Đoàn Lăng không hiểu gì mất một lúc, nhưng cũng không hỏi nhiều, buông cậu chàng ra hôn một cái. Hai người vui vẻ ăn cơm tối, xem TV rồi hợp tình hợp lý tiếp tục lăn giường.
Ngày hôm nay Chu Chu ngoan ngoãn lạ thường, Đoàn Lăng khá hưng phấn, bởi trên đường về đã mua không ít gel bôi trơn với áo mưa nên lần này làm đủ nghiện, còn mãnh liệt hơn so với tối hôm qua. Chu Chu bị Đoàn Lăng dạy dỗ dần biết mở miệng rên rỉ, cuối cùng học được tinh hoa, rên đến mức xương cụt Đoàn Lăng mềm nhũn, ôm hai chân thon dài hào hứng chiến đấu cả đêm, mãi đến lúc làm người khóc lóc mới lưu luyến dằn lòng lại.
Chu Chu rã rời ý thức hết rồi, mơ mơ hồ hồ được Đoàn Lăng ôm đi tắm rửa sạch sẽ xong ôm trở về giường. Đến khi cơn sục sôi khắp cơ thể hoàn toàn rút đi thì cậu mới miễn cưỡng nhớ đến một chuyện.
“À phải cậu chủ nhỏ, hôm nay em phát hiện trong túi áo có một thứ lạ lắm.”
Đoàn Lăng đắp kín chăn cho cậu, tiện thể hôn nhẹ mặt cậu, “Thứ gì?”
“Trên bàn, một mảnh giấy,” Chu Chu mệt mỏi nhắm mắt lại, lầu bầu, “Viết gì quá đáng lắm luôn.”
Đoàn Lăng ngờ vực, nhưng không đi ngay mà dỗ người trong lòng ngủ thiếp đi rồi mới đứng dậy đi ra phòng khách, cầm mảnh giấy nằm trên bàn.
Song đến khi nhìn rõ dòng chữ trên đó thì Đàạn Lăng lập tức nổi trận lôi đình.
Cả ngày hôm nay tâm trạng của anh bực dọc cũng là vì chuyện này đây.
Hôm nay đến công ty, rốt cục Mộc Đông cũng tra ra được thông tin về Tô Chu, thật ra thân thế chàng trai này không hề có gì phức tạp, là một cô nhi, tứ cố vô thân, lý lịch trước năm tuổi rời khỏi cô nhi viện đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nhưng điều phiền phức nằm ở năm qua. Năm đầu tiên còn ổn, làm thuê ở nhà hàng, cũng chỉ quen biết với nhân viên phục vụ hoặc đầu bếp, mối giao thiệp không mấy phức tạp, những người bạn đồng nghiệp cũng không tệ, còn rất săn sóc cho cậu bé vị thành niên này. Nhưng qua năm thứ hai thì xảy ra vấn đề, cậu có cơ duyên gặp được một người đồng tính ở nhà hàng, về sau thì bị tên đó lôi kéo đến gay bar. Vì cuộc sống quá mức túng quẫn, cậu ta chuyển sang làm nhân viên pha chế trong hộp đêm, tiền lương đúng là rất cao nhưng cũng bắt đầu phiền phức không ngừng.
Tuy Tô Chu không có bản lĩnh gì nhưng nội gương mặt thôi đã đủ gây tai họa rồi, gay bar còn là nơi vàng thau lẫn lộn, một năm đó cậu ta nếm trải cực kỳ tệ hại. Dù không bị làm nhục nhưng đôi khi vẫn bị người đùa giỡn, đùa giỡn không được thì bắt nạt. Nhất là có một tên thiếu gia nhà giàu cù cưa cậu nhiều lần mà không được, mất kiên nhẫn nên hay đến hộp đêm kiếm cậu gây sự.
Đoàn Lăng xem một video, là camera của một phòng. Tô Chu đỏ ửng hai má, thân thể thỉnh thoảng co giật bất thường, cậu bị mấy đứa con nhà giàu vây quanh, bị ép buộc quỳ xuống ăn mấy tát vào mặt, sau đó hai bên nói gì đấy, dường như Tô Chu chống đối tên cầm đầu nên lập tức bị nó tàn nhẫn đá ngã xuống đất, mấy tên xung quanh cũng bắt đầu đạp đá người cậu ta.
