Đã ngày rùi hắn vẫn chưa tỉnh, hắn cứ nằm im trên giường, nhìn hắn mà nó chỉ bik khóc mà thui, nó sợ hắn sẽ ngủ mãi như thế thì nó chết mất. Nó đã ngồi bên hắn cũng đúng ngày rùi, dù có ai bắt nó đi đâu thì nó cũng nhất quyết ngồi lì bên hắn.
PM
Ngày chủ nhật dần trôi wa, nó cứ nhìn hắn như thế, từ hôm wa đến h vẫn chưa có gì vào bụng, nhưg nó ko thấy đói, nó chạm tay vào khuôn mặt hắn, bất chợt, cửa phòng mở ra, là mẹ của hắn, nó hoảng hốt rút tay lại:
- Chào bà!
- Cô chưa về àk?
- Dạ.........
Hôm wa Quân đã nói ẹ hắn pik là hắn pị tai nạn, mẹ hắn lo lắng đến phát xỉu, bà có ghé thăm hắn vào buổi trưa, nhưg có chút chiện nên thăm đc chút rùi bà đi ngay
- Thôi! cô về tắm rửa, ăn cơm đi! Tôi trông Khoa cho
- Nhưg.....
- Tôi pik cô lo cho con trai tôi nhưg cô cũng cần để ý đến bản thân chút chứ!
- Dạ! Vậy cháu về đây! tối cháu sẽ lên
- Ừk!
Nói xong nó buồn bả ra về, nó lo cho hắn lúm, nó chỉ mún ở bên hắn thui, nhưg bik sao giờ, mẹ hắn nói cũng đúng, nó phải nên dể ý đến bản thân nữa, nếu nó bệnh thì chẳng còn sức lo cho hắn mất. Nó bắt taxi rùi về nhà. Nhanh như chong chóng, ăn cơm, tắm rửa, tất cả chỉ như cái chớp mắt, nó lên phòng tranh thủ coi vài bài tập trùi, nó chỉ coi có chút nhưg ko hỉu sao ngồi vào bàn là mấy bài toán cuốn nó ngồi chặt vào lun, lúc nó nhìn lên đồng hồ thì đã h tối, trể như vậy thì nó ko thể nào lên bệnh viện thăm hắn đc nữa, ngồi thẩn thờ đc lúc, nó bước wa phòng hắn, căn phòng rộng bây h lại càng rộng hơn khi ko có hắn, bây h nó mới nhận ra hắn wan trọng với nó như thế nào, leo lên giường hắn, nó ôm chặt chiếc gối ôm, nó thấy nhớ hắn, mặc dù mới nhìn thấy hắn ở bệnh viện, những giọt nc mắt lại rơi, môi nó mấp máy " Tôi thik cậu "
rùi dần dần nó chìm sâu vào giấc ngủ..................
Sáng nay nó thức dậy với đôi mắt thâm wần, do hôm wa khóc nhìu wá mà, nó nhận ra mình đanh ngủ trong phòng hắn, may mà ko có ai pik. Nó vội vã bước xuống giường và nhanh chóng ra khỏi phòng hắn, nó về phòng vscn, rùi xách cặp đi học như ngày thường. Hum nay ko ai chở nó đi học, sự trống vắng của hắn lại làm nó nhớ hắn nhìu hơn, bước vào lớp đầu óc nó ko thôi nghĩ đến hắn, chợt đảo mắt nhìn wanh lớp, hum nay Minh ko đi học, như vậy cũng khỏe, nó cũng ko mún đối mặt với Minh nữa, nó ko ghét Minh nhưng Minh làm nó hoảng sợ, nó cũng ko hề pik rằng ng hại hắn chính là Minh.
