"Phương Tiểu Mộc, không quen biết anh đây hả?"
Tần Việt để đầu đinh bóng loáng, nở nụ cười hềnh hệch thương hiệu với Phương Mộc.
Phương Mộc trợn tròn hai mắt bình tĩnh nhìn Tần Việt, hô hấp hơi dồn dập.
Tần Việt quỳ một gối trên mặt đất bò đến trước giường, đưa đầu mình đến trước mặt Phương Mộc, "Muốn sờ một chút không, nóng hầm hập, thú vị phết."
Phương Mộc vươn tay, cẩn thận chạm vào đỉnh đầu Tần Việt.
Dáng đầu Tần Việt rất đẹp, phần tóc mới bị cạo đi hơi đâm vào lòng bàn tay, vuốt lại rất thoải mái, ấm áp.
"Xấu quá." Phương Mộc nói.
"Hứ, em cũng có đẹp đâu." Tần Việt cười ha ha, miệng hắn vẫn ngọt như mật.
Thấy Phương Mộc vươn tay hơi mệt nên hắn chủ động rướn cổ về phía trước, đầu đặt sát sườn Phương Mộc để tiện cho y quan sát và nói chuyện vưới mình.
"Chúng ta thi đi, xem tóc ai dài nhanh hơn." Tần Việt nói.
Phương Mộc: "Ấu trĩ."
Tần Việt xì một tiếng.
Phương Mộc quay đầu đi, nhẹ giọng nói: "Tần Việt."
"Ừ?"
"Em sống sót rồi."
Tần Việt thấp giọng nói: "Ừ, anh đã bảo em sẽ không sao mà."
Khóe môi Phương Mộc cong lên nở một nụ cười nhợt nhạt, một lát sau y lại gọi: "Tần Việt."
"Ừ?"
Phương Mộc hơi há mồm như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.
Y nghiêng đầu, hơi cúi xuống dán môi lên đình đẩu Tần Việt.
Sau đó Phương Mộc lại có thêm vài ca phẫu thuật nhỏ nữa, căn bệnh được trị tận gốc một cách đầy kỳ tích, tuy y không thể khỏe mạnh được như các bạn cùng lứa nhưng dù thế nào thì cũng đã hoàn toàn thoát khỏi sự uy hiếp của tử vong, trở thành một người bình thường.
Tóc của y lại mọc dài ra, màu tóc đen nhánh mà mềm mại, y vẫn muốn để tóc dài nên lại bắt đầu nuôi tóc.
"Quen rồi." Phương Mộc nói.
Vẫn chỉ để dài ngang vai, buộc gọn sau gáy hoặc buộc đuôi ngựa, không hề nữ tính mà lại có vẻ giống thiếu niên đẹp như hoa.
Trải qua một đoạn thời gian làm vật lý trị liệu và phục hồi chức năng thì Phương Mộc đã có thể ra khỏi nhả, bắt đầu đến trường.
Phương Mộc đã sớm quen ở một mình, tự nhiên lại gia nhập cuộc sống sinh hoạt tập thể thì không thích ứng lắm, y không hiểu cũng không muốn chủ động kết bạn với người khác lắm.
Người xung quanh đa số cũng có thái độ như vậy với y, y thông minh, thành tích học tập tốt, lại hơi lạnh lùng cao ngạo, hơn nữa còn gầy yếu, thể chất không tốt, đa số không thể tham gia vào các hoạt động trong giờ thể dục, càng khỏi nói đến mấy hoạt động vận động hay vui đùa giữa mấy năm sinh với nhau.
Dần dà, hai bên cũng quen với việc không để ý tới nhau.
Đại đa số chỉ là không kết bạn với Phương Mộc, nhưng có một bộ phận nhỏ lại mang ác ý muốn bắt nạt cậu bạn gầy yếu này.
"Đại cô nương."
Có một nam sinh cao lớn giật tóc Phương Mộc.
Phương Mộc lạnh lùng nhìn hắn.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn đánh nhau à, tao không đánh nhau với con gái." Nam sinh cợt nhả nói.
Những người xung quanh cười hi hi ha ha.
Nam sinh nọ nói: "Sợ đánh mày phát khóc."
Lời vừa dứt thì sau lưng bỗng có một cái chân bay tới, nam sinh bị đá bay, quỳ rạp xuống đất, nửa ngày vẫn chưa thể bò dậy.
"Đm tao cho mày khóc trước." Tần Việt chậm rãi đi tới, hắn kéo cà vạt đồng phục xuống, cởi áo khoác, hất cằm: "Phương Tiểu Mộc, lại đây."