Sau khi chúng kéo xé quần áo cậu ra điệu muốn cưỡng bức, Tô Chu đạp vào phần đũng quần của tên súc sinh, hắn hét thảm thiết. Thừa dịp xung quanh bỏ trống vì nhốn nháo, Tô Chu dốc hết toàn lực bỏ chạy ra ngoài.
Có camera quay lại cảnh cậu lảo đảo chạy trốn trên hành lang, Đoàn Lăng xem khung thời gian, vừa khéo là buổi tối trước ngày Chu Chu từ trên trời giáng xuống.
Vì vậy nếu anh đoán không sai thì cái tên súc sinh chuốc thuốc Tô Chu chính là tên thiếu gia trong đoạn video. Nghiêm túc mà nói, Tô Chu thật sự bị thằng đó hại chết, dược tính quá mạnh nên có lẽ cần đến thuốc giải, cậu ta không phục tùng mà bỏ chạy nên không chịu nổi, bị dược tính giày vò đến chết.
Đoàn Lăng xem hết những thông tin điều tra được, còn xem không ít video và hình ảnh Tô Chu làm trong hộp đêm, đến khi xem xong liền nổi cơn tam bành, lập tức gọi Mộc Đông đi thăm dò chỗ ở của Tô Chu. Nhưng Mộc Đông đã sớm tra được rồi, Đoàn Lăng đi với Mộc Đông đến cái nhà trọ nhỏ đó, đến trước cửa thì phát hiện ổ khóa đã bị người cạy, chỉ cần đẩy nhẹ sẽ mở ra. Trong nhà bừa bộn không tả nổi, vật dụng vốn không có bao nhiêu nhưng cái nào có thể đập đều đã bị đập nát, thậm chí không có chỗ để chân.
Đoàn Lăng kiềm chế cơn phẫn nộ dạo một vòng trong phòng, cuối cùng phát hiện dưới gầm giường có một chiếc điện thoại, anh đoán là của Tô Chu nên tức tốc trở lại công ty tìm người sạc đầy pin cho nó. Lúc mở lên nhận được đến , cái thông báo.
Toàn bộ đều là tin nhắn, Tô Chu không lưu số bất kỳ ai, chỉ có một dãy số gửi đến không biết bao nhiêu là ngôn từ uy hiếp độc ác. Đoàn Lăng đọc từng cái một, xem lướt qua hết tất cả ứng dụng cũng như thông báo trong điện thoại của Tô Chu. Sơ lược lại có thể đưa ra kết luận rằng mối giao thiệp của cậu bé này vô cùng nhỏ, gần như không có bạn bè, tính cách rất quái gở, cực kỳ hướng nội, mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, trong điện thoại có một ứng dụng ghi chú xem như nhật ký, câu chữ viết ra đều rất tiêu cực, rất cô độc, thậm chí còn nghĩ đến chuyện tự sát.
Thật ra rất rõ ràng, nếu cuộc sống tốt đẹp như ý thì không đến nỗi đã mất tích hơn nửa tháng mà chẳng ai lo lắng cho cậu. Chỉ có ông chủ của cậu từng đếm xỉa được đôi chút, hỏi cậu có phải thôi việc không làm nữa không, hỏi mấy lần không thấy hồi âm liền nhắn lại một câu “Đừng hòng có tiền lương tháng này, tháng sau cậu cũng không cần đến đâu.”
Đoàn Lăng đọc hết toàn bộ, có lẽ vì ảnh hưởng của sự đồng cảm nên anh khá đau lòng cho cậu bé. Nhưng anh biết cũng chỉ vô ích, người đã chết, mà cũng bởi đã chết nên Chu Chu mới có thể trở về. Tuy người chết rồi, song phiền phức vẫn còn lưu lại, anh giao cho Mộc Đông đi điều tra những thằng bắt nạt Tô Chu trong video là ai, từ cách ăn mặc hiển nhiên không giàu sang cũng phú quý. Dù lai lịch có thế nào, nếu còn dám tiếp tục mơ tưởng Chu Chu của anh, anh thề sẽ khiến cho đám súc sinh đó nửa đời sau sống không yên ổn.
