Câu Chuyện Của Princess

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm, Chi tỉnh giấc, thấy mình được nằm trên chiếc giường di động để cạnh giường của bệnh nhân. Chăn cũng được đắp đàng hoàng, gió quạt thổi nhẹ, không làm Chi khó chịu và ngủ rất ngon giấc. Chỉ có điều, Trúc rời đi rồi. Có lẽ cô ngủ lúc nào cô cũng không hay biết, nhưng cô biết rõ... mọi thứ đã khác, đã thay đổi sau năm rồi. Cô mỉm cười một hồi, rồi ngồi dậy, cô phải làm vệ sinh cá nhân. Rồi còn xem xem bác sĩ cho phép mẹ được ăn chưa hay vẫn phải truyền dinh dưỡng vào người. Cô có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như vệ sinh và tắm rửa cho mẹ, dọn dẹp rác có trong phòng,...

Chi khẽ vươn vai, vì làm nhiều rồi cũng thành quen, có thể coi là bài tập thể dục cũng được, cô hít một hơi thật dài, sau đó tính cầm chổi ra lau dọn, thì bị cản lại bởi một cô lao công trong bệnh viện.

- Bác, bác cứ để cháu làm ạ, cháu đâu có thuê đâu! - Chi cũng khó xử, đột nhiên bà ta cản lại rồi làm, chẳng may tới phút chót lại lấy tiền cô thì không thể được.

- Cô không thuê, mà có người thuê rồi nên chúng tôi phải làm, phía bên bảo hiểm làm ngặt lắm, cái này không có trong bảo hiểm nhưng cái cô gì ở bảo hiểm thật khó tính...

Bà ta nhất quyết không cho Chi làm thì Chi đành chịu. Nghe bà ta tả thế, Chi thừa biết là Trúc. Giờ đây cô mới hiểu rõ thế nào là lòng dạ tham lam của con người. Cô trước giờ chỉ mong muốn hai người có thể làm lành, và làm bạn một cách vui vẻ. Được Trúc quan tâm một chút, liền mang suy nghĩ tham lam, muốn mọi thứ trở về như trước, nghĩ là cô được yêu thương, được Trúc chăm sóc tận tình.

Cô lắc đầu một cái, những phút giây mơ mộng trong ngày buộc phải dập tắt. Nếu như có người lau dọn giúp cô, cô vẫn có thời gian để học bài, thế là cô lại đâm đầu vào môn lịch sử khó nhằn ấy. Trong lúc suy nghĩ nhiều vấn đề, Chi không biết mình nên làm gì với việc Trúc đang giúp đỡ mình, cô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Trúc “Cám ơn rất nhiều!“. Tuy mặt lộ vẻ không quan tâm tới, nhưng từng lúc lại bật điện thoại lên xem mình có để sót tin nhắn hồi âm không.

...

- Trúc, nói lại cho Ngọc nghe...chính xác đêm hôm đó hai người đã làm gì? - Ngọc nghe Trúc tường thuật lại, nghe cả chuyện bé Linh đọc được nhật ký và biết quá nhiều điều, nhưng Ngọc vẫn không tin được Trúc có thể vì một câu nói của đứa bé tuổi mà thay đổi, trong khi suốt quãng thời gian dài cô khuyên Trúc mà không thành.

- Thì là... Chi dựa vào lòng, rồi ngủ gật... thế thôi. Mình cho Chi vào giường ngủ rồi mình về, đâu thể ở đó mãi được!

Trúc đã kể thế rồi không biết Ngọc cần xác minh điều gì nữa.

- Trúc làm rõ vấn đề cho mình... rốt cuộc Trúc xem bé Linh là gì với cậu? Đơn thuần là học sinh cưng vì con bé học giỏi và đều hay vì... Trúc xem đó là con Trúc? - Ngọc biết Trúc nghĩ gì, chỉ là phân vân vế đằng sau thôi.

- Có thể coi là cả hai! - Trúc biết mình không thể giấu được Ngọc, mà tốt nhất là không nên giấu thì tốt hơn.

- Trúc nên tìm cách bù đắp cho con bé đã. Dù gì nó còn nhỏ, nó hẳn sẽ tổn...

- Tổn thương chứ gì? Mình đang bù đắp đây. Chính bé Linh kêu mình tới đó mà, và mình có từ chối nó đâu. Ngọc nói dai dẳng bao năm trời Trúc còn không nghe nữa là...