Phương Mộc chậm rãi đi qua, nhận áo khoác của Tần Việt vắt lên khuỷu tay rồi đứng một bên.
Sau đó Tần Việt bắt đầu màn biểu diễn của mình, bốp bốp bịch bịch, một mình đánh cả đám, trận đấu kết thúc với tiếng người nằm la liệt trên đất kêu rên.
"Lần sau hỏi thăm cho kỹ xem đây là người của ai."
Tần Việt nhận lại áo khoác từ tay Phương Mộc rồi vắt qua vai, đồng thời hắn cũng lấy balo của Phương Mộc cầm hộ cậu, sau đó đưa Phương Mộc đi.
Tới cùng Tần Việt còn có Thẩm Trình.
Phương Mộc biết đây là bạn thân của Tần Việt, lúc trước khi còn ở nhà không thể ra ngoài y đã nghe Tần Việt nhắc đến người này mấy lần rồi.
Phương Mộc không quan tâm đến chuyện của giới kinh doanh lắm nhưng y vẫn biết bối cảnh và vị thế của Thẩm gia ở thành phố C.
Cặp song sinh này của Thẩm gia thông minh hơn người, là con nhà người ta mà nhiều bậc phụ huynh hay nhắc đến, là tấm gương mà nhiều học sinh phải dõi mắt nhìn mà không thể theo kịp.
Tần Việt kết bạn được với Thẩm Trình, khi nhắc đến hắn thì luôn là lời khen ngợi và tự hào về bạn tốt của mình.
Phương Mộc cùng Thẩm Trình không thân thiết gì cho cam, nhưng dù sao cũng có quen biết, chưa từng có xích mích gì, dù là khi nhỏ Phương Mộc trông giống con gái, hay sau này khi Phương Mộc lớn lên quái gở và gầy yếu.
Ngũ quan của Thẩm Trình tinh xảo, mang theo vẻ lạnh lùng người sống chớ gần nhưng hắn cũng rất thân sĩ lễ phép, vô cùng có gia giáo, là sự kết hợp hoàn mỹ giữa sự kiêu căng của đứa con trời cho và thiếu gia nhà giàu.
Tần Việt thì ngược lại, hắn chạy như điên về một hướng khác.
Đầu Tần Việt lúc lắc, chưa lên cấp mà đã sắp m rồi, tóc hắn vừa đen vừa cứng, cạo sát hai bên tóc mai, sờ còn thấy hơi châm chích trên tay.
Thân hình hắn cao lớn, tứ chi thon dài, đã bắt đầu học Taekwondo, kiếm thuật quyền anh...!Vẻ cà lơ phất phơ rút đi, biến thành loại khí thế mạnh mẽ hơn, gần giống với một người trưởng thành.
Khi Tần Việt còn nhỏ thì hở một chút là ba Tần lại đánh hắn, nhưng Tần Việt lớn dần lên thì ông không còn nhúng tay vào chuyện của hắn nữa, chỉ cần Tần Việt không phạm pháp, không ỷ lớn hiếp nhỏ là ông sẽ mặc cho hắn phát triển tự nhiên.
"Đàn ông nhà họ Tần, he, cứ như vậy đấy." Ba Tần vung tay lên, không bận lòng.
Cũng may Tần Việt không ỷ thế ức hiếp người khác, ngược lại hắn còn rất nghĩa khí, từ khi hắn còn nhỏ thì đã không có ai ở ngoài dám bắt nạt đám trẻ con trong khu dân cư của họ rồi.
Nhưng mà một Tần Việt như vậy lại khiến thầy cô và những người khác phải đau đầu sợ hãi.
Đánh thì đánh không lại, quản cũng không quản được, sầu.
Cũng may trên đời này vạn vật luôn có khắc tinh, đó chính là Phương Mộc.
Tần Việt giận, chỉ có Phương Mộc dám đứng ra; Tần Việt đi đánh nhau, chỉ có Phương Mộc dám can ngăn.
Tần Việt hút thuốc uống rượu, Phương Mộc nhíu mày một cái là Tần Việt sẽ vội vã ném xuống ngay...
"Phương Tiểu Mộc, anh đưa em đi khu trò chơi."
"Không được gọi Phương Tiểu Mộc."
Tuy Phương Mộc gầy yếu nhưng chiều cao không bị ảnh hưởng, so ra thì kém Tần Việt nhưng y cũng đã cao hơn không ít, mơ hồ có bộ dáng của thiếu niên.
