Vẫn là Nhi..Cô vẫn nằm trên giường bệnh đấy ….Chỉ khác điều là căn phòng không có ai và cô như người đã tỉnh lại từ lâu. Khuôn mặt cô bây giờ chỉ có thể nói là cảm xúc của cô là bằng không. Đưa tay lên gỡ mặt nạ oxi vướng víu trên mặt rồi giật hết tất cả các ống truyền ra
Cô vừa ngồi dậy thì Quân mở cửa vào. người nhìn nhau … người thì ánh mắt ngạc nhiên, ngỡ ngàng còn người kia lại nhìn với ánh mắt không có cảm xúc. Quân chạy vội đến bên cô …Hơn tháng anh mới thấy Nhi thức dậy, anh mừng quá, ôm chặt cô vào lòng
- Em tỉnh rồi!! Thật là hay quá!!
-BUÔNG TÔI RA!! - Nhi nói với giọng đều đều, đẩy mạnh Quân - TÔI CÓ QUEN BIẾT CẬU SAO??
Quân ngỡ ngàng nhìn Nhi, người con gái anh yêu sau hơn tháng nằm bất động trên giường bệnh thì khi tỉnh lại không nhớ anh là ai luôn sao?? Quân không tin!! Chắc Nhi chỉ đùa thôi..phải, cô cũng hay đùa vậy mà …
Đang ngồi dưới sàn không biết phản ứng làm sao thì Nguyên mở cửa bước vào. Anh hết nhìn Nhi đang ngồi trên giường còn Quân như kiểu bị ai đó đẩy nên ngồi chống tay xuống sàn
- Em tỉnh rồi sao?? Mới tỉnh mà sao đánh đấm người yêu ghê thế?? - Nguyên cười nhìn Nhi, tí nữa anh sẽ đi thông báo cho mọi người biết …giờ thì tranh thủ chọc cô tí xíu
Nhi không khó chịu, chỉ nghiêng đầu nhìn Nguyên rồi cất giọng đều đều
- Tôi cũng quen cậu sao??
- Em đùa vừa thôi …- Nguyên đấm nhẹ vào cánh tay Nhi
Nhi không nói gì chỉ bước xuống giường rồi đi thẳng ra ngoài. Đứng ngoài hành lang hít thở không khí, đầu óc cô bây giờ trống rỗng như được làm mới tất cả. Không nhớ gì về Nguyên và Quân đang ở trong phòng kia thậm chí tên của mình cô cũng không nhớ được
Nguyên nhíu mày nhìn Nhi đang đứng hóng gió ngoài lan can
- Em giỡn vừa thôi..Anh không rảnh để em đùa đâu - Nguyên đi ra lôi Nhi vào phòng
- Buông ra!! Tôi rảnh để đùa chắc?? - Nhi hất tay Nguyên ra, mới tỉnh dậy nhưng có vẻ sức khỏe của cô không hề bị ảnh hưởng
Nguyên lôi Nhi xuống phòng bác sĩ
Sau khi từ phòng bác sĩ đi ra thì Nhi ngồi ngoài chờ như lời bác sĩ dặn còn QUân với Nguyên được kêu vào. Vẫn là vị bác sĩ ấy, ông ngồi nhìn đống hồ sơ trên tay rồi lại thở dài
- Bệnh nhân tỉnh dậy mà có thể đi lại bình thường cũng khá may. Nhưng về bộ não của bệnh nhân thì kí ức bằng không ….Bệnh nhân không thể nhớ được bất kì ai nhưng cũng may là chưa mất kiến thức cơ bản. Tôi chỉ có thể nói rằng việc làm cho bệnh nhân nhớ lại thì đó là khoảng thời gian dài hoặc là không bao giờ nhớ lại
Bước ra phòng bác sĩ mà lòng người nặng trĩu. Đến cả ba mẹ còn không nhớ thì nói gì việc nhớ đến mấy cái khác chứ!! Nguyên lấy điện thoại đưa Nhi làm bài toán nâng cao của lớp , có vẻ cái kiến thức khổng lồ của cô không bị mất nên cô làm qua loa rồi ra thẳng đáp án
Nguyên gọi điện cho bà Widel nói về tình trạng của Nhi hiện giờ. Khoảng phút sau đã thấy bà hớt hải chạy vào phòng, Nhi nhìn bà với ánh mắt vô hồn rồi quay qua Nguyên
- Mẹ đấy, không nhớ thật sao?? - Nguyên nhăn nhó
- Mẹ sao?? Không nhớ - Nhi lại nhìn bà Widel rồi lắc đầu, cô cảm giác quen thuộc và gần gũi nhưng không tài nào nhớ nổi
Bà Widel vội mở điện thoại, đưa ra tấm ảnh cả nhà chụp chung mới đây cho Nhi xem
- Ba con đây nè …Mẹ nè … Anh Nguyên của con đây nè …- bà nói như sắp khóc rồi lướt qua tấm khác - Đây là anh Nam của con nè!! Con nhớ không??
