Cậu Ấy Là Của Tôi!

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Sao anh biết được sẽ có lúc em ấy như thế?? - Sơn mau cho mỗi người chai nước khi đang ngồi ở phòng khách, lúc này thì cả đám chưa biết Nhi đã tỉnh sau đêm làm rùm beng cả lên

- Hồi đó, ông ngoại bị đột quỵ rồi mất trên đường đi đến bệnh viện. Khi nghe tin đó từ bác sĩ em ấy như người phát khùng, em ấy không chấp nhận việc đó nên đã làm náo loạn cả bệnh viện và lúc đó cả nhà chưa biết được sẽ có lúc em ấy như thế nên không phòng trước và kết quả đã làm cho ông bác sĩ phải nằm viện tuần và bọn anh cũng đầy thương tích kể cả ba

- Khi đó em ấy đã bao nhiêu tuổi? - Sơn nhăn mặt, hắn chưa từng biết vụ này từ khi làm bạn với Nguyên

- Để anh nhớ coi….Khi đó là em ấy mới có tuổi thôi - Nguyên ngẫm rồi nhẩm tay

Sơn cũng im lặng theo. Đối với Sơn thì hắn chưa lần nào thấy cô mất bình tĩnh đến như thế. Ngày hôm qua là ngày đáng sợ nhất khi thấy cô nổi điên như vậy

- Nhi tỉnh lại rồi mấy đứa…- Minh nghe điện thoại củ Nam rồi nói to cho cả đám nghe

- Mọi người ở nhà đi, em lên với anh Nam - Nguyên đứng lên đặt chìa khóa nhà của Nhi lên bàn rồi toan đi

- Anh lên đó làm gì?? Không phải anh Nam ở trên đó rồi sao? - Sơn ngẩn người

- Dư âm hôm qua vẫn còn mà…- Nguyên quay người lại rồi cười - Nhớ đưa Zen với Cill đi học nhé!!

Nói rồi Nguyên vọt thật nhanh. Lên tới nơi thì y như những lời anh vừa nói, Nhi đang làm loạn cả phòng bệnh lên, Nam cũng ráng ngăn Nhi lại nhưng có vẻ là bị cô làm cho mấy phát mà mặt tím bầm hết lên. Nhi cứ nhắm vào những cái máy và ống truyền của Quân, cô tính vứt hết chúng đi

- VƯƠNG TRIỆU NHI!! Em nghĩ là em đang làm cái gì vậy hả??- Nguyên mở cửa xông vào khi nhìn từ ngoài vào đã thấy khung cảnh hỗn loạn

- Liên quan gì tới anh?? Người anh yêu có nằm như thế này đâu mà anh biết cảm giác nó thế nào…- Nhi quay lại gào thét với Nguyên, mắt cô hằn lên tia giận dữ, bây giờ cô suy nghĩ được gì thì nói hết chẳng cần phải nghĩ nữa

Nguyên nhíu mày nhìn cô, rõ ràng là trong ánh mắt cô vẫn còn chữ lí trí trong đó. Bây giờ anh chỉ cần biết được anh nên nói gì thì cô sẽ bình tĩnh lại. Chưa kịp nghĩ thì thấy cô lần mò tới chỗ của Quân

- Nhi…Em bị điên hả?? Gỡ cái đó ra là Quân đi luôn đấy - Nguyên nhanh tay giằng cô lại khi cô đang có ý định rút ống thở oxi ra - Điên vừa thôi chừa cho người khác điên với

Vâng..Không xoa dịu đi cơn điên của Nhi thì thôi, đằng này anh chọc trúng tâm điểm của cô làm cô quay lại đấm thằng vào mặt anh

Sau

-Hơ…Mùi hương dễ chịu quá!! - Nhi thức dậy trong căn phòng gỗ đơn sơ, nhìn quanh chỉ có kệ sách và phòng bếp được dọn sạch sẽ

