Hạ Uyển vô cùng tức giận nó quyết định tìm anh để méc.
Cạch cạch. Uyển Hạ gõ mạnh cửa phòng Thiên Lâm nhưng không ai đáp lại.
-"Thiên Lâm anh có ở trong đó không? Mở cửa cho em"
Vẫn là sự im lặng. Cô ta vẫn kiên nhẫn gõ cửa.
Hàn Thiên Lâm cảm thấy rất phiền, anh muốn ngay lập tức đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Thiên Lâm tức giận đáp chiếc gối mạnh về phía cửa.
Tiếng "ầm" mạnh vang lên khiến cho cô ta giật mình.
-"Anh không mở em phá cửa đó"
Miệng nói nhưng mồm không dám làm, cô ta làm sao đủ sức phá cánh cửa chắc chắn như thế này.
-"Anh mở cửa đi em, hết con người hầu giờ lại tới anh muốn bức em".
Nghe thấy chữ " người hầu" anh thoáng động đậy, Thiên Lâm đứng dậy tiến về phía cánh cửa.
Cánh cửa bật mở, mắt cô ta sáng rực.
-"Cô nói người hầu bức cô? "_Anh gặng hỏi
-"Là con nhỏ Nguyệt Lăng đó"
Cô ta được nước làm tới, õng ẹo nhìn anh
-"Sao anh khiến người ta gọi hoài vậy? "
Uyển Hạ nũng nịu như con mèo ngoan dụi dụi vào người anh, Thiên Lâm hờ hững đẩy cô ta ra
-"Nếu là người phụ nữ thì xin hãy tự trọng"
Cô ta há hốc mồm nhìn anh, lần đầu tiên có người dám nói vậy với cô.
Anh nói tiếp:
-"Tốt nhất là em đừng động chạm gì đến cô ấy"
"Cô ấy"- chính là nói Nguyệt Lăng nhà ta, máu ghen nổi nên cô đập cửa mạnh
-"Chẳng lẽ nó quan trọng hơn em,nó cũng chỉ là con hầu không hơn không kém"
-"Đúng vậy,nhưng tôi vẫn yêu cô ấy!"_Thiên Lâm hờ hững trả lời
-"Anh... "
Uyển Hạ bây giờ như bị người ta tạt gáo nước lạnh vào mặt. (T/g: Thức tỉnh đê emmm) Người con trai cô yêu thầm bấy lâu nay không ngờ lại lạnh lùng tới vậy.
-"Bây giờ thì biến đi"
Dứt lời anh xoay người đi,mặc kệ cô ta đứng trước cửa anh đi tìm Lăng Lăng của anh.
Hàn Thiên Lâm bước xuống nhà thấy Nguyệt Lăng đang dọn dẹp anh cũng bước tới phụ cô tay nhưng lại bị người ta đẩy ra. Thái độ hờ hững của Nguyệt Lăng khiến anh không vui.
Cô giận sao? Giận vì anh đưa người con gái khác về nhà phải không?
-"Lăng Lăng chắc em mệt lắm, để anh giúp tay"
-"Xin cậu chủ đừng phiền em dọn dẹp, em tự làm được"
Anh mặc kệ cô không đồng ý, anh lôi mạnh cô về phía mình:
-"Em giận anh vì cô ta phải không? "
Lăng Lăng lắc đầu nguầy nguậy.
-"Vậy sao nay sắc mặt em kém vậy"_Anh kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh
-"Em thấy cậu chủ với cô chủ tương lai rất hợp nhau"
Nguyệt Lăng cố gượng cười, nụ cười của cô không có chút niềm vui nào,Thiên Lâm tím mặt lườm cô
-"Ai là cô chủ tương lai! Anh sẽ không cưới cô ta đâu? "_Thiên Lâm nói đầy tức giận
-"Thật sao? "
-"Tất nhiên"_Anh nói chắc nịch.
-"Em đúng là dở mà, mấy việc này đâu có liên quan tới đứa người ở như em"
Nguyệt Lăng cười nhạt đứng dậy rời đi nhưng Hàn Thiên Lâm cản lại
-"Em hiểu lầm rồi, đó là do bố mẹ đính ước chứ anh không hề yêu cô ta"
-"Vậy anh yêu ai? "_Lăng Lăng ngây thơ hỏi
Hàn Thiên Lâm đỏ mặt, Nguyệt Lăng gỡ cánh tay của anh ra nhưng anh càng nắm chặt. Cánh tay anh ôm lấy phía sau lưng cô, kéo mạnh cô về phía mình. Thiên Lâm hôn cô đầy tức giận, anh như muốn nuốt luôn đôi môi xinh đẹp này.
Trong thâm tâm Nguyệt Lăng muốn kháng cự nhưng con tjm cô lại không cho phép.
Phía xa xa có người nhìn bọn họ đầy tức giận, bàn tay nắm thành quyền,hai hàm răng cọ mạnh vào nhau.
-"Hàn Thiên Lâm anh đừng hòng thoát khỏi tôi"
____________________
Nguyệt Lăng mỉm cười rạng rỡ, cô có thể nắm chắc tình cảm của cậu chủ đối với cô rồi.
Hôm nay trời nắng chói chang, Lăng Lăng phải làm rất nhiều việc trong nhà cũng may có mấy người phụ giúp không thì cô tổn thọ sớm quá.
Con nhỏ vênh váo kia thì chẳng phải làm gì, nó suốt ngày đi chơi, sơn vẽ móng tay, tay cầm điện thoại, đúng là những người như nó sướng như tiên chỉ ngồi mà hưởng thụ.
Lăng Lăng đang xách bình tưới cây ra ngoài vườn thì Uyển Hạ gọi giật lại
-"Con nhỏ người hầu kia ra đây cho tao"
-"Chuyện gì thưa cô"_Nó không muốn đắc tội với bà chủ nên vẫn lễ phép với cô ta.
-"Tao bảo mày giặt đồ cho tao mày giặt chưa? "
Uyển Hạ trợn mắt lườm cô
-"Tôi đã giặt và phơi rồi"
-"Đi lấy đồ cho tao"
-"Cô tự đi mà lấy tôi còn bận tưới cây"
-"Mày dám trả treo với tao à? "
-"Tôi không phải người hầu của cô, tôi chỉ chăm sóc cho những người biết tôn trọng chúng tôi"
-"Mày.. "
Con nhỏ đó tức giận giáng cho cô cái bạt tai. Bình tưới rơi mạnh xuống đất, Lăng Lăng ngã mạnh xuống nền đất.
Rõ ràng là cô ta cố ý để hành hạ Lăng Lăng. Hôm qua cô ta chính là người nhìn thấy Nguyệt Lăng và Thiên Lâm hôn nhau.
-"Dám dạy đời tao à? Đồ dơ bẩn, cóc ghẻ mà đòi trèo mâm son."
Nguyệt Lăng chỉ dám nhịn, dù gì cô ta cũng là khách, cô cản được tay cô ta và đẩy mạnh.
-"Đừng nghĩ thân phận cao quý muốn làm gì thì làm, tôi cũng là con người đừng để tôi ra tay với cô"
Cũng may Hàn Thiên Lâm thấy anh chạy tới cản con nhỏ điên kia lại. Anh ôm chặt lấy cô càng khiến nó điên hơn.
-"Hàn Thiên Lâm anh dám bảo vệ cô ta"
-"Cút
Mặt anh đằng đằng sát khí, Hàn Thiên Lâm giận dữ ôm Nguyệt Lăng vào nhà.