Lúc Conan bị kéo đi, cảm thấy có gì kì kì, hình như hướng bọn họ đang đi không phải là đường vừa vào ban nãy.
“Chị Ran, chúng ta không phải đi về sao?”
“Vừa nãy MC nói ảo thuật gia có một trà hội xã giao, chiêu đãi mọi người, em không nghe sao? Chúng ta cũng được nhận thiệp mời tới, cũng phải giữ phép đi một chút mới được.”
Vừa chợm vào phòng khách đã thấy có một đống người đang vây Kuroba Kaito kín mít.
“Anh bây giờ đã có người yêuchưa ạ?”
“Ảo thuật gia anh tôn kính nhất là ai?”
“Lần đầu tiên biểu diễn ảo thuật, anh cảm thấy thế nào?”
“Có định ở lại Nhật Bản không? Sau này có dự định gì?”
Không biết là chiêu đãi mọi người hay chiêu đãi bọn phóng viên nữa. Nói chung bọn họ ta một lời ngươi một tiếng hỏi Kuroba Kaito đủ thứ vấn đề từ công tác đến cá nhân.
Kuroba Kaito trong thoáng chốc liếc thấy Conan, ánh mắt hai người tương tiếp, nhưng anh rất nhanh lại dời đi.
“Làm bộ không thấy mình sao?“
Vì Conan cũng đã gần lên lớp rồi, Ran cho rằng cậu sẽ không lại đi lạc, nên để cậu đó rồi cùng Sonoko chào hỏi những người quen biết. Còn Heiji đã bị Kazuha kéo đi từ hồi nào.
Trong suốt bữa tiệc, Conan cũng chỉ là ở xung quanh đó, buồn chán đi dạo lòng vòng giờ sắp đờ ra rồi.
“Tiểu quỷ, buồn chán lắm hả?”
“Ta không phải tiểu quỷ!”
Rõ ràng cảm giác được người kia đang nói tới mình, nên theo phản xạ bác bỏ câu nói kia.
Ngẩng lên nhìn, trước mắt, là người vừa nãy làm lơ cậu.
“Sao lại là anh?”
“Bởi vì… tôi không quên được cậu… Nói giỡn đó.”
Conan vừa bị lời của Kuroba doạ hết hồn, thì ngay sau đó lại nghe anh nói hai chữ “nói giỡn” quá dễ dàng thản nhiên, nên nảy sinh cảm giác thật muốn một nắm quyền đấm mạnh xuống nền.
“Thật ra tôi chỉ muốn hỏi cậu, có hứng thú với ảo thuật không?”
Hoàn toàn không thèm lý đến Kuroba, Conan xoay người muốn bỏ đi, nhưng cổ tay đã bị kéo lại, người bị đè vào vách tường, bị hai tay Kuroba vây chặt.
Conan thân chỉ cao tới ngang ngực Kuroba, mỗi hơi thở hít vào đều mang mùi hương của anh, một mùi nước hoa Cologne thơm nhạt thanh tao.
Thân nhiệt Conan hình như đang nóng dần lên.