Nhi bước xuống giường, vươn vai, mùi hương dễ chịu ấy tỏa ra từ phía cánh cửa trước căn nhà đơn sơ kia. Cô mở cửa ra là vườn hoa khá rộng, có cảm giác như vườn hoa ấy là vô tận…Nói chính xác hơn thì cô đang ở trên con đồi vắng trồng rất nhiều hoa và chỉ có căn nhà gỗ ở giữa cánh đồng hoa ấy. Chỗ này là nơi tìm lại sự tĩnh lặng của ông Hùng hay bà Widel. Từ hồi mà cô nổi loạn năm tuổi khi chứng kiến sự ra đi đột ngột của ông mình nên ông Hùng tiêm cho cô liều thuốc an thần và đưa cô tới đây. Bây giờ Nguyên lại đưa cô tới đây và anh chỉ quay lại khi anh nghĩ cô đã đủ bình tĩnh

Tua nhanh thời gian thì đã hơn tháng Nhi ở lại đó. Sơn đã nói dối với Zen và Cill là Nhi đi công tác chưa về. Lúc đầu thì đứa khóc vì tưởng mẹ đã bỏ đi nhưng sau khi được cả đám dỗ dành thì khá hơn chút

- Em nghĩ là chúng ta nên đưa Nhi về - bưng đĩa trái cây ra ngoài phòng khách ngồi với cả đám mà Sơn lo lắng cho đứa trẻ khi chúng càng ngày càng mất niềm tin vào từng câu nói của hắn

- Anh cũng không chắc nữa - Nam mặt đăm chiêu suy nghĩ

- Em nghĩ vậy là đủ rồi… Dù sao thì đâu thể nhốt em ấy đó mãi - Nguyên chợt lên tiếng - À mà anh Minh với anh Tuấn đâu rồi?

Cả đám chợt nhận ra đã thiếu mất người kia. Cũng đã mấy năm mà cái ý định nhận con nuôi của người đó vẫn bị hoãn lại bởi số lượng công việc dày đặc và hình như vẫn còn khá muốn tự do. Đột nhiên, Tuấn với Minh trở lại từ cánh cửa

- anh đi đâu thế?? - Trung chạy ra ngó người vừa đi đâu đó về

- Tự nhiên Tuấn kêu muốn mua chút đồ thì lôi anh đi luôn - Minh cọc cằn khi mới sáng ra đã bị Tuấn lôi đi mua sắm

- Anh đi mua mấy thứ cho Zen với Cill thôi mà…Anh thấy bọn trẻ không mấy thích anh nên mua quà hối lộ chúng thôi - Tuấn đưa ra từ mấy giỏ xách đầy thứ nào là quần áo, đồ chơi, thú bông

Cả đám nhìn mà muốn chết ngạt trong đống đồ mà Tuấn mới mua. Chắc Minh ghét việc đi mua sắm là từ đây

Xong xuôi mọi việc thì Nam với Nguyên cũng đi đón Nhi về. Mở cánh cửa gỗ đó ra thì chợt nhận thấy căn nhà có xíu tàn tạ vừa mới được dọn dẹp lại, có lẽ lúc mới tới cô đã phá gần hết. Mở cánh cửa sau nhà thì cánh đồng trải đầy hoa thì có góc đã bị dập nát. Đúng thật là cô phá lắm đây. Giờ không biết cô ở đâu khi lục tung cả căn nhà bé tẹo lẫn tìm quanh nhà cũng không thấy cô đâu

Tìm mệt nên Nguyên với Nam vào nhà kiếm ít nước uống cho đỡ khát. Căn nhà chẳng có gì ngoài cái bếp có vài dụng cụ nấu ăn. Cả người không kiếm được nước đành phải xách mông cùng với cái ấm đi xuống bên kia đồi. Ở đây chẳng có cái gì mà tự có sẵn, đồ ăn hay nước uống đều phải qua bên kia đồi có con dòng nước chảy khá trong có thể nhìn thấy cá. Đầu nguồn thì tiện cho việc lấy nước uống, bắt cá, còn ở cuối nguồn thì tiện tắm rửa vì cuối nguồn là cái thác

