Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Chu và Đoàn Lăng cùng đứng trên boong thuyền phóng tầm mắt ra xa đường chân trời đang dần dần tối đen, cậu thở dài, “Lúc trước em chọn biến thành người thì không ngờ rằng sẽ có ngày cùng anh đi hưởng tuần trăng mật.”
Tất nhiên Đoàn Lăng không tin, anh véo mũi cậu trêu, “Sao anh không nhìn ra nhỉ? Không phải từ ngày đầu tiên xuất hiện em đã luôn dụ dỗ anh sao?”
Chu Chu chớp chớp mắt, cậu cười khì, “Ai dụ dỗ anh hồi nào, chẳng qua là em muốn làm gì thì làm đó thôi, giống như khi xưa, thấy anh thì muốn nhảy đến ôm anh, muốn hôn muốn liếm anh, anh đi đâu cũng muốn đi theo, ngày nào cũng ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, anh xem, chẳng khác gì nhau cả.”
“Ừ không khác gì cả,” Đoàn Lăng thò tay ra sau xoa mông cậu, nói đùa, “Nơi này thì khác, ngày xưa đâu có chọt vào được.”
Chu Chu: “…Ui, cậu chủ nhỏ dâm quá đi.”
Đoàn Lăng phì cười, anh cúi đầu cắn tai cậu, “Học theo con chó dâm đãng nhà em chứ còn gì?”
Hai ngươi cắn tai nhau nói chuyện thô tục một hồi, chơi mệt rồi thì tựa vào đối phương hóng gió biển.
Bóng đêm dần sâu thẳm hơn, phong cảnh cũng không còn thứ đáng xem, Chu Chu lên tiếng, “Ngày mai anh dậy sớm tí nha, em muốn trở về nguyên hình chạy trên boong chơi.”
Vé tàu của họ cho phép dắt theo thú cưng nên Đoàn Lăng gật gù đồng ý, dắt tay cậu chàng chuẩn bị quay về.
Trời tối người yên, trên boong thuyền chỉ có lác đác không đến mười người, tiếng nói chuyện xì xào bị tiếng sóng biển rì rào dưới thuyền che lấp, bóng đêm lộ ra vẻ thần bí khó lường, mơ hồ mang theo vài phần nguy hiểm.
Đoàn Lăng theo bản năng cảm thấy là lạ chỗ nào đó, anh vô thức quay đầu.
Ngay giây khắc ấy thì đột ngột phát sinh chuyện khác thường!
“Áaaaa!!”
Thân thuyền bất ngờ nghiêng sang một bên làm nhóm người trên boong bị hất tung, đập mạnh vào lan can của thuyền!
Đoàn Lăng và Chu Chu trùng hợp đứng ngay cạnh cột buồm, hai người đều tóm chặt lấy cây cột nhưng vẫn bị cơn sóng mãnh liệt đột nhiên xuất hiện hất bay ngang người hai chân cách mặt sàn! Đoàn Lăng vội vã vươn một tay ôm lấy Chu Chu, hỏi, “Em không sao chứ? Có bị thương không?”
Chu Chu vừa định trả lời thì thân thuyền lần thứ hai vụt ngiêng lắc lư sang bên còn lại, những người bị va đập ngất xỉu lúc nãy lại bị hất tung sang phía khác, tiếng va chạm nặng nề xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết thê lương, tại màn đêm tối mịt giơ tay không thấy năm ngón càng lộ ra vẻ dị thường chấn động lòng người. Chu Chu vô thức kẹp chặt chân, tựa vào ngực Đoàn Lăng hoảng sợ hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Va vào tảng băng sao?”
Song xung quanh thật sự quá tối, không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy trong hành lang lối đi cũng vang lên tiếng hét nhốn nháo kinh hãi, chắc hẳn du khách trong khoang đều đã bị đánh thức. Đoàn Lăng tận dụng khoảng nghỉ này tức tốc kéo Chu Chu chạy về phía lối đi, vừa chạy vừa nói, “Không phải va vào băng mà là có người giở trò!”
Chu Chu chạy loạng choạng theo anh, thấp thỏm, “Giở trò gì cơ? Ý anh là có người làm ra?”
