Hai người một vào thăm một bỏ về, hướng đi khác nhau, lựa chọn cũng trái ngược. Một người lựa chọn tiến tới, một người lựa chọn rút lui.
Kuroba sau khi ra khỏi bệnh viện, liền lập tức tới nhà Kudo.
Ngoại trừ vết máu trên cỏ, cái gì cũng không có lưu lại.
Đi xung quanh nhà tìm tòi một hồi, nhìn lại chỗ hôm qua hai người đấu nhau, chỉ có vết giày của cả hai, vào trong nhà xem cũng chỉ thấy vài lá bài cùng viên đạn giả lạc cắm trong phòng
“Ôi… không tìm ra được gì mới….Mình cũng có phải thám tử trung học đại học gì đâu.”
Một chút manh mối cũng không có, Kuroba cuối cùng chỉ mang được tâm trạng uể oải trở về nhà. Vừa về tới thì gặp Aoko đứng trước cửa.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ có người thân vừa qua đời, nên trở về Tokyo an táng. Với lại bác gái nói mấy ngày nay gọi điện cho cậu không được, rất lo lắng, nên tớ qua xem một chút.”
“Mẹ thật là thích lo lắng, mấy ngày nay tớ ở bệnh viện, tới khuya mới về nhà.”
“Bệnh viện? Cậu có chuyện gì sao?”
“Không phải tớ, là Kudo nhà bên, trước đây tớ cũng có quen, nên bây giờ đi thăm cậu ấy.”
“A, Kudo Shinichi! Tớ có nghe bố nhắc tới.”
Cứ vậy, Aoko đem mọi chuyện nghe được từ bố mình nói cho Kuroba.
“Hừ, cuối cùng ta cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoá ra ta đã bị lừa.”
Ngày hôm sau, Kuroba vẫn tới bệnh viện, vẫn chỉ có Ai và bác Agasa.
“Anh tới thăm Kudo à?”
“Đó là một chuyện, còn nữa, là muốn tìm cô, cô ra đây với tôi.”
Ai vừa suy nghĩ Kuroba đang muốn nói gì, vừa theo anh ra ngoài.
“Có chuyện nói mau.”
“Người đầu tiên phát hiện Kudo, là cô đúng không?”
“Đúng vậy”
“Cô lừa tôi, đúng không?”
“Sao nói vậy?”
Ai từ mặt Kuroba nhìn ra anh đã biết mọi chuyện, nên cũng không kinh ngạc, hơn nữa cô cũng biết trước Kuroba sẽ đoán ra.
“Cô gạt tôi, đưa thông tin giả cho tôi. Ngay từ đầu không có chuyện Kaitou KID bị hãm hại vu oan, vì cảnh sát bên kia cho rằng đây có thể chỉ là sự cố ngoài ý muốn.”
“Thì ra là có tình báo trong nội bộ cảnh sát, tôi đã không nghĩ tới điểm này. Nhưng từ đâu cậu khẳng định là tôi nói dối?”
“Vì hiện trường trong nhà Kudo. Ngoài vết tích đấu nhau giữa tôi và cậu ấy, nếu cảnh sát đã từng điều tra qua, khẳng định phải có thêm dấu vết khác lưu lại. Nhưng tôi hôm qua tới đó, cả tiếng gió thổi cũng không thu được, chứ đừng nói dấu vết nào của cảnh sát đã từng đến đây. Chắc chắn đã có người nói với cảnh sát đây chỉ là sự cố, nên họ không đến điều tra, mà người đó nhất định là cô.”
“Ôi, mệt quá, ngưng được chưa?”
Hai người tiếp tục đối địch nhau, cuối cùng chỉ là tạo thêm mệt mỏi, Ai chủ động yêu cầu dừng cuộc đấu, đem mọi việc mình thấy nói ra.
“Tôi từ lần đầu gặp mặt đã biết anh là Kaitou KID, từ trong cách nói chuyện của anh. Mà tôi lại tận mắt thấy Kudo từ nóc nhà ngã xuống, nên biết chắc anh không phải hung thủ, nhưng tôi vẫn muốn thay Kudo thử anh một chút, nên mới lừa anh.”
“Vậy sao cô lại cho Kudo uống thuốc giải? Không sợ đe doạ tính mạng của cậu ấy sao?”
“Nếu không uống, tôi sợ Kudo sẽ chết trước khi xe cứu thương tới. APTX là thuốc huỷ diệt tế bào, mà thuốc giải thì công dụng tương phản, có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến thân thể khôi phục. Cậu ta là từ nóc nhà ngã xuống chứ chẳng chơi, không uống thuốc giải, thì còn giữ mạng tới giờ này?”
Một câu nói liền khiến cả hai nhớ lại, người trong phòng bệnh vẫn đang hôn mê, còn chưa tỉnh lại. Giới hạn ngày chỉ còn ngày nữa.
“Thiệt tình…đây thực sự là quá mạo hiểm…”
Sau khi Ai yên lặng, anh lại bắt đầu tự trách trở lại, nước mắt thậm chí muốn rơi, lại lăn ngược trở vào, nhanh đến mức người khác cũng không nhìn thấy kịp.
Giữa lúc lệ chực trào khoé mắt, Agasa từ đâu hớt hải chạy ra ngoài kêu hoảng.
“Shin…Shinichi nó…”