Bốn ngày còn lại trôi qua rất nhanh, bởi vì Chu Chu hoàn toàn không để tâm đến những lời đồn đại nhảm nhí ngoài kia về mình nên kéo theo Đoàn Lăng cũng không để tâm, một lòng một dạ nghĩ cách mở rộng con đường ngôi sao cho chó ngốc nhà mình. Tô Chu còn chưa ra mắt đã phóng khoáng comeout xem như cũng hiếm thấy, nhưng trái lại các cô gái ăn kiểu này không hề ít, chỉ vỏn vẹn bốn ngày mà lượng người hâm mộ trên weibo tăng thêm , còn tự phát lập ra nhóm hậu viện, nhóm trưởng chính là chị gái (Em gái mê Husky).
Nói chung bạn học Tô Chu không có tác phẩm nào nhưng trong một tuần lễ thu hút được vô số fan, tuy rằng mỗi ngày fan chân chính với antifan đều cấu véo nhau nhưng vẫn duy trì được lượng đề tài, nhân khí không những không tụt giảm mà còn kéo dài lên cao.
“Đây là trợ lý sinh hoạt của em, Mao Tiểu Vũ,” Đoàn Lăng kéo Chu Chu đến, nói, “Đoàn Ngạn Bân phụ trách thương thảo các loại hợp đồng tạp kỹ lẫn thông báo, còn tiểu Mao phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho em, sau này khi nào anh không thể ở cạnh em, có bất cứ chuyện gì cứ tìm anh ấy là được.”
Mao Tiểu Vũ nhanh chóng đưa tay ra, hơi khom lưng với Chu Chu, “Cậu Tô, tôi tên Mao Tiểu Vũ, có bất cứ chuyện gì bất cứ lúc nào cậu đều có thể dặn dò tôi, gọi tôi sẽ đến ngay.”
Tô Chu nhìn người đàn ông trắng bóc trước mắt, nắm chặt tay y cười híp mắt, “Chào anh, em tên Tô Chu, sau này còn nhờ anh chăm sóc em nhiều!”
Mao Tiểu Vũ ừm một tiếng, nụ cười có phần mộc mạc phúc hậu.
Đoàn Lăng đứng bên nhìn rất an tâm, hiếm thấy bé chó nhà mình gặp người mà không chảy nước miếng, anh thật sự thỏa mãn lần với người trợ lý này.
“Ngày mai sẽ bay đến phim trường, xem kỹ tư liệu rồi chứ?” Đoàn Lăng hỏi.
“Cũng gần gần rồi, phải đến đảo Bedoli mà,” Chu Chu nói xong mắt lại lấp lánh như sao, “Tạ Du siêu to sẽ đến thật à?”
Đoàn Lăng tặng cho cậu một cái liếc mắt rồi mặc kệ cậu, quay qua nhìn Mao Tiểu Vũ nói, “Em ấy không hiểu rất nhiều chuyện, phải phiền phức cậu rồi, những lúc bình thường cậu cứ nói vài thứ để em ấy biết.”
“Vâng vâng, ngài yên tâm.”
Mặt Mao Tiểu Vũ rất nghiêm túc, nhìn đúng là kiểu người thận trọng chu đáo, Đoàn Lăng hài lòng gật đầu, lại kéo tai Chu Mê Trai dạy dỗ một lúc, mãi đến khi Đoàn Ngạn Bân bước lại nói chuyện với anh, anh mới buông tay đẩy Chu Chu đứng sang bên cạnh.
Chu Chu cảm giác được thỉnh thoảng Đoàn Ngạn Bân vẫn nhìn sang mình, cậu suy nghĩ rồi lặng lẽ kéo Mao Tiểu Vũ đi, đợi khi ra hành lang mới nhỏ giọng gọi, “Anh Tiểu Vũ.”
Mao Tiểu Vũ giật mình, vội xua tay, “Cậu gọi tên tôi là được rồi.”