Nhi im lặng nhìn những tấm hình đó. Dù cố gắng nhớ nhưng tất cả hiện ra chỉ là màu trắng xóa. Bà Widel vô vọng nhìn Nguyên, anh lắc đầu rồi lại thở dài
- Ủa?? Quân mới ở đây mà đi đâu mất rồi?? - Nguyên bây giờ mới chợt nhận ra sự vắng mặt của Quân
Quân bây giờ sao?? Anh không chấp nhận những gì vừa xảy ra..Chắc chắn nó là ác mộng thôi …Chỉ là ác mộng …khi tỉnh dậy thì nó sẽ tan biến. Quân chạy thật nhanh, dù không biết anh sẽ chạy về đâu nhưng đôi chân anh vẫn cứ muốn chạy. Anh muốn chạy đến nơi mà anh đã tính dẫn cô đến, chỉ có cô và anh sẽ biết chỗ đó. Quân đứng giữa khung cảnh hoàng hôn xuống trên đồng cỏ xanh mướt. Cảnh này đã từng làm anh kì vọng rất nhiều về anh và Nhi sẽ ngồi đây ngắm hoàng hôn cơ nhưng giờ thì hết rồi
Anh hét thật to..Hét để tuôn hết tất cả những gì trong lòng. Quân cứ hét cho đến khi khan giọng. Anh nhớ tất cả từ lúc mới gặp cho đến lúc này. Bao nhiêu kỉ niệm của anh với cô, anh đều nhớ. Tại sao cô lại có thể mất dễ dàng như vậy chứ??
Nhi bây giờ khiến cả đám sững người, trông cô còn đáng sợ hơn hồi mới gặp. Cứ như đây chỉ là cái xác không hồn, giọng nói thì lạnh tanh khiến người khác không biết cô đang có ý gì, khuôn mặt không chút cảm xúc đến cả ánh mắt cũng mất luôn cả biểu hiện tâm trạng
Nghỉ được tuần thì Nhi nhanh chóng trở lại trường. Ngồi gần Trung, cậu cố gắng gợi lại nhiều chuyện nhưng nhận được những cái lắc đầu của cô chứ cô không nói gì thêm. Bây giờ Nhi đang quay về nhà ở với bà Widel biết đâu sẽ tìm được kí ức cho cô khi ở nhà
Quân vẫn ở cùng với Minh. Lúc này có lẽ ngoài gia đình của Nhi thì anh là người suy sụp khá nhiều. tóc tai chẳng ngó ngàng tới, quần áo lúc nào cũng xộc xệch, ăn uống thất thường. Từ tóc tai đến quần áo đều là Minh chỉnh lại cho Quân, Minh thấy vậy cũng chẳng biết nói gì ngoài việc giúp Quân chỉnh lại mọi thứ
- Anh biết em rất buồn nhưng em cứ như thế này thì chẳng ai khá lên được đâu …- Minh vừa lái xe vừa nói
- Anh kệ em đi!! - Quân quay qua chỗ khác rồi nói với giọng hờ hững
- Em ấy không nhớ lại được là em bỏ cuộc luôn sao?? Thất vọng thật!! - Minh vẫn tiếp tục nói đều đều - Mất kí ức này có thể tạo ra những kí ức khác đẹp hơn gấp ngàn lần mà!! Anh nói đúng chưa??
