Đường Miểu làm động tác cắt cổ: “Bảo trọng!”
Tô Ca gian nan lên tiếng: “Làm sao để anh ta thăng cấp?”
Đường Miểu hoài nghi nhìn cô: “Không phải cô đợi người ta nhớ lại rồi bỏ rơi người ta đấy chứ?”
Tô Ca lạnh nhạt đáp: “Đó là chuyện của tôi.”
Đường Miểu thở dài lên tiếng: “Tôi chưa thấy ai nhẫn tâm như cô. Nếu không phải anh ta muốn quay lại cứu cô thì đã không xảy ra chuyện này. Nhưng mà muốn anh ta thăng cấp cũng không khó, chỉ cần cho anh ta ăn tinh thạch của zombie cấp 4 trở lên là được.”
“Tinh thạch?” Tô Ca hỏi lại.
Đường Miểu gật đầu: “Đúng vậy tinh thạch trong đầu bọn chúng.”
Tô Ca im lặng nhìn chằm chằm đối phương.
Đường Miểu hoảng sợ: “Khoan đã! Cô dừng ngay cái suy nghĩ vừa rồi! Đừng quên tôi đã cứu anh ta đó!”
Tô Ca nhún vai: “Thôi vậy.”
Lúc này cô mới nhớ ra mảnh vỡ thần lực trên người Dương Kỷ Minh. 777 từng nói với cô muốn lấy được mảnh vỡ thần lực phải giúp người đang giữ nó hạnh phúc.
Nói thì dễ nhưng để làm được lại khó vô cùng. Mỗi người sinh ra tùy vào hoàn cảnh và trải nghiệm sống mà định nghĩa hạnh phúc theo những cách khác nhau. Có một số người cho rằng gia đình đoàn viên đã là hạnh phúc, một số khác lại muốn bản thân phải có danh vọng, địa vị mới là hạnh phúc, một nhóm khác lại cho rằng chỉ có tiền tài xài mãi không hết mới thỏa mãn được hai từ hạnh phúc…
Tô Ca không rõ một người như Dương Kỷ Minh sẽ có khái niệm hạnh phúc như thế nào
Bầu không khí im ắng trên xe bị giọng nói lạnh lùng của cô phá vỡ: “Dương Kỷ Minh! Anh có tâm nguyện lớn gì muốn thực hiện không?”
Ba người còn lại nhìn cô tựa như người ngoài hành tinh.
Một lát sau, Dương Kỷ Minh bật cười: “Sao cô lại hỏi vậy?”
“Chỉ là tò mò.” Tô Ca tựa như hỏi cho vui.
Đường Miểu không khỏi bất ngờ: “Hôm nay cô lạ thật đấy. Không phải cô không thích nói chuyện phiếm sao? Sao nào? Hay cô vừa mắt cháu trai tôi rồi?”
Đào Bách không hiểu ý Đường Miểu chỉ im lặng nhìn Tô Ca.
Tô Ca ghét bỏ ra mặt: “Tôi không thích con nít.”
Đường Miểu ôm bụng cười sặc sụa: “Cháu trai! Người ta xem cháu là con nít kìa. Cũng đúng! Theo vai vế cháu phải gọi cô ấy một tiếng dì đó.”
Dương Kỷ Minh cũng không thể trách Đường Miểu, chỉ biết cười bất đắc dĩ: “Nhìn cô cũng xấp xỉ tuổi em gái tôi thôi. Sao lại cư xử như một bà cụ vậy?”
Tô Ca nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dù sao tôi cũng lớn hơn cậu.”
Dương Kỷ Minh quay sang cầu cứu Đào Bách: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Tốt nghiệp chưa?”
Đào Bách tựa như lặp lại lời Tô Ca vừa nói: “Dù sao tôi cũng lớn hơn cậu.”
Dương Kỷ Minh bất lực, thầm than chị em nhà này thật kỳ lạ.
“Hai người là dị năng giả hệ gì?”
Đối phương bình thản đáp: “Không có.”
Dương Kỷ Minh sửng sốt: “Không có? Thật sự không có? Vậy làm sao hai người có thể sống sót đến bây giờ?”
Tô Ca nhún vai: “May mắn thôi.”
Dương Kỷ Minh nhận ra cô không muốn tiết lộ nên cũng thức thời im lặng.
Mặt trời lặn được hơn một tiếng, họ quyết định dừng chân ở ngoại ô thành phố H.
Cao Bác trong lúc đi chia đồ ăn và nước uống cho mọi người, cũng để lại hai phần cho Tô Ca và Đào Bách.