Thời gian đối với nó bây h sao lại chậm chạp thế, đợi mãi cuối cùng cũng ra về, nó chạy ù về nhà thay đồ rùi đón taxi chạy vào bệnh viện thăm hắn. Mở cửa phòng, trong phòng ko có ai ngoài hắn, mà cũng trưa rùi chắc mọi ng đi ăn cơm, nó nhìn hắn, hắn vẫn nằm im lặng trên giường như thế, bất chợt, như ko đìu khiển đc chính mình, nó đặt nụ hôn nhẹ lên trán hắn, nói khẽ:
- Mau tỉnh nhé! Tỉnh dậy để tui còn nói đìu wan trọng với cậu nữa chứ.
Trùi ui! có ai pik gì ko? thật ra hắn đã tỉnh rùi đó, hắn chỉ giả vờ nhắm mắt lại khi thấy nó bước vào thui, hắn thoáng ngạc nhiên khi nó hôn lên trán hắn, càng ngạc nhiên hơn khi nó kêu hắn mau tỉnh dậy. Hắn khẽ mĩm cười, một nụ cười bí ẩn, chẳng ai có thể nhìn thấy. Còn nó, chạm tay nhẹ lên đôi môi hắn, cười nhí nhảnh:
- Cậu mà ko tỉnh là cậu bik tay tui
Nói rùi, nó đặt nhẹ môi mình lên môi hắn, một nụ hôn thoáng wa chỉ trong phút chốc nhưng cũng đủ làm hắn hạnh phúc đến nhường nào, hắn vẫn im lặng như thế cho tới lúc mẹ hắn bước vào:
- Cô bến rùi đấy àk?
- Dạ!
- Thằng Khoa tỉnh rùi đó, nhưg chắc nó đang ngủ, cô ko cần lo lắng nhìu cho nó nữa đâu.
Nghe tới đó, mặt nó đỏ ửng, cùng lúc đó hắn cũng mở mắt tỉnh dậy, hắn nhìn nó, giả vờ làm mặt lạnh:
- Em tới đây làm gì?
- Tui.....tui............
Thấy hắn tỉnh dậy mẹ hắn cũng đi ra ngoài, cố tình để lại ko gian riêng cho đứa. Hắn khẽ cười nhìn nó:
- em wan tâm cho anh àk?
- Tui.....tui....thik.....
- Thik cái gì?
- Tui.....cậu......
- Hả? em nói gì vậy? anh ko hỉu
- Tui....... ko có gì! tui ra ngoài đây
Bất chợt, hắn nắm lấy bàn tay nó, kéo nó vào lòng:
- em có chuyện mún nói với anh mà, sao lại ra ngoài chứ?
Mặt nó bổng nóng ran, nó lắp bắp:
- cậu...cậu nghe hả?
- Hì!_ hắn chỉ cười bí hiểm như thế
- Cậu........ dám lừa tui hả?
Vừa nói nó vừa lấy gối đanh lia lịa vào ng hắn:
- A! đau
La lên rùi hắn ôm bụng, nằm gục xuống giường, nó vội vã vồ vào ng hắn:
- Tui xin lỗi! ko sao chứ?
- Em chơi ác wá!
- Có sao ko?_ nó lo lắng
- Hì! nhìn mặt em kìa
- Tui ko giỡn đâu nhak!
Nói rùi nó bực bội đứng dậy, hắn vội vã nắm tay nó:
- anh xin lỗi! anh thik em!
- Thui! ko giỡn nữa!
- Anh nói thật mà! nhưg em thik ng khác rùi đúng ko?
- Hả? điên àk!
- Chứ ko phải em đang wen Minh àk?
- Điên vừa thui! Tui và cậu ta ko có gì cả! đừng có mà nói lung tung
- Vậy em chấp nhận anh đc ko?
- tui............._ mặt nó đỏ lên
Hắn im lặng nhìn, rùi way mặt đi:
- Em ko mún nói thì thui! em về đi!
Nó vội vàng quàng lấy cổ hắn, nói nhỏ:
- em thik anh!
Hắn chỉ cười mĩm rùi hôn nhẹ lên môi nó,Trùi hạnh phúc wá đi