tháng sau..............
Sau tháng, dày công tu luyện, tra tấn, nhồi nhét, làm đủ thứ trò trên trời dưới đất, cuối cùng kì kiểm tra tháng củahắn cũng có kết wả mĩ mãn, hắn đừng đầu cả lớp. Mẹ hắn là ng vui mừng nhất, đến nổi làm cả buổi tiệc để đãi nó lun, mẹ nó cũng đã nói chiện với nó, bà rất wý nó, bà cũng nói lun là bà bik chiện giữa đứa lâu rùi, nên nó có thể ở lại nhà hắn mà ko cần đi đâu cả. Ngày diễn ra buổi tiệc, buổi tiệc còn có cả Ngoc, Phong và Quân nữa, toàn là bạn thân thui
- Bác thật sự rất cảm ơn con! ( thay đổi cách xưng hô rùi àk? )_ mẹ hắn tươi cười nói
- Dạ! ko có gì đâu ạk
Còn hắn thì cứ im re nhìn thằng Quân cười tủm tĩm mãi, hắn wá mãn nguyện với những gì mình đang có mà. Mọi ng đang vui vẻ thì bỗng.........BIN..........BIN.............BIN... ...
Ai vậy nhỉ? khách àk? Hắn chạy ra mở cửa, một ánh mắt wen thuộc bước ra nhìn hắn..............là pa hắn............. pa hắn về nước rùi, hắn ôm chầm lấy pa, xa nhau lâu wá, nên nhớ đó mà, hắn chạy vội vào nhà:
- Mẹ ơi! pa về kìa!
Mọi ánh mắt đều hướng ra cổng, vẫn giản dị, thanh lịch như mọi khi, pa hắn mĩm cười với mọi ng:
- Chào mọi ng! hum nay là gì mà đông vui thế?
Ối! một cái hôn ngọt ngào lên má của mẹ hắn dành cho pa hắn ( jà rùi mà ...........) bà tươi cười nhìn chồng:
- Ông xã bik sao ko? Thằng Khoa nhà mình đứng nhất lớp đó ôg ạk!
- Đứng nhất về cái gì?_ pahắn tỏ vẻ ngạc nhiên
- Kì kiểm tra tháng này đó, toàn nhờ công sức của con pé Ngân đấy!
Ánh mắt vui mừng của pa hăn nhìn wa nó:
- Đúng là ta ko nhìn nhầm ng mà! cảm ơn cháu nhé!
- Dạ ko có gì đâu ạk! chỉ là việc mà cháu phải làm thui mà
Rùi bổng mẹ hắn ghé vào tai pa hắn thì thào gì đó......:
- CÁI GÌ?_ pa hắn hét lên
Cả ko gian trở nên ngột ngạt, khó tả, ông ngước mặt nhìn nó và hắn:
- Ta cấm đứa iu nhau! rõ chưa hả?
Nói rùi ông tức giận, bỏ vào nhà, nó thì vẫn chưa hoàng hồn lại đc........wá sock..........nó nhìn hắn, nước mắt chảy dài, wá đau đớn, tình iu của nó và hắn ko đc hoan nghênh, nó bỏ chạy, chính nó cũng ko bik tại sao nó lại bỏ chạy nữa, đau khổ wá, con Ngọc thấy vậy vội vàng chạy theo nó, còn hắn cũng đứng thần ng ra, " ko đc iu nhau là sao chứ?" tức giận hắn làm liều chạy lên lầu nói chiện vs pa, mẹ hắn thấy vậy cũng đi theo, rốt cuộc cái ngày vui vẽ lại trở nên như thế này đây.................Phong và Quân nhìn nhau nhưng rùi chẳng pk làm gì.................
Ở trong phòng pa mẹ hắn:
- Ta ko chấp nhận tc của đứa, ta nói vậy thui, con tự hỉu và ra ngoài đi.
- Ko! con chỉ iu mình Ngân thui, pa đứng pắt ép con
- Nhưng con đã có đính ước vs ng khác rùi
- HẢ?.............Nhưg con ko wan tâm, con chỉ pk con iu Ngân thui
- Mày.............
.........BỐP............Một cái tát khá đau, pa hắn đã ko kiềm nổi đc cơn tức giận mà đánh hắn, điếng ng, nhưng hắn vẫn hét to, mẹ hắn đứng ngoài cửa củng phải giật mình:
- CON CHỈ IU MÌNH NGÂN THUI, KO MỘT AI CÓ THỂ THAY THẾ ĐÂU
Nói rùi hắn chạy về phòng, hắn cố ko khóc, đây là lần đầu tiên pa hắn đánh hắn, wá ngở ngàng, wá giật mình, hắn như mún phát điên lên, chỉ vì cái đính ước wái wỹ kia mà hắn và nó bị chia rẽ " nhưg con đã nói, pa sẽ ko ép buộc đc con đâu"
Mẹ hắn thấy vậy cũng phát hoảng, pà chạy vào nhìn chồng bằng ánh mắt đăm đăm..................