Chẳng biết ông bà họ Vương kiếm đâu ra con con đồi thơ mộng giống ở ẩn như thế này nhưng rõ ràng nó rất hợp với gia đình này. Đi lấy nước nhưng cả giống đi dạo hơn. Hồi đó cứ những lúc chán thì người thương hay bỏ học ra đây chơi vì thế mới có nhiều người xì xào thắc mắc về học lực của những đứa con trong họ Vương. Nhi là người từng chán chê suốt ngày rú mình ở đây nhiều nhất, nếu hồi cô bị lôi về Việt Nam mà không có Quân làm cho cô thích thú với cuộc sống ở đó thì có lẽ cô đã trốn đến đây thường xuyên hơn

Nguyên với Nam lại xuống thẳng dưới thác vì ở dưới chẳng khác gì là khu rừng bí mật xanh mướt với những dây leo, khá đẹp. Bỗng thấy Nhi ngay ở dưới thác, tướng ngồi dựa vào bên đá rồi trồi đầu gối lên mặt nước. Cô hoàn toàn chẳng mặc gì nhưng do nước từ trên thác chảy xuống bắn tung tóe khiến nước bị nhòa đi. Hai người chẳng lạ cảnh này đâu, Nguyên tới gần lay cô dậy vì tình hình có vẻ cô gục đầu ngủ quên mất rồi

- Hẩy?? Anh Nam với anh Nguyên sao?? - Nhi dụi mắt rồi tiện tay lấy nước hất vào mặt cho tỉnh táo

- Về thôi…Bọn anh kiếm em nãy giờ!! - Nam lấy bộ đồ được xếp ngay gắn trên vách đá cao cho Nhi

Nhi trùng mắt ý như không muốn về

- Hai anh đưa đồ của em với Zen và Cill đến đây được không?? Em chán cái nơi ồn ào đó lắm rồi - Nhi vẫn không chịu lấy bộ đồ Nam đưa mà cứ ngồi lì dưới thác

- Đợi đến hè rồi đưa chúng tới đây cũng được mà. Zen với Cill nhớ em, muốn em về đó lắm - Nguyên chợt thấy ánh mắt hiện lên muốn thoát ra khỏi cái hiện thực khô khan kia nên mới thế vì vậy anh nhẹ nhàng rồi nháy mắt cầu Nam hợp tác

- Đúng rồi…Đâu thể để chúng bỏ học mà đến đây. Em phải nghĩ đến lúc chúng cảm thấy thiếu vắng chứ….Về nhà thôi, Zen với Cill nói là thèm cơm em nấu, Cill chỉ muốn ăn kẹo bạc hà mà em mua thôi đó…- Nam đến gần rồi chìa bộ quần áo sát mặt cô

Nhi không nói gì mà chỉ lặng lẽ cầm bộ quần áo. Nguyên với Nam biết ý liền đi về căn nhà nhỏ đó mà sắp xếp lại quần áo để tí nữa chỉ có việc lên xe và đi về là xong. Vừa lên tới nơi thì Nguyên với Nam quay ra nhìn Nhi mặc độc cái sơ mi dài gần gối, do người ướt nên có thể tạm nói như là nhìn thấy bên trong cô mặc gì. Nguyên ném cho cô cái áo khoác để cô mặc rồi lên xe ngồi như thường

- Quân khá hơn tí nào không anh - Nhi đột nhiên lên tiếng nhưng cô vẫn đang mải ngắm cảnh

- Có tiến triển..Em cũng biết lo cho Quân à?? - Nguyên nhìn Nam với vẻ ngạc nhiên, thường thì sau khi từ đây trở về cô không cập nhập đến lí do hay cái gì liên quan đến tại sao cô phải đến con đồi đó để tĩnh tâm lại

Nhi lại tiếp tục im lặng. Con đồi đó đâu phải muốn ngày là đến phải mất ngày đi xe hay ngày đi máy bay. Nên giờ trời cũng sập tối nên cả dừng chân tại khách sạn gần đó. phòng người, chẳng lạ gì với anh em nhưng khi vừa làm xong thủ tục nhận phòng thì Nhi mới bước từ xe ra. Mọi người trong sảnh muốn há hốc vì thấy bộ đồ cô đang mặc kèm theo bộ dạng ngái ngủ của cô vô tư kinh khủng, chân trần, tay thì gãi đầu, tay thì che miệng mà tỉnh hình là cô ngáp còn to hơn tay che miệng