Trúc cốc vào đầu Ngọc một cái vì tội chậm hiểu. Giờ Ngọc nhận ra lời nói của một đứa trẻ con như Linh lại có uy lực với Trúc. Ngọc từng nghe Minh kể về cuốn nhật ký ấy, rồi người ta đồn thổi Trúc và Phong ghét nhau vì đánh nhau. Nhưng thực ra, Trúc chưa bao giờ đụng lại một sợi lông tơ của Long. Khi được hỏi, Trúc nói đó là giữ danh dự cho mẹ con Chi. Nếu mang tiếng thêm một tin đồn đồng tính ngày đó, Chi dễ mà tự tử thật.

- Nhẹ cả người. Mà... chuyện Trúc đến gặp Chi được lâu chưa? - Ngọc lại hỏi tiếp.

- Cũng... hơn tháng rồi! - Trúc thật thà khai báo.

Hơn một tháng? Ngọc có nghe nhầm tháng và tuần không nhỉ?

- Trúc có gặp Chi sau đó không? - Ngọc hỏi lại lần nữa để xác minh cho đúng.

- À thì... có lý do gì để gặp đâu? - Trúc công nhận ngốc thật. Không thể hiểu tại sao cậu ta học giỏi, mà lĩnh vực này là ngu ngốc tới độ vô tâm như vậy chứ...

Ngọc không biết nên nói gì. Chi vừa trải qua kì thi vất vả. Mới đầu nghe Trúc kể còn tưởng hai người cùng ở bên nhau, dù là bạn bè hay gì đi chăng nữa thì Chi vẫn sẽ là vui nhất khi có Trúc ở bên cạnh. Ai ngờ cậu ta không thèm bén mảng tới vì không có lý do để gặp?

- Mình muốn đánh cậu thật đó Trúc, ngay tối nay, mời Chi đi đâu đó đi. Chi thi xong rồi, có bằng tốt nghiệp rồi đấy!

Ngọc nghĩ khi nãy mình bị cậu ta cốc oan uổng mà, không biết ai làm lố hơn ai mà cậu ta dám đánh mình... Ngọc nổi điên lên, và cốc lại vào đầu Trúc.

- Thôi, điên à. Còn Linh? Mời Chi thì mời Linh, mà trước mặt con bé, chẳng thể nói gì được.

Trúc mặc kệ bị đánh, cũng không thể nói gì thật nếu như Linh cũng có mặt ở đấy.

- Rồi Trúc sẽ làm quen dần. Nhưng bây giờ Ngọc sẽ tiếp tục giúp cả hai người. Bây giờ Ngọc sẽ đưa con bé về spa, Ngọc chăm sóc da mặt cho nó đã. Còn Trúc lo việc của Trúc với Chi đi.

Ngọc đã nói là làm. Thế nên vừa dứt lời, Ngọc cầm ví và bỏ đi ngay mặc cho Trúc có muốn nói đồng ý hay không đồng ý. Họ chỉ là mẹ con nuôi thôi mà, sao cái tính dồn dập ấy giống nhau tới đáng sợ như vậy chứ?

Trúc nghĩ bụng, là do mình vô tâm thật.

...

Chi nghe nhân viên y tá nói có người muốn gặp cô ở ngoài cổng, thế nên cô cũng chạy xuống xem có vấn đề gì xảy ra vì hôm nay chị Anh cũng tới giúp đỡ cô. Xuống tới nơi, cô nhìn quanh không thấy ai, hỏi lại nhân viên y tá, họ nói họ cũng không biết, họ chỉ nhận được điện thoại nhờ nhắn nhủ như vậy thôi. Chi nghĩ bụng ra ngoài cổng nhìn lại một lần, rồi không thấy thì sẽ quay lên. Cô nghe thấy tiếng còi xe, liền nhìn theo hướng âm thanh đó phát lên. Trúc đang lộ mặt ra ở bên kia đường, và có ý đợi Chi. Lần này tiếp tục muốn gặp cô sao?

Chi nhìn thấy, lấy hết can đảm, đi sang bên lề đường. Cô lo sợ không biết có chuyện gì xảy ra sắp tới. Từ lần gặp lại Trúc, có đúng duy nhất một lần bình yên nhất.

Chi ngồi lên ô tô, cảm giác vô cùng ngột ngạt. Cô không quen đi ô tô, nên có thể không nắm rõ luật, thế nên Trúc vươn người sang cài dây an tòan cho Chi.

- Cậu mà để vậy, tôi lại bị công an tóm mất...