Đoàn Lăng kéo cậu chạy đến cửa hiên, không kịp nhiều lời mà ôm người vọt vào cửa. Phía sau cũng có mấy người muốn nhảy vào theo nhưng thân thuyền lại dao động, nghiêng qua phía bên kia một góc gần như độ hất tung mấy người còn chưa kịp xông vào ra ngoài. Tiếng va đập kịch liệt vang lên không dứt dẫn đến từng tiếng thét chói tai, Đoàn Lăng chật vật kéo Chu Chu đứng vào góc, anh nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa kính, đến khi thấy rõ một chỗ thì ngạc nhiên hoảng sợ nắm chặt nắm đấm, “Màu sắc bên đó khác thường, trên mặt biển có một chỗ le lói, xung quanh toàn là màu tím thẫm, có người đang thi pháp!”
Đoàn Lăng đè giọng rất nhỏ chỉ Chu Chu mới nghe thấy, cậu vội vàng hỏi ngược lại, “Vậy làm sao đây? Bọn họ muốn gì?”
“…Đoạt hồn,” Đoàn Lăng kể chuyện Huyền Cơ tính ra việc nguy hiểm cho cậu nghe xong nói tiếp, “Bọn chúng đặc biệt chọn trường hợp đông người như thế này ra tay là vì trong tai nạn tử hồn càng nhiều thì tử khí càng nặng, Quỷ sai sẽ xử lý chậm hơn, chúng đủ thời gian để đoạt hồn.” Đoàn Lăng hít sâu một hơi, anh quan sát sương mù màu tím, nghiến răng nói, “Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em, chúng ta sẽ không chết!”
Chu Chu nghe mà kinh hồn bạt vía, nghe thấy chữ chết lại càng run rẩy người, cậu lẩm bẩm, “Em không muốn chết, em còn muốn sống với anh mà…”
Đoàn Lăng ôm chặt cậu, hôn thật mạnh lên đỉnh đầu cậu, “Sẽ không chết, tin anh, chúng ta sẽ không chết!”
Nhưng dĩ nhiên đối phương quyết định muốn lấy tính mạng của Chu Chu, không đến nửa tiếng, cả con thuyền rốt cuộc không chống đỡ nổi mà lật hẳn sang một bên, bắt đầu chìm xuống. Đoàn Lăng và Chu Chu đã mặc áo cứu hộ do nhân viên khoang vụ phân phát, chìm nổi một lúc trong nước biển lạnh lẽo, lạnh đến mức cả hai dần chìm xuống, hơi thở cũng sắp đóng thành lớp băng.
“Em… có lạnh không?” Đoàn Lăng trắng bệch mặt, thật sự quá lạnh, giọng nói cũng run run, “Bơi thêm lúc nữa… có thể, có thể tìm được tấm ván gỗ…”
Chu Chu run run đan mười ngón tay với anh, mặt tái nhợt trả lời, “Em vẫn, vẫn ổn… không sao…”
Đoàn Lăng nghe thấy sự suy yếu trong giọng nói của cậu, anh vừa nhỏ giọng dỗ dành vừa ôm cậu bơi không ngừng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng ồn ào xung quanh từ từ giảm bớt, đâu đâu cũng thấy thi thể đông thành đá nổi trên mặt biển, từ nơi xa nhất Quỷ sai với khí tức thuần đen đã bay đến, Đoàn Lăng mơ hồ nghĩ ắt hẳn hung thủ nên xuất hiện rồi, bọn chúng tuyệt đối sẽ đến đây trước khi Quỷ sai đến bên này, sau đó thi pháp cướt đoạt hồn phách trước Quỷ sai.
Thuật di hồn, anh nhớ rõ, là phải hiến tế một linh hồn ở sai vị trí để dùng tà thuật triệu hoán linh hồn trước. Vì quá tàn ác bá đạo nên bị giới Tu Chân ra lệnh công khai cấm chỉ sử dụng, mà người có thể thi pháp tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, bản thân anh chỉ có năng lực nhìn thấy thế giới khác chứ căn bản không thể đối chiến với kẻ như thế.
Đoàn Lăng thấy khí tức màu tím càng lúc càng áp sát, đúng như anh dự đoán, trên chiếc thuyền nhỏ có hai người đang lái nhanh về phía họ.
Cuối cùng cũng đến gần, Đoàn Lăng rốt cuộc thấy rõ một người trong đó, quả nhiên là tên Lương Dục.