Đoàn Lăng nhìn dòng chữ trên mảnh giấy, theo ngữ điệu có khả năng chính là cái tên đã gửi tin nhắn uy hiếp. Tô Chu giữ lại mảnh giấy này chắc muốn làm bằng chứng để sau này tìm cơ hội bắt tội bọn chúng. Nhưng đứa trẻ này thật quá ngây thơ, địa vị hai bên cách xa như vậy, kết cục gần như đã định rồi.
Tuy nhiên nếu nằm trong tay Đoàn Lăng thì hoàn toàn khác biệt.
Đoàn Lăng bỏ tờ giấy vào ngăn kéo, quay về phòng ngủ nằm song song với Chu Chu, ôm tên nhóc vào lòng.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau thức dậy, hai người ăn điểm tâm xong, Đoàn Lăng nhìn gương mặt chàng trai tuấn tú ngồi đối diện, do dự một lúc rồi nói, “Chu Chu, anh bàn với em một chuyện.”
Chu Chu đang dọn dẹp mâm ăn, thuận miệng “Hở?” đáp lời.
“Chủ nhân cũ của cơ thể em có một vài kẻ thù phiền phức,” Đoàn Lăng chỉ lên bàn, ý nói mảnh giấy hôm qua, “Nếu làm ngôi sao, không chừng đám người đó sẽ bôi đen em, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Anh suy nghĩ rồi bổ sung thêm, “Nếu em không muốn làm nữa cũng không sao, chúng ta… Khụ, chậm rãi tu luyện cũng được.”
Chu Chu không hiểu lời anh nói lắm, chỉ nghe hiểu vế sau, bèn từ chối, “Không được, quá chậm, trị số tuổi thọ của em trôi qua quá nhanh mà trị số tu luyện lại tăng lên quá chậm. Anh xem em nỗ lực hơn nửa tháng nhưng bây giờ cũng chỉ gần điểm, em sốt ruột chết mất.”
Đoàn Lăng im lặng trong chốc lát, ánh mắt tối sầm lại.
Thú thật anh có chút tư tâm. Anh cảm thấy mình thật sự thích hình dáng này của Chu Chu, nếu có thể, anh hi vọng em ấy vẫn như thế này, vĩnh viễn ở hình dáng này, có thể sống cùng anh cả đời càng tốt.
Chẳng phải chỉ là mấy thằng công tử bột dựa hơi cha thôi sao?
Đoàn Lăng nheo mắt, dần dần tỉnh táo lại.
Thời điểm ông đây xưng vương xưng bá ở phố Hoa Kiều tại nước Mỹ, mấy thằng nhóc con chúng bây đã mọc đủ lông chưa? Ngang tàng cỡ nào cũng làm gì vượt qua được đám mọi đen chán sống đó? Chẳng phải chỉ là mấy thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch ỷ thế hiếp người thôi ư, còn có bản lĩnh gì khác? Đến khi có ai đó thật sự làm ra cái khỉ gì thì dập chết nó, thử xem còn tên khốn nào dám phọt ra cái rắm gì không.
Đoàn Lăng giương mắt, không muốn nghĩ nhiều nữa, anh xoa đầu Chu Chu, nói, “Lát nữa đến công ty với anh đi.”
Chu Chu vui vẻ, “Sắp làm ngôi sao phải không!”
“Ừm, đi ký kết.”
Chu Chu nhảy cẫng lên, quấn lên người anh hào hứng, “Muốn gặp Tạ Du siêu to khổng lồ!”
Đoàn Lăng: “…” Gặp cái cùi chỏ ấy mà gặp!
Đoàn Lăng tức giận kéo cậu ra, nghiêm mặt hầm hừ mở cửa. Chu Chu nhanh chóng cởi hết quần áo, lại vang lên tiếng bụp bụp xong gào rú vồ lên trên lưng Đoàn Lăng, kêu ư ử vẫy đuôi làm nũng.
Đoàn Lăng bị nó dụi đến mức không còn hơi sức tức giận, xị mặt xách dây xích, giơ tay vò mớ lông chó, hung hăng mắng, “Thật sự là đầu óc chó mà!”
Chu Chu cười híp mắt, vội liếm mặt anh đầy nước dãi, vô cùng tán thành ngửa đầu rú to: “Gào grừ ~ gấu gấu ~ áu áu! Gâu haha!”