Nhưng Chu Chu không quan tâm, nói, “Anh Tiểu Vũ, sau này nếu anh lớn đến tìm em, anh có thể báo trước với em một tiếng không, em tiện thể bảo cậu chủ…. à, tổng giám đốc Đoàn đi ra chỗ khác.”
Mao Tiểu Vũ ngớ ra một hồi mới rõ cậu ấy nhắc đến ai, y thắc mắc hỏi, “Giữa sếp Đoàn với anh Đoàn không có bí mật gì, đâu cần đi ra chỗ khác?”
Chu Chu lắc đầu, nói thêm, “Nói sao thì nhìn thấy hai người bọn em ở cùng nhau, anh lớn sẽ buồn lòng, em không muốn làm anh ấy buồn.”
Mao Tiểu Vũ cảm thấy lời nói này có lượng tin tức quá lớn, y không dám hỏi nhiều bèn gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó thu dọn hành lý, Đoàn Lăng mới vừa xếp gọn vali thì Chu Chu bỗng nhảy dựng lên, hét, “Xí, cạo lông! Em quên cạo lông mất!”
Đoàn Lăng “???”, thì thấy Chu Chu chạy vào nhà tắm lục cây dao cạo, chăm chú cẩn thận bắt đầu cạo lông chân. Đoàn Lăng giật giật lông mày, kìm nén nói, “Vốn em cũng không được bao nhiêu cọng lông, không cần cạo đâu.”
Chu Chu vừa nhẫn nại cạo từng cọng một, vừa tình ý sâu xa, “Tạ Du siêu to từng nói trong phỏng vấn là anh ấy thích vật tạo cảm giác trắng mịn, có lông thì không còn trắng mịn nữa.”
Đoàn Lăng: “…” [kuroneko]
Cậu ta thích thứ trắng mịn có liên quan gì đến lông của em! Em còn định để cậu ta gặm à! Em muốn chết phải không!
Vậy là đêm đó lại bồi bổ thêm một lọ thận bảo hưng phấn chiến đấu đến hừng đông, mãi đến khi Mao Tiểu Vũ lái xe đến đón, hai người họ còn đang cong người chơi thế lão hán đẩy xe bò. Đoàn Lăng cố nhận điện thoại, ậm ừ đối phó đôi câu rồi rút cậu em của mình ra lật người Chu Chu lại, bế cậu đè lên người mình, đứng dậy để cậu bảo bọc họa mi một bước một thúc đi vào nhà tắm.
Chu Chu bị anh làm đến ngây ngất, mê man không phát ra nổi một tiếng nào, như mộng du mặc anh nện xoạc. Mao Tiểu Vũ đợi dưới lầu hơn nửa ngày mới thấy một hồ ly tinh mặt mày trắng bệch bước chân dập dìu run rẩy đi ra, theo sau là ngài tổng giám đốc tinh thần thoải mái phấn khởi nào đó, bầu không khí lả lướt bao xung quanh hai người thật sự có thể khiến người ta động não ra được chữ đồi trụy.
Mao Tiểu Vũ thấp thỏm đỡ Chu Hồ Ly lên xe, còn mình ngồi vào ghế lái khởi động xe mà không chú ý đến quý ngài tổng giám đốc ngồi ghế sau bỗng phá vỡ hình tượng, trốn ở sau lén lút vô lực xoa phần dưới lưng.
Hai người ai cũng thiếu ngủ cả đêm, lên máy bay lập tức ngả đầu ngủ, Mao Tiểu Vũ lựa cho họ ngồi buồng đơn riêng lẻ trong khoang hạng nhất. Y quay đầu lại thấy dường như Đoàn Ngạn Bân đang liếc mắt về đây, phút chốc nhớ lại câu Chu Chu đã nói “Anh ấy sẽ buồn lòng”, y thấp thỏm ngồi vào cạnh gã nhỏ giọng nói, “Có lẽ do mệt quá, mấy ngày nay rất bận…”
Đoàn Ngạn Bân không tiếp lời, tựa đầu ra lưng ghế chợp mắt. Mao Tiểu Vũ không dám nhiều lời, cẩn thận dịch sang bên cạnh, yên tĩnh mở laptop lên, nhấp vào một tập tin bắt đầu gõ chữ.