Trúc giải thích cho hành động vừa rồi. Chi im lặng không trả lời, chỉ gật gù như thể mình đã nghe thấy rồi. Cô lo sợ quá, và cũng có quá nhiều câu hỏi để hỏi Trúc, thế nên tạm thời não bộ cô chưa thể hoạt động lưu thông được!

- Mẹ cậu, phẫu thuật xong đã bình ổn chưa?

Vì không khí ngột ngạt thật, Trúc đành nghĩ chuyện để hỏi.

- Đang trong giai đoạn phục hồi...

Chi trả lời. Và không gian lại tiếp tục im lặng. Trúc tính định đưa Chi đi ăn gì đó, nhưng lại không thể mở miệng hỏi xem Chi muốn ăn gì.

Cảm thấy Trúc đang ấp úng, như đang muốn nói điều gì đó mà không được, thế nên Chi biết cái biểu hiện đấy là đang tính xem nên nói gì với cô.

- Cậu không đọc được tin nhắn à? - Chi nhớ đến tin nhắn mà cô đã đợi Trúc trả lời lâu nay.

- Có. Nhưng không biết nên nói như thế nào cả. Cậu thi xong kết quả tốt không?

Trúc muốn nói gì đó để không khí bớt căng thẳng, thế nhưng Chi lại không thèm trả lời mình. Vì Trúc nói “không biết nên nói như thế nào” đấy. Chi không thể hiểu được, rốt cuộc cậu ta thực sự không có gì để nói, sao còn gọi cô ra đây để nói những chuyện trời ơi? Chi giận thực sư và quyết định sẽ im lặng. Chi quên rằng bản thân cô biết họ chưa tiến xa, chỉ mới làm hòa, sao có thể bảo Trúc làm quen nhanh được?

Nếu vừa lái xe vừa ong đầu như thế này Trúc không thể tập trung được. Trúc dừng xe vào lề đường, sau đó cả hai sẽ có thời gian mà chỉ trích nhau. Thấy Trúc đột ngột dừng xe ở đường, Chi cũng không rõ, tự nhiên trong đầu cô nảy ra cả vạn câu hỏi... Cậu ta sẽ vứt mình ở đây và đi về một mình sao?

Chi không nhận ra được, dù là sau năm, hay về sau này, dù thời gian dài tới cỡ nào thì cô cũng không thể làm quen với việc không có Trúc ở bên chăm sóc. Dù là Chi đã cố chấp, cho rằng mình có thể sống tự lực mà không cần một ai giúp đỡ, nhưng khi gặp lại người xưa, người mà cô tin rằng đó chính là cả bầu trời của mình, sự tự lực ấy vốn dĩ đã yếu, nay lại tiêu tan hẳn. Xe dừng lại, một hồi lâu rồi, cũng chẳng ai có thể nói gì. Từng ấy thời gian đã tự im lặng với nhau, sau đó đòi hỏi có thể làm thân ngay lại được là điều quá khó.

- Cậu định không nói tới bao giờ? - Trúc quay sang hỏi chuyện Chi. Dù gì cũng đã đưa người ta ra đây, Trúc có nghĩa vụ phải bắt chuyện trước thật, nhưng thực sự thì Trúc không biết mình bị giận vì lý do gì.Chi nhìn vào mặt Trúc, trông cậu ta vẫn ngố thế, có lẽ chẳng biết cô đang tức giận điều gì, mà cô chỉ sợ, giờ cô tức giận và im lặng, nó sẽ thành mãi mãi. Cô luôn muốn níu kéo thứ tình cảm này, vì trái tim cô cần nó, nhưng không chỉ riêng cô, không lẽ đối phương cũng không cần luôn sao? Nói là bạn lập tức sẽ là bạn thật sao?

- Sao một tháng qua cậu không liên lạc cho tôi? - Chi mở miệng nói thật. Và cô nghĩ cô cũng sắp thành thứ vô duyên nếu cứ hỏi bóc mẽ như thế này, hi vọng cậu ta nói gì đó, cho cô cảm thấy yên lòng hơn.

- Tôi muốn lắm chứ, nhưng tôi sợ tôi nhắn tin tới cậu lại cho là tôi làm phiền, thế nên...

Trúc giải thích như thế, tuy hơi cụt lủn, nhưng ít nhất làm Chi yên tâm. Ít nhất cậu ta có nghĩ tới mình là được.

Thấy cơ mặt của Chi có vẻ giãn ra một tẹo, Trúc nghĩ có thể tâm trạng Chi đã đỡ hơn.