Tuy Cao Bác rộng lượng nhưng cô cũng không thể phớt lờ ánh mắt thù địch của nam sinh còn lại.
Cô xua tay từ chối: “Chúng tôi có rồi, cảm ơn cậu.”
Tô Ca lôi từ trong ba lô ra hai hộp thịt và hai chai nước suối.
Những người còn lại trợn tròn mắt nhìn đồ ăn trên tay họ, âm thầm nuốt nước bọt.
Nhưng chỉ vài giây sau, nhóm Lương Kỷ Minh lại tập trung ăn đồ của mình.
Một lát sau, Tô Ca dẫn theo Đào Bách đứng dậy: “Chúng tôi đi dạo một lát.”
Đợi hai người đi xa, nam sinh trong đoàn không muốn nhịn thêm nữa, phẫn nộ chất vấn Cao Bác: “Đã là mạt thế rồi, cậu còn muốn làm từ thiện sao? Hai người kia, một người không có dị năng, kẻ còn lại đầu óc không bình thường, các cậu giữ lại làm gì? Chẳng may bọn chúng có ý đồ chiếm đoạt vật tư của chúng ta rồi bỏ trốn thì sao?”
Cao Bác không hiểu nổi sao đối phương lại giận dữ như vậy: “Hình Bắc! Cậu bình tĩnh đã. Họ không phải người xấu. Dù sao họ cũng muốn đến căn cứ thủ đô, chúng ta tiện đường dẫn họ theo, giúp đỡ lẫn nhau thì có gì sai?”
Hình Bắc quay sang nhìn Dương Kỷ Minh: “Cậu thì sao? Chẳng lẽ cậu cũng nghĩ giống cậu ấy? Đừng quên cả nhà cậu đã chết như thế nào! Rõ ràng bọn họ đang lợi dụng chúng ta. “
Dương Kỷ Minh cao giọng: “Đủ rồi! Trước mắt hai người họ vẫn chưa làm gì. Tôi tin tưởng mắt nhìn người của dì Út.”
Đường Miểu thấy lửa văng tới người mình vội vàng đứng dậy: “Dì cũng đi dạo một lát. Các cháu từ từ nói.”
Bên này Đào Bách liên tục xoa bụng: “Chị! Em đói.”
Tô Ca tuy thấy phiền nhưng vẫn dẫn cậu đi tìm zombie.
Grừ! Grừ!
Âm thanh từ xa vọng lại khiến cô vô cùng cao hứng, vội chạy về phía trước.
Hai mắt Tô Ca sáng như đèn pha: “Có zombie. Cậu đứng đây đợi tôi.”
Dứt lời, cô buông tay Đào Bách, chỉ trong chớp mắt đã đến gần bọn quái vật.
Có tất cả năm con, Tô Ca âm thầm vận công, luồng linh khí trắng đục bao quanh gậy gỗ trên tay cô.
Cô cứ thế vung gậy không chút nương tình.
Đào Bách từ đằng xa dường như có thể nghe được tiếng xương đứt gãy.
Đầu bọn quái vật rơi lả tả trên mặt đất tựa như bóng ném.
Không dừng lại ở đó, Tô Ca thậm chí còn lấy gậy đập nát đầu bọn nó, làm lộ ra hai viên tinh thạch màu đỏ.
Cô vẫy tay với Đào Bách: “Lại đây!”
Đào Bách ngơ ngác chậm chạp bước lại gần.
Tô Ca chỉ hai viên tinh thạch vừa tìm được: “Em lấy nó đi!”
Đào Bách lắc đầu, quyết không nhặt lên.
Tô Ca cố nén giận, tự mình khom người lấy chúng đem đến trước mặt anh: “Chị dâng đến tận miệng em còn không ăn nữa hay sao?”
Đào Bách khó xử nhìn cô: “Bẩn.”
Tô Ca cố trấn an bản thân, đừng chấp nhặt với một con zombie.
Cô vận công, luồng khí trắng đục giúp cô tẩy sạch mùi và đống nhầy trên tinh thạch.
Đào Bách vui vẻ trở lại, lấy từng viên bỏ vào miệng, cứ thế nhai như nhai kẹo bình thường.
Tô Ca nhìn thôi cũng thấy ê răng.
Đợi ăn xong, anh xoa bụng cười: “Chị thật tốt!”
Tô Ca không biết mình đã tạo nghiệp gì, lại phải đi chăm sóc một đứa trẻ to xác.