Từ ngày tập văn nghệ Bốn Mắt và Hoa Khôi thân thiết hơn hẳn. Ngày nào Hoa Khôi cũng xuống bàn tôi hỏi bài Bốn Mắt. Nhiều lần đến mức tôi nhường cả chỗ của mình cho cậu ấy để Bốn Mắt thuận tiện giảng bài. Dù sao thì cũng không thể để cậu ấy cứ đứng mãi được. Dưa Hấu lại vì tôi mà bị Lải Nhải đuổi ra ngoài với đám con trai, tôi chưa đi thì chưa được về. Có khi tôi đếm đến lần trong một ngày Hoa Khôi chiếm dụng chỗ của tôi. Tôi tự hỏi cậu ấy học giỏi như vậy mà còn phải hỏi bài sao, vả lại trong lớp thiếu gì bạn nam học giỏi hơn Bốn Mắt. Có tiếng sét vang lên trong đầu tôi. Lẽ nào… lẽ nào…? Tôi lén quay xuống liếc hai người bọn họ. Bốn Mắt đang nhẹ nhàng giảng giải rồi lại tranh luận với Hoa Khôi về một câu hỏi khó trong đề thi đại học môn vật lí. Tôi trố mắt lên, đề thi đại học? Họ còn làm đến đề thi đại học rồi sao? Tôi cảm thấy mình là thành phần thấp cổ bé họng, ngày nào gặp quan lớn Hoa Khôi trên đường là ngày ấy phải cúi đầu hành lễ. Thực ra chỉ có mình tôi suy nghĩ cực đoan vậy thôi, Hoa Khôi chưa bao giờ tự cho mình là “quan lớn” cả. Ngược lại sau Lải Nhải, cậu ấy là người hòa đồng thứ hai mà tôi từng gặp. Nhưng những thứ cậu ấy nói với Bốn Mắt lại không phải là thứ tôi có thể cùng nói với bạn cùng bàn của mình. Giữa chúng tôi chỉ có đấu khẩu, đúng, ngoài đấu khẩu ra thì hình như không hề có trao đổi bài cũng không hề có gì khác. Cậu ấy chưa bao giờ dịu dàng với tôi. Tôi cảm giác cảnh hai người chụm đầu vào nhau nói đủ thứ từ công thức đến định luật cứ như bọn họ đang ở trong một thế giới riêng được bao bọc bằng ti tỉ thứ mà tôi đến tên còn chưa bao giờ nghe đến. Đương nhiên thế giới đó không có tôi.
Tôi cứ ngây ngốc nhìn như thế cho đến khi Bốn Mắt đột nhiên ngẩng đầu khiến tôi phải giả vờ rằng mình đang tìm sách tiếng Anh. Cậu ấy thấy tôi cứ lật đi lật lại đống sách trên bàn thì chỉ tay:
- Sách tiếng Anh ở trên tay cậu kia kìa.
Tôi vội vàng nhìn lại. Quả đúng thật, tôi đang cầm nó. Tôi cứ mải nghĩ đến hai người bọn họ, quên mất là mình đang học từ vựng tiếng Anh. Bốn Mắt nói rồi tiếp tục quay lại với bài tập của mình, chẳng buồn để ý đến hành động quái lạ của tôi. Tôi nên vui hay nên buồn vì điều đó nhỉ? Lải Nhải bảo với tôi:
- Cậu cẩn thận không mất bạn cùng bàn đấy!
- Cậu ấy có phải đồ của mình đâu.
Tôi đáp mà không nhìn Lải Nhải, chỉ cố gắng đọc thuộc hết mười lăm từ mới tiếng Anh nhưng chúng lại chẳng vào đầu tôi chút nào.
Buổi tối hôm đó tôi nằm mơ. Tôi mơ thấy mình đang học mười lăm từ mới tiếng Anh. Nhưng học mãi, học mãi, học đến thế nào cũng không thể thuộc được. Sau một hồi yên tĩnh trên mặt giấy thì những chữ cái bắt đầu nhảy múa trước mắt tôi, xoay tôi như chong chóng, đẩy tôi một cái rồi biến thành bốn từ Hoa, Khôi, Bốn, Mắt. Từ bốn từ đó lại nảy ra hình ảnh hai người cùng nhau giải bài tập trong đề thi đại học. Khi thấy tôi cứ mãi nhìn theo bọn họ, Bốn Mắt ngẩng đầu lên nói với tôi:
- Cậu mãi mãi không bao giờ đạt đến trình độ của bọn tôi đâu.
