>
Tên Thừa Khúc đó cười lớn nhìn cô. Bộ vui lắm sao?
Mặt Nguyệt Lăng chuyển sắc, cô vô cùng tức giận, đứng dậy quay lưng đi không thèm nhìn hắn.
Ngô Thừa Khúc nín cười hẳn hắn cảm thấy mình có chút quá đáng vội vàng tính tiền chạy theo cô.
Rốt cuộc bữa ăn hôm nay do hắn mời:v.
Lăng Lăng vừa bực vừa tủi nhưng trời tối cô không biết đi đâu thấy có khu vui chơi ở đó vội vàng chạy tới. Cô muốn giải toả tất cả các nỗi buồn.
Ngô Thừa Khúc đi theo cô.
Khu vui chơi vẫn chưa đóng cửa cô vui hẳn lên. Nhớ hồi bé cô thường được mẹ dắt vô đây chơi nhưng giờ thì không còn được như vậy nữa. Mẹ cô đã ra đi bỏ lại cô một mình.
-"Vui không? "
Ngô Thừa Khúc đứng kế bên lên tiếng nhưng cô không để ý nhoẻn miệng cười đáp lại
-"Vui lắm hihi"
-"Vậy đừng giận tôi nữa.. "
Câu nói vừa dứt, Lăng Lăng quay đầu lại nhìn người con trai đứng kế bên mình.
-"Bỏ đi tôi không giận anh chỉ không thích người khác trêu ghẹo quá đáng"
-"Vậy à"
-"Chúng ta đi chơi bắn súng đi"_Lăng Lăng nháy mắt tinh nghịch.
Ngô Thừa Khúc nhíu mày,Lăng Lăng nhăn mặt nói:
-"Không thích à? "
Anh lắc đầu.
-"Đi thôi".
Thật ra không phải anh không thích mà là cái nháy mắt của Nguyệt Lăng khiến anh có chút bối rối.
Mỗi lần nhìn thấy cô anh đều cảm thấy rất vui vẻ. Lý do tại sao chứ?
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thân với người con gái lạ.
Từ nhỏ anh đã phải ép mình vào khuôn phép của gia đình.Cha anh chỉ có mình anh là con trai sau này Tập đoàn sẽ do anh kế thừa, mọi quyền hành đều do anh nên anh rất ít được đi chơi thậm chí anh còn phải đi học những thứ anh không muốn học. Bạn bè anh còn không thể giao tiếp, chơi cùng được.
-"Này"
Tiếng cô gọi khiến anh thoát khỏi kí ức.
-"Sao? "_Anh mỉm cười
-"Chẳng phải anh thích trêu người khác lắm sao. Bây giờ tôi với anh thi bắn nếu ai bắn trúng nhiều nhất người đó sẽ có thể đáp ứng được điều kiện của người kia. "
-"Ý cô là muốn gì cũng được".
-"Không. Nếu điều nào có thể làm được sẽ được đáp ứng. Cái đầu anh nghĩ bậy tôi sẽ chết chắc"_Lăng Lăng đánh nhẹ vào vai hắn.
-"Được thôi. Bắt đầu đi"
-"Let"s Go. Tôi sẽ không thua anh haha"
Tiếng cười vang khắp khu vui chơi khiến cho những người nghe cũng cảm thấy vui lây.
-------------------------------
Hàn Thiên Lâm kéo tay áo nhìn đồng hồ rấtlâu,chốc chốc anh lại kéo tay áo. Dường như có điều gì rất quan trọng.
-"Thư ký đâu? "
-"Dạ thưa Chủ tịch.."_Hắn ấp úng..
-"Tôi hỏi thư ký đâu? "
Tiếng quát lớn khiến cho người kia mặt tái mét, anh ta run lẩy bẩy quỳ thụp xuống.
Hàn Thiên Lâm quay mặt nhìn về phía cửa sổ nói:
-"Vô tích sự. Chuẩn bị xe cho tôi gấp"
-"Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay"
-"Còn không mau cút đi"
Bóng dáng hắn bước ra ngoài khiến các nhân viên khác khiếp đảm. Bọn họ cho rằng Chủ tịch của bọn họ đang nổi giận lôi đình.
Tốt nhất là bọn họ không nên tới gần hoặc chọc ghẹo thì hơn.
Hàn Thiên Lâm tức giận nhìn cuộc gọi điện thoại đang nhấp nháy màn hình.Điều gì tới cũng tới.
Anh nhìn điện thoại sáng mà lòng day dứt, số điện thoại đó gọi hết cuộc này tới cuộc khác cho anh.
-"Alo anh nghe"
Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ, người đó nói chuyện cách yểu điệu.
-"Thiên Lâm còn không mau ra đón cô dâu sắp cưới của anh"
Thạc Uyển Hạ từ nhỏ sống trong nhung lụa ba cô ta là Chủ tịch tập đoàn lớn mạnh, mẹ cô ta là trong những người có chức vụ lớn nhất. Cô rất được nuông chiều đặc biệt rất thích anh, Uyển Hạ vì có chút bệnh mà phải đi xa để chữa căn bệnh đó. Cô đã đi năm rồi bây giờ đã tới lúc trở về rồi.
Từ lúc nghe tin cô ta về nước Hàn Thiên Lâm rất lo lắng. Nhưng không thể bỏ mặc cô ta, gia đình anh có mối quan hệ rất tốt với bố mẹ Uyển Hạ.
Thiên Lâm cố kìm nén nhẹ giọng đáp
-"Uyển Hạ hôm nay anh rất bận.. "
-"Sụyt.Anh đừng nói gì cả"
Cô ta tay cầm ly cà phê nhấp ngụm rồi đặt nó rơi xuống đất, chiếc tách vỡ tan. Khoé miệng nhếch nên.
Tiếng vỡ truyền qua loa khiến Hàn Thiên Lâm có chút giật mình.
-"Uyển Hạ em bình tĩnh. Nếu em không thích anh có thể gọi người tới đón"_
THạc Uyển Hạ giọng đay nghiến quát:
-"Hàn Thiên Lâm em cho anh " để anh vác mặt tới đây. Không thì đừng trách em độc ác. "
-"Em.. "
Tút tút. Đầu dây đó cúp máy luôn.