Editor: Chen
Non-beta.
Thời gian sau đó, Kha Bố cùng Chi Lý hoàn toàn trở thành hình ảnh quan hệ hảo hữu giữa hai bạn học, đồng học này giúp đỡ đồng học kia, mỗi lần Kha Bố gặp phải đề khó sẽ liền tìm Chi Lý, Chi Lý không giảng nhiều, thường thường sẽ chỉ dùng tranh vẽ hoặc viết gợi ý cách giải lên phía trên, hắn từ lần đó cũng không còn quá thân mật với cậu, Kha Bố với tình hình hiện tại cũng đã khá vừa lòng, ngoại trừ một chuyện này.
"Đề này cậu làm sai ba lần rồi đi."
"Tớ không nhớ được mà..."
"Mau đưa tay ra."
Điều khiến Kha Bố để tâm chính là nó đó! Cậu đưa mắt nhìn đám Tô Ấu Ngôn đang ngồi cách đây không xa: "Tớ không phải mấy đứa con nít, làm bài sai liền bị đánh tay!"
"Muốn thì cho cậu đi mách tội tớ, đưa tay ra nhanh lên." Đối với mệnh lệnh của Chi Lý, Kha Bố không tình nguyện mà vươn tay ra, thước đánh lên bàn tay cậu, Sở Hạo Vũ ở bên cạnh tùy tiện thêm vào âm hiệu: "Đau quá~Đau quá nha~~ Tớ phải về tìm mẹ của tớ ~~"
"Cậu ngậm miệng vào cho tớ! Lo đọc sách đi!" Như thế nào ngày mai đã đến bắt đầu loạt kỳ thi cuối kỳ rồi a, ngay cả đám Sở Hạo Vũ bọn họ cũng cuống cuồng nước đến chân mới nhảy, rốt cuộc, là học sinh dùng tiền của ba mẹ thì phải để ba mẹ quản, kiểm tra kết quả quá kém nhất định sẽ bị bạc đãi. Ứng Tu Kiệt ngồi trên ghế cầm sách ngáp ngắn ngáp dài: "Muốn ngủ quá đi."
"Thế ngủ đi."
"Ngủ rồi điểm tổng kém thì biết làm sao."
"Đó là chuyện của cậu, bọn này biết thế nào được."
Chi Lý gõ lên đầu Kha Bố, thu hồi chú ý của cậu: "Nhìn kĩ cậu đang ở chỗ nơi." Kha Bố cúi đầu đọc sách một lát rồi lại ngẩng đầu. "Chỉ lo dạy tớ học, chính cậu không cần đọc sách luôn? Mẹ cậu không quan tâm thành tích của cậu, nhưng ba cậu thì sẽ có đi."
"Ừm."
"Cậu mà kiểm tra kém thì sẽ thế nào?" Vấn đề cậu nói làm Chi Lý phải ngẫm nghĩ vài giây mới trả lời: "Quên rồi."
"Xì, tớ không nên hỏi cậu cái câu không chút thực tế này." Tay Kha Bố chống trên đầu, lật xem trang sách, đã từng nghe rất nhiều học bá nói học tập là công việc tràn ngập niềm vui, rốt cuộc bọn họ nói vui chỗ nào chứ, cậu nghĩ nghĩ đến thất thần. Hội phụ lão khi dạy con đều nói chúng phải nghiêm túc học hành, nhưng chúng chưa từng đem lời này để trong lòng, chờ tới khi chúng chậm rãi lớn lên, bước vào xã hội mới hiểu học tập quan trọng nhường nào, rồi lại bắt đầu khuyên bảo con cái của chúng mau lo học hành đi, cái loại tuần hoàn dở người này thật đau đầu a.
Chi Lý đem sách áp lên mặt Kha Bố: "Lo đọc đi."
"Biết rồi, dạo này ngày nào cũng phải đọc sách, mệt muốn chết."
"Dạo này ngày nào cũng phải trông cậu đọc sách, sao tớ không thấy mệt."
Kha Bố cười khẽ, một lần nữa ngồi tập trung đọc sách, vẫn là nên nghiêm chỉnh tiếp thu đi, nếu không kiểm tra quá kém, sẽ rất có lỗi với thời gian Chi Lý bỏ ra bồi dưỡng mình. Trên cửa kính áng lên hình ảnh hai con người đó thật rõ ràng, một Kha Bố cắn bút vắt óc làm bài, cùng một Chi Lý vùi đầu vẽ tranh, cùng ngồi đối diện nhau, cùng dùng một cái bàn, ngoài kia có bao nhiêu cảnh đẹp chứ, cậu không có thấy, cũng không muốn thấy đâu.
Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu lên mặt Kha Bố, khiến cậu phải miễn cưỡng chính mình mở mắt ra. Chu Hân Hợp cả người tình táo bước tới, đánh thức mọi người: "Mau dậy, hôm nay kiểm tra tớ không kịp làm bữa sáng, có ra ngoài mua đồ ăn các cậu thích nè." Trương Lạc dùng gối che đầu lại: "Hân Hợp, sau khi tốt nghiệp cậu tới nhà tớ nấu cơm đi, tớ sẽ trả cậu lương thật cao." Kha Bố mơ hồ ngồi dậy đá vào chân Trương Lạc một cái: "Cậu nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, tớ chấm Hân Hợp rồi." Cậu vừa nói vừa nhìn chung quanh một vòng, chẳng khác gì cái bãi tha ma hết, người ngủ ngang ngủ dọc tứ tung khắp nơi, rơi rớt bên cạnh là một đống sách vở, Kha Bố đứng dậy, đạp lên lưng Sở Hạo Vũ, lấy bàn chải cùng kem đánh răng rồi đi vào toilet.