Đánh máy gần nửa tiếng, bên cạnh bỗng truyền đến giọng của Đoàn Ngạn Bân, “Cậu còn nhận công việc phiên dịch?”
Mao Tiểu Vũ hết hồn, vội nói, “Xin lỗi, làm ồn đến anh hả?”
Đoàn Ngạn Bân lắc đầu, hỏi tiếp, “Làm hết được sao? Nhiều trang quá kìa.” Trên tập tin hiển thị có hơn trang cần phiên dịch.
Mao Tiểu Vũ gãi đầu, cười, “Ngủ ít đi là được mà…” Thấy Đoàn Ngạn Bân lộ vẻ nghi hoặc, y giải thích thêm, “Tôi phải nuôi con gái.”
Đoàn Ngạn Bân nhớ lại lý lịch của y, không hỏi thêm gì nhiều, tiếp tục nhắm mắt ngủ. Mao Tiểu Vũ hơi ngượng ngùng gõ chữ tiếp, đang do dự có nên dừng lại, tối về khách sạn làm tiếp hay không thì người đàn ông ngồi bên cạnh nhắm mắt thờ ơ nói, “Gõ đi, không sao, tôi cũng không ngủ được.”
Mao Tiểu Vũ à một tiếng, cảm kích, “Cảm ơn.”
Gã nghiêng đầu sang bên khác, im lặng không nói nữa.
Máy bay hạ cánh, Đoàn Ngạn Bân với Mao Tiểu Vũ đi lấy hành lý, Đoàn Lăng ngủ no nê suốt chuyến bay ghé vào tai Chu Chu cảnh cáo, “Lát nữa chú ý chừng mực cho anh, nghe không?”
Chu Chu ngọ nguậy cổ, hừ một tiếng.
“Chà, còn biết cáu hen,” Đoàn Lăng kéo mặt cậu bằng hai tay, khẽ véo má, “Em còn dám giận anh? Anh dạy dỗ em không đúng hả?”
Chu Chu lại hừ thêm tiếng nữa, “Từ nhỏ đến lớn toàn là anh bắt nạt em, ỷ người ta thích anh, không nỡ để anh buồn lòng.”
Đoàn Lăng bỗng trúng mũi tên của thần tình yêu, anh chép miệng che giấu tâm tình, nói bướng, “Anh bắt nạt em thế nào? Lúc nhỏ anh thương em quá trời.”
Chu Chu tiếp tục hừ hừ, lên án, “Mỗi lần anh không muốn làm bài tập là lại xé sách bài tập rồi rải xung quanh em, đổ cho em cắn, anh tưởng em không biết trò vặt của anh hả?”
Đoàn Lăng ngớ ra, anh thoáng đỏ mặt, “Làm gì có chuyện đó!”
“Là do em thương anh, sợ anh bị baba mama mắng nên lần nào cũng phối hợp diễn kịch với anh, rồi lần nào cũng chịu đòn thay anh,” Chu Chu bĩu môi, cúi đầu không nhìn Đoàn Lăng, “Anh tưởng là em ngốc thật à, còn chẳng phải vì em không nỡ lòng với anh nên mới cam tâm bị anh bắt nạt sao.”
Đoàn Lăng sững sờ, chợt hơi áy náy, khẽ meo meo giơ tay ôm eo Chu Chu, hỏi, “Đau lắm à?”
Chu Chu lườm anh, tức giận hỏi ngược lại, “Em đứng còn không vững, anh nói xem?”
Đoàn Lăng bị cơn giận dỗi nho nhỏ của cậu làm mềm nhũn cả người, đứng ngây người một lúc, rồi bước đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống, vỗ sau lưng, “Đến đây, anh cõng em.”
Chu Chu chớp chớp mắt, trong lòng vui trở lại, dang hai tay ôm chầm vai anh, không hề khách khí nhảy lên. Đoàn Lăng nhanh chóng ổn định, hít sâu một hơi đứng dậy, anh thấy hơi đuối, miễn cưỡng đứng thẳng người lên, vững vàng bước đi.
“Thật ra anh muốn bắt nạt em cũng không sao,” Chu Chu dụi vào lưng anh, tựa cằm lên vai anh, nghiêng đầu hôn vành tai anh, “Mỗi lần bắt nạt xong đều chịu dỗ em như này là được.”
Tim Đoàn Lăng muốn tan chảy, anh không nén được bế người cậu lên cao, quay đầu hôn cậu, “Sau này không bắt nạt em nữa.”
“Thật?”
“Ừa.”
“Vậy em có thể thích Tạ Du siêu to rồi hả?”
“…” Đoàn Lăng hít thật sâu, lần thứ hai nổi sùng, “Anh vẫn nên dỗ em thì hơn.”
“…Đàn ông nhỏ nhen.”
Nhưng chỉ cõng một lát, đến khi Đoàn Ngạn Bân quay lại thì Chu Chu lập tức nhảy xuống. Đoàn Lăng cũng đoán được tâm tư của Chu Chu, anh vò mái tóc cậu nhóc, nhỏ giọng khen ngợi, “Bé cưng ngoan.”
Chu Chu cười, cả hai không nói gì nữa, theo Đoàn Ngạn Bân và Mao Tiểu Vũ ra sân bay, cùng ngồi lên chiếc xe Mao Tiểu Vũ gọi đến, thoải mái thuận lợi đến khách sạn mà tổ chương trình bố trí.
Đêm đó trong khách sạn tổ chức tiệc tối, tất cả các khách mời đều có mặt, chỉ có Tạ Du vì trong nhà có chuyện nên ngày mai mới đến được. Đoàn Lăng thở phào, vốn tưởng có thể sống bình yên được một ngày thì kết quả tâm trạng không những không chuyển biến tốt mà còn âm u nhiều mây, mưa giông chớp giật, cuối cùng cuồng phong gào thét mưa tuôn xối xả, toàn thân nổi trận lôi đình sắp bung cúc.
“Ồ, đây là Tiểu Tô Chu hả? Haha, là cậu phi trên không cứu người sao? Trước đây từng luyện qua rồi hả?”
“Không có không có, chỉ là nhảy đại thôi à ~”
“Thật? Vậy lợi hại quá, bộ dáng ấy của cậu đẹp đến ngẩn người luôn, hôm nào dạy tôi vài chiêu nhé.”
“Chị mới là người đẹp ấy, em thấy chị trong tài liệu rồi, người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều, quá đẹp! Sao mà có thể đẹp đến vậy chứ!”
“…Trời ạ, tôi đỏ mặt rồi này, làm gì được như cậu thổi phòng thế hả, haha.”
Đoàn Lăng trừng mắt nhìn tên Chu nào đó cười như đóa đại cúc bị bao vây trong nhóm người, anh miết tay lên ly cao cổ, bỗng xoay người vẫy tay với Mao Tiểu Vũ.
Mao Tiểu Vũ nhanh chóng bước đến, hỏi, “Sếp Đoạn, có chuyện gì sao?”
“Quanh đây có siêu thị lớn nào không?”
Mao Tiểu Vũ gật đầu, “Có, vừa xuống máy bay tôi đã đi xem xét xung quanh, có một siêu thị sinh hoạt lớn, vật dụng rất đầy đủ.”
“Tốt lắm.” Đoàn Lăng móc bóp ra, rút năm tờ đô la mới tinh ra đưa cho y.
“Đi mua hai con ba ba về cho tôi, tươi sống vào, đầu phải lớn, càng lớn càng tốt,” nói xong còn bổ sung thêm, “Là loại vừa nhìn biết ngay rất khỏe mạnh ấy.”
(Đàn ông ăn ba ba là để tráng dương, bổ thận)
Mao Tiểu Vũ: “…”