Tần Việt cứ gọi Phương Tiểu Mộc, Phương Tiểu Mộc, giống như hắn coi y thành trẻ con ấy, khiến y có chút bất mãn.
"Ái chà, cánh cứng rồi.
Em có bao lớn thì vẫn là Phương Tiểu Mộc của anh đây.
"Cút."
Tần Việt ôm bả vai Phương Mộc, bị Phương Mộc đẩy ra rồi đá cho một cái, Tần Việt không dám đánh trả, một lát sau lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Phương Tiểu Mộc, lại đây tìm anh đi, anh chán muốn chết rồi."
Nghỉ hè năm nào đó, Tần Việt bị cấm túc, bị nhốt ở trong nhà không cho đi đâu.
Nguyên nhân là Thẩm Trình rời khỏi thành phố C để ra nước ngoài du học, lần đầu tiên Tần Việt cảm nhận được cái gọi là nỗi buồn chia ly, hắn mượn rượu giải sầu, không cẩn thận uống say rồi chạy ra ngoài đường, suýt nữa đã bị xe dâm.
Ba Tần giận dữ nhốt hắn trong nhà, đóng cửa cho hắn tự sám hối.
"Vì anh xứng đáng." Phương Mộc lạnh lùng cự tuyệt.
"Phương Tiểu Mộc, đừng tuyệt tình như vậy chứ.
Mau tới đây, mang theo chút gì đó để ăn nhá."
Phương Mộc không để ý tới hắn.
"Phương Tiểu Mộc, thật sự không tới sao? Anh thật là khó chịu á."
Nửa đêm giờ, trăng treo màn đêm.
Tần gia cùng Phương gia đều chìm trong bóng đêm yên lặng, Phương Mộc nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi cửa, bắc cái thang gỗ trèo qua bức tường cao cao, rồi lại leo lên cây ngô đồng cao lớn, y gõ cửa sổ phòng ngủ của Tần Việt.
"Biết là em sẽ tới mà!"
Tần Việt chạy nhanh ra mở cửa sổ kéo Phương Mộc vào, trong phòng không mở đèn, sợ đánh thức người lớn.
"Đi, lên sân thượng."
Tần Việt kéo tay Phương Mộc, hai người đi chân trần, rón ra rón rén lần tầng thượng nhà Tần gia, trên sân thượng có gió lạnh, ánh trăng dịu dàng bao phủ.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Phương Mộc lấy một chai rượu và một bao thuốc lá.
"Ôi ôi! Anh biết mà, trên đời này em là hiểu anh nhất!"
Tần Việt ôm Phương Mộc, mạnh tay vò tóc y.
"Đừng có sến!" Tóc Phương Mộc bị vò cho lung tung rối loạn, chật vật đây Tần Việt ra, "Uống say em kệ anh đấy."
"Cái độ này sao mà say được.
Lần trước anh sơ ý thôi, hà hà, về sau sẽ không thế nữa đâu, yên tâm." Tần Việt mở rượu bằng một tay, uống trước một ngụm rồi đưa Phương Mộc, Phương Mộc do dư một lát rồi cũng nhấp thử một chút.
Đây là lần đầu tiên y uống rượu, vị không ngon như tưởng tượng, cũng không tệ đến thế.
Phương Mộc còn mang theo ít bánh quy, hai người bèn vừa ăn vặt vừa thay phiên uống rượu.
Tần Việt không cho Phương Mộc hút thuốc.
Rượu có thể thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao, thuốc lá thì không được, không tốt cho thân thể của Phương Mộc.
"Em nếm thử chút xem nào." Phương Mộc nói.
Tần Việt châm thuốc, Phương Mộc nghiêng đầu, ngón cái và ngón trỏ của Tần Việt kẹp điếu thuốc đưa đến giữa hai môi của Phương Mộc, Phương Mộc hút một hơi trên tay hắn rồi chợt ho khan.
Tần Việt híp mắt cười, vỗ vỗ lưng Phương Mộc.
"Không phải thứ gì tốt, em đừng học." Tần Việt nói.
Phương Mộc liếc Tần Việt một cái, ý tứ là vậy sao anh còn hút.
Tần Việt rít sâu một hơi, ngửa đầu nhả khói trắng, thở dài.
Cuộc sống của Tần Việt xuôi gió xuôi nước, lần đầu tiên phải trải qua nỗi buồn chia ly, phải nói là rất khổ sở, còn có cảm xúc quanh quẩn trong lòng.
