Editor: Tảo
Beta: Tảo
Mặt trời từ từ rút đi nhiệt độ, trở nên ôn thuận, sau đó phủ thêm lớp áo cưới đẹp nhất, làm chân trời giống như đứa nhỏ được vẽ thêm màu sắc. Hết thảy đều là màu sắc ấm áp, kiến trúc vườn trường, sân thể dục, góc xấu đá banh, Kha Bố tóc ngắn, Chi Lý giày vải thường.
Chi Lý đi cạnh Kha Bố, dùng dư quang ngắm nhìn Chi Lý, hắn đang nhìn chằm chằm mặt trời, từ lần đầu gặp hắn, hắn đã thường nhìn mặt trời, Kha Bố liền hỏi: "Cậu đến tột cùng là đang nhìn cái gì?"
"Tớ đang nhìn mặt trời." Chi Lý đem tầm mắt đặt lên người Kha Bố, ánh mắt cùng vẻ mặt đều giống như nghi ngờ trí thông minh của Kha Bố, sau đó lại lộ ra biểu tình như bừng tỉnh đại ngộ: "Nó gọi là mặt trời, tàiyáng." Hắn lại giống thầy giáo vườn trẻ dạy Kha Bố ghép vần, Kha Bố một chưởng vỗ rớt ngón tay đang chỉ mặt trời của hắn: "Tớ biết cái gì gọi là mặt trời, tớ chỉ hỏi cậu sao lại muốn nhìn mặt trời.""
"Vậy sao cậu không hỏi trực tiếp như vậy."
"Tớ muốn bỏ bớt vài chữ."
"Cậu chính là không biết đi." Chi Lý nói tiếp: "Yên tâm, cậu có bao nhiêu ngốc, tớ sẽ giúp cậu bảo mật."
"Cậu đến tột cùng tự ý tưởng tượng tớ thành loại ngu ngốc gì, còn có, chúng ta làm gì mà đi dạo trên thao trường."
"Không phải cậu đòi đi à."
"Tớ thấy cậu hướng về phía này nên mới đi theo."
"Vậy trở về thôi." Chi Lý vừa muốn xoay người, Kha Bố đã kéo hắn lại: "Dù sao cũng không có chuyện gì, đi một lúc cũng không tệ." Cậu thả Chi Lý ra tay đan về sau lưng: "Năm sau chúng ta tốt nghiệp rồi."
"Cậu không tìm được đề tài nên miễn cưỡng nói chuyện sao."
"Tớ đang cảm thán, cậu không cảm thán chúng ta sắp tốt nghiệp sao." Kha Bố nói xong câu đó cảm thấy thực sự quá lập dị, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: "Được rồi, tớ là miễn cưỡng nói chuyện."" Thời điểm mình chân chính muốn nói cái gì, trái lại không biết phải bắt đầu từ đâu, phải mở miệng từ từ nào. Chi Lý có quá nhiều điểm khiến cậu yêu thích, cậu cũng rất ít khi nói với Chi Lý. Không nói Chi Lý cũng sẽ biết, cậu luôn nghĩ như vậy nên lấp liếm đi.
"Bây giờ tớ thổ lộ với cậu có phải rất kỳ quái không?"
"Là rất kỳ quái."
"Cậu nên phủ định một chút!"
"Cậu quả nhiên là não bị đụng hư."
"Có người muốn thổ lộ với cậu, cậu liền nói người ta đụng hỏng não, không thấy thất lễ sao?!"
"Đi bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn."
"Cậu có nghe tớ nói không! Lẽ nào cậu không muốn nghe?"
"Cậu đang ép tớ nghe thông báo của cậu?"
Kha Bố đẩy Chi Lý một cái, bị hắn nói càng ngày càng khó vì tình, bây giờ căn bản nói không được nữa, ngược lại cũng không quan trọng, so với thổ lộ, chi bằng trực tiếp cởi sạch cùng hắn lăn giường, hắn sẽ càng vui vẻ hơn. Kha Bố vặn vặn tay: "Cắt, tớ chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, hiện tại đã không muốn nói nữa."
"Phải không." Chi Lý không có bất kì phản ứng gì, hắn nghiêng mặt, tiếp tục đi về phía trước, Kha Bố bị bỏ phía sau mấy bước không hiểu ra sao đã nói ra miệng: "Chi Lý! Chi Lý! Chi Lý! Chi Lý!" Cậu chỉ gọi tên Chi Lý, Chi Lý đang muốn xoay người, cậu lại nói: "Đừng nhìn tớ, bây giờ cậu nhìn tớ sẽ khiến tớ ngượng ngùng đến khôngcòn mặt mũi gặp người. Chi Lý, cậu nghe tớ nói, bên cạnh tớ, mãi mãi bên cạnh tớ, nếu không tớ có thể sẽ chết."
Chi Lý vẫn xoay người, hắn đưa lưng về phía tà dương, chói mắt như vậy, vẽ mặt hắn khẽ cười có thể xếp ở ba vị trí đầu yêu thích của mình sao, không đúng, thật giống đều xếp nhất: "Tớ muốn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đến không còn mặt mũi nhìn người của cậu." Hắn đưa tay ra, ngón tay giật giật: "Lại đây." Kha Bố đi về phía trước hai bước, sau đó làm thủ thế cấm chú: "Hiện tại đừng ôm tớ, cũng không phải phim thần tượng." Bọn họ thật sự không thích hợp với lãng mạn, trong miệng ai cũng thi thoảng phát ra từ sát phong cảnh, Chi Lý cong ngón tay giữa cùng ngón tay cái, búng lên trán Kha Bố một cái, giống như ngày đầu tiên bọn họ bên nhau, có điều lực đạo không giống nhau.
