.
Tôi đi theo Giang Phong rời khỏi đó.
Nhìn bóng lưng cậu ấy thật lâu, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Bóng lưng cậu ấy thẳng tắp, mang dáng vẻ của thiếu niên.
Trước hôm nay, tôi vẫn không biết bóng lưng của Giang Phong có thể cho người ta cảm giác an toàn như vậy.
Lần trước tôi gặp Giang Phong, mặc dù cậu ấy đã cao m nhưng tôi vẫn chỉ coi cậu ấy là đứa em trai dính người hồi nhỏ.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra Giang Phong không chỉ đã trưởng thành mà còn có mị lực như vậy.
Chẳng trách trong trường có nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ấy đến như vậy.
Tôi bước nhanh vài bước đến cạnh cậu ấy.
“Cậu không quay đoạn sau thật hả?”
Phải biết là tôi đã c ởi quần áo của Trần Tiêu Tiêu, Giang Phong có nhìn thấy mấy thứ không nên nhìn không?
Giang Phong liếc tôi một cái như thể biết tôi đang nghĩ gì.
“Tôi không quay, cũng không nhìn, sợ hỏng mắt.”
Không biết vì sao nhưng khi nghe cậu ấy nói như vậy, trong lòng tôi hơi vui vẻ.
.
Đến tối, tôi nghe bạn cùng phòng nói thầy chủ nhiệm là cậu họ của Trần Tiêu Tiêu.
Tôi nghĩ chuyện đám người Trần Tiêu Tiêu bắt nạt tôi sẽ chẳng đi đến đâu nhưng không ngờ ba ngày sau, trên mạng đầy rẫy các video và bài đăng liên quan đến việc Trần Tiêu Tiêu và mấy nữ sinh khác bắt nạt bạn học.
Việc này được bàn tán rầm rộ trên mạng.
Mọi người kêu gọi nhà trường trừng phạt nghiêm khắc Trần Tiêu Tiêu và những kẻ bắt nạt khác.
Trước áp lực của dư luận, nhà trường đã nghiêm phạt Trần Tiêu Tiêu và những người khác, đồng thời tuyên bố nếu tái phạm sẽ tiến hành đuổi học ngay lập tức.
Vì chuyện này bị bại lộ nên Trần Tiêu Tiêu và những kẻ bắt nạt bị học sinh trong trường chán ghét, đi trên đường còn bị chỉ trỏ, thậm chí còn bị mắng và ném trứng thối.
Một vài nữ sinh bắt nạt tôi không thể chịu được việc bị tẩy chay nên chán nản chuyển trường.
Tôi choáng váng.
Đây vốn là việc tôi phải làm, là ai hăng hái làm việc nghĩa giúp tôi thế?
Tôi theo bản năng nhìn Giang Phong, cậu ấy lại nằm nhoài lên bàn ngủ gục, quay mặt về phía tôi.
Trong khoảng thời gian này, tôi phát hiện Giang Phong rất ít khi nghe giảng, hầu như đều nằm ngủ.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai yên tĩnh của cậu ấy, cuối cùng tôi vẫn không nỡ gọi cậu ấy dậy.
Nhìn gần thấy làn da của cậu ấy rất mịn màng, gần như không nhìn thấy được lỗ chân lông, mũi vừa cao vừa thẳng, ngay cả môi cũng rất đẹp.
Chưa kể đến đôi mắt đang nhắm chặt với hàng mi cong dày như cánh bướm kia.
Khi hàng mi rung lên, giống như gãi lên đầu quả tim tôi vậy.
Tôi thật sự muốn đếm xem cậu ấy có bao nhiêu sợi lông mi.
Tôi không biết mình càng lúc càng sáp lại gần.
“Muốn hôn tôi?”
Đôi mắt sâu thẳm như sao trời của Giang Phong đột nhiên mở ra, nhìn tôi cười như không cười.
Đầu tôi nổ ầm một tiếng, tôi sững người, mặt đỏ bừng, đầu óc đình trệ.
“Này, Hàn Tiếu Tiếu, nghe nói cậu khoác lác là sẽ đạt hạng nhất lớp cho lần kiểm tra chất lượng sắp tới?”
Đột nhiên có một bạn học ngồi cách mấy bàn hỏi tôi như thế.
Những bạn học khác giật giật khóe miệng khi nghe thấy bạn kia nói thế.
“Đùuu, có thật không đấy? Không phải bị người khác đồn bậy đấy chứ?”
“Suỵt, nói bé thôi, đừng đánh thức anh Phong, là thật đó, có ghi âm luôn! Mọi người nghe này!”
Tôi lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Một giọng nói truyền ra từ điện thoại.