"Cho nên mẹ nó trên đời này không có cuộc vui nào là không tàn sao? Cuối cùng ai rồi cũng sẽ rời đi." Tần Việt lẩm bẩm, hiếm khi nói được thương xuân tiếc thu.
"Không phải anh ta không trở lại.
Sau này sẽ gặp lại thôi." Phương Mộc nhàn nhạt nói.
"Có lý." Tần Việt nói thì nói vậy chứ vẫn có chút khổ sở.
Phương Mộc không nói nữa, lúc này bất luận an ủi kiểu gì thì cũng vô ích, chỉ cần bầu bạn là đủ.
Đêm hè nóng bức, nhiệt độ ban ngày chưa tiêu tan hết, Phương Mộc có đổ mồ hôi, hơi khó chịu nhưng y cũng không rời đi, vẫn cứ ngồi cùng Tần Việt, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu.
"Phương Tiểu Mộc, chúng ta đừng rời khỏi nhau nhé." Tần Việt bỗng nhiên nói.
"Ồ."
"Anh nói thật đấy." Tần Việt quay đầu nhìn Phương Mộc: "Người khác thì được, em với anh, chúng ta đừng tách ra."
Phương Mộc cũng quay đầu nhìn vào mắt Tần Việt, Tần Việt lưu manh thô tục nhưng lại có một đôi mắt đẹp, ra ngoài luôn có vẻ ác liệt, giấu đi vẻ đẹp chân chính của chúng, một khi ở trước mặt Phương Mộc thì lại khôi phục nguyên trạng, lúc nhìn y còn có vẻ ôn hòa, thiện lương, vô hại.
"Thế nào là không rời xa nhau?" Phương Mộc hỏi.
Tần Việt nghĩ nghĩ, nói: "Chính là sau này chúng ta già rồi, thẳng đến lúc chết đi thì vẫn như bây giờ, còn có thể ở bên nhau mỗi ngày, muốn gặp lúc nào thì gặp."
"Chuyện sau này ai mà biết được, đều sẽ phải kết bạn mới, sẽ kết hôn, sẽ có cuộc sống riêng..." Phương Mộc nói rất thực tế.
"Thế thì sao nào, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, giống như bây giờ vậy, không xa rời nhau."
"Ồ."
"Phương Tiểu Mộc!" Tần Việt hô lên: "Em đừng có qua loa cho có, đồng ý với anh đi, cả đời này chúng ta sẽ không xa rời.
Nghe chưa?"
"Anh nói nhỏ chút!" Phương Mộc quát.
"Em nói đi, em đồng ý đi!"
Phương Mộc yên lặng, sau đó y nói: "Biết rồi."
"Em thì biết cái gì." Tần Việt liếc xéo y.
Phương Mộc cũng không uống bao nhiêu rượu nhưng lại thấy mình đã say rồi, cả người cứ ngốc ngốc nhìn Tần Việt.
Hai mắt Tần Việt phản chiếu bóng dáng mơ hồ của Phương Mộc.
"Phương Tiểu Mộc, nói gì, nói chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau." Tần Việt nhẹ giọng nói.
"......!Không tách khỏi anh." Phương Mộc ngốc ngốc nói: "Chỉ cần anh không rời đi, em vĩnh viễn sẽ không rời đi."
Tần Việt vừa lòng, cười rộ lên.
"Phương Tiểu Mộc là tốt nhất." Tần Việt xoa đầu Phương Mộc, ấn y vào lòng mình.
Mặt Phương Mộc ửng đỏ vì men say, y nhíu mày: "Em buồn ngủ quá, buồn ngủ."
"Được, uống xong ngay đây."
Tần Việt dọn dẹp rác rưởi, kéo Phương Mộc xuống nhà, mắt Phương Mộc díp lại không mở nổi, Tần Việt ngồi xổm xuống cõng y lên, nhẹ chân nhẹ tay về phòng ngủ.
Muộn quá rồi, cứ để y ngủ bên này đi, dù sao khi còn nhỏ họ cũng từng ngủ cùng nhau không ít lần rồi.
Tần Việt lấy khăn lông lau tay lau mặt cho Phương Mộc, tự mình đi tắm một lần rồi lên giường, hắn nhớ lại lời hứa hẹn ban nãy của Phương Mộc, cảm thấy mỹ mãn mà ôm y ngủ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Khi Tần Việt lên cấp ba thì chuyển đến một trường khác học, Phương Mộc kém hắn mấy tuổi thì vẫn học ở trường cũ, một nam một bắc, hai người đành phải đi học ở hai nơi xa nhau.