Quân không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa kính. Minh biết Quân đang suy nghĩ về câu nói của anh nên Minh không nói gì nữa. Đến trường, Quân đi qua lớp của Nhi thì thấy cô vẫn đang ngắm mây ở ngoài cửa sổ. Đột nhiên câu nói lúc nãy của Minh bỗng chốc vọng lại trong đầu Quân: " Được rồi!! Anh sẽ cho em những kỉ niệm mới!!"
Quân bước vào lớp với tâm trạng tươi tắn hơn làm cho Nguyên với Sơn ngạc nhiên. Vốn có tính tò mò nên Nguyên lân la sang hỏi
- Bộ có chuyện vui sao??
- Không có!! - Quân lắc đầu
- Thế sao vui vậy?? - Nguyên lại tiếp tục hỏi
- Có gì đâu!! Tự nhiên tôi thấy khởi đầu mới sẽ tốt hơn cho Nhi - Quân nói rồi vui vẻ ngân nga bài gì đó trong miệng, lấy tập vở ra chuẩn bị bài học
Nguyên nghe thế cũng hiểu nên mỉm cười. Đúng thật dạo này thấy Quân ủ rũ hoài nên cả đám mặt đứa nào đứa nấy cũng buồn xo. Hôm nay thấy Quân cười thì có vẻ tình hình khá hơn được chút
Chuông ra chơi vừa reo thì Quân chạy vọt đi luôn. Anh chạy xuống căn tin mua hộp sữa rồi lại cầm kéo, giấy, keo với ít màu rú vào góc vắng. Loay hoay lúc thì Quân cầm hộp sữa đó chạy lên lớp Nhi
Còn Nhi do cứ nhớ mang máng số thứ nên cô suốt ngày ở trong lớp chứ nhất quyết không đi ra ngoài. Tới lớp Nhi, anh thấy cô đang nằm quay đầu ra cửa sổ nên gọi
- Nhi! Nhi ơi!!
Cô làm lơ …À..à…Quân quên mất là cô không nhớ đuợc tên mình nên chưa quen. Thấy vậy Quân đưa tay qua cửa sổ khều nhẹ đứa con trai kêu gọi Nhi ra
Đang mông lung ở góc nào thì chợt có ai vỗ vai làm cô bật dậy, khuôn mặt vẫn chẳng có tí cảm xúc làm cậu bạn tính gọi Nhi liền trở nên ấp a ấp úng:
- C..Có ai..đ..đang đợi bạn..o…ở ngoài kìa
Nhi gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi đứng lên đi ra chỗ QUân
Quân giấu hộp sau lưng rồi cười tươi nhìn Nhi, cô thấy nụ cười quen lắm nè..có cảm giác thân thuộc làm sao ấy. Nhi cứ đứng đó chẳng nói gì, Quân chìa ra hộp sữa
- Cho em đó …Uống để lấy sức học tiếp
- Dạo này có bán hộp sữa dán tai mèo sao?? - Nhi nhìn hộp sữa trên tay Quân, nó cứ ngồ ngộ, nó được gắn thêm cái tai mèo trắng đen vào nhìn cứ vui vui sao ấy
- Anh tự làm đấy …Nhìn cho vui mắt - Quân cười hí hửng dúi hộp sữa vào tay Nhi
Nhi nhìn chằm chằm vào hộp sữa làm Quân chảy mồ hôi..Bộ anh làm lố quá hả ta?? Anh thấy nó dễ thương lắm mà. Nhi nhìn Quân làm anh giật mình, cô chỉ vào chỉ vào hộp sữa rồi lên tiếng:
- Mai mốt làm có tâm hơn xíu đi …Vẽ nguyên con mèo lên đây, tô màu rồi gắn tai lên nhìn đẹp hơn mà …Dù sao cũng cám ơn nhiều