"Tớ làm sao có thể để cậu chết."
Thật sự đã qua lâu vậy sao, mình không phải học sinh cấp hai sao, đây không phải một giấc một rất dài rất dài sao? Có phải khi tỉnh dậy, mình đang một mình ngồi xổm ở trong công viên, từ đầu đã không có Chi Lý. Kha Bố tập trung nhìn mắt Chi Lý, vững tin trả lời chính mình, đây không phải mộng, mình cùng Chi Lý đại nhân bên nhau được cực kỳ lâu rồi.
"Đuổi theo tớ a~~~ Chi Lý." Sở Hạo Vũ làm ra vẻ từ bên cạnh hai người chạy qua, tiếp theo là Trương Lạc: "Đuổi theo tớ, tùy ý để cậu làm gì tớ ~~"
"Ấu Ngôn." Chi Lý kêu một tiếng Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn nhìn hai người phía trước đang chạy vặn vẹo nhăn nhó: "Vậy tớ đuổi theo các cậu, đuổi kịp các cậu liền mạnh mẽ dẫm nát cơ quan phối giống của các cậu." Tô Ấu Ngôn thỉnh thoảng sẽ nói ra một câu kinh người.
"Chỉ đùa một chút, cậu cũng đừng quá coi là thật." Sở Hạo Vũ còn chưa nói hết, quay đầu lại đã thấy Tô Ấu Ngôn đuổi tới, ý thức được tình thế liền hướng về những phía khác nhau chạy.
"Tớ cũng tham gia, không chạy nổi các cậu cứ việc đem cơ quan phối giống của tớ đạp nát." Ứng Tu Kiệt cũng chạy.
"Tớ cũng muốn giảm béo."Công Tru chạy theo, Chu Hân Hợp luôn không có chủ kiến, thấy người khác chạy cũng vô duyên vô cớ chạy theo.
"Một đám quỷ ấu trĩ, câu chuyện lành mạnh bị các cậu làm ô uế, không cơ quan phối giống thì là bộ phận sinh dục, có ai không biết trên người các cậu không có bộ phận sinh dục à." Kha Bố mắng một lát đột nhiên bị Chi Lý nắm lấy tay, cũng chạy theo Kha Bố không khỏi nhớ đến tại hội thể thao Chi Lý nói, hắn nói muốn dẫn mình đi xem điểm đích là thế nào, khi đó mình tin tưởng như bây giờ, Chi Lý tuyệt đối sẽ đưa mình tới đích, kỳ thật Kha Bố đã sớm không để ý đích là cái gì rồi.
"Kha Bố."
"Ừ."
"Tớ dẫn cậu đi dẫm nát cơ quan phối giống của bọn họ."
"Đây là lời thoại quỷ gì!!" Kha Bố mắng không nhịn được cười lên.
Có thể nhìn thấy thao trường, Lam Ngân tựa bên cửa sổ, ngón tay tay cô vân vê vai Chi Tả Tư: "Lâu rồi không gặp chúng ta có nên ở đây vận động một chút."
"Xem em có bản lĩnh khơi lên dục vọng của tôi không."
"Cho em yêu cầu thấp như vậy, coi thường em sao."
Bọn họ ở câu lạc bộ Âm nhạc, hơn nữa bên trong không chỉ có hai người họ, còn có rất nhiều học sinh đang ở đây, học sinh bên trong đều hoài nghi mình có phải hay không tàng hình rồi.
Tâm tình thế này, giống như một bản nhạc nhẹ, chỉ cần vặn nút âm lượng, đem âm thanh vặn đến lớn nhất.
Ngày mai có xảy ra chuyện gì, đừng quản.
Làm gì nhất định phải có kết cục, hết thảy đều vẫn tiếp tục chẳng lẽ không phải tốt nhất sao?
---CẬU ẤY LÀ CHI LÝ ĐẠI NHÂN - HOÀN---
Lời tác giả: Bộ này về sau muốn dừng một thời gian, lý do ở Weibo cũng đã nói, mặc dù nói không nên lời cảm ơn đã ủng hộ truyện, nhưng trên cơ bản ở Weibo cũng bình luận, (chỉ cần ở Weibo) mỗi một điều tôi đều xem, có thể viết đến bây giờ gần như đều là bởi vì thấy lời nhắn của mọi người, mọi người đã trở thành ý tưởng viết truyện của tôi, đã trở thành đồng hồ báo viết của tôi rồi. Kỳ thực, lâu nay, mọi người có một việc không biết hay không rõ, chính là mọi người đối với tôi rất quan trọng.
Lời editor: Cuối cùng cũng hoàn phần hai rồi ヽ●"∀"●ノ tung bông. Lần đầu tiên dịch một truyện dài của tác giả mình thích, lúc ăn sẵn đọc chùa mình muốn nó càng thiệt dài, đến lúc dịch thấy nó hoàn là mừng rớt nước mắt luôn à, nhẹ lòng hẳn đi TvT
Câu chuyện của Chi Lý, Kha Bố và đám bạn của họ vẫn còn tiếp tục, hãy đón chờ phần tiếp theo nhóe (›"ω"‹)