Thoáng một cái hơn mười năm trôi qua, đứa nhỏ lúc trước còn tập tễnh bước đi nay cũng đã lớn trưởng thành rồng phượng giữa loài người. Kỷ Triệu lần đầu lộ ra phong thái, đã sớm đi theo Kỷ Hoán học cách làm Hoàng Đế, bắt đầu từ từ gánh vác gánh nặng trên vai phụ thân, một mình phụ trách một mặt công việc, thậm chí sau này, trở thành cánh tay phải đắc lực không thể thiếu của Kỷ Hoán.
Ngược lại, hai công chúa sống tự do tự tại hơn rất nhiều, quen được Nguyên Thành Đế chiều chuộng, muốn gì được nấy, cũng chỉ có Trần Loan mới có thể hung dữ quyết tâm nghiêm phạt dạy bảo bọn họ.
Cứ như vậy, mười lần thì có đến tám lần Kỷ Hoán đứng ra làm hòa, chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ. Nhìn thấy thế, Trần Loan chỉ có thể dở khóc dở cười.
Trong hai đứa nhỏ, Kỷ Trừng tính khí dịu dàng, tâm tư tinh tế, thường thích cầm sách ngồi dưới mái hiên đọc cả ngày. Tướng mạo không tinh xảo bằng muội muội Kỷ Thanh, nhưng ngược lại có có khí chất tao nhã thi thơ, bởi vì không thích náo nhiệt, nên không hay gặp người lạ.
Mà Kỷ Thanh trời sinh thân thể tốt, không ngồi yên được một phút, múa roi dài uy phong, thái độ làm người hào sảng trượng nghĩa, thường xuyên cải trang thành nam nhân, lẻn ra khỏi cung gây chuyện. Dựa vào sự dung túng mở một mắt nhắm một mắt của phụ thân Hoàng Đế, được nuông chiều vô cùng, mỗi ngày trải qua thuận lợi như cá gặp nước, nhưng đây cũng chính là điều khiến Trần Loan đau đầu nhất.
Hai tỷ muội sinh ra cùng nhau, mặc dù tính tình có phần khác nhau, nhưng tình cảm giữa hai người lại tốt đẹp đến khó tin. Mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, Kỷ Trừng không có cách nào với muội muội, nhiều lần gánh tội cùng bị chịu phạt.
Mắt thấy lễ cập kê đi qua, tính tình của Kỷ Thanh vẫn không thu liễm nửa phần. Sau khi nàng lại gây sự một lần nữa, Trần Loan thực sự tức giận với hai người bọn họ.
Mùa đông, trận tuyết đầu tiên trong năm, Trần Loan ôm bình nước nóng trong tay, tức giận đến mức thở không thông, nhấp một ngụm trà cho ướt họng, nghiêng đầu nói với đôi phụ tử đang đứng bên cạnh: "Đều là do chàng ngày thường dung túng con bé càn quấy, bây giờ càng ngày càng không biết trời cao đất rộng."
Cơ thể nàng không tốt, không chịu nổi tức giận. Kỷ Hoán nhìn thấy mắt nàng nổi lên hơi nước, lập tức phản bội vô điều kiện, vừa đưa tay vuốt sau lưng Trần Loan giúp nàng thuận khí, vừa lạnh lùng nghiêm túc nói với Kỷ Thanh: "Từ hôm nay cho đến cuối tháng, chép sách một trăm lần đưa đến điện Dưỡng Tâm, đích thân ta đưa cho mẫu hậu con xem."
Kỷ Thanh nhắm mắt nhận mệnh, nói nhỏ: "Nhi thần biết rồi, mẫu hậu đừng giận, cẩn thận cơ thể."
Kỷ Triệu nhận được ám hiệu cầu cứu một cách tinh quái của muội muội ruột và ánh mắt nhàn nhạt của phụ hoàng, không thể không nhắm tiến lên phía trước, ho nhẹ một tiếng nói chính sự: "Thanh Thanh quả thực cần thu liễm lại, năm ngày nữa, sứ thần của nước Tấn sẽ đến Kinh Đô, đi cùng còn có Hoàng Thái Tử và tiểu công chúa nước Tấn, đến lúc đó đừng có đường đột với người ta, làm tổn hại danh tiếng Đại Yến ta."
Mẫu hậu cũng vì chuyện đó mới sốt ruột, vội vàng cảnh cáo muội hai câu.
Trần Loan hít thở thông thuận, gật đầu nói: "Thái tử và công chúa nước Tấn được lệnh của cô cô các con đến để tế bái Tiên Đế và Thái Hậu, làm trọn hiếu đạo. Thân thể tiểu công chúa yếu đuối, cực kỳ nhiều bệnh, trên đường bệnh tình lại không chuyển biến tốt. Nếu như đến Kinh Đô, Thanh Thanh, con muốn làm càn hù dọa người ta, xem xem ta có giam giữ cấm túc con một năm hay không."
Đúng lúc này Kỷ Trừng từ bên ngoài bước vào, đầu tiên là vái chào Kỷ Hoán và Trần Loan, sau đó liếc nhìn tình hình trong điện, không khỏi cảm thấy đau đầu, tiếp đó cũng nhỏ nhẹ khuyên mấy câu.
Đến tối, Kỷ Hoán bóp vai cho Trần Loan.
Người đàn ông sau khi trải qua bao năm tháng mài dũa, sự sắc sảo tàn nhẫn từ trong xương của thời niên thiếu đã dần trở nên dịu dàng. Giờ đây khoác lên mình trường bào màu xanh nhạt, trời quang trăng sáng, khí khái rõ rệt, dưới ánh trăng, ngay cả giọng nói cũng nhuốm màu trong trẻo, hắn cười hỏi: "Hôm nay nàng cần gì phải tức giận như vậy? Thanh Thanh cực kỳ giống Kỷ Thiền lúc còn nhỏ. Mặc dù làm việc lỗ nhưng cũng không phải loại người không biết phân biệt tốt xấu, tính tình tùy ý bắt nạt người khác."
Trần Loan vốn hơi buồn ngủ, lúc này ngược lại có chút tinh thần, híp mắt nói: "Chàng còn nhớ bức thư mà Thiền Nhi viết cho thiếp lúc trước không?"
“Là bức thư mà nàng xem như bảo bối lâu nay, ngay cả một chữ cũng không tiết lộ cho ta biết đó hả?” Kỷ Hoán cảm thấy buồn cười, cánh tay dài lướt qua vòng eo của nàng, kéo nhân nhi đang buồn ngủ ngồi lên đùi mình, chơi đùa lòng bàn tay không xương của nàng.
"Thiền Nhi nói muốn trưởng tử của tỷ ấy lấy nữ nhi của chúng ta làm thê, cũng là thân càng thêm thân. Tỷ ấy đã từng gặp Thanh Nhi và Trừng Nhi, nhưng chọn ai thì không nói." Mắt Trần Loan sáng lên: "Nếu một trong hai đứa nhìn trúng Viên Phược, gả đến nước Tấn, với tính cách của Thiền Nhi, tỷ ấy sẽ không để bọn chúng có nửa phần đau khổ. Ta suy nghĩ cẩn thận, cũng không có gì phải lo lắng. Dù sao con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta cũng không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn nó. Cô nương gia chung quy cũng phải gả cho người ta."
Lời này vừa nói xong, Kỷ Hoán nhíu mày không đồng ý: "Hòn ngọc quý trong tay trẫm, nếu Đại Yến chọn phò mã, cho dù trời có sập xuống cũng có trẫm chống đỡ. Cho dù sau này không có trẫm ở đây, cũng có huynh trưởng của các nàng, chọc thủng ông trời không có gì là không thể, sao phải nhất định đi đến nước khác nương nhờ của người ta?"
"Ai mà biết cái tên Viên Viễn kia có làm khó dễ tra tấn nữ nhi của trẫm hay không?"
Trần Loan cười như không cười nhìn hắn, đôi môi ửng đỏ khẽ cong lên: "Văn võ trong triều, con em thế gia, người nào có thể lọt vào mắt xanh của chàng hả?"