“Cho nên thành tích tốt thì tuyệt đối không có khả năng bắt nạt người khác hay đánh người đúng không ạ? Vậy lần kiểm tra sau em đứng đầu.”
Mọi người nghe xong đoạn ghi âm đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Còn có một số người hỏi tôi với khuôn mặt đầy khinh thường.
“Hàn Tiếu Tiếu, cậu dũng cảm ha, dám nói mình sẽ đạt hạng nhất nhẹ nhàng như thế.”
Thật ra tôi không quan tâm đ ến việc người khác sẽ nói gì nhưng chủ đề này lại là cơ hội quan trọng để giảm bớt tình huống xấu hổ của tôi lúc này, tôi lập tức hùng hồn nói:
“Chỉ là đứng nhất lớp thôi mà chứ có phải là đứng đầu toàn khối đâu, có đáng để ngạc nhiên thế không, mấy ngày nữa tôi sẽ thi cho mấy cậu xem.”
Sau khi tôi nói xong, mọi người cười ầm lên, rồi lại nhìn sang Giang Phong đang ngủ lại vội vàng ngậm miệng, nhỏ giọng nói với tôi.
“Hàn Tiếu Tiếu, cậu giả ngu làm gì, người đứng đầu lớp chúng ta có lần nào không phải là người đứng đầu toàn khối đâu.”
Tôi hít một hơi, sao tôi lại không có ký ức về chuyện này.
Tôi hỏi trong vô thức: “Ai đứng đầu lớp chúng ta thế?”
Mọi người đang chuẩn bị trả lời thì Giang Phong ngồi dậy.
“Tôi.”
.
Tôi chết lặng, buột miệng mắng: “Cậu rốt cuộc là yêu quái phương nào? Từ nhỏ đã đứng nhất thì không nói, bây giờ thì cả ngày chỉ biết ngủ vẫn có thể kiểm tra đứng đầu toàn khối?”
Các bạn học bị lời nói của tôi dọa sợ, không dám nói lời nào, vẻ mặt như muốn nói tôi toang rồi, sao tôi lại dám nói chuyện vô lễ với Giang Phong như vậy.
Bọn họ đều đang đợi Giang Phong nổi giận.
Tôi nhận ra tôi lại nói sai rồi, vội vàng nhìn về phía cậu ấy nhận lỗi nhưng lại đụng phải đôi mắt đầy vui vẻ của cậu ấy.
Cậu ấy đặt tay lên đầu tôi, hơi khom lưng dựa sát lại gần tôi, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Bạn học Hàn, hình như cậu rất hiểu tôi? Sao cậu biết từ nhỏ đến lớn tôi đều là người đứng đầu thế?”
Tôi chỉ có thể lắp bắp.
“Tớ nghe Trần Tiêu Tiêu nói!”
Cậu ấy cười khẩy, rõ ràng là không tin, nói bên tai tôi: “Một ngày nào đó cậu sẽ phải thừa nhận với tôi.”
Ngửi thấy mùi thông như có như không trên người cậu ấy làm tôi choáng váng.
Cậu ấy muốn tôi thừa nhận điều gì?
.
Tôi không có tinh thần và sức lực để suy nghĩ nhiều, chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi kiểm tra chất lượng rồi.
Tôi đã nỡ khoác lác to quá, giờ thì cả trường đều biết đứa học dốt lúc nào cũng đội sổ của lớp là tôi đây hùng hổ nói rằng muốn đứng nhất lớp lần kiểm tra chất lượng này.
Nếu như không làm được thì thật mất mặt!
Tôi chỉ có thể cố gắng đọc thật nhiều sách hơn.
Trong khoảng thời gian này tôi đã ôn tập lại toàn bộ kiến thức một lần nhưng vẫn phải làm đề để xem thực lực của bản thân thế nào.
Quyển sách “ năm đại học, năm mô phỏng” của Hàn Tiếu Tiếu còn mới tinh, vừa nhìn là biết chưa từng được động vào, bảo sao thành tích lại tệ như vậy.
Tôi bắt đầu làm đề, tôi làm hết tất cả các bài kiểm tra luyện tập của các môn học khác nhau.
Làm xong tất cả trừ môn ngữ văn ra, tôi đang định so đáp án thì Giang Phong đã cầm bài thi của tôi đi.
Cậu ấy đọc nhanh như gió rồi chấm bài cho tôi, rất nhanh đã có điểm.
Tiếng Anh , toán , lý , hóa , sinh .
Cậu ấy lạnh lùng nói: “Chỉ là năm đề mô phỏng tương đối đơn giản đã để bị trừ đi điểm. Điểm ngữ văn của cậu cùng lắm chỉ được điểm, chừng này điểm muốn vào được Thanh Hoa còn khó chứ đừng nói đến việc đứng đầu khối.”
Mặt tôi tái đi.
Ở Nam Thành, muốn trúng tuyển Thanh Hoa thì điểm thi phải trên điểm mới có thể an tâm chút.
Tôi không ngờ là tôi không được điểm với mấy cái đề vẫn còn được coi là dễ này.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ chịu thua.
“Đừng xem thường tôi, lần này do tôi không cẩn thận thôi.”
Tôi quyết định sẽ làm đề thâu đêm.
Hết giờ tự học, trước khi rời đi Giang Phong nhắc nhở tôi một câu:
“Chữ viết đừng khác nhau quá nhiều.”
Tôi giật mình, nhìn thoáng qua chữ viết ngay ngắn gọn gàng của mình, lại nhìn chữ viết xiêu vẹo của Hàn Tiếu Tiếu.
Hoàn toàn thay đổi phong cách viết chữ.
Tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất.
Cho dù có cách xa ba năm thì Giang Phong cũng vô cùng quen thuộc với chữ viết của tôi.
Có phải cậu ấy… đã sớm nhận ra tôi là ai rồi hay không?
.
Cả tối tôi không thể nào ngủ ngon giấc.
Tôi không dám nghĩ đến chuyện nếu Giang Phong biết tôi chiếm lấy cơ thể của người khác thì sẽ nghĩ như thế nào?
Tôi nơm nớp lo sợ đi vào lớp học.
Giang Phong vẫn giống như trước đây, không ngủ thì sẽ chống cằm nhìn tôi.
Tôi bị nhìn đến tê cả da đầu, thật sự không nhịn được nữa.
“Tha cho tôi đi, cậu muốn tôi nói gì, tôi sẽ thẳng thắn trả lời được không?”
Ánh mắt Giang Phong lóe lên tia kinh ngạc, sau đó khóe miệng cong lên, nói với tôi: “Cả trường đều nói rằng cậu thích tôi. Tôi nghĩ rồi, nếu lần này cậu thi đứng đầu cả trường thì đợi đến lúc thi đại học xong, tôi sẽ đồng ý hẹn hò với cậu.”
Sắc mặt tôi khẽ thay đổi, trong lòng hơi không thoải mái, hỏi cậu ấy: “Cậu thích Hàn Tiếu Tiếu?”
Vừa nói xong, tôi chỉ ước có thể khâu miệng mình lại.
Người bình thường ai lại nói tên mình như vậy, đây có khác gì đang phơi bày thân phận không?
Ý cười của Giang Phong càng sâu, âm cuối cao lên.
“Không thích. Tôi thích Lương Chỉ, cậu phải không?”
Biết rõ còn hỏi!
Giang Phong thằng nhỏ gian xảo này.
Muốn buộc tôi thừa nhận?
“Trí nhớ của tôi không tốt, không nhớ mình là ai. Tôi chỉ nhớ rõ tên tiểu quỷ đầu đinh nào đó lúc còn bé nước mũi chảy tèm lem cứ đuổi theo đằng sau tôi, khóc lóc đòi sống đòi chết muốn gả cho tôi. Lại nói tôi có nhớ cậu bé đó là ai đâu, thật sự không nhớ nổi luôn.”
Tôi vừa nói xong, Giang Phong lập tức nắm chặt tay tôi.
Trong mắt cậu ấy không giấu nổi sự kích động, đôi mắt kinh ngạc nhìn tôi không giấu nổi nước mắt.
Tay cậu ấy nắm rất chặt, giống như sợ nếu cậu ấy buông lỏng tay thì tôi sẽ lập tức biến mất.
Tôi nghi ngờ rằng nếu không phải đang trong lớp thì cậu ấy sẽ ngay lập tức nhào tới ôm tôi.
“Chị thừa nhận rồi, vậy thì không được lừa em nữa!”
Viền mắt Giang phong đỏ ửng, sau đó che mắt mình, gục mặt xuống bàn.
Dù thế nào vẫn không chịu thả lỏng bàn tay đang nắm chặt tay tôi.
Trong lòng tôi dâng lên cảm xúc khác thường.
Có phải Giang Phong… đang khóc hay không?
.
Sắp đến giờ tan học rồi mà Giang Phong vẫn chưa ngẩng đầu lên, tôi khẽ nói với cậu ấy: “Sao vẫn còn thích khóc nhè như hồi còn bé thế?”
Giọng nói có chút khàn của cậu ấy truyền đến.
“Không khóc.”
Trong lòng tôi cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Từ cảm xúc của cậu ấy thì tôi có thể đoán được cậu ấy đã đến xem thi thể của tôi cho nên khi cậu ấy biết rõ tôi còn sống mới có phản ứng lớn như vậy.