Đến đó thì tôi tỉnh dậy. Đồng hồ hiển thị h sáng. Ác mộng, quả là ác mộng mà. Tại tôi cứ mãi suy nghĩ đến việc đó mà nó đã hành hạ cả giấc ngủ của tôi. Tôi là đứa trời đánh có thể đánh vào miếng ăn nhưng đừng có đánh vào giấc ngủ của tôi. Ấy thế mà từ lúc đó trở đi, tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi không nghĩ gì cả, đầu óc cứ trống rỗng, mông lung. h giờ sáng, tôi bật dậy, đi vào đôi giày thể thao mới mua, quyết định chạy bộ vài vòng cho giải tỏa. Tuy nhiên cuối cùng lại chỉ chạy được một vòng đã thở không ra hơi. Cái gọi là thanh niên lười vận động là đây sao? Mẹ tôi còn tưởng tôi bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của việc thể dục thể thao rồi cơ. Thậm chí còn bảo:
- Nếu con sợ mệt có thể đến nhà văn hóa cùng tập dưỡng sinh.
Tôi nghe mẹ tôi nói mà suýt nữa phun cả nước đang uống ra ngoài. Trong mắt mẹ tôi, cơ thể tôi đã thành cơ thể của người già từ bao giờ vậy? Tôi chợt nảy ra một ý tưởng. Tôi muốn học Karate. Bố tôi không những không phản đối ý kiến nhất thời đó mà còn gọi điện cho một người bạn của bố, đang dạy karate ở gần nhà tôi, xin cho tôi một chân. Tôi tự nhủ, tôi phải mang đai đen về để Bốn Mắt biết cậu ấy mới không đạt được đến trình độ của tôi!
Buổi sáng hôm đó, cơn buồn ngủ ập đến với tôi ngay khi tôi vừa ngồi xuống chỗ của mình. Bốn Mắt đến sau, thẳng tay vứt cặp xuống bàn phá tan giấc ngủ của tôi. Tôi đã nói rồi, có thể nào thì trời cũng đừng đánh khi tôi đang ngủ. Tôi bật dây hét lên:
- Cậu làm sao thế hả? Có thấy người khác đang ngủ không?!
Qua lớp kính tôi cũng có thể thấy cậu ấy đang trợn mắt lên nhìn tôi. Tôi cũng chẳng thèm để ý nữa, lại gục mặt xuống bàn ngủ. Tôi ngủ đến chẳng biết trời đất gì cho đến khi ai đó lay tôi dậy. Tôi theo thói quen đưa tay quệt lên miệng rồi mơ màng mở mắt. Cảnh tượng lớp học khiến tôi chết đứng. Cô Mặt Lạnh đang đứng trên bục giảng lạnh lùng nhìn tôi, cả lớp đang đứng chào cô phải cố nhịn cười nhìn tôi. Cô Mặt Lạnh nói:
- Các em phải biết sắp xếp thời gian nghỉ ngơi và học tập cho tốt, đừng như bạn.
Cả lớp tôi lúc đấy mới tranh nhau lặng lẽ cười. Đây là lần thứ hai trong một tháng tôi muốn nền nhà nứt ra, không muốn nó vỡ toang ra. Nhưng chúng tôi đang học ở tầng hai, cho dù nền nhà có vỡ tôi cũng chỉ rơi được xuống tầng một mà thôi, lòng đất vẫn còn cách tôi một lần nứt toác nữa. Tôi lúc đó còn tưởng Bốn Mắt sẽ nhân cơ hội này mà chê bai tôi, không ngờ cậu ấy lại nói:
- Đêm qua cậu không ngủ được à?
- Sao cậu biết? Đổi nghề làm thầy bói rồi à?
- Thầy bói cái đầu cậu ấy! Mắt cậu thâm cả rồi kìa.
Tôi vô thức đưa tay lên xoa xoa mắt. Cậu còn nói nữa sao? Tại cậu chứ tại ai. Tôi ước gì mình có thể hét lên với cậu ấy như thế. Lải Nhải nhân lúc cô Mặt Lạnh viết bài trên bảng thì quay xuống nói:
- Có phải đêm qua nằm mơ thấy anh chàng đẹp trai nào không?
Tôi vừa phản bác vừa xua tay đuổi cậu ấy:
- Có cậu nằm mơ thấy trai đẹp ấy!