Lương Dục đứng cạnh một đạo sĩ áo bào đen, tuy ngũ quan đoan trang nhưng sắc mặt u ám ủ dột, nhìn là biết dùng tà thuật rất nhiều, dáng vẻ linh hồn cũng bị vặn vẹo. Lương Dục nhìn hai người thoi thóp trong nước biển lạnh lẽo, hắn cười khẩy, “Mạng lớn quá nhỉ, vẫn chưa chết.”
Đoàn Lăng đã lạnh đến mức không phát ra được âm thanh nào, anh phải dốc toàn lực mới phun được vài chữ, “Nếu… mày thật sự yêu em ấy… thì sao, sao lại để em ấy bị hại… hại chết.”
Lương Dục nghiến răng, căm hận nói, “Tao chỉ đi công tác thôi mà đám súc vật kia dám chơi chết bảo bối tao luôn thầm trân trọng, cũng may tụi nó đã chết từ lâu chứ không rơi vào tay tao, chắc chắn tao sẽ một đao chặt nát chúng!”
Đoàn Lăng cảm nhận lệ khí quanh thân tên này không hề giống với lúc trước nhìn thấy, như thể đột nhiên không một dấu hiệu biến thành thâm độc vậy. Anh không khỏi ngọ nguậy người nhìn về phía đạo sĩ áo bào đen vẫn im lặng không lên tiếng, thấy cặp mắt đỏ ngầu hỗn loạn thì sực hiểu ra: Lẽ nào oán khí của Lương Dục dẫn dụ cái tên luyện tà thuật này? Lẽ nào gã lợi dụng oán niệm của hắn để tăng lệ khí cho hắn, mượn tay hắn tu luyện tà công?
Càng nghĩ càng thấy chắc hẳn là thế, Đoàn Lăng nhất thời bối rối, anh đang không biết nên làm gì để trốn thoát cảnh khốn cùng hiện tại thì người trong lòng chợt khàn giọng nói, “Các người… các người muốn mạng của tôi thôi, đúng không?”
Đoàn Lăng rùng mình, quả nhiên nghe thấy câu tiếp theo của Chu Chu là, “Mạng, mạng cho các người… Buông tha, buông tha cậu chủ nhỏ… Các người kéo… cậu chủ lên thuyền đi, tôi sẽ, sẽ ngoan ngoãn không giãy giụa, nghe các người…”
Lương Dục đứng trên thuyền cười khẩy, “Em dựa vào gì mà ra điều kiện với anh? Thằng chó Đoàn Lăng này ngủ với thân xác người anh yêu cả năm trời, anh hận không thể chặt nát thứ đó của hắn, em còn ra lệnh bảo anh cứu hắn một mạng? Nằm mơ đi!”
Chu Chu cắn răng uy hiếp, “Chỉ, chỉ cần một giây là tôi có thể biến trở về nguyên hình, thân xác Tô Chu… Tô Chu của anh sẽ biến mất vĩnh viễn… Anh còn muốn, muốn cái xác này, thì, phải nghe tôi…”
Lương Dục sửng sốt, hắn cả giận, “Mày dám uy hiếp tao?!”
Chu Chu nhếch môi cười với hắn, cố tình chọc giận hắn, “Phải, phải đó.”
Đoàn Lăng ở bên vội mắng, “Nói hươu nói vượn! Muốn chết thì cùng chết, ai cần em đổi mạng cho anh?!”
Chu Chu hơi tựa vào lồng ngực anh, dùng chút sức lực cuối cùng lầm bầm, “Cậu chủ nhỏ, bỗng dưng… em cảm giác, có lẽ… sự tồn tại của em, chính là để bảo vệ anh…”
Chu Chu mơ màng nói, không biết có phải vì ý thức quá mức mơ hồ không mà cậu luôn cảm giác như thể mình nhìn thấy một bóng trắng mờ ảo.
“Chủ nhân…” Cậu vô thức nhỏ giọng nỉ non, bóng dáng ấy dần dần rõ nét, hình như cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
‘Ta đến đón em đây, chó ngốc.’
Cái bóng ấy cười, gương mặt luôn nghiêm cẩn giờ lộ ra nụ cười dịu dàng đẹp đến khiến người ta không thể dời mắt.