- Làm gì mà rườm rà thế?? - Nhi đến kéo áo Nma với Nguyên rồi vươn người làm xệch vai áo rộng của cô

- Lớn cái đầu mà như con nít…Có ngủ vào thì như mèo ấy - Nam nhăn nhó chỉnh lại đồ cho cô rồi bế xốc cô lên

Nguyên cười trừ với nhân viên rồi nhanh chón xách cái vali chứa ít đồ của người lên phòng

Cô được Nam bế thì liền ngủ tiếp, đứng trong thang máy ma cũng ngại với mấy người đứng kế vì do chân dài quá ngáng hết chỗ đứng. Đến khi mà những người đều đến tầng thứ thì đến phòng của mình thì phòng của người đến tầng thứ , tiếp tục đứng trong thang máy mà Nguyên cứ dí ngón tay vào trán Nhi cho bõ tức. Lúc thấy cô tự nhiên nhăn mặt thì anh rụt tay lại, mặt thì xanh lè sợ cô dậy rồi cho anh trận. Nhưng không hề, cô chỉ tiếp tục dụi vào ngực Nam rồi mỉm cười nói mớ

- Quân..Đừng có chọc em nữa…

Chợt cả Nam với Nguyên đều im lặng nhìn nhau. Lên tới nơi mà muốn cô tỉnh thì chỉ có cách này………"Bụp"…..Tiếng Nam ném cô xuống giường nhưng cố ý ném lệch làm người cô từ từ trườn xuống sàn nhà và cuối cùng là đầu cô đập xuống sàn

- Hơ…Em cứ tưởng sáng rồi chứ?? - Nhi tỉnh dậy ngó ra ngoài, trời bây giờ mới tối hẳn

- Tắm rửa rồi đi ăn nào..- Nam lục ra cho Nhi bộ đồ rồi kêu cô đi tắm trước

Nguyên nhanh nhảu đi theo nhưng bị Nam nắm cỗ lôi lại, bao nhiều tuổi rồi mà đòi tắm với em gái cơ chứ?? May mà cô chưa quay lại bụp cho mấy cái

Buồn cười rằng khi cô xuất hiện cùng với anh của mình ở dưới sảnh thì ai cũng nhìn, cô gãi đầu chẳng biết vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy. Có tiếng cười khúc khích, có người chỉ chỏ vào cô rồi lại tiếp tục cười. Cô bắt đầu thấy ghét không khí này

- Em làm gì sai à?? - Nhi ngoái đầu lại nhìn người

Ừ…Thà người vờ ngầu thêm chút cũng có chết ai đâu. Đằng này cũng nhớ lại chuyện chiều nay rồi đi đằng sau cô bụm miệng cười với nhau. Giờ thì mặt cô xám ngoét, chẳng thiết tới mình có làm gì tội lội hay không mà chỉ tập trung xắn tay áo. Cô nhào tới, tay đấm vào bụng Nguyên, tay còn lại đập ngang cổ Nam. người bị xử nhanh gọn tới nỗi vừa chớp mắt từ người bình thường thành người dị tất, người ôm bụng, người ngoẹo đầu bước theo Nhi. Và bây giờ thì ai làm việc nấy, mọi chuyện đã trở về đúng quỹ đạo của nó

Ăn uống no nê thì lại về chuồng mà ngủ. Nếu đi đường cần ngày thì họ đây chỉ cần ngày là về đến nhà bởi vì tính lạng lách, đánh võng, lấn tuyến của Nguyên với Nhi vẫn còn. người này còn chẳng cho Nam đụng vào vô lăng lần nào kể từ lúc ở khách sạn kia. Nam vờ giận dỗi thì bị Nguyên nhằng nhèo hết thứ này đến thứ khác nguyên suốt đoạn đường dài..Anh cũng thua với Nguyên!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio