Vài phút trước, khi Tri Nhạc sắp ăn xong bữa sáng, Thẩm Trình mở miệng, ném ra một tin tức ngoài ý muốn, không kém gì tiếng sét giữa trời quang với Tri Nhạc, khiến cậu vô cùng kinh ngạc.
“Ừm, đi làm cùng tôi.” trước Tri Nhạc đang trợn tròn hai mắt, Thẩm Trình đáp lại bằng sự khẳng định.
“Đi đến, nơi anh trai đi làm…… đến công ty?” Tri Nhạc xác nhận lại lần nữa, chắc chắn rằng cậu không hiểu sao.
Thẩm Trình gật đầu.
Chuyện này thực sự quá bất ngờ, đại não của Tri Nhạc không đủ dùng: “Được, được ạ? Vì, vì sao ạ?”
“Không phải cậu muốn ra ngoài chơi sao?” vốn Thẩm Trình còn có chút mất tự nhiên khi mở lời, giờ lại thấy bộ dáng vui sướng của Tri Nhạc, theo đó trong mắt hắn cũng nhiễm ý cười nhàn nhạt, nói: Công ty cũng coi như là bên ngoài.”
Rõ ràng Tri Nhạc rất vẻ, ngoài miệng lại nói: “Cũng, không muốn ra ngoài chơi đến vậy đâu.”
Thẩm Trình: “Ồ? Vậy thì đừng đi.”
Tri Nhạc lập tức nói: “Đi! Đi chứ!”
Tri Nhạc đứng bật dậy, cũng không rảnh ăn nữa, Thẩm Trình đã đoán trước cậu sẽ như vậy, cho nên mới chọn lúc cậu đã sắp ăn xong để mở lời.
Quả nhiên.
“Vậy, em đi thay quần áo.” Tri Nhạc vội vàng lau miệng: “Em mặc gì đây,” cậu nhìn Thẩm Trình, khi Thẩm Trình đi làm tuy không phải ngày nào cũng mặc trọn bộ tây trang giày da, nhưng đều là chính trang khá nghiêm túc, Tri Nhạc nghĩ một hồi, thật khó xử. Làm sao bây giờ, cậu không có loại quần áo này, cũng không có giày da, cũng không có sơ mi trắng…… Quần áo bình thường của cậu chủ yếu là đồ mặc nhà, cũng có áo sơ mi, nhưng không thường mặc nên không mang theo.
Ai ngờ lúc này lại dùng đến, cậu lo lắng.
Sao anh trai không nói sớm chút chứ, bây giờ đi mua cũng không kịp.
Thẩm Trình thong thả ung dung ăn nốt đồ trên bàn, nhìn Tri Nhạc đang sốt ruột, “Không cần thay, bộ trên người là được.”
Hôm nay Tri Nhạc mặc một cái áo hoodie màu xanh da trời, quần bò bạc màu và giày thể thao đen, cậu vừa mới tắm sau khi chạy bộ, tóc xõa tung, vô cùng giống một cậu học trò ngây ngô còn đang đi học.
Tri Nhạc khẽ kéo vạt áo, cúi đầu nhìn, như vậy thực sự ổn chứ?
Thẩm Trình nhàn nhạt nói: “Cậu đi chơi, không phải đến làm tổng giám đốc.”
“Ò.” Những lời này thành công khiến Tri Nhạc hết rối rắm chuyện quần áo, cậu cũng không phải tổng giám đốc mà.
Chuyện mặc gì đã được giải quyết, kế đó là mang gì. Tri Nhạc tự chạy lên tầng soạn balo, trước khi lên xe thì kiểm tra cẩn thận một lượt: điện thoại, dây sạc, khăn giấy, một quyển sổ, một cái bút, một thanh socola và bánh quy, một chai nước, còn có cả kẹo cao su, ví tiền, chứng minh thư, một ít tiền mặt, cùng một tấm thẻ đặc chế tóm tắt thông tin cá nhân của Tri Nhạc cùng số điện thoại liên hệ người thân.
Cậu nghiêm túc xác nhận hai lần, cuối cùng kéo khóa, đeo lên lưng.
“Ai dạy cậu thế?”
Thẩm Trình đứng một bên nhìn, cất tiếng hỏi.
“Ông nội.” Tri Nhạc trả lời: “Ông nội nói, ra ngoài thì cần phải mang theo những thứ này.”
Đáp án này rất hiển nhiên, cái khó là Tri Nhạc tuân thủ rất tốt, nhìn ra được rằng cậu khá thuần thục. Thực ra đến công ty cũng không cần “tốn sức” như thế, nhưng cuối cùng Thẩm Trình cũng không nói gì, cứ để Tri Nhạc đeo balo lên.
Tường ngoài bằng mặt kính ba chiều của tòa nhà Thái Viễn giống như một cảnh tượng thuộc về phim khoa học viễn tưởng của Hollywood vậy, to lớn sừng sững ở khu trung tâm phía nam, nghiễm nhiên đã trở thành một địa danh mới.
Xe đi thẳng một đường vào gara ngầm của cao ốc, Thẩm Trình cùng Tri Nhạc xuống xe, vào thang máy, đi thẳng lên tầng của tập đoàn Thẩm thị. Tập đoàn Thẩm thị chiếm tổng cộng tầng, Thẩm Trình đưa Tri Nhạc lên thẳng văn phòng tổng giám đốc.
Tri Nhạc nhắm mắt bám đuôi Thẩm Trình, đây xem như là lần đầu tiên cậu ra ngoài sau khi đến thành phố C, vừa tò mò vừa bồn chồn. Cậu rất muốn kéo cánh tay hoặc tay áo Thẩm Trình, nhưng cậu biết ra ngoài thì không thể thực hiện mấy hành động giống trẻ con như vậy, vì thế cậu nắm quai balo, cố gắng đi gần Thẩm Trình hơn chút.
Khóe mắt Thẩm Trình chú ý thấy Tri Nhạc gần như dán vào hắn, dù Tri Nhạc đã kiềm chế, nhưng hình ảnh như vậy trong mắt người ngoài vẫn có chút kỳ quái, Thẩm Trình lại không nói gì, cũng không kéo giãn khoảng cách.
Sự xuất hiện của Tri Nhạc ở tầng quản lý đã gây nên một trận rung chuyển.
“Thẩm tổng, chào buổi sáng…… Ơ?”
Nhóm nhân viên chào hỏi như thường lệ, nhìn thấy Tri Nhạc, đều sửng sốt.
Thẩm Trình gật đầu, “Xin chào.”
Tầng này phân bố không đông đến thế, nhưng cũng phải có mấy chục nhân viên, Tri Nhạc đi một đường đều nhìn thấy những gương mặt xa lạ, vô cùng căng thẳng, không dám nhìn loạn, mắt nhìn thẳng, đi theo sau Thẩm Trình, đi vào một văn phòng.
“Thẩm tổng, chào buổi sáng. Tiểu Giang tiên sinh?” Chu Huy đi ra từ văn phòng cá nhân một bên, nhận ra Tri Nhạc, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vội đi đến đón.
“Anh Chu Huy!” cuối cùng Tri Nhạc cũng gặp được một người quen, nở nụ cười thật tươi.
“Tiểu Giang tiên sinh còn nhớ rõ tôi à.” Tuy hai người có trò chuyện qua lại mấy lần qua mạng, nhưng mới gặp mặt lần thứ hai mà Tri Nhạc đã có thể nhận ra Chu Huy ngay lập tức rồi.
“Nhớ rõ ạ.” Tri Nhạc nói.
Thẩm Trình đẩy cửa, nghiêng người, một tay vòng qua bả vai Tri Nhạc, đặt lên vai cậu, đẩy mạnh cậu vào phòng, “Đi vào trước đã.” sau đó hắn cũng vào theo.
Nhóm nhân viên sôi nổi duỗi cổ nhìn quanh.
Chu Huy đưa tay ra hiệu, ý bảo không được làm ồn, đợi lát nữa lại nói, sau đó xua tay với trợ lý chuẩn bị nước mỗi sáng, tỏ ý chính anh sẽ vào chiêu đãi.
Cử chỉ này càng khiến lòng hiếu kỳ của nhóm nhân viên sục sôi hơn.
Người kia có địa vị gì vậy? Thế mà đặc trợ lại tự mình ra trận chiêu đãi? Sáng nay còn đến cùng tổng giám đốc? Tới từ đâu? Làm việc lâu như vậy mà họ còn chưa từng thấy Thẩm Trình dẫn người tới như thế.
Tri Nhạc không hề hay biết về ảnh hưởng mà mình đã tạo ra. Cửa phòng đóng lại, cậu thở phào một hơi. Tự nhiên phải đối mặt với nhiều người lạ như vậy, thật sự có chút khủng bố. Cũng may họ đang không ở trên phố, hoàn cảnh trong nhà khiến cậu an tâm hơn một chút, không đến nỗi sợ hãi.
“Sao đột nhiên Tiểu Giang tiên sinh lại tới vậy?” Chu Huy và Tri Nhạc cũng coi như quen biết, hàn huyên.
“Anh, đưa tôi tới chơi.” Tri Nhạc đáp đúng sự thật, lại nói: “Tôi tên Tri Nhạc.”
“Được rồi, Tri Nhạc.” Chu Huy nhìn Thẩm Trình một cái, cười nói: “Tri Nhạc muốn uống chút gì không?”
Thẩm Trình chỉ chỉ bả vai Tri Nhạc, ý bảo cậu bỏ balo xuống, đoạn nói với Chu Huy: “Hiện tại thì không cần, đợi lát nữa chuẩn bị chút trà hoa quả và điểm tâm.”
Tri Nhạc bỏ balo xuống, nhìn quanh, Thẩm Trình nói: “Để đâu cũng được. Buổi sáng đều rất bận, tự cậu chơi đi, mệt thì trong kia có phòng nghỉ.”
Thẩm Trình chỉ về phía phòng nghỉ ở trong, lại nói: “Cứ như ở nhà, tự nhiên đi.”
Tri Nhạc gật đầu, đặt balo lên ghế sofa.
Thẩm Trình dặn dò xong, đi ra sau bàn làm việc, bắt tay vào làm việc. Chu Huy cũng đi ra ngoài chuẩn bị trà bánh.
Hiệu quả cách âm của văn phòng vô cùng tốt, ở trong gần như không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Tri Nhạc ngồi ngay ngắn trên ghế, tay đặt quy củ trên đầu gối, đôi mắt đen bóng đảo tới đảo lui. Cậu đang ngồi ở khu tiếp khách loại nhỏ, thỉnh thoảng Thẩm Trình cũng tiếp khách ở đây, học mở cuộc họp nhỏ với các quản lý cấp cao, cách khá xa khu làm việc của Thẩm Trình.
Khu tiếp khách chiếm diện tích hơn m, một mặt là bầu trời xanh thẳm bên ngoài tấm kính lớn, ánh dương cùng mây trắng đều hiện ra ngay trước mắt.
Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình cách đó mấy mét, “Anh ơi, em có thể, đi xem phòng không ạ?”
“Tùy cậu.” Thẩm Trình nói.
Được cho phép, Tri Nhạc đứng lên, như một chú cún con tò mò tham quan khu vực mới.
“Rộng ơi là rộng luôn.”
Tri Nhạc vừa xem phòng vừa không nhịn được mà thấp giọng cảm thán. Nơi này so với những văn phòng mà Tri Nhạc từng thấy, kể cả trên TV, còn lớn hơn nhiều, ngoài khu làm việc bên ngoài, bên trong phòng nghỉ còn có phòng vệ sinh, phòng tắm cùng phòng để quần áo riêng, đầy đủ tiện nghi, quả thực mở ra cánh cửa lớn dẫn Tri Nhạc vào một thế giới mới.
“Văn phòng còn có thể, như thế này à.” Tri Nhạc lẩm bẩm: “Còn tốt hơn văn phòng của anh Nhị Cẩu, nhiều lắm.”
Tiếng cậu không to, mà Thẩm Trình vẫn nghe thấy, “Còn từng đến văn phòng của ai rồi?”
Tri Nhạc thấy Thẩm Trình lên tiếng thì đi qua, đáp: “Của anh Nhị Cẩu, ở nhà xưởng, anh ấy là tổ trưởng, có văn phòng riêng, rất lợi hại.”
Thẩm Trình nhướng mày. Trong một gian phòng vô cùng hiện đại thế này lại nghe được cái tên như Nhị Cẩu, có cảm giác khá là đối lập.
“Nhưng mà, vẫn là anh trai, lợi hại nhất.”
Tri Nhạc đứng trước bàn, trong mắt đầy sự tò mò, nhìn ngón tay Thẩm Trình thuần thục lướt giữa hai cái máy tính, chợt bấm vào đâu đó, trên bàn làm việc to rộng bỗng xuất hiện một cái màn hình điện tử màu lam, bày ra mấy mô hình kiến trúc lập thể.
“Oa!” lần đầu Tri Nhạc được nhìn thấy thứ như vậy, quả thực là sợ đứng hình.
Tri Nhạc cầm lòng không đậu tới gần, vươn tay, tựa như muốn đụng vào, nhận ra như thế không phải phép, lại nhanh chóng buông tay xuống, hai mắt sáng lên, nhìn Thẩm Trình, rồi lại nhìn hình chiếu kia.
“Có thể chạm vào.” Thẩm Trình nói.
Tri Nhạc vươn tay thật cẩn thận, đụng vào hình ảnh, bàn tay xuyên qua giữa hình ảnh, Tri Nhạc lập tức cười rộ lên.
“Ha ha.” Tri Nhạc cười nói: “Cái này, giống trong phim điện ảnh.”
Còn biết không ít đâu.
Thẩm Trình không tỏ ý kiến.
Cuối cùng Tri Nhạc vươn tay, sờ màn hình máy tính của Thẩm Trình, ánh mắt cẩn thận mà nóng bỏng.
Thẩm Trình ngước mắt nhìn cậu một cái.