‘Lôi kiếp ngàn năm, ta chịu thay em được,’ trên người bị trói chặt, bóng dáng trắng lóa ấy hơi buông lỏng cậu ra, ‘Em đi trước đi, ngàn năm sau chắc chắn ta sẽ đi tìm em, đến lúc đó em phải khắc ghi Dương Tiễn ta là chủ nhân duy nhất của em, không cho phép nhận lầm người.’
‘Gâu… Gâu…’
Đau đớn, tiếng khóc lóc giãy giụa, nước mắt lại được người ấy hôn lên, rồi ấn lên trán cái hôn ấm áp kế tiếp.
‘Đầu thai rồi nhớ vào thân chó, đừng tu thành hình người nữa. Cũng đừng… quay về dụ dỗ ta động tâm…’
“Chủ nhân…” Cuối câu nỉ non là giọt nước mắt chảy xuống, “Chủ nhân, đừng đi…”
“Thật là tình sâu ý đậm,” Lương Dục đứng trên tảng băng, cúi đầu nhìn thiếu niên đã ngất xỉu từ lâu, hắn cười mỉa, “Nó tin thật nhỉ? Tao giết thằng kia mà có thể giữ lại cho mày một mạng? Đúng là con chó ngu si.”
Quỷ sai ở đằng xa đã không thấy bóng dáng đâu, băng sơn chỗ này vừa âm u vừa lạnh buốt, ngoại trừ lạnh thì Đoàn Lăng không còn cảm giác nào khác.
Anh không lãng phí sức lực nói chuyện mà nắm chặt bàn tay lạnh cóng của Chu Chu, nhắm mắt lại không muốn giãy giụa nữa.
Thật ra ngẫm lại thì thấy không nuối tiếc gì mấy, gia đình ấm áp hạnh phúc, tuổi thơ và niên thiếu phong phú sung túc, các anh trai đối xử thân thiết dịu dàng với mình, và cả người yêu làm mình hạnh phúc vui sướng cả năm.
Nhân sinh cũng chỉ đến thế mà thôi, nên hưởng thụ đều đã hưởng thụ, có thể chết một chỗ cùng với người yêu thật ra cũng không đáng tiếc lắm.
Chỉ là vẫn có phần không cam lòng, nếu sớm biết… thì đã không đi làm, chi bằng cứ bình yên dành trọn một năm đi du ngoạn với em ấy, từng giây từng phút đều không rời xa nhau, vậy thì đúng là không còn gì tiếc nuối.
Nhưng dẫu có thế nào, những lúc ở bên nhau mình đều toàn tâm toàn ý cưng chiều em ấy, vậy là đủ rồi.
Tầm mắt dần mờ mịt, dần không nghe rõ người bên cạnh đang nói gì, trong bóng đêm tối mịt trên đầu, không biết có phải ảo giác trước khi chết không mà anh mơ hồ nhìn thấy từng chùm sấm chớp vang rền chiếu rọi màn đêm trắng như ban ngày, thiên lôi xé rách thân thể, rồi nó khép lại, xong lại xé rách, liên tục nhiều lần như thế, đau đến độ không thiết sống.
Đây lại là ảo giác gì đây? Đau mà đau rõ ràng đến vậy, quả đúng là… sắp chết rồi nên ý thức cũng hỗn loạn kỳ lạ.
Đoàn Lăng lại chậm chạp chớp mắt, mí mắt bị băng sương đóng băng nên gần như không chớp nổi, áo giác hơi tản đi, anh dùng ý thức sau cùng nhìn thấy linh hồn ngủ say trong thân thể Chu Chu bị cướp đoạt từng chút một, nhưng lại ngỡ ngàng ngây người.
Hồn phách này… cũng là hình chó, chỉ là… không phải hình dạng của Chu Chu…
Rõ ràng là một con chó xa lạ nhưng không biết vì cớ gì lại khiến anh rất muốn rơi nước mắt.
Đó là một con Tế Khuyển màu đen, lông mượt dài, hai con mắt óng ánh màu vàng, răng nanh sắc nhọn, chân đạp lên hỏa diễm hừng hực màu vàng sậm. Thân hình con Tế Khuyển cực khổng lồ, hồn khí màu đỏ thẫm làm hồn phách trông càng hung mãnh dọa người, ngay cả đạo sĩ áo bào đen đang đoạt hồn cũng bất ngờ lẫn sợ hãi, khi thấy rõ hình dạng hồn phách thì gã kinh hoàng thốt lên, “Đây, đây là… Khiếu, Khiếu…”
() Tế Khuyển: Là giống chó săn thú cổ xưa của Trung Quốc. Tương truyền rằng nó là hình tượng nguyên mẫu để xây dựng nhân vật Hao Thiên Khuyển (Khiếu Thiên Khuyển) – thần thú của Dương Tiễn.