Tần Việt học ngoại trú, mỗi ngày vẫn đến đón Phương Mộc tan học.
Hắn không sử dụng xe con trong nhà có sẵn mà cưỡi xe đạp phi đến nhanh như gió, đi xuyên qua hơn nửa thành phố để đến đón Phương Mộc.
"Bám chặt!" Tần Việt quát to.
"Anh chậm một chút —— a a a a!" Phương Mộc hét lên.
Phương Mộc ngồi ghế sau, bị Tần Việt đèo đi xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, nhanh như một con ngựa hoang đứt cương, hành vi này vô cùng nguy hiểm nhưng lại là loại cảm giác kích thích mà thiếu niên khó lòng kháng cự được, tim Phương Mộc thường mất khống chế đập nhanh, y la to.
Nhất là khi họ lao xuống dốc.
"Cho ông đây —— bay!"
Tần Việt vọt về phía trước, buông chân, lao lên không trung, để mặc cho xe đạp lao xuống dốc thật nhanh theo quán tính, dù cho đoạn đường này không nhiều người qua lại, dù đây không phải lần đầu họ chơi trò này, Phương Mộc vẫn bị dọa cho kêu to.
"Tần! Việt!"
Hai tay Phương Mộc nắm chặt lấy bả vai Tần Việt, y sợ điếng người, Tần Việt cười ha hả, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, áo sơmi trắng đồng phục của các thiếu niên bị gió thổi tung, tùy ý phấp phới trong làn gió.
Đông đi xuân tới, bốn mùa tuần tự, Tần Việt đổi sang xe máy.
"Phương Tiểu Mộc, lên xe."
Tần Việt ném cho Phương Mộc một cái mũ bảo hiểm chuyên dụng, để cậu đội mũ rồi nói: "Ôm chặt."
Phương Mộc không nhúc nhích, nghĩ thầm, em có phải con gái đâu, ôm eo cái gì.
Tần Việt vừa nhìn Phương Mộc đã biết y đang nghĩ cái gì, hắn nhướng hàng lông mày rậm: "Được rồi.
Vậy em ngồi cho chắc vào."
Lời vừa dứt, Tần Việt đột nhiên nổ máy, tiếng động cơ gầm rú rất lớn, thân thể Phương Mộc chợt ngửa ra sau, y ôm eo Tần Việt theo phản xạ.
"Tần! Việt!"
"Anh đây!" Tần Việt ha ha ha ha cười to.
Đường ở vùng ngoại ô rộng rãi thênh thang, Tần Việt tăng tốc tối đa trong phạm vi cho phép, cảnh vật bốn phía lao qua vùn vụt, gió thổi vù vù.
"Chậm! Chút!" Phương Mộc hô lớn.
"Không chậm được! Anh đây là hán tử như gió bão!"
"......!Anh quá hâm!"
"Ha ha ha ha ha."
Cuối cùng cũng dừng lại, Phương Mộc xuống xe, bước chân lảo đảo, y còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Phương Mộc nhảy dựng lên đá Tần Việt một cái, cuối cùng mắng hắn một trận.
"Đàn anh ——"
Hoàng hôn ráng chiều đầy trời, một nữ sinh đứng trước mặt Tần Việt, đưa cho hắn một tấm vé phim, mặt đỏ bừng.
Phương Mộc đứng xa xa nhìn.
Tần Việt đã hoàn toàn trở thành một thiếu niên, cao m, dáng người thon dài rắn chắc, tóc húi cua, lúc mặc đồng phục cũng không chịu cài khuy, đeo cà vạt tử tế, cổ áo sơmi dựng đứng, áo khoác đen, tai đeo khuyên sáng lấp lánh, rất có phong cách thiếu niên ảo tưởng sức mạnh, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hắn rất là ngầu.
Điệu cười "He he he" cũng không còn tồn tại nữa, thay vào đó là vẻ cười nhếch mép, vừa hào sảng vừa tà khí đầy mê hoặc.
Tần Việt làm người trượng nghĩa, tính cách hướng ngoại, có thể nói là tỏa sáng bốn phương tám hướng, nhân duyên cũng tốt, đi đến đâu cũng có khí thế làm nam sinh đồng lứa nguyện ý đi theo cho hắn cầm đầu.
Một nam sinh như vậy đương nhiên là không bao giờ thiếu người thích.