- Đính ước gì? sao tui ko pik, hay là ôg ko thik con pé Ngân?
- Tui......tui......
- Ôg thôi đi! đừng có cái kỉu con nít đó nữa, tôi sẽ ko cho thằng Khoa thik ai ngoài con Ngân đâu, ôg đừng có cản trở chúng nó nữa
- Nhưng con pé đó ko xứng vs thằng Khoa nhà mình
- Chứ ngày xưa tui cũng giống con pé đó, gia cảnh cũng nghèo, thế nhưg sao ông lại thương tui? pa mẹ ông cũng ngăn cấm nhưg ông có nghe lời họ ko? ông nói thử tui xem?
- Thui! thui đc rùi! ko cản trở nữa, đừng tức giận như vậy mà ( sợ vợ có bằng chứng nhận lun )
- Ông nhớ đó! cản trở chúng nó thì đừng trách tui độc ác
- Pik rùi! đừng giận nữa
Mẹ hắn ko nói gì, đi thẳng wa phòng hắn báo tin vui:
- Khoa ơi! mẹ nèk! mở cửa đi con
Hắn chạy ra mở cửa:
- Có gì vậy mẹ?
- Pa con ôg ấy ko cản trở đứa nữa đâu, đừng pùn nữa, cười lên đi con trai cưng
- Thật hả mẹ?_ hắn cười tươi sung sướng
- Thật chứ!
Hắn ôm chầm lấy mẹ hắn, xiết chặt lấy bà:
- Con iu mẹ nhất trên đời
- Ừk! pik rùi! tui đi kiu Ngân về đi, chắc nó đang bùn lúm đó
- Dạ!
Nói rùi hắn chạy nhanh xuống nhà, ôm chầm lấy thằng bạn:
- Pa tao ko nói gì rùi! đi tìm Ngân thui
- Ừk!_ Phong và Quân đồng thanh đáp
Ở một wán cafe Ghita:
- Thui! đừng pùn nữa! nín đi!
- Ba Khoa ko thik tao!
- Thui! ko sao đâu!
Bỗng điện thoại của Ngọc reo lên:
- Alô! gì vậy Khoa?
- Ngân có ở cùng pà ko?
- Có! mà sao rùi?
- Đang ở đâu vậy?
- Cafe Ghita
- Đc rùi tui tới liền!
Hắn cúp máy rùi cả đám kéo nhau đến cafe Ghita, ....... vừa thấy hắn con Ngọc ngoắc tay ra hịu:
- Sao rùi?_ con Ngọc tò mò
Hắn ôm lấy nó, tay lau nhẹ hàng nc mắt của nó:
- Nín đi! ba anh ko nói gì rùi! khóc oài! xấu bây h
- Thật hả?_ nó ngạc nhiên nhìn hắn
- Ừk!
Nó nhìn hắn.......lại khóc........giọt nước mắt hạnh phúc tràn ra, hạnh phúc wá đi!
năm sau
Nó bây giờ đã là pà chủ trẻ của shop thời trang lớn, còn hắn thì đã lập chi nhánh từ công ti của gia đình ở Việt Nam, chuyện tình của họ kéo dài đến năm cơ đấy, tuy trong thời gian đó có khá nhìu rủi ro đến vs họ
- Nhanh lên đi, hôn lễ sắp bắt đầu rùi, cô dâu chú rễ chuẩn bị hết chưa?_ mẹ hắn luống cuống
- Xong hết rùi, bà chủ đừng có lo_ bà ân cần
Tèn...ten....tén.....ten...................
Hôn lễ đã đc tiến hành, cô dâu bước vs bộ sarê trắng toát, trông nó bây giờ như nàg công chúa, còn hắn là chú rể lịch thiệp và rất chi là đẹp trai. Chú rể đón lấy tay cô dâu từ pa chú rể, cả trao nhau lời hẹn ước và nụ hôn ngọt ngào chứng minh cho tình yêu của đứa...........
Nhỏ em và mẹ của nó cũng chuyển vào nhà hắn ở, tại nhà rộng mà ít ng nên mẹ hắn ngỏ ý mún như vậy............
Cuộc sống từ đây của họ sẽ trở nên ấm áp và hạnh phúc hơn
HOÀN