Cậu xoa xoa mặt, gõ gõ bụng, động tác thong thả mà đưa bàn chải có kem đánh răng vào miệng, vị bạc hà tràn ngập trong khoang miệng, sau đó Chi Lý cũng bước vào, cậu từ trong gương quan sát nhất cử nhất động của hắn. Chờ cậu làm xong rồi, Chi Lý mới bắt đầu đánh răng.
"Chi Lý."
"Ừm." Hắn lười biếng đánh răng, giống như đang quay hình quảng cáo vậy đó.
"Cậu cũng biết, lời này của tớ chỉ là giả thuyết thôi, bất quá giữa thời điểm thi cử này, tớ vì nguyện vọng điểm chác cao cao một chút cũng sẽ được coi là không hề gì đi." Kha Bố nói vòng vo, Chi Lý phun bọt kem từ trong miệng ra: "Có gì thì nói thẳng." Kha Bố bắt lấy cánh tay Chi Lý. "Tớ muốn thôi miên cậu, để cậu đem tài lực cùng may mắn chuyền hết qua cho tớ." Sở Hạo Vũ mới bước vào đã ngáp một cái thật lớn: "Kha Bố, bệnh trung nhị của cậu lại tái pháp rồi?"
"Không tới cậu quản."
Chi Lý sau khi đánh răng xong, liền dùng cái áo sạch tinh Kha Bố đang mặc lau miệng: "Cậu làm tớ nhớ lại một lời này của Ngân."
"Cô ấy nói cái gì?"
"Nói, nếu có người dám nghĩ muốn lấy thứ gì thuộc về tớ, Ngân sẽ trù ẻo người đó xui xẻo cả đời."
"Sao cậu không nói sớm!
"Mới nói đó."
Kha Bố vặn vòi ra sức rửa đi trận ma pháp cậu vẽ trên tay.
Vui đùa một hồi, cũng ăn sáng xong, Kha Bố kiểm tra đầy đủ mọi thứ cậu cần mang vào phòng thi, cũng không quá khẩn trương a, đây dù sao cũng phải kỳ thi ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai của cậu.
Người ôm hận với thời gian nhất, tuyệt đối chính là thí sinh đi thi, vốn mong nó làm ơn trôi chậm một chút, nó lại cố tình nhảy chân bay nhanh vọt đi luôn.
Sau khi trải qua một hồi bị bài thi tra tấn, Kha Bố rời phòng, thở dài một hơi, vẫn trạng vẫn là tốt hơn lúc mới thi xong đại học, Chi Lý là người nộp bài đầu tiên, khi hắn ra khỏi phòng thì sân trường không một bóng người. Lần này giáo viên chủ nhiệm không quá khắt khe, sau khi thi liền trực tiếp thả cho bọn họ nghỉ hè.
Hộp inbox nhóm phút chốc náo nhiệt bất ngờ, không ngừng đổ tin nhắn về.
[Sở Hạo Vũ: Trương Lạc, cậu có đặt vé chưa?"
[Trương Lạc: Đã đặt, sáng ngày lúc giờ phút sẽ đi Nhân Quả Trấn.]
[Ứng Tu Kiệt: Tớ phải về nhà lấy đồ đã.]
[Công Tru: Sao gấp vậy!! Đồ tới phơi trong phòng còn chưa kịp khô, ba mẹ ở nhà tớ cũng chưa xin phép, mới nghỉ đã đi chơi ngay, hơn nữa...]
[Sở Hạo Vũ: Tóm lại, cậu là vội muốn cùng anh Nghiêm Phong của cậu yêu đương chứ gì.]
[Công Tru: Cậu không phải cũng có bạn gái sao?]
[Sở Hạo Vũ: Bạn gái của tớ ở bãi biển còn nhiều hơn, tớ không phải Chi Lý, ai thèm mang theo người nhà mình đi biển chứ, mất hứng.]
[Kha Bố: Cậu coi tớ không tồn tại luôn?]
[Trương Lạc: Làm con trai tớ cũng nghĩ như vậy, nói thật nha, Kha Bố, Chi Lý có hay không muốn gián tiếp kéo cậu đi nghỉ hè ở tận cùng thế giới luôn?
Cậu có từng nghĩ tới khả năng này chưa, khi cậu ấy nói lời âu yếm, kỳ thực, là muốn đem quăng cậu ở nơi xa tít mù tắp nhất.]
[Kha Bố: Cám ơn mấy cậu quan tâm, cậu ấy không như thế! Còn có, không phải lần trước Chi Lý có trong group này sao, bây giờ lại biến đâu rồi?]
[Công Tru: Lần đó hỏi xong vị trì của bọn này, thì out luôn.]
Kha Bố một tay gõ điện thoại, một tay đẩy cửa phòng ngủ Chi Lý, vừa mới ngẩng đầu lên đã bị hôn một cái, Chi Lý vỗ vỗ gương mặt sửng sốt của Kha Bố: "Đã nói rồi, thi xong rồi tớ có thân mật với cậu."
"Tớ có thể nói không nữa sao." Cậu chăm chú nhìn hắn, ánh dương sau lưng tựa hồ là phát ra từ cơ thể hắn a.
Mùa hè, nguyên lai sao lại hợp với cậu vậy chứ.
,