Với cái tính kén cá chọn canh của hắn và Kỷ Triệu, trên đời này không có người đàn ông nào xứng với Kỷ Thanh và Kỷ Trừng, nếu không biết, nói không chừ thật sự nuôi dưỡng trong cung thành bà cô luôn.
Năm ngày sau, Viên Phược và Viên Di đúng giờ đến kinh đô Đại Yến. Sau nhiều năm đây lại là lần đầu tiên Trần Loan gặp hai đứa nhỏ này. Hai người mới được mời vào trong cung, nàng đã dắt tay Kỷ Triệu và Kỷ Thanh đi đến chính điện gặp mặt.
Viên Phược dáng vẻ đường hoàng, cười lên khiến người ta như được tắm gió xuân, không có chút tính khí nóng nảy nào. Mà Viên Di lại gầy yếu hơn, giống hệt Kỷ Thiền như khuôn đúc.
Trần Loan nhìn, trong lòng vừa xúc động vừa xót xa.
Đã rất lâu rồi nàng không thấy Kỷ Thiền, bình thường vẫn luôn duy trì liên lạc với nhau qua thư từ đã là giới hạn, muốn nhìn thấy mặt, nhất định còn khó hơn lên trời.
Bởi vì phụ mẫu mấy đứa nhỏ quan hệ tốt, nên bọn chúng nhanh chóng cảm thấy quen thuộc.
Trong khoảng thời gian này, ngay cả Kỷ Hoán cũng không nhịn được khen Viên Phược mấy câu. Mặc dù giọng điệu vẫn chưa tốt lắm, nhưng dù sao thì thái độ cũng buông lỏng, có lẽ cũng là do Trần Loan ngày nào cũng rủ rỉ bên tai hắn.
Trần Loan vốn dĩ muốn tác hợp Viên Phược và Kỷ Thanh. Viên Phược tính tình rộng lượng, khóe miệng luôn treo nụ cười, chưa bao giờ nổi giận với người khác. Người như vậy cũng có thể bao dung Kỷ Thanh, thời điểm mấu chốt lại có thể đè ép lại sự kiêu ngạo càn quấy của Kỷ Thanh, không để Kỷ Thanh làm càn.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sau một vòng như vậy, cả hai không hề có ý gì, vô tình với nhau.
Trần Loan lo lắng không thôi, ban đêm cũng trăn qua trở lại suy nghĩ đến chuyện này. Kỷ Hoán buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi, nghiêng người ôm nàng, câu được câu không dỗ: "Lo lắng chuyện này làm gì? Thanh Thanh còn nhỏ, dù sao cũng không gấp, dù sao cũng phải để con bé thích mới được."
Trần Loan xoay người lại: "Làm sao thiếp lại không hiểu chuyện này. Trong ba đứa nhỏ, Trừng Nhi là người thông suốt, chín chắn nhất. Thiếp cũng không lo lắng Kỷ Triệu. Chỉ là đứa nhỏ Thanh Thanh, với tính tình này, không tìm nhà chồng tốt một chút, sau này sẽ chịu thiệt thòi."
Con cái đều là khoản nợ. Hiện tại Trần Loan lo lắng nhất chính là chuyện này.
Kỷ Hoán nghiêng người đặt lên trán nàng một nụ hôn ấm áp, ậm ờ nói: "Chờ nàng bận rộn xong chuyện này, sẽ đưa nàng đến hành cung tránh lạnh, chỉ có hai chúng ta, chính vụ giao cho Thái Tử xử lý."
Mấy ngày nay Trần Loan đều lo lắng hôn sự của Kỷ Thanh. Kỷ Hoán thấy, đơn giản là bởi vì nàng ở trong cung quá buồn chán, lâu ngày rảnh rỗi mới dẫn đến suy nghĩ vớ vẩn như thế, tìm chút việc gì đó để làm, kéo lực chú ý của nàng đi là được.
Nữ nhi của hắn vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, nếu là vương công hầu tước bình thường, người đến cầu thân nhất định đạp vỡ cửa, cần gì phải bận tâm đến chuyện hôn nhân đại sự?
Hơn nữa, cho dù có người cầu thân, thì cũng phải xem hắn có đồng ý hay không.
Lần đầu tiên Viên Phược nhìn thấy Kỷ Trừng, là dưới hành lang dài của cung Minh Lan. Ánh nắng mặt trời sau giờ ngọ ấm áp, băng tuyết dần dần tan chảy, dưới mái hiên bắt đầu có giọt nước tuyết tan chảy xuống. Trong quang cảnh như vậy, nữ tử một thân áo khoác nhỏ màu trắng, trên tay cầm quyển sách đang suy tư, một hai sợi tóc mai dài rũ xuống hai bên thái dương, gương mặt dịu dàng không tưởng tượng nổi.
Hắn đứng một hồi lâu, đương nhiên người hầu bên cạnh đi tới truyền ra thân phận. Vì vậy người dưới hành lang có chút kinh ngạc đóng quyển sách cổ ố vàng trong tay lại, từ xa nhìn qua gật đầu với hắn.
Viên Phược từ nhỏ lớn lên trong một đống mỹ nhân, đã sửng sốt trong chốc lát. Không phải bởi vì nữ tử kia xinh đẹp không thể tả, mà là trong cái gật đầu chớp mắt kia, trong tai hắn rõ ràng nghe thấy tiếng hoa nở.
Kỷ Trừng không gặp nhiều ngoại nam, nhưng nhớ đến mẫu hậu thường nhắc đến tình cảm thân thiết với vị cô mẫu chưa từng thấy mặt kia, suy nghĩ trong chốc lát, không muốn làm bẽ mặt khách quý, đứng dậy đi đến hành lang gặp mặt.
Nàng mặc một thân váy dài màu vàng nghệ, nơi ống tay áo thêu hai con bướm sinh động như thật. Cứ mỗi bước đi, con bướm sẽ nhẹ nhàng bay lượn, lưu luyến khoảng không giữa hai ống tay áo.
Đi đến trước mặt, Kỷ Trừng phúc thân chào hắn, giọng nói nhẹ nhàng, không gần gũi cũng không xa cách, nở một nụ cười nhàn nhạt gọi hắn một tiếng biểu ca.
Viên Phược thu lại nụ cười, cũng chắp tay chu toàn lễ nghĩa, giọng nói trong trẻo: "Nghe cữu mẫu nói nhị biểu muội bị nhiễm phong hàn, ta và hoàng muội đến mấy ngày cũng chưa từng gặp mặt. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên dịu dàng đúng như lời đồn đại."
Kỷ Trừng đã nghe Kỷ Hoán và Kỷ Triệu nói về người này. Chỉ biết quân tử đoan chính, lan chi ngọc thụ, là một người giống như trích tiên. Hôm nay vừa gặp, nàng cảm thấy không hoàn toàn giống như thế.
Ánh mắt của người này nóng bỏng đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Nếu không phải nàng lớn lên trong cung, chưa từng ra khỏi cung mấy lần, sợ rằng nàng sẽ thật sự nghi ngờ mình từng có đụng chạm gì đó với hắn.
Ai cũng không ngờ rằng, Hoàng Thái Tử và công chúa nước Tấn ở lại đây nửa năm. Chính là trong khoảng thời gian này, Viên Viễn liên tục gửi ba bức mật thư, tất cả đều bị Viên Phược mặt không đổi sắc đốt cháy. Thẳng đến bức thư cuối cùng, hắn mới cầm bút lên viết mấy chữ.
Sau khi Viên Viễn nhận được thư thì tức giận đến mức giậm chân, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, chỉ nói hắn trước tiên đưa khuê nữ của mình về. Không có nhi tử, chi bằng bồi thường nữ nhi Đại Yến.
Ngày tháng vẫn còn dài, câu chuyện thuộc về thế hệ sau mới chỉ bắt đầu. Nếm đủ trăm vị chua ngọt đắng cay, đó là một câu chuyện đặc sắc thuộc về một thế hệ khác.