- Cậu muốn đi ăn gì không? Coi như là... tôi chúc mừng cậu tốt nghiệp? - Trúc ấp úng mãi mới nói thành lời. Ngày xưa, rủ người ta đi ăn là chuyện bình thường, có khi không cần nói, cứ thế đạp xe qua nhà và lôi đi. Nhưng giờ thì khoảng cách hơi lớn, phải lịch sự một chút.

Chi gật đầu. Hiện tại cô không biết mình nên vui hay nên buồn. Sao ông trời có thể cho cái Lan một suy nghĩ vô tư, thậm chí nhìn điều gì cũng có thể lạc quan. Còn cô thì ông trời cho cái đầu hay suy nghĩ nhiều, suy nghĩ cả những việc không đúng, rồi lại đem cái buồn vào lòng mình. Trúc đưa Chi tới một quán đồ nướng. Trúc dù biết đã là thời đại mới rồi, nhưng ác cảm năm xưa vẫn còn day dứt sâu lắm, Trúc sợ Chi ngượng vì đi cùng mình, nên vẫn đặt một phòng ăn hơi riêng biệt một chút, chỉ có hai người, Trúc sẽ tự nướng đồ, không muốn người thứ ba xuất hiện ở đây.

Khi chỉ còn hai người, cùng đồ ăn thịnh soạn như thế này, Chi mới lộ rõ bản chất của một kẻ háu ăn. Chi ăn nhiều lắm, Trúc nướng cũng không theo kịp, thậm chí không ăn được miếng nào. Còn may Chi có để tâm tới Trúc, thấy cậu ta nướng toát cả mồ hôi, Chi cũng gói một miếng thịt, nhưng không biết nên làm cách nào để đưa cho cậu ta nữa.

Là bạn, đã là bạn thì phải tự nhiên lên...

Chi tự nhủ trong lòng rồi cũng đưa miếng thịt ấy tới tận miệng Trúc.

- Ăn đi, cậu định vỗ béo tôi à? - Chi thản nhiên nói. Cô còn chưa cảm ơn vì bữa ăn, mà đã ăn liên tục rồi. Có lẽ vì quá lâu rồi cô không được ăn ngon mà không phải suy nghĩ gì như thế này. Ở bên người cô có thể nương tựa, có thể bảo vệ cô, dù đó là bạn thôi cô cũng cam lòng.

Trúc ngượng ngùng, rồi cũng há miệng ăn. Giá như có thể tự nhiên được như ngày trước.

- Có bao giờ, cậu thấy nặng nề với tình cảm của tôi không? - Trúc vừa ăn xong, liền hỏi Chi.

Rốt cuộc cậu ta cũng nói ra điều cậu ta muốn nói. Chi đã hiểu, cô hiểu ra rằng cậu ta vẫn còn ám ảnh lời nói của năm xưa, dù cho cô đã nói rằng điều đó là không phải, nhưng cậu ta vẫn không thể tin lời cô nói đêm hôm đó.

- Chưa bao giờ tôi thấy nặng nề với nó. Tôi có bao giờ oán trách cậu năm không tìm tới tôi, thậm chí làm ngơ tôi đi không? Vì tôi nghĩ, năm đó là quãng thời gian tôi phải trả giá cho việc nói mà không nghĩ. Tôi không nghĩ là năm đâu, tôi còn nghĩ có thể là cả đời.

Chi vừa ăn vừa nói, cô cố gắng tỏ vẻ ra mình tự nhiên, nhưng thực sự nói xong từng lời từng chữ ấy, cô chỉ muốn ăn, ăn tới độ có thể nghẹn thở không thể nói thêm gì nữa.

- Vậy thì... tôi cũng chưa bao giờ hết yêu cậu cả!

Trúc tiến gần về phía Chi, ngồi cạnh Chi chứ không ngồi xa cô ấy nữa. Từng ấy thời gian là quá đủ rồi, có thể ngừng lại được chưa?

- Gần thêm một chút nữa! - Chi nhìn thấy hành động của Trúc, lòng không thể giấu được vui mừng. Thì ra lòng cậu ta vẫn vậy, cũng giống như cô, vẫn không thể quên được.

- Hẹn hò không? - Trúc khẽ ôm eo Chi, chưa bao giờ Trúc nghĩ có thể tiến triển nhanh như thế này, nhưng Trúc nhớ cô ấy quá.

Còn Chi, đầu óc cô không được ổn định cho lắm, rốt cuộc là cậu ta đang nói gì thì cô nghe được, nhưng cô không thể trả lời bằng lời nói, nên cô chọn cách là “hôn”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio