Vẫn là chú tài xế năm xưa đưa đón Trúc đi học, giờ thì Chi đang ngồi trên xe đó và được đưa về tận nhà. Nhưng để không phải gặp lại, Chi không cầm áo của Trúc nữa, thay vào đó, cô để lại trên ô tô, khi nào Trúc muốn thì Trúc có thể tự lấy lại. Chỉ có điều, mùi hương của Trúc, không thể lẫn vào đâu được vì từng ấy năm Chi chưa bao giờ quên. Cô mệt mỏi đi vào nhà, vì gặp mặt gấp quá, cũng không biết nên nói gì, tiền cũng chưa kịp đưa thì người bỏ đi mất rồi. Số tiền nợ này, cô không biết nên làm như thế nào cả.
Điện thoại cô reo lên...
“Sao rồi, mày và nó nói chuyện gì với nhau không?“. Là Ngọc, chứng tỏ Ngọc nói dối, chẳng có Minh nào ở bên cả.
''Mày đừng làm thế, không vui vẻ tí nào, tự nhiên tao thấy buồn hơn!“. Chi thành thật nói với bản thân.
Có một điều mà Chi chưa bao giờ nói dối Ngọc, đó là việc Chi còn yêu Trúc. Ngọc biết, Ngọc biết cả hai đứa này còn yêu nhau. Tình yêu ấy phát triển từ mức trẻ con, rồi đến dậy thì, rồi đến khi trưởng thành. Cho tới thời điểm hiện tại, tình yêu vẫn còn đấy, chẳng qua là ngượng ngùng không thể nói thành lời với nhau thôi.
“Buồn gì, sau từng ấy thời gian, gặp lại như thế không vui sao?”, Ngọc thì không hiểu rõ tâm can hai người, cứ nghĩ cho họ gặp nhau là họ sẽ vui, nhưng Ngọc có lẽ phải chịu thua độ lì của hai người này.
“Không, không vui vẻ gì cả. Tao còn nghĩ, cậu ta sẽ tha thứ, ngồi nói chuyện như một người bạn với tao thôi. Tao không mong gì hơn đâu, chỉ là một câu nói thiếu suy nghĩ ngày đó, mà cậu ta giận tao lâu quá. Tao không biết nên làm gì ngoài việc tiếp tục tránh mặt như cậu ta mong muốn!“.
Chi thở dài nặng nhọc. Giá như Ngọc biết được khi nãy cô khó xử, thậm chí cảm thấy ngột ngạt tới chừng nào. Cứ như Ngọc, có một mối quan hệ vô cùng bình thường ngay từ đầu. dù có không may lỡ lời thì lời nói có thể tìm cách hàn gắn lại, nhưng với Trúc, thì hơi khó, vì chính Chi làm tổn thương người Chi yêu chứ không phải bạn bè nữa.
“Thực sự là đã tha thứ rồi, sao không ai nghe tao thế nhỉ? Nếu cứ như thế này, cả hai định ở vậy cả đời à? Mày không định giữ Trúc à? Nó có người theo đuổi đấy, mà nó vẫn tương tư mình mày thôi!”, Ngọc báo trước cho Chi khỏi tiếc nuối.
“Thôi, mày nói nó yêu người khác đi cũng được. Dạng như tao, làm gì xứng đáng mà bước chân vào nhà nó!Mà nó cũng không muốn tao nữa... “. Dù tiếc nuối, nhưng Chi chọn cách từ bỏ.
“À, thế là mày vẫn muốn được yêu nó, nhưng mày không can đảm đúng không?”, Ngọc dần dần hiểu ra vấn đề. Có lẽ Chi đang còn mặc cảm do làm tổn thương Trúc. Mà Ngọc cũng thấy đúng thật, nếu Ngọc là Trúc, đã hết mình hi sinh và nhận được những điều như vậy thì cũng khó mà tha thứ lắm.
“Tất nhiên rồi, tao lúc nào cũng yêu nó hết. Chưa bao giờ tao nói dối mày điều này, mày biết rõ mà... Thôi hôm nay tao hơi mệt, mày ngủ sớm đi, tao đi ngủ đây!”
Ngọc cúp máy sau khi Chi nói sẽ đi ngủ, chắc con ngốc ấy lại tự dằn vặt mình rồi. Ngọc quay sang nhìn Trúc...
- Nghe thấy chưa? Nó khổ sở lắm, mà Trúc toàn làm trò kì cục...Ngay sau khi rời khỏi quán ăn, Trúc đi theo định vị số điện thoại của Ngọc, biết ngay là Ngọc về nhà chứ không hề sang nhà thằng Minh, Trúc đi theo để tính sổ, ai ngờ sang tới nơi thì Ngọc đang nói chuyện cùng Chi rồi.
- Ngọc mới kì cục, ai kêu rủ Trúc tới làm gì? - Trúc chối cãi, và Trúc cực kì khó chịu với hành động của Ngọc
- Trúc nói Trúc không quan tâm tới kia mà, sao còn chạy tới bên nó khi nó bị công an bắt nạt hả?
Ngọc gân cổ cãi lại. Rõ ràng đã tìm cách cho gặp nhau để bớt nhớ nhung, thế mà giờ lại hỏng chuyện, thật đáng tức giận với Trúc.
- Nó cái gì mà nó. Bảo Chi, không cần lo toan chuyện tiền nong đâu. Lúc đối diện nhau, Trúc ngượng quá nên bảo cô ấy phải trả tiền, nhưng thực sự Trúc không cần, chỉ là giúp đỡ thôi!
Trúc nhún vai nói. Ngọc nhận thấy, Trúc vẫn giữ thói quen cũ, không thể gọi Chi bằng “nó” giống như một người bạn bình thường. Bởi vậy những cử chỉ, chi tiết nhỏ thôi cũng chứng minh được vị trí của Chi ở trong Trúc chưa bao giờ thay đổi.
- Thế Trúc đừng nhắn tin với mấy con nhỏ ở quán bar nữa. Ngọc thực sự ghét kiểu gái gú như vậy. Nếu không thì tìm một người tốt với Trúc như Chi, thay vì yêu mấy con chỉ dòm ngó tới túi tiền của Trúc! - Ngọc khó chịu đáp lời.
- Ai yêu mấy con đó làm gì, vui đùa thế thôi. Chẳng nhẽ Ngọc không biết Trúc luôn nhớ cô ấy à?
Trúc buồn tủi nói. Ngọc rủ Trúc hôm nay ở bên này chơi, thế là Trúc đồng ý, ít nhất có bạn tâm sự. Ngọc từng rủ Chi, nhưng vì Chi có con nhỏ nên luôn từ chối. Chứ giá mà độc thân được thì hàn gắn lâu rồi nhỉ?
...
Sáng sớm Trúc đi làm, chưa gì đã có người gọi điện từ nhà, gọi nhiều cuộc, buộc Trúc phải nghe điện thoại dù đang lái xe.
“Có việc gì vậy mẹ?”, Trúc trả lời mẹ mình.
''Con xem này, người mà con nói muốn mẹ tài trợ bảo hiểm, hôm nay bệnh tình chuyển biến lạ thường, có gì con còn biết đường tới thăm người ta nhé?”, Mẹ Trúc nói với giọng gấp gáp.
“Ai mẹ?”, Trúc vẫn chưa định hình được những gì mà mẹ đang nói vì tập trung lái xe, tắc đường mà. Giao thông thủ đô càng ngày càng đáng sợ.
“Mẹ con bé mà con cho thận ấy, hôm nay bà ấy chuyển vào trạng thái hôn mê sâu cần phải phẫu thuật, con xem xét chi phí như thế nào rồi biết đường nói lại cho mẹ nhé...!”, quĩ bảo hiểm mà mẹ Trúc chi trả cho mẹ Chi luôn chỉ gánh bớt %, trừ phi là những ca tiểu phẫu thì hỗ trợ hoàn toàn.
Trúc nghe tới đó, không biết mẹ Chi đã bị nặng tới cỡ nào, nhưng dứt khoát phải trấn an tinh thần người nhà bệnh nhân, nếu không họ sẽ chọn cách nghĩ quẩn, đặc biệt, đó là người nhà Chi nữa. Trúc phanh xe giữa đường, tìm mọi cách len sang con đường khác để đi tới bệnh viện nhanh nhất có thể.
Trúc vừa tới bệnh viện, nhân viên bệnh viện như y tá, trực ban có thể nhận ngay ra con gái của giám đốc bảo hiểm, thế nên họ tiếp đón Trúc rất tử tế. Trúc hỏi han phòng bệnh của mẹ Chi ở đâu, vì quá lâu rồi Trúc không tới đây, thế nên Trúc phải hỏi lại cho rõ. Trúc đi men theo lối mà bệnh viện chỉ, cũng không dám đi thẳng vào, mà đứng lén nhìn ở cửa sổ xem có những ai đang ở trong phòng bệnh.Ngọc nói buổi sáng Chi bán hàng, nhưng hôm nay chắc bỏ dở vì mẹ đây mà. Trúc đứng nhìn từ phía bên ngoài, thấy Chi đang ngồi bên cạnh mẹ mình, bà hôn mê nên Chi cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh đợi mẹ mình như vậy. Nhìn Chi không có sức sống như vậy khiến Trúc cũng buồn theo.
- Cậu là ai? - Thùy Anh thấy bóng dáng một người lạ lùng, đứng nấp nhìn vào phòng bệnh mình như vậy, nhìn thoáng qua, lại nghĩ đây là con trai, thế nên Thùy Anh nghĩ đây là một kẻ biến thái nào đó.
Trúc bị hỏi, cũng giật mình vì sợ bên trong phát hiện ra mình bị nhìn lén nên vô cùng hoảng hốt, Trúc quay mặt lại, muốn bảo người phụ nữ kia nói nhỏ lại, nhưng rồi Trúc cũng nhìn ra, đây là chị gái Chi. Hai chị em họ có đôi mắt giống nhau thật đấy!
- Ờ... tình cờ qua đây thôi.
Trúc đáp lại cộc lốc. Vì muốn tỏ ra xa lạ nhất có thể.
- Nhất thiết phải dòm ngó như thế à? Chi ơi, em có quen người này không? - Thùy Anh thấy mọi chuyện thật lạ lùng. Có lẽ gì xa lạ lại đứng nhòm ngó phòng bệnh người ta như vậy. Với cả, Thùy Anh theo dõi cũng được một lúc lâu rồi mới lên tiếng chứ không phải tự nhiên mà thấy.
Cô liền gọi Chi ra xem xét tình hình. Chi nghe thấy ở bên ngoài có chuyện, cũng đứng dậy ra xem như thế nào...
- Cậu... tới đây làm gì? - Chi ngỡ ngàng hỏi một cách ấp úng.
- Em quen à? Sao nó bảo nó không quen em? - Thùy Anh nhìn ánh mắt Chi, là biết rõ con bé có biết người này. Thế sao còn làm trò mờ ám gì ở đây.
Chi thấy Trúc đứng cứng người lại, nhìn dưới chân, là biết cậu ta đang muốn chạy khỏi đây rồi. Chi chỉ muốn nói là Trúc đã tuổi rồi, sao vẫn hành động như một đứa con nít như vậy. Chi gật đầu với Thùy Anh, rồi bảo Thùy Anh đi vào trong, chuyện ngoài này tự Chi giải quyết.
- Cậu tới đây...để làm gì? - Chi vẫn kiên trì hỏi. Thật khó chịu khi cậu ta cứ xuất hiện mỗi khi cô gặp khó khăn. Nếu đã cạn nghĩa, sao cứ phải tìm cách làm nhục nhau thế hả?
- Tôi tình cờ...
Trúc đang nghĩ lý do bao biện, thì bị Chi cướp lời.
- Đừng, cậu nghĩ là tôi không nhận ra được khi nào cậu nói dối hả? Làm ơn đi, nếu có ghét tôi tới cỡ đó, cứ cười vào mặt tôi, đừng đến để làm nhục tôi, được không? Đi về đi, cậu nói tôi đừng lo vì cậu sẽ không tìm tới tôi cơ mà, đừng ở đây mà làm phiền người khác.
Chi nói mà chỉ muốn chực khóc. Tại sao cậu ta luôn biết cách làm tổn thương người khác, tổn thương tới mức phát khó chịu lên, cảm giác thật nhục nhã. Chi nhớ tới những gì mà Trúc nói tại quán ăn lần trước. Cậu ta tuổi rồi, vẫn có thể bày trò phá bĩnh trả thù cô một cách hèn hạ như thế này à?
- Chồng cậu đâu? - Trúc không quan tâm tới những gì mà Chi nói nãy giờ, những gì mà Trúc quan sát được đó là khi mà Chi khó khăn như thế này, thì Trúc chưa bao giờ thấy chồng Chi xuất hiện cả.
- Chết rồi, được chưa? Giờ thì về đi! - Chi bực tức. Hóa ra cậu ta tới đây để châm biếm cô à?
Trúc nghe tới đó, biết ngay là hôn nhân không ổn. Dùng từ “chết rồi'' ấy để nói về chồng, chứng tỏ hôn nhân rạn nứt. Không hiểu sao, miệng Trúc lại cười, cười vì Trúc thấy vui, nhưng Chi lại thấy Trúc như đang hả hê với chính mình.
- Kí đi, rồi tôi cũng sẽ đi! - Trúc đưa hợp đồng bảo hiểm cho Chi.
Chi nhìn thấy bảo hiểm, không lẽ...lâu nay mẹ Chi sử dụng quyền lợi bảo hiểm của nhà cậu ta sao? Chi đọc một lượt, là một danh sách dài những gì mà mẹ cô được bảo hiểm chi trả hoàn toàn, lâu nay hóa ra cô được đỡ đi % là nhờ “ăn bám'' sao? Đúng là cậu ta...
- Cậu tìm tới nước này để làm nhục tôi đúng không? Cậu trả thù tôi đấy à? Cậu ra cái vẻ cho người ta đi ban phát cái đống bảo hiểm này để tôi mắc bẫy à? - Chi không thấy biết ơn, mà chỉ thấy đây hoàn toàn là sự trêu chọc khó chịu. Sớm biết đám nhà giàu có nhiều trò hạ nhục người khác, nhưng không nghĩ Trúc lại dùng cách này mà chọc phá Chi.
- Trả thù gì mà trả...
Chát....!
Trúc chưa nói hết câu, liền bị ăn một cái tát đau điếng. Trúc ngỡ ngàng, không biết lý do gì mình bị tát, không hiểu vì sao làm việc thiện thôi cũng bị tát. Chi đang hiểu nhầm hành động của Trúc à? Sao lại tát Trúc được?
Chi tát xong, cô có nhớ chứ...Định luật III Newton... tay cô đau như thế nào, thì cái má của Trúc cũng đang đau như thế. Chỉ vì quá giận, chỉ vì cảm thấy tự trọng bị người ta hạ thấp, cô liền vung tay tát Trúc, nhưng tát xong có được gì không? Cô chỉ thấy đau xót...
- Tôi... tôi không biết vì sao...lại làm thế...
Chi định đưa tay lên kiểm tra xem Trúc có đau không, nhưng bị Trúc gạt đi. Trúc thực sự giận hơn, cơn giận năm xưa mới nguôi ngoai đi một tẹo, giờ thêm một cái tát, nó lại được bồi đắp nguyên vẹn rồi.
- Kí đi, nhanh lên tôi không có thời gian đứng đây để bị tát! - Trúc lạnh lùng, thậm chí hành động còn thô thiển, cầm lấy tay Chi ép kí cho bằng xong, cho xong chuyện để biến khỏi đây cho bớt tức giận.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý...
Chi vẫn cố nói, khi thấy má Trúc thực sự đỏ ửng, dấu tay cũng in nguyên lại như thế, cô lại thêm đau lòng. Nhưng cô nói Trúc không muốn nghe nữa. Cậu ta thấy cô túm áo lại để xin lỗi, nhưng cũng hất ra rồi bỏ đi.
“Em xin lỗi...!“. Trước đó cô giận, vì cô nghĩ cô bị cậu ta trêu ghẹo, thế nhưng...cô tát cậu ta quá mạnh, cái tát đó, xóa tan đi những gì mà cô tò mò vì sao cậu ta lại làm thế, cô đang tính sẽ dùng chuyện này, trả nợ cho cậu ta. Số tiền ấy lớn lắm, rồi sẽ được gặp cậu ta lâu dài, thế nhưng... cái tát đó, xóa tan hết rồi.