Nhi nói nốt rồi bỏ vào lớp..Quân ngớ người ra. Ờ, thì ra nhìn lạnh lùng vậy thôi chứ Nhi cũng thích màu mè lắm đấy! Quân hí hửng về lớp còn Nhi cứ ngồi ngắm cái hộp sửa thú vị kia, nhếch môi cười nhẹ: " Cậu ta thật quen thuộc"..Có vẻ chuyện ngày càng tốt đẹp
Trong lúc đó Tuấn cũng nhận được cuộc gọi từ Minh. Đến giờ lên lớp nên Tuấn chỉ kịp bắt máy
- Tí nữa em gọi sau!! Đến giờ lên lớp rồi!! - nói xong thì cậu cúp máy luôn không để Minh nói lời nào
Minh bên đầu dây kia thở dài nhét điện thoại vào túi …Anh chuẩn bị hoa rồi đấy!! Tí nữa mà không gọi hẹn nhau ra được là Minh sẽ xách mông qua tận trường luôn. Có gì lạ đâu, Minh thấy mình có tình cảm với Tuấn và có lẽ Tuấn cũng vậy nên anh định tỏ tình thôi mà!! Thích là mạnh dạn nói chứ cứ rụt rè đến lúc vuột mất là hối hận không kịp
Và thật không may cho Tuấn là cậu khi hết tiết mà quên mất gọi cho Minh nên làm anh sôi máu vì anh biết hết lịch dạy của Tuấn. Minh hậm hực đi chuẩn bị: "Em được lắm!! Muốn cho cả trường biết chứ gì?? Anh đây sẽ cho em toại nguyện!!"
Và đúng h tan trường, học sinh cũng chú ý đến chiếc xe mui trần màu đen đang đâu trước cổng trường. Có chàng trai có dáng vóc y như người mẫu, mặc vest cầm bó hoa hồng đang đứng tựa vào xe chờ ai đó
Tuấn xong việc sớm nên cũng hăm hở xách cặp đi về kí túc xá. Đi gần tới cổng thì cậu chợt nhớ ra phải gọi Minh liền lấy điện thoại ra gọi
- Em xin lỗi, lúc nãy em bận quá nên quên mất
- Lời xin lỗi không được chấp nhận - Minh bắt máy rồi đứng giữa cổng trường nhìn Tuấn
Tuấn thấy Minh đứng giữa cổng trường liền đơ người …bộ Minh hay mặc vest đen vậy sao? Tim cậu muốn nhảy ra ngoài vì vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch mỗi lần Tuấn gặp giờ lại phong độ thế này
Mà nói thật thì, hai người này cứ tưởng cổng trường vắng hay sao ấy?? Chỉ đứng đứng đó, người nhìn, người tạo dáng mà không để ý rằng học sinh đang bu đen bu đỏ lại rồi. Minh tiến đến gần Tuấn. Cứ mỗi bước của Minh là tim Tuấn đập lệch đi nhịp
Cuối cùng, Minh đã đứng trước mặt Tuấn, quỳ chân xuống, đưa bó hoa lên rồi cười nhẹ nhàng nói
- Thầy giáo làm osin của tôi nha
Ngàn chấm với Minh, tỏ tình cho đàng hoàng tí chứ...Học sinh ở đó cũng đơ người với câu nói của Minh
Tuấn tức lắm nhưng vẫn nhận bó hoa, tay siết chặt nó
- Osin sao?? Giờ anh mà không sửa lại thì đừng trách sao hoa hồng nhiều g..
Chưa nói hết câu thì Minh đứng lên trao ngay nụ hôn cho Tuấn sững sờ. học sinh la hét quá trời. Còn đám kia thì ở góc nào đó nhìn Tuấn và Minh...Một khởi đầu mới cho người này