Lương Dục vẫn không nhận ra đó là Thần Thú Thượng Cổ, hắn thúc giục, “Nhanh tế nó đi! Quỷ sai sắp qua rồi!”
Đạo sĩ áo bào đen do dự, mấy lần gã muốn ra tay nhưng ngón tay run cầm cập.
Đây chính là Thiên Lang Tinh chuyển thế, nếu diệt hồn phách này thật thì khi vị Thượng Thần kia nhảy qua luân hồi thức tỉnh, chẳng phải sẽ xé xác mình sao?
Nhưng… nếu dùng phần hồn này để luyện công, một khi luyện thành thì công lực sẽ tăng nhanh như gió…
Đang lúc do dự thì nghe thấy con chó mực ngửa mặt lên trời tru một tiếng, con mắt vàng sậm chợt lóe lên, toàn thân bỗng bị hỏa diễm đỏ thẫm bao quanh, chân không những đạp lên liệt diễm mà toàn thân cũng như khoác lên lửa cháy vậy, trông cực kỳ khủng bố. Chó mực như bừng tỉnh, nó quay đầu hung tợn nhe răng nanh sắc nhọn với hai người đối diện, trong khoảnh khắc cặp mắt vàng chớp, ánh lửa tỏa ra bốn phía, bóng đêm tan biến, khí tức hung ác phả vào mặt khiến hai kẻ trước mặt sợ đến ngã nhào xuống.
Đạo sĩ áo bào đen khiếp sợ, hồn phách vừa bị tước đoạt, vốn là trạng thái suy yếu và vô thần nhất nhưng con Thần Thú trước mặt lại tỉnh táo trong tích tắc, thần lực tàn dư mà đã dọa người như thế này, gã không kìm nổi kinh hãi tột độ.
Gã theo bản năng muốn lùi lại thì thấy con chó mực bỗng nhảy đến trước tên đã ngất xỉu từ lâu, cả thân thể to lớn chặn trước người hắn, lần thứ hai nanh ác gầm lên mấy tiếng.
Đạo sĩ áo bào đen lập tức dừng bước, trong mắt lóe lên nghi ngờ.
Nghe nói con súc sinh này ở trên Thiên Đình cực kỳ kiêu căng, ai nói cũng không nghe, chỉ nghe một người Thượng Thần.
Súc sinh còn không để thần vào mắt, thì sao lại để ý đến tính mạng của một con người?
Chẳng lẽ…
Gã sực nhớ đến một chuyện, giọng nói mang theo phấn khích quỷ dị, gã hỏi, “Lúc trước ngươi nói với ta ngươi tra được tên kia có thể nhìn thấy yêu ma? Con mắt khác với người thường?”
Lương Dục nôn muốn chết, hắn gật đầu lia lịa, “Đúng, tên đó chính là thứ quái thai. Ông đừng để ý hắn, cứ làm thịt con chó này trước đã, triệu hồi Tô Chu của tôi đến đây!”
Đạo sĩ áo bào đen nghe vậy thì cười phá ra, gã kích động sắc mặt cũng vặn vẹo theo, “Một là Thiên Cẩu, một là Thượng Thần, đúng là không uổng công có được! Rút hồn phách của chúng, hôm nay ta có thể phi thăng thành ma, hahaha! Thật sự ông trời cũng giúp ta mà!”
Lương Dục không hiểu gã nói gì, chỉ thấy thần sắc của gã vừa hiểm ác vừa phấn khích, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay kích động run rẩy không ngừng.
“Một con Thiên Lang Tinh pháp lực không được một phần trăm và một tên thần bị biến thành phế nhân, ta chỉ cần ngũ thành pháp lực là có thể dập nát các ngươi! Haha, súc sinh, hôm nay chính là giờ chết của mi và chủ nhân mi, ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Dứt lời, đạo sĩ áo bào đen hóa thành một tàn ảnh màu đen hung bạo lao nhanh về phía Thần Khuyển Thượng Cổ đang nanh ác nhe răng!