.
Có lẽ là lần đầu phải liều mạng như vậy, tay hắn có chút run rẩy, nhưng giọng nói lại dứt khoát lạ thường: “Các người không thả tôi ra. Tại đây chắc chắn có hai mạng người.”
Cảnh sát cũng tới rất nhanh, hai người xuất hiện khuyên giải, những người khác lẫn trong đám đông đợi cơ hội giải cứu con tin: “Anh bình tĩnh đã, có gì từ từ nói. Đừng làm hại người vô tội.”
Tên cướp bỗng dưng kích động; “Vô tội? Lũ nhà giàu này có gì vô tội? Nhân cách thối rửa, toàn là lũ mạt rệp, chỉ biết dùng quyền thế chèn ép người nghèo như tao. Lũ nó có gì đáng tha thứ!”
Bàn tay cằm dao của hắn bất giác dùng sức, máu chảy ngày một nhiều.
Hai cảnh sát trông thấy sắc mặt trắng dọa người cùng hơi thở yếu ớt của Tô Ca, liền nhận ra không ổn: “Anh đi đi, chúng tôi thả anh chỉ cần anh tha cho con tin.”
Nhân viên bán trang sức không cho là vậy, vội vã ngăn cản: “Không được! Nhất định phải lấy lại chiếc nhẫn!”
Cảnh sát cũng không bận tâm đến lời cô ta: “Các người lui về, để anh ta đi.”
Những người khác nghe vậy đồng loạt hạ súng xuống.
Tên cướp cũng định bỏ con tin chạy đi cho nhanh.
“Đùng!”
Nữ nhân viên bị cướp nhẫn trong lúc nóng vội, giật lấy súng cảnh sát bên cạnh bắn về phía đối phương, với ý định ngăn không cho anh ta đi.
Tuy viên đạn bay lệch, nhưng cô ta không ngờ, tên cướp bị giật mình kéo theo con tin ngã nhào xuống thang cuốn.
“Không!”
Cảnh sát chỉ huy tức giận la lên.
Ông ta quay lại nhìn người phụ nữ kia, lập tức ra lệnh cho cấp dưới: “Bắt cô ta lại!”
Dứt lời, ông ấy vội vàng cùng những người khác chạy xuống xem tình hình. Tên cướp đã bị bắt giữ nhưng cô gái không may đập đầu vào sàn nhà, bất tỉnh tại chỗ, máu của cô đổ ra chẳng khác nào hiện trường phim kinh dị.
“Gọi cấp cứu! Mau lên!”