Phương Mộc đứng xa xa nhìn, chờ hắn.
Thiếu nam thiếu nữ đẹp như hoa đứng dưới ánh mặt trời, không nói câu nào, trông như một bức tranh.
Tần Việt nói gì đó, cô gái lộ vẻ mặt thất vọng, thu tay lại rồi quay người đi mất.
"Đi, Phương Tiểu Mộc, đi xem phim."
Tần Việt đi tới trước mặt Phương Mộc nói với y như vậy..
Phương Mộc nhìn Tần Việt, rồi nhìn về phía cô gái nọ rời đi, "Sao lại không đi cùng cô ấy?"
Tần Việt lười nhác vươn vai, buông cánh tay mình tiện tay vắt lên vai Phương Mộc xuống: "Không phải loại anh thích.
Hơn nữa, người nhà không cho anh yêu sớm, anh đây thảm quá mà."
Bản thân ba Tần từng ăn quả đắng của việc yêu sớm cho nên quản chuyện này rất nghiêm, ra lệnh cho Tần Việt phải vào đại học trước rồi hẵng yêu đương.
Tần Việt cũng thật sự không dính đến tình yêu tình báo gì.
Phương Mộc nghĩ rồi hỏi: "Anh thích kiểu người thế nào?"
Tần Việt nhún nhún vai: "Ai biết.
Dù sao thì đến giờ vẫn chưa gặp được."
Phương Mộc nghi ngờ nhìn Tần Việt.
Tần Việt không để ý lắm, nói: "Về sau gặp được sẽ nói cho em.
Nhưng mà, Phương Tiểu Mộc, em không được yêu sớm đâu đấy."
Phương Mộc hừ một tiếng: "Anh quản được chắc."
"Anh sợ em hao phí tinh thần, thành tích em tốt, vẫn nên chuyên tâm học hành đi." Tần Việt nói, sau đó cười xấu xa: "Nhưng với cái vẻ lạnh như băng này của em ấy mà, chắc chẳng có cô nào dám thích em đâu."
Phương Mộc hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Trên thực tế Tần Việt biết, Phương Mộc vẫn rất được hoan nghênh, y khác với kiểu giống Tần Việt, nhưng đa số không dám trắng trợn táo bạo bày tỏ với y thôi.
"Em thích con gái thế nào?" Tần Việt bỗng thấy hiếu kỳ.
Phương Mộc trả lời là: "Em không thích nữ."
Lời vừa nói ra, hai người đều là yên lặng.
Giờ hôn nhân đồng tính không phải chuyện hiếm hoi gì, nhưng tình yêu khác phái vẫn chiếm phần lớn.
Tần Việt không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi mà lại hỏi ra được chuyện như thế.
Mà trước kia Phương Mộc chưa từng nghĩ tới chuyện tình cảm, bị Tần Việt hỏi thì cứ thế buột miệng.
Phương Mộc nghiêm túc suy tư trong chốc lát, hình như cũng không có gì sai nên không sửa lời.
"Ồ." Tần Việt nói.
"Ồ cái gì mà ồ." khóe mắt Phương Mộc hơi nhếch lên, liếc Tần Việt một cái.
"Thảo nào em không phản ứng gì với con gái.
Hóa ra là thế."
"Anh cũng phải hiểu —— nam em cũng không muốn có cảm giác gì."
Tần Việt cười rộ lên, chợt nói: "Em có thích cậu trai nào không?"
Phương Mộc cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất, y không nhìn đường, suýt thì đụng phải bồn hoa, may mà được Tần Việt kéo lại, bàn tay của Tần Việt vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, giọng nói đầy sự ghét bỏ, hiển nhiên hắn đã quen với việc Phương Mộc thường xuyên thất thần, nói: "Ngẩng đầu nhìn phía trước kìa."
Phương Mộc liền ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, một lát sau mới nói: "Không thích ai."
"Thế thì tốt." Tần Việt nói: "Dù là nam hay nữ thì cũng đừng yêu sớm, chăm chỉ học hành, lên đại học rồi tính, ừm, nghe chưa?"
Phương Mộc hiếm khi nghe lời, gật gật đầu, nói tiếp: "Anh cũng thế."
"Em bắt đầu quản thúc anh đấy à?" Tần Việt ôm lấy bả vai Phương Mộc, nói: "Yên tâm đi, anh đây vốn dĩ đã không định yêu sớm rồi.
Đi thôi, xem phim nào."
Hai